Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 5: Tư chất loại Giáp. Cao tầng phe phái.




Chương 5: Tư chất loại Giáp. Cao tầng phe phái.

"15 mét..." Ma gia chủ kinh ngạc trong lòng, hai mắt y ngưng trọng nhìn xuống thiếu niên vừa bị ném ra ngoài Nguyên Đàm, nét mặt cứng đờ kinh ngạc.

Hắn nhổ ra một chút nước trong mồm, từ từ ngồi xổm dậy sau đó nặng nề đứng lên. Y phục toàn thân ướt sũng, lắc lắc mấy cái nước bắn tứ tung. Hắn còn tự nhiên như ở nhà, dứt khoát cởi áo ra vắt nước.

Đám gia lão dù một mặt hỏi thăm vị thiên tài kia nhưng vẫn luôn phân một phần tinh thần để ý đến bên này.

Phát hiện nét lạ thường trên khuôn mặt gia chủ bọn họ khẽ liếc nhìn nhau, xong lập tức xúm lại gần gia chủ. Nên biết lúc vị thiên tài kia bị đẩy lại bờ hồ nét mặt gia chủ cũng không kịch biến đến như vậy.

"Gia chủ, thành tích đứa nhỏ này như nào?"

Gặp những lời dò hỏi của mấy vị trưởng lão mà y vẫn chưa hết kinh ngạc, hai mắt dính chặt lên người Ma Vô Hối. Hắn lúc này lắc lắc hai chân, đang bận suy nghĩ có nên cởi quần ra vắt không.

"Hắt xì!" Ma Vô Hối hắt xì một cái thật mạnh khiến toàn trường đang sôi nổi bỗng im lặng nhìn về phía hắn.

Nhưng cũng nhờ vậy đánh tỉnh gia chủ, vẻ mặt y lộ ra vẻ cổ quái nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng thông báo kết quả:

"Ma Vô Hối, thành tích 15 mét, tư chất Giáp đẳng!"

...

"Cái gì?! Lại một loại Giáp nữa?"

"Khoan, hình như gia chủ nói hắn lặn được 15 mét?"

"Nói vậy không phải hơn Ma Vu Quân rồi sao?"

"Xuỵt! Ngươi nói bé thôi."

Bỗng sự im lặng bị phá vỡ, đám thiếu niên thậm chí còn ồn ào hơn cả trước kia không ngừng bàn luận.

Trên mặt mỗi người một vẻ. Có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có sợ hãi, nhưng cũng có ghen ghét.

Ma Vu Quân vốn là ngôi sao sáng khiến chúng bạn đồng trang lứa vây quanh, gia lão mời chào, ban nãy gia chủ cũng có thiện cảm. Nhưng bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một ánh trăng, ngôi sao của hắn lập tức tỏ ra thua chị kém em.

Tuổi trẻ tràn ngập ngạo khí cùng lòng không cam bái hạ phong, Ma Vu Quân sắc mặt đen lại, ánh mắt căm ghét nhìn Ma Vô Hối.



"Hảo tiểu tử! Lịch sử Ma gia vượt qua 13 mét cũng chỉ có gia chủ đời thứ hai và ngươi!" Lúc này gia chủ đã đến đứng trước mặt Ma Vô Hối, y đặt tay lên vai hắn cười nói, sự kinh ngạc trước đó đã bị y nuốt vào trong.

Hắn nghiêng đầu nhìn quanh thấy chư vị gia lão cũng lộ ra nét mặt vui cười khẽ gật đầu tán thành. Hắn lại ngó sang chỗ những bạn bè đồng trang lứa, thấy được sự ngưỡng mộ trong ánh mắt họ.

Bất giác hắn rụt cổ lại, trên mặt lộ vẻ lo sợ, ánh mắt nhìn vào Ma gia chủ như muốn cầu cứu.

"Đứa trẻ này..." Nụ cười trên gương mặt Ma gia chủ dần trở nên gượng gạo, y hơi cau mày nhìn đứa trẻ trước mặt.

Mấy vị gia lão xung quanh cũng lẫn nhau thì thào gì đó. Mà Ma Vô Hối lần nữa thấy những hành động của người xung quanh lại càng co quắp lại, sợ hãi cực điểm.

"Tâm lý quá yếu rồi!" Ma gia chủ khẽ thở ra nửa câu còn lại trong lòng này. Nhưng ngoài mặt thì y lại nở nụ cười hiền hậu nói với hắn.

"Ngươi qua một bên chờ đi."

Sau đó nhìn một vòng mấy vị gia lão, ghi nhớ biểu cảm trên mặt họ rồi ra hiệu họ rời xa Nguyên Đàm. Y lại tiếp tục gọi những thiếu niên khác lên khai khiếu.

