Chương 41: Hoán cổ các.
Đối với cổ sư mà nói, không phải lúc nào cũng có thể đạt được cổ như ý, giống như Ma Vô Hối có ba còn Đồng Bì, Thôn Nguyên Thiềm, Tửu Trùng vậy.
Thậm chí là cổ tiên cũng gặp vấn đề này. Tiên cổ không dễ kiếm lại còn là độc nhất, cả đời Ma Vô Hối kiếp trước chỉ có được ba con đã cảm thấy mình rất tốt rồi.
Đã hiếm có như vậy mà lại vô tình có được một con tiên cổ mình không dùng được. Vậy phải làm sao? Đập đi? Bán rẻ đi?
Tuyệt đối không được, ai nỡ huỷ chứ? Trừ những trường hợp bất dắc dĩ thì chỉ có tiên cổ đổi tiên cổ mà thôi.
Nhưng tiên cổ quý giá, ai dám tin tưởng đưa cho đối phương? Nhỡ họ cầm rồi biến mất tăm thì sao?
Chính vì thế mà xuất hiện những hoán cổ các, để cổ tiên có thể yên tâm trao đổi tiên cổ. Các hoán cổ các sau này được thống nhất thành một thế lực và trải dài khắp ngũ vực, từ đó mới xuất hiện hoán cổ các cho cổ sư.
Thế lực này không thể coi thường, là một trong những thế lực lớn nhất ngũ vực, do một vị tôn giả lịch đại lập lên.
Vị đó chính là Ngộ Đạo Thiên Tôn, y là tôn giả Luyện đạo, am hiểu luyện cổ nhất thiên hạ, thế lực mà y lập ra mang tên Thiên Địa Đồng Quy Vạn Cổ Thiên, thường được gọi tắt là Vạn Cổ Thiên.
Quay lại hiện tại, Ma Vô Hối đã bước đến trước cửa một toà lầu các cao tới ba tầng. Tường gạch trắng xám chắc chắn, mái gỗ chặm khắc tinh xảo, trước cửa lớn có hai hàng thị vệ uy phong, trên cửa có một cái bảng to lớn ghi "Hoán Cổ Các".
Vạn Cổ Thiên chủ yếu hoạt động trong giới cổ tiên, nhưng họ vẫn có phân bộ cho phàm nhân ở khắp ngũ vực. Đám người này chỉ cần đánh hơi thấy mùi của "buôn bán" là lập tức cử người đến dựng hoán cổ các.
Toà hoán cổ các này thuộc phân bộ Vạn Cổ Thiên ở Cam Vũ Hải Vực.
"Phàm cổ phòng này cao đến tam chuyển, cũng chỉ có ba tầng.
Chứng tỏ bên trong chỉ có thể trao đổi cổ tam chuyển trở xuống." Ma Vô Hối đánh giá.
Đây là hoán cổ các tam phẩm, đã là thấp nhất trong hệ thống hoán cổ các của Vạn Cổ Thiên.
Nhưng bất quá, Ma gia và Hà gia chỉ là hai thế lực cỡ trung hạng chót, tới một toà tứ phẩm thì có chút quá mức.
Mà Ma Vô Hối chỉ đổi cổ nhất chuyển, tam phẩm các cũng là được rồi.
Khi hắn bước đến, hai hàng thị vệ một người cũng không động, đây là tỏ ý ai cũng có thể đổi cổ trong hoán cổ các, nhưng nếu ngươi muốn làm loạn thì có thể suy nghĩ lại.
"Cũng chỉ Vạn Cổ Minh mới xa xỉ như vậy, cổ sư tam chuyển làm thị vệ." Ánh mắt hắn liếc qua nhìn từng vị thị vệ.
Cổ sư tam chuyển là cấp độ trung giai trong giới cổ sư, hoàn toàn đủ sức một thân một mình phiêu lưu trong thiên hạ. Đặt ở gia tộc cỡ trung như Ma gia hay Hà gia thì có thể làm gia lão, có quyền có thế, sống tốt một đời.
Nhưng trong Vạn Cổ Thiên họ chỉ có thể làm chân thị vệ.
Bước vào trong hoán cổ các, đập vào mắt hắn là một không gian rộng lớn, hoàn toàn tương phản với bên ngoài.
Tầng thứ nhất có kết cấu hình lục giác, sáu bức tường xung quanh đều chật ních cổ trùng im lặng ngủ say, chúng đều được phân loại theo lưu phái, công dụng.
Đảo mắt nhìn quanh, nơi đây không được đông đúc như bên ngoài, nhưng bất cứ người nào cũng đều là cổ sư.
Bỗng một thiếu nữ trẻ tuổi bước đến bên cạnh Ma Vô Hối, nàng khẽ cúi người chào, sau đó nở một nụ cười nói với hắn:
"Chào mừng công tử tới hoán cổ các, được công tử ghé qua là diễm phúc của chúng ta."
Hắn cũng khách sáo mỉm cười lại, còn chưa kịp nói thì thiếu nữ kia đã lên tiếng.
Nàng ta giới thiệu một loạt những thông tin cơ bản về hoán cổ các, còn có Vạn Cổ Thiên. Khi nhắc đến Vạn Cổ Thiên, trên mặt nàng xuất hiện một vẻ tự hào.
Nghĩ cũng đúng, họ là thế lực của tôn giả, hoàn toàn xứng được cảm thấy tự hào. Tiên nhân hay thậm chí là tôn giả trong mắt họ đều là truyền thuyết, nhưng ai bảo tôn giả quá sáng chói, phàm nhân tình nguyện tin họ có thật dù không thấy bằng chứng.
Giới thiệu một hồi nàng mới hỏi:
"Công tử muốn mua cổ, hay hoán cổ?" Vừa hỏi, đôi mắt long lanh đó vừa mở to, toàn cơ thể nàng thể hiện ra ý đồ mê hoặc Ma Vô Hối.
Nghĩ cũng thấy buồn cười, rõ ràng là cổ sư nhị chuyển nhưng lại cô gắng quyến rũ cổ sư học viên nhất chuyển như hắn.
Người c·hết vì tiền, chim c·hết vì ăn. Vì lợi ích thì có thể làm bất cứ thứ gì.
Đừng nói quyến rũ thông thường, bảo nàng ta lên giường với hắn còn có thể, chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lý.
Ma Vô Hối bày ra bộ mặt ngại ngùng, sau đó từ trong ngực áo lấy ra ba con cổ.
Nhìn hai con Đồng Bì và Thôn Nguyên Thiềm nàng ta không hứng thú lắm, nhưng khi thấy Tửu Trùng thì hai mắt lại sáng lên.
Tửu Trùng là loại cổ có giá trị cao, tuy chỉ có nhất chuyển nhưng các gia tộc sẽ không dễ dàng bán ra, để lại bồi dưỡng hậu bối mới là tốt nhất.
Nhất thời trong lòng nàng dâng lên một sự chế giễu, chê Ma Vô Hối hắn là một phá gia chi tử, lại mang Tửu Trùng của gia tộc bán ra ngoài.
Nhưng nàng cũng không nhắc nhở, ngươi thiệt chứ ta đâu thiệt? Việc gì phải để tâm. Ma gia cũng không có đủ lực để đòi đồ với họ, không có gì phải sợ.
Đúng vậy, thân là thế lực dưới trướng tôn giả, họ có thực lực cũng như quyền được kiêu ngạo.
Nếu không phải nhân phẩm của thương nhân nằm trong máu, họ có thể mạnh mẽ nói "Các vì ngồi đây đều là cỏ rác."
"Công tử, cổ Thôn Nguyên Thiềm khá phổ biến, phí trao đổi chúng ta chỉ lấy năm mươi khối nguyên thạch.
Đồng Bì cao hơn một chút, tám mươi khối.
Còn Tửu Trùng...đây là cổ tinh phẩm, theo bảng giá phí trao đổi thì công tử phải đưa cho chúng ta...ba trăm khối." Nàng suy nghĩ một chút rồi nói với hắn.
Phí trao đổi, đây chính là cách hoán cổ các và Vạn Cổ Minh kiếm lợi, nếu miễn phí trao đổi thì họ lấy cái gì duy trì? Lấy cái gì trả lương cho thị vệ và tiếp viên?
Ma Vô Hối cũng không kì kèo, hắn thấy cái giá này không sai. Dòng thời gian trước hắn từng phiêu bạt hơn hai trăm năm, số lần tiếp xúc hoán cổ các đếm không hết.
Hơn nữa, dù hắn bây giờ chỉ là cổ sư nhất chuyển, nhưng tầm mắt là của cổ tiên, mấy trò hét giá làm sao qua được mắt hắn. Tiên phàm khác biệt không phải không có lý do.
"Cô nương xem đi, trong con Thôn Nguyên Thiềm này đã chứa đủ nguyên thạch mà quý các cần." Nói rồi hắn đưa cả ba con cổ vào tay nữ tiếp viên kia.
"Được, công tử xin chờ trong giây lát, đợi tiểu nữ đi làm chút thủ tục sẽ quay lại dẫn công tử đi lấy cổ." Nói rồi nàng ta lại cúi chào lần nữa, sau đó hướng trung tâm của tầng một hoán cổ các.
Nơi đó có một cãi quầy cũng mang hình lục giác, trong quầy có mấy vị trưởng quản đang làm việc, hết nói chuyện với tiếp viên, khách hàng lại đến phê duyệt giấy tờ, có vẻ bận tối mặt tối mũi.
Ma Vô Hối cũng không đứng chờ vô vị, hắn dạo bước, vừa đi vừa quan xát nhưng con cổ trên tường.
Một bên khác thì lại kiểm tra cổ Tinh Bối Tàng Nguyên trong không khiếu. Đa số nguyên thạch hắn đều cất trong đó.
Trải qua một tháng ba tuần, Thiên Nguyên Bảo Liên đã sản xuất được gần hai ngàn rưỡi khối.
Ngoài số này hắn còn có hai trăm viên từ Ma gia chủ, để lại một trăm rưỡi cho Ma Trung. Sau đó là hai trăm viên khác từ Ma Thiết Thạch. Nhưng số này đều đã bị tiêu hết để mua cổ tài.
Gần đây thì có lần lượt một ngàn bốn trăm viên từ Ma Thiết Thạch, ban nãy đã bỏ ra bốn trăm ba mươi viên, còn lại chín trăm bảy mươi.
Như vậy hắn có tổng cộng ba ngàn bốn trăm hai mươi khối nguyên thạch. Đây là một khoản khá lớn đối với cổ sư nhất chuyển.
Nhưng trong mắt Ma Vô Hối cũng chả ra đâu. Hắn sẽ đợi ở Ma gia ít nhất là hai năm, lúc đó Thiên Nguyên Bảo Liên hẳn là đã sản xuất được hơn ba vạn khối. Như vậy mới miễn cưỡng đủ dùng.
Dạo bước được một lúc, hắn thấy vị nữ tiếp viên ban nãy chạy tới.
"Công tử, thủ tục đã làm xong, bây giờ tiểu nữ có thể dẫn công tử đi chọn cổ." Nàng mỉm cười hiền hoà nói với hắn.
"Không cần, ta đã có một vài mục tiêu, đi theo ta." Nói rồi hắn đi trước dẫn đường.
Đến trước một bức tường phía đông bắc của lầu một mơi dừng lại. Hắn vươn tay chỉ vào một con cổ.
"Ta muốn con này, đổi cổ Thôn Nguyên Thiềm." Hắn quay đầu nói với nữ tiếp viên.
Nàng vội nghiêng đầu qua nhìn con cổ.
Con cổ này màu lam, có hình dáng giống như một con cá bằng đá, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay. Nó bị bọc trong một cái màng cứng màu trắng đục, nhìn thì dễ vỡ nhưng một người trưởng thành đẫm toàn lực cũng không hề gì.
Cổ này tên gọi Ngư Mang, khi luyện hoá xong sẽ ký thác ở cổ của cổ sư, biến thành hai hàng mang cá, giúp cổ sư thở dưới nước.
"Con cổ này rất phổ biến ở Đông Hải, hoàn toàn ngang giá trị với Thôn Nguyên Thiềm." Nghĩ vậy nàng gật đầu mỉm cười với Ma Vô Hối.
Sau đó nàng cũng bước lại phía bức tường, tay áp lên màng trắng đục bao quanh con cổ, chân nguyên khẽ truyền vào.
Chỉ thấy sau đó tấm màng từ từ mở ra, để lại con cổ Ngư Mang trên tường. Không còn gì giữ lại, nó bắt đầu rơi xuống nhưng nhanh chóng được nàng đỡ lấy, sau đó hai tay dâng lên đưa cho Ma Vô Hối.
Con cổ này tính thực dụng khá tốt, trong số những cổ ngang giá trị Thôn Nguyên Thiềm thì là tốt nhất rồi.
"Chúng ta đi tiếp thôi, ta muốn đổi cổ Đồng Bì." Nói rồi hắn lại dảo bước, phương hướng nhắm thẳng Tây Nam của tầng một.