Chương 42: Đổi cổ tốt, nợ của Hà gia chủ.
Đến hướng tây nam đổi cổ, xong lại đảo hướng tây bắc đổi cổ.
Cuối cùng Ma Vô Hối mới vui vẻ rời khỏi Hoán Cổ Các. Cổ hắn đổi được rất tốt, chính xác mà nói thì đối với hắn là rất tốt.
"Không ngờ lại có cổ thuộc Trí đạo." Ma Vô Hối cảm thán vận khí của mình.
Khi hắn bước vào Hoán Bảo Các, tâm lý không ôm quá nhiều hy vọng đổi được cổ tốt, dùng tạm đã là được rồi.
Nhưng khi hắn dạo một vòng tầng thứ nhất, hắn lại nhìn thấy một con cổ. Toàn thân nó như con rết, mang một màu xám tro, bé bằng ngón út.
Cổ này tên Hỗn Ý, khi thôi động sẽ sinh ra ý chí hỗn loạn trong đầu cổ sư. Cái thứ đồ nay ai muốn dùng? Dùng xong đầu sẽ nghĩ linh tinh, khác gì bị ngốc.
Nhưng cảnh giới Trí đạo của Ma Vô Hối đủ thâm sâu, hắn biết cách tận dụng con cổ này đối địch. Chỉ mới nhìn thấy nó mà trong đầu hắn đã có linh cảm mấy cái sát chiêu.
Còn quên nhắc một điểm, vì con cổ này tự hại mình nên giá trị của nó thấp hơn cổ Đồng Bì, kết quả Ma Vô Hối hắn được hoàn lại tám mươi khối nguyên thạch.
"Cổ Hỗn Ý chỉ là kinh hỉ ngoài ý muốn, chân chính giá trị nhất trong lần đổi cổ này là con cổ sau cùng."
Cổ Tửu Trùng giá trị rất cao, có thể ngang với cổ nhị chuyển. Vì thế theo lý, nếu có người đổi nó thì có tư cách chọn một số loại cổ nhị chuyển ở tầng hai.
Trong mắt họ, như thế mới là tận dụng lợi ích tốt nhất, nhất chuyển đổi nhị chuyển là quá lời rồi. Nhưng thật ra thế mới là hạn hẹp.
Dùng cổ quý tinh bát quý đa không chỉ áp dụng với số lượng cổ mà còn là số chuyển của cổ. Đổi một con cổ nhị chuyển tính thực dụng thấp, bản thân có khi còn không dùng được thì đổi làm gì?
Tửu Trùng chắc chắn không đủ để đổi những loại cổ tốt trong nhị chuyển, một lý do đó là đủ để Ma Vô Hối tình nguyện đổi thành cổ nhất chuyển. Nhắc tới hắn vẫn là cổ sư nhất chuyển thì càng chắc chắn hơn.
Vì vậy hắn chọn một con cổ hắn cần nhất bây giờ, một con cổ trinh sát.
Cổ Âm Cảm chính là cổ trinh sát, nhưng tính thực dụng ở môi trường Đông Hải không cao, trừ khi có cổ Sóng Âm phối hợp cùng thì may ra.
Hơn nữa nó sẽ được xung làm thành phần để hắn luyện cổ Âm Bích nhị chuyển.
Vì thế hắn cần một con cổ trinh sát mới, và lựa chọn của hắn chính là cổ Khí Cảm.
Khi cổ này kích hoạt, cổ sư có thể cảm nhận được giao động trong không khí bán kính hai trăm mét xun quanh.
Cổ này với cổ Âm Cảm có khác nhau không?
Đơn giản nghe một ví dụ, ngươi đứng giữa đám đông đang ồn ào nói chuyện, ngươi có nghe rõ được gì không? Khẳng định không, trừ khi đứng gần một người và cố nghe người đó nói.
Mà ở Đông Hải tiếng sóng tiếng gió lúc nào cũng có, tiