Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 38: Bắt chẹt, cổ phòng.




Chương 38: Bắt chẹt, cổ phòng.

"Sao? Hắn muốn năm ngàn nguyên thạch, còn có cổ Bạch Sắc Xá Lợi và vài con cổ nữa?" Ma Thiết Thạch cau mày.

Nghị sự đã xong, các gia lão mỗi người đều quay về phòng của mình.

Khi về phòng, lập tức có một cổ sư nhị chuyển đến tìm. Người này đưa cho Ma Thiết Thạch một con cổ, sau đó cúi thấp người chào rồi rời đi.

Lúc này ông ta đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm con cổ trên bàn.

Nó giống như một con mọt sách, toàn thân nó ánh lên màu bạc, thân hình dạng elip, ba phần đầu, bụng, đuôi nối liền. Thân nó lớn nhất, đầu nhỏ hơn có hai cái râu dài, đuôi thì lại hẹp dài, có ba cai tua nhìn rất thú vị.

Cổ này tên Thư Trùng, có khả năng ăn sách hoặc giấy, sau đó lưu lại thông tin bên trong. Cổ sư chỉ cần đưa thần niệm vào là có thể kiểm tra được.

Chúng thường được sử dụng khi muốn lưu trũ thông tin lâu dài, hoặc đôi khi là truyền tin bí mật.

Con cổ Thư Trùng trên bàn là do cháu trai Ma Thiết Đản của ông gửi tới. Trước khi lên thuyền ông đã giao cho hắn, có tìn gì thì lưu vào rồi đưa cho thuộc hạ của ông.

Vừa nãy đọc nội dung trong con cổ đã khiến ông ta phải thốt lên câu kia, trong lòng thầm mắng Ma Vô Hối. Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được, cũng bởi vì bản thân có việc cầu người.

"Năm ngàn nguyên thạch có thể bỏ ra, cũng may ta mang bên mình rất nhiều.

Cổ trùng ta cũng mang một số để bán, lấy ra vài con cũng được.

Còn cổ Bạch Sắc Xá Lợi..." Nghĩ đến đây ôg ta lại khó xử.

Dòng dõi cổ Xá Lợi rất hiếm, lâu lâu mới thấy được một con. Nếu đem bán ngoài thị trường it cũng ba ngàn khối nguyên thạch.

Như vậy không khác gì Ma Vô Hối đòi của ông ta tám ngàn viên.

Cả trước lẫn nay, tuần tự hai con đã là cái giá quá lớn để mua chuộc một cổ sư học viên mới nhất chuyển. Bình thường sẽ không ai não tàn mà đi làm vậy.

Có điều, Ma Thiết Thạch dù không não tàn cũng phải làm, Ma Vô Hối là sinh lộ duy nhất ông ta có thể nắm lấy, tuyệt không nguyện buông bỏ.

Người ta nói âm mưu khó biết nhưng dễ phòng, dương mưu dễ biết nhưng khó phòng.

"Nhưng ta làm gì còn mà cho hắn..." Ma Thiết Thạch lại thở dài.

Ông ta có con cổ Bạch Sắc Xá Lợi trước đó là may mắn kiếm được một thời gian trước, vẫn luôn cất giữ. Thấy cháu trai mình loại Đinh thì mới nghĩ đến mang ra dùng.

Vốn còn chờ Ma Thiết Thạch tu đến hậu kỳ, dùng xong sẽ thẳng tiến đỉnh phong. Ai ngờ phải nôn ra cho Ma Vô Hối.

Bây giờ muốn con nữa ông ta thực sự lực bất tòng tâm, đành phải viết một đoạn thoả thuận, sau đó gọi thuộc hạ đến truyền tin.



Rất nhanh, bên phía Ma Thiết Đản đã được người mang cổ Thư Trùng đến. Hắn vội đưa thần niệm vào trong kiểm tra, thu được kết quá liền thở dài.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng hắn tình nguyện muốn thấy mình đoán sai hơn.

"Vô Hối, gia gia ta trước mắt có thể giao cho ngươi năm ngàn khối nguyên thạch và một ba con cổ trùng nhất chuyển trong danh sách này.

Cổ Bạch Sắc Xá Lợi tạm thời chưa có, người nói sẽ cố gắng kiếm nó trong hội chợ" Ma Thiết Đản nói, ngữ khí đem theo sự bất cam nhưng cũng bất lực, một tay đưa ra con cổ Thư Trùng.

Nhận được đáp án này Ma Vô Hối không ngạc nhiên chút nào. Cổ Bạch Sắc Xá Lợi là hắn tiện mồm dùng chiêu sư tử ngoạm, còn có thăm dò.

Vì vậy đối với việc Ma Thiết Thạch có lôi ra được hay không, hắn chẳng ôm hy vọng nhiều.

Ma Vô Hối cầm lấy con cổ, lập tức đưa thần niệm vào kiểm tra. Sau khi nhìn một lượt hắn khẽ "Ồ" một tiếng.

"Lão già này cho rằng ta đã có phương diện t·ấn c·ông, phòng ngự, trị liệu nên đã nhắm vào ba phương diện khác là trinh sát, cất trữ và di chuyển.

Cổ thuộc ba phương diện này chiếm chủ yếu." Ma Vô Hối rất nhanh nhìn được ra vài đối tượng ưu tú.

Cả ba hắn đều cần, thậm chí phòng ngự cũng muốn đổi nhưng trong danh sách đưa ra lại không có. Xem ra Ma Thiết Thạch muốn ép hắn dùng cổ Thiết Bích.

"Hừ! Lão hồ ly này." Hắn phát hiện ra chiêu trò của Ma Thiết Thạch.

Đối phương cho rất nhiều con cổ đánh lừa vào đây, còn cố ý tâng bốc hiệu dụng của chúng, lảng tránh khuyết điểm.

Nếu gặp phải người không am hiểu, chọn phải chúng thì chắc chắn sẽ chịu thiệt. Đây là muốn khi dễ sự thiếu hiểu biết của người khác.

Nhưng Ma Vô Hối thì không sao, hắn có kinh nghiệm sống ba trăm năm, thiên hạ này nếu có phàm cổ hắn không biết thì là vì nó quá hiếm, hoặc nó là cổ độc quyền của nhà nào đó, hoặc nó đã tuyệt tích quá lâu.

Huống chi hắn đã rõ mục tiêu của mình, tuyệt không dẫm bẫy vô duyên vô cớ.

"Ta muốn lấy cổ Âm Cảm, cổ Xà Chỉ, còn có cổ Phi Niệm." Ma Vô Hối mỉm cười, đưa lại con cổ Thư Trùng cho Ma Thiết Đản.

Nghe những con cổ này, hai mắt Thiết Đản sáng lên. Cả ba con cổ đều là những đối tượng gia gia hắn cố ý tâng bốc để đánh lừa, ai ngờ Ma Vô Hối lại rơi ngay vào bẫy như thế.

Cũng vì lý do này, tâm trạng của Ma Thiết Đản thoải mái hơn chút, sau khi nhận lấy cổ Thư Trùng liền rời đi, không quên dặn rằng tối nay sẽ có người mang tới.

...

Cùng lúc, đội tàu của Hà gia.



Tàu chủ, kho chứa đồ.

Phòng kho này được để ở nơi thấp nhất trong tàu, khác với những chỗ khác làm từ gỗ thì riêng nó lại bằng sắt thép.

Nguyên một tầng này có rất nhiều cổ sư canh gác, chặt chẽ đến hết mức có thể. Bởi vì bên trong cất trữ những món hàng hoá tối quan trọng, giá trị rất cao.



Thực ra cái kho này là một cổ phòng. Thứ này có thể nói là tinh hoa của cổ tu, điểm đặc sắc của cổ tu.

Khi nhiều con cổ được phối hợp với nhau mà sử dùng thì sẽ được gọi là hợp chiêu, và cổ phòng cũng như vậy.

Thế hợp chiêu và cổ phòng khác nhau như nào? Hợp chiêu cần cổ sư tiêu hao chân nguyên để duy trì, mỗi lần sử dụng phải tiêu hao tinh thần thúc dục cổ.

Còn cổ phòng sau khi được tổ hợp ra thì giống như xây được một căn nhà vậy. Nếu muốn dùng nó thì bật cầu giao điện lên, không thì tắt đi.

Cổ phòng một khi xây ra sẽ gần như luôn luôn tồn tại, cổ sư cần chú ý việc cho cổ thành phần ăn thôi là được. Khi thôi động chức năng của cổ phòng thì cần tiêu hao chân nguyên.

Cổ thành phần của cổ phòng kho sắt này có tám con, tất cả đều thuộc sở hữu của hai ba người.

Thứ nhất là gia chù Hà gia, Hà Hạ Đông.

Thứ hai là gia lão phụ trách an ninh, Hà Phổ Đàn.

Thứ ba là một vị gia lão quản lý tài chính của gia tộc.

Trong đó Hà gia chủ nắm giữ đến bốn con, là nhiều nhất, sau đó là Hà Phổ Đàn và vị gia lão còn lại đều hai con.