Ma Vô Hối như con thỏ hoang được thợ săn thả, lập tức chạy một mạch chui vào giữa đám người lần trốn. Nhưng hắn cũng không sao né được những thiếu niên khác xúm lại hỏi này hỏi kia, việc này khiến hắn sợ hãi cúi đầu vân vê áo.

Thấy cảnh này các gia lão bất giác thở dài, gia chủ cũng cảm thấy có chút hơi nghẹn họng.

Khai khiếu đại điển tiếp tục được một lúc thì kết thúc. Gia chủ lúc này đứng ra chúc mừng những thiếu niên có tư chất tu hành, đặc biệt là hai người loại Giáp Ma Vô Hối và Ma Vu Quân. Còn những thiếu niên không có tư chất, y chỉ an ủi qua loa một hai câu.

Thế rồi đoàn người lại lấy gia chủ làm đầu lĩnh, lần lượt quay lại lối đi, rời khỏi hang động. Lần đi xuống Ma Vô Hối đi giữa, nhưng lúc này hắn lại đi cuối.

Khi đi qua một đàn cổ Tiểu Lam Quang nhỏ trên tường, hắn nhẹ nhàng lấy tay quệt một đám xong nắm tay lại giấu đi.

Lên lại Gia Chủ Các, đám thiếu niên chạy ùa vào lòng phụ mẫu. Một số lượng lớn khóc nức nở, có xin lỗi phụ mẫu, cũng có hạnh phúc đến khóc. Một số thiếu niên khác ở lại bên những gia lão, chúng hiển nhiên là con cháu của họ.

Trong đám con cháu gia lão có Ma Vu Quân, hắn một bên nghe lời căn dặn của gia gia còn một bên liếc nhìn Ma Vô Hối, toát lên một sự căm thù.

Gia chủ sẽ không để mọi người náo loạn ở Gia Chủ Các, y lập tức ra hiệu họ về nhà nghỉ ngơi, ngày mai nhớ đưa con cháu có tư chất đến học đường.

Y chỉ giữ lại vài vị gia lão, còn có lão thúc thúc cổ sư nuôi nấng Ma Vô Hối. Cả đám lão trung niên cùng nhau đi vào phòng nghị sự.

Mà Ma Vô Hối lúc này đứng ở ngoài Gia Chủ Các nhìn lại, trong lòng không khỏi cười lạnh.

"Hẳn là phải thấy rất thất vọng với tâm tính của ta chứ?" Hiển nhiên một cảnh yếu đuối run sợ dưới hang động vừa nãy là vở kịch của hắn.



Dòng thời gian trước hắn giống như Ma Vu Quân, ngạo khí ngút trời. Dù là người chuyển sinh, tuổi tác thật không hề nhỏ nhưng hắn cũng giấu không nổi sự hào hứng cùng tự tin vào chính mình, một loại xuyên không giả sở hữu ngón tay vàng các kiểu.

Lần này lại đưa ra lựa chọn khác tất nhiên có chủ ý đặc biệt. Hắn cúi xuống nhìn đám cổ Tiểu Lam Quang trong lòng bàn tay, cẩn thận lấy tay khác che chắn cho chúng khỏi ánh nắng.

Cổ này sống nhờ sự ẩm ướt, gặp ánh nắng gắt gỏng này hẳn sẽ c·hết không nghĩ ngờ. Ma Vô Hối cũng không lề mề nữa mà lập tức chạy về nhà.

Cùng lúc đó trong phòng nghị sự của Gia Chủ Các.

Ma gia chủ ngồi trên chủ vị, y nhắm mắt dưỡng thần, im lặng bất động giống như một tôn tượng đồng.

Ngược lại đám gia lão thì sôi nổi không ngừng, đặc biệt tiêu biểu là hai vị ngồi gấn nhất với Ma gia chủ, ghế phân chia mỗi bên trái phái.

Người ngồi bên trái mái tóc màu xanh lá cây, có thể thấy một vài cộng lá ẩn hiện trong làn tóc của y. Đây đương nhiên là hiệu quả của cổ chứ không phải bẩm sinh đã vậy.

Y tên Ma Vu Cương, dù tuổi trung niên nên mặt đã có ít nhiều mấy nếp nhăn nhưng vẫn đủ nhận ra nhiều nét tương đồng với Ma Vu Quân.

Nét mặt y ngạo nghễ, ánh mắt trào phúng nhìn người đối diện, miệng nhếch lên nói:

"Thiết Thạch à Thiết Thạch, ta thấy ông vẫn nên chú ý cháu trai mình nhiều hơn.

Hắn nhận đả kích không nhẹ, chỉ sợ...."

Người đối diện lúc này giận đỏ mặt, căng như quả cà chua, tưởng rằng tuỳ thời có thể nổ tung. Cái đầu hói của y cũng hiện lên mấy đường gân gồ ghề.

"Vu Cương lão tặc, đừng nói ta mà lão cũng về an ủi cháu mình đi.

Nó chắc chắn so với Thiết Đản nhà ta thì càng không thoải mái!" Y gầm lên.

Hai vị gia lão liên tục lời qua tiếng lại, vạch trần chỗ xấu của nhau. Bên cạnh mỗi người đều có gia lão khác trợ uy, cục diện hiển nhiên phân thành hai phe phái. Mà gia chủ vẫn như cũ bình yên, trong phòng nghị sự cũng không ít người sống c·hết mặc bây, đó chính là phe thứ ba.

Phòng nghị sư vốn bắt đầu không như này, nó từng toàn những lợi khen lời cảm than:

"Chúc mừng bổn gia có thêm thiên tài"



"Đây là phúc của Ma gia ta."

Nhưng rất nhanh rơi vào cảnh giương cung bạt kiếm như bây giờ.

Phân chia bè phái là điều không thể tránh khỏi trong những thể chế như này, khi nó diễn ra thì phải xem nghệ thuật cai trị của bậc quân chủ.

Ma gia chủ vốn bình yên lúc này mới chỉ hé miệng "hừm" một cái, cả phòng nghị sự lập tức im phắt như tờ. Chư vị gia lão đều ghé mắt nhìn lên chủ vị.

"Ma Trung, ngươi nói xem tiểu tử Vô Hối đó tính tình như nào?" Y khẽ hé mở hai mắt, nhìn trục diện vào một lão niên đang quỳ ở giữa phòng nghị sự, gia lão có mặt cũng nhìn theo về phía đó.

"Bẩm gia chủ, thằng bé này..." Y không một chút giấu diếm băt đầu kể lại tường tận về Ma Vô Hối.

Nhưng do luôn một mực cúi đầu ôm quyền kể, lão không phát giác được biểu cảm của gia chủ. Y lúc này im lặng lắng nghe nhưng hai mắt hơi khép lại, giữa mi tâm đã co lại thành một cục.

Mười lăm năm tuổi trẻ của Ma Vô Hối chỉ toàn ăn, ngủ với dạo chơi khắp gia trang, còn có mấy lần b·ị b·ắt nạt chạy về khóc lóc. Cộng thêm biểu hiện e sợ vừa nãy dưới hang động khiến Ma gia chủ đã không hài lòng lại càng thêm không hài lòng.

"Đứa trẻ này tuy tư chất tốt, tốt nhất mà cả đời ta từng gặp nhưng tâm tính nó quá tệ đi?

Ham chơi lười biếng, gặp áp lực là bắt đầu lộ ra sự yếu đuối, đặc biệt là giai đoạn phụ mẫu hắn q·ua đ·ời, ba năm liền giống như cái xác biết đi. Y cau mày lại càng chặt hơn nữa, nhưng phát giác mọi người nhìn mình liền giãn ra. Phẩy tay ra lệnh Ma Trung có thể lui ra.

Sau đó y lắng nghe một số chuyện do các gia lão bẩm báo, lại phân công mấy việc rồi kết thúc nghị sự. Y cũng không nán lại mà rời về phòng nghỉ của mình.

Đám gia lão thì chia ra hai nhóm không từ mà biệt, dẫn đầu là hai vị Ma Vu Cương và Ma Thiết Thạch.

"Vu Cương đại nhân, gia chủ hình như không vui?" Lúc này một gia lão dáng người thấp bé gầy gò hỏi nhỏ với gia lão Ma Vu Cương.

Những người khác thấy vậy mặt cũng lộ ra vẻ hóng hớt, trong lòng ít nhiều đã có suy đoán những vẫn muốn nghe thử.

"Hừ! Y tất nhiên không vui, đến bây giờ dưới trướng y vẫn không có hậu bối nào xuất chúng.



Ta đã có Vu Quân, với tư chất của nó tương lai chắc chắn sẽ chen được một chân trong cuộc đua chức vị gia chủ, tiền đồ vô lượng!



Thằng nhóc Thiết Đản tuy tư chất kém nhưng lão già hói kia vẫn còn thằng ca ca của nó tư chất loại Giáp, giờ đã là cổ sư nhị chuyển cao giai, cường giả thế hệ trẻ.

Gia chủ nhìn thấy Ma Vô Hối như nhìn thấy của quý, lòng khẳng định muốn thu y về dưới trướng. Nhưng nó lại là một tên nhóc nhu nhược, người như nó thì làm được trò trống gì?" Y nói liên thoắng một tràng, miệng không người cười lạnh, cảm giác ván cờ này mình đã sớm loại được một đối thủ.

Những người khác nghe y nói cũng gật đầu đồng ý, lòng không khỏi thấy an tâm vì chọn đúng phe.

"Có điều...để ý thằng bé đó một chút" Nhưng đột nhiên Ma Vu Cương nghiêm lại, liếc mắt nhìn một vị gia lão nói.