Chương 39: Thay đổi kế hoạch luyện cổ, Minh Tâm Đảo.
Đêm cùng ngày.
Khoảng cách từ Sa Nhai Đảo đến Minh Tâm Đảo khá xa, nằm ở vị trí giao thoa giữa lãnh hải của Ma gia và Hà gia, vì vậy đi trọn vẹn một ngày mới tới nơi.
Đêm nay đoàn tàu của Ma gia vẫn lênh đênh trên biển, người không phận sử đều ở trong khoang tàu nghỉ ngơi, trên các boong tàu chỉ có mấy vị cổ sư tuần tra, cùng vài gia lão toạ trấn.
Ma Vô Hối xếp bằng trên giường im lặng nhắm mắt. Lúc nãy đã có thuộc hạ của Ma Thiết Thạch đem cổ đến, còn về phần nguyên thạch thì trước mắt đưa trước một ngàn, còn lại tạm chưa có cho hắn.
"Cái gì chưa có? Gia sản của gia lão làm sao có thể chỉ lấy được một ngàn khối? Lão muốn lấy đó làm lý do để khi đến đại hội ta phải ra mặt vì lão mà thôi.
Nếu không, lão sẽ không nhả nguyên thạch ra." Ma Vô Hối hiểu rõ ý đồ của Ma Thiết Thạch.
Nhưng hắn không thể làm gì, cũng không cần làm gì. Dù sao người vội không phải là hắn. Trọng tâm bây giờ là ba con cổ này.
Cổ Âm Cảm là cổ trùng loại trinh sát, khi luyện hoá sẽ ký thác ở vành tai của cổ sư, hoá thành một cái khuyên màu bạc, lúc này đang ở bên tai phải của Ma Vô Hối.
"Cổ này giúp cổ sư nghe rõ được âm thanh trong bán kính một trăm mét, không tính là quá ưu tú.
Hơn nữa, ở môi trường sóng và gió biển hoành hành thì âm thanh đa số thu vào sẽ bị chúng chiếm phần lớn.
Vì vậy tính thực dụng không cao." Ma Vô Hối đánh giá con cổ này, trong Thư Trùng không hề nhắc đến những điểm trừ của nó.
Cổ không thực dụng ở Đông Hải như vậy, tại sao Ma Vô Hối còn muốn lấy nó?
Đó là vì hắn có cổ phương, cổ Âm Cảm kết hợp với Thiết Bích sẽ luyện được cổ Âm Bích.
Đây vốn không phải kế hoạch của hắn, hắn còn định tìm một đám cổ Tiểu Lam Quang, thăng luyện chúng thành Tiểu Tinh, sau đó bình luyện nó với cổ Thiết Bích để tạo thành cổ Tinh Bích.
Nhưng ở đời mà, kế hoạch thường không theo kịp biến số. Khi thẩy cổ Âm Cảm trong danh sách thì cổ Tinh Bích đã bị ném ra sau đầu.
Cổ Âm Bích không chỉ có tác dụng phòng ngự, mà còn có thể giúp cổ sư thu liễm âm thanh do mình tạo ra.
Luận tính thực dụng, chi phí luyện cổ đều cao hơn Tinh Bích. Hắn muốn luyện Tinh Bích một phần vì sở thích, một phần vì muốn chủ tu Tinh đạo. Nhưng không thể lúc nào cũng làm việc theo đúng kế hoạch, cần phải biết linh động thay đổi.
Bỗng Ma Vô Hối mở mắt, đưa tay trái lên nhìn. Lúc này đã có một cái nhẫn màu bạc nằm ở ngón chỏ của hắn. Chiếc nhẫn này mang hình một con rắn tự cắn đuôi mình.
Là cổ Xà Chỉ, thuộc loại cất trữ, một ngàn khối nguyên thạch đưa trước đều ở bên trong. Nó giống như cổ Âm Cảm, luyện hoá xong sẽ ký thác trên người ký chủ.
"Cổ này luận mặt trữ lượng thì thua xa Tinh Bối Tàng Nguyên, nhưng về mặt chất lượng thì..."
Tinh Bối Tàng Nguyên cất được năm ngàn khối nguyên thạch, nhưng chỉ cất được nguyên thạch mà thôi. Cổ Xà Chỉ tuy tối đa chỉ giữ được một ngàn khối nhưng lại chứa được nhiều loại đồ vật, tất nhiên là trừ vật sống ra.
"Vốn định thăng luyện Tinh Bối Tàng Nguyên thành Tinh Bối Tàng Bảo nhị chuyển, nhưng xem ra bây giờ phải đổi rồi." Ma Vô Hối quyết định.