Lúc này có một người bước xuống tầng chứa kho đồ. Y mặc võ phục màu xanh xám, dáng ngươi thấp thấp, lại hơi tròn, vì vậy mà đai lưng ở eo của y luôn trong tình trạng bị kéo căng, trên đai lưng có miếng sắt khắc chữ "Tam".

Đây là một vị gia lão, y tên Hà Phổ Đàn.

Đi đến đâu đều có cổ sư tuần tra ôm quyền kính cẩn chào ông ta.

Thân là người phụ trách an toàn của Hà gia, cảnh vệ trong tộc hơn nửa già đều là người của ông.

Vì vậy một đường này Hà Phổ Đàn đi rất thoái mái, thẳng đến trước cửa kho mới dừng lại.

Bỗng ông ta bị hai người canh cửa chặn lại. Nhìn kỹ lại thì hai người này đều là gia lão.

"Hừ! Gia chủ cho người của mình canh ở đây."

Hà gia đương nhiên cũng có nội đấu và phe cánh, chỉ là phe gia chủ luôn luôn áp chế những phe còn lại gắt gao.



"Phổ Đàn lão hữu, ông muốn làm gì?" Một trong hai vị gia lão canh cửa lên tiếng hỏi, giọng điệu không hề mang theo một chút thiện cảm nào.

Hà Phổ Đàn nghe vào tai cũng không dám phát tác tính ngang ngược của mình. Vì ông ta biết hai người này hẳn được Hà gia chủ cho mượn bốn con cổ trong tám con dựng lên cổ phòng.

Cổ sư có thể cho người khác mượn cổ, lúc này họ không cần luyện hoá vẫn có thể dùng được.

"Hai vị gia lão xem, ta muốn vào kiểm tra kho hàng một chút, xem có vấn đề gì không." Ma Phổ Đản cười cười nói, tiện tay nắm tới tay của vị gia lão kia.

Đôi phương hừ lạnh rồi lập tức rút tay về, sau đó nói:

"Không có lệnh của gia chủ đại nhân, không được phép vào!"

"Ấy, ta có lệnh của gia chủ đại nhân mà, hai người chờ ta lấy con dấu của người." Nói rồi ông ta thò tay lục lọi cái gì.

Một lúc sau khuôn mặt rầu rĩ bỏ tay ra, cùng lúc có hai con ếch màu trắng theo ngực áo của ông ta rơi xuống.

"Hầy, chư vị xem, ta bất cẩn để quên nó ở phòng rồi." Lão ta thở dài, cúi đầu lắc lắc mấy cái.

Nhưng sau đó lại "Ô!" lên một tiếng.

"Hai vị làm rơi Thôn Nguyên Thiềm rồi, để ta nhặt hộ hai vị." Xong lão ta lập tức ngồi xổm xuống nhặt hai con có trắng chính mình làm rơi ra ban nãy, phân biệt đưa vào hai tay của hai vị gia lão.

Hai người họ khẽ liếc mắt nhau, đều nhìn ra ý của đối phương, sau đó một người nói:

"Phổ Đàn này, lần sau ngươi không được quên như vậy đâu!

Nể tình chúng ta quen biết lâu năm, cứ vào đi." Nói rồi y đặt tay lên cửa, vị gia lão bên cạnh cũng vậy.

"Hừ, nếu có thứ lợi ích không đạt được thì đó là chưa đủ lợi ích." Hà Phổ Đàn hừ lạnh trong lòng.

Hai người truyền chân nguyên vào, thôi động chức năng mở cửa của cổ phòng.

Lúc này mới thấy cánh cửa sắt chắc chắn từ từ di chuyển, âm thanh ma sát với sàn vang lên, tiếng kẹt kẹt điếc tai.

Cuối cùng cửa mới mở ra, gia lão Hà Phổ Đàn mỉm cười bước vào.

"Nộ Hoả khốn kiếp, ta phải hối lộ hai người kia mỗi người ba ngàn nguyên thạch, thật là tiếc mà!" Ngoài mặt ông ta cười nhưng trong lòng lại thầm nhỏ máu.

Nhưng đau thì đau, mắng thì mắng, ông ta cũng không làm gì được Nộ Hoả. Dù đối phương là cương thì thì sức chiến đấu vẫn hơn ông ta một cái đầu.

Ngộ nhỡ chọc giận, mụ điên này đốt cả nhà ông ta thì sao?

Nghĩ đến đó Hà Phổ Đàn cảm thấy không rét mà run, cả người lắc một cái, sau đó bắt đầu tìm kiếm một vật.