Cổ phương Tinh Bối Tàng Bảo đương nhiên cũng là hắn tự sáng tạo ra, nhưng khi nhìn thấy cổ Xà Chỉ hắn lại có linh cảm khác, cảm thấy có thể sáng tạo một con cổ tốt hơn.
Đạt đến cảnh giới Tinh đạo của Ma Vô Hối, những linh cảm này rất quan trọng. Chúng thường xuất hiện khi có việc liên quan đến lưu phái tương ứng.
Ví dụ khi sáng tạo cổ phương, linh cảm đó sẽ mang lại cho hắn một hướng đi chính xác, sau đó chỉ cần bỏ thời gian suy tính ra cổ phương hoàn chỉnh là được.
Sáng tạo sát chiêu cũng tương tự, cũng sẽ được linh cảm trợ giúp. Giống như khi hắn nhìn thấy cổ Phi Niệm thuộc Trí đạo.
"Trí đạo lưu truyền trong ngũ vực rất hiếm, không nghĩ ở Ma gia lại lưu lạc đến một con.
Vận may ta thật tốt, lại là cổ Phi Niệm." Ma Vô Hối mỉm cười.
Dòng thời gian trước, lúc đó hắn là một cổ sư ngũ chuyển già nua, thọ nguyên gần cạn.
Kết quả vô tình tìm được một truyền thừa cổ tiên Trí đạo, chỉ cần hắn nguyện ý trả thù hộ y liền có thể kế thừa.
Nào ngờ người y căm thù cả đời lại là một nữ phàm nhân, người này đ·ã c·hết từ lâu nên nghiễm nhiên Ma Vô Hối không công mà thu lợi.
Cảnh giới Trí đạo mà hắn có là kế thừa từ y, còn có phương pháp giúp tuổi thọ của hắn tăng lên, quay lại thời trung niên.
Không chỉ vậy, vị cổ tiên kia còn lưu lại được một con tiên cổ, chính là Phi Niệm. Sau này Ma Vô Hối quyết định song tu hai lưu phái.
Hắn từng có một hợp chiêu vương bài là lấy tiên cổ Phi Niệm làm hạch tâm, còn có rất nhiều phàm cổ Tinh Niệm cùng vài loại phàm cổ khác phụ trợ, sau hắn có được tiên cổ Tinh Niệm, đem hợp chiêu này nâng lên một tầng cao mới.
"Giờ ta là phàm nhân, không có tiên cổ Phi Niệm, cũng không đủ sức dùng hợp chiêu tiên cấp.
Nhưng ta có thể lấy nó làm nền tảng, uy ngược ra hợp chiêu phàm cấp, từ ngũ chuyển kéo xuống nhất chuyển cũng được." Ma Vô Hối có tự tin chắc chắn làm được, tốn chút thời gian mà thôi.
Để được dễ dàng suy tính hợp chiêu, suy tính cổ phương, không thể không quy công cho Xuân Thu Thiền cùng ba trăm năm tích luỹ của hắn.
Nếu không hắn cũng không thể dễ thở như vậy. Người thường đều phải tiêu tốn mấy năm mới ra được một cổ phương nhất chuyển, ngũ chuyển có khi xa vời. Hợp chiêu cũng vậy, nếu không phải tinh anh trong cổ sư thì sợ là cả đời cũng nghĩ không ra.
"Có cổ Phi Niệm, mặt t·ấn c·ông của ta sẽ nâng lên một mảng.
Như vậy...Tinh Tiễn sẽ không còn giá trị như trước, có thể đem đi bình luyện thành cổ Phi Tinh."
Cổ Phi Tinh cũng là cổ t·ấn c·ông Tinh đạo nhất chuyển, nó không mạnh bằng Tinh Tiễn nhưng đem đi phối hợp với Tinh Niệm và Phi Tinh thì lại vượt xa.
"Nhưng bây giờ chưa phải lúc, vô duyên vô cớ mất đi cổ bản mệnh sẽ khiến người khác nghi ngờ."
Trong mắt mọi người thì cổ bản mệnh của hắn là Tinh Tiễn, muốn bình luyện nó thành Phi Niệm thì tức là sau này không còn Tinh Tiễn nữa, hắn như thế nào mà giải thích?
Vì vậy phải tìm kiếm cơ hội, làm giả tượng hắn làm cổ Tinh Tiễn b·ị t·hương mà c·hết, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.
...
Sáng ngày hôm sau.
Cuối cùng đoàn tàu Ma gia cũng đến được Minh Tâm Đảo.
Đây là một hòn đảo rộng lớn, giữ đảo có một hồ nước, nước hồ trong vắt, nhìn xuống còn thấy được đáy.
Có lẽ vì thế đảo này được gọi "Minh Tâm".
Trên đảo lúc này có vài cư dân đang xếp hàng chào đón, họ đều là phàm nhân Ma gia cố tình đưa đến ở để khẳng định chủ quyền.
Nhưng mà một nửa đảo còn lại lại là người của Hà gia, họ đương nhiên không để Ma gia chiếm chọn Minh Tâm Đảo.
Lúc này, trên mũi của tàu chủ.
Ma gia chủ đứng đó, lưng thẳng như trường thương, bắp tay màu đồng của ông ta được mặt trời chiếu vào tạo cho người ta cảm giác mạnh mẽ.
"Hà gia chưa tới sao?"
Ông ta vừa hỏi, lập tức có một vị gia lão khom mình tiến lại trả lời.
"Bẩm gia chủ đại nhân, đã cho người đi thám thính, dự kiến là chiều họ sẽ tới nơi ạ."
"Ừm, mặc kệ họ, trước sai người bố trí hội chợ bên ta, làm thật tốt" Nói rồi ông ta xoay người, bước xuyên qua đám gia lão đằng sau rồi đi xuống khoang tàu.
Các gia lão cũng cúi mình cung tiễn, sau đó việc ai người nấy làm.
Không chỉ trong chiến đấu mà hai gia tộc còn so đo trong hội chợ. Nhà nào thể hiện được bản thân mình giàu co hơn thì ắt sẽ đè đối phương một đầu.
Hội chợ nhà ta xầm uất, nhà ngươi tiêu điều thì không phải rất thoải mái sao?
Vì lần đại hội này mà hai nhà đều bỏ ra rất nhiều, tài vật trong bảo khố phải rút ra đến ba, bốn thành.
Nhân lực cũng tương tự, tinh anh lớp trẻ đều mang đi hết, cao tầng thì gia chủ xuất hiện, mấy vị gia lão chức cao cũng đi theo.
Ở đại bản doanh của hai nhà lúc này có thể nói là phòng bị kém nhất, chiến lực đỉnh tiêm đều đến Minh Tâm Đảo.
Nhưng cũng không còn cách nào, đại hội này tuy là thường niên, không phải mười năm một lần hay trăm năm một lần nhưng ý nghĩa rất lớn.
Hai nhà luôn t·ranh c·hấp nhau, nếu lộ ra một bên yếu kém thì ắt sẽ bị đối phương nắm thời cơ mà chèn ép, thế cân bằng bị lật đổ.
Vì vậy họ phải mang gần hết nội tình ra đối đầu nhau ở Minh Tâm Đảo.
Đợi nửa ngày sau thi Hà gia mới tới, lúc này Ma gia đã bố trí hội chợ gần xong, quy mô không nhỏ.
Các gia lão bên Hà gia vội vàng bắt tay vào việc, riêng phần Hà gia chủ Hà Hạ Đông lại có quan tâm khác.
Nàng một thân một mình tiến đến phía tàu chủ Ma gia.
...
Cùng lúc đó, hòn đảo sương mù mà đám người Phệ Thụ Lão Ma đang trú.
"Sầu Vũ, đệ mau xem cái này đi". Phệ Thụ Lão Ma thấy Sầu Vũ từ bên ngoài về liền vội vàng tiến lại.
"Chuyện gì vậy đại ca?" Sầu Vũ tò mò, rất ít khi hắn thấy đại ca mình vội như vậy.
"Nộ Hoả muội ấy gửi tin cho chúng ta, đệ xem đi liền biết." Nói rồi ông ta lấy ra một con chim bồ câu nhỏ bằng ngón tay cái, trên thân có vài vết nứt.
Đây đương nhiên là cổ trùng, tác dụng truyền tin khoảng cách xa, nó cao tới tam chuyển, có tên Bách Lý Truyền Tin.
Để từ chỗ Nộ Hoả ở Phấn Xác Đảo đến nơi đại bản doanh tạm thời của ba người, Nộ Hoả đã dùng đến ba con.
Chúng phải nghỉ giữa đường mấy lần, có lúc còn bị dã thú dã thực t·ấn c·ông, về đến đây chỉ còn một con, lại còn b·ị t·hương.
Sầu Vũ nhận con cổ, vội đưa thần niệm vào kiểm tra. Bỗng đôi mắt màu vàng của y trợn lên nhìn Phê Thụ Lão Ma.
"Cái này..."
Hai người cũng không lề mề, lập tức cùng nhau rời khỏi hang động. Lần này hoạt động không qua tính trước, thời gian còn eo hẹp, hai người họ cần tranh thủ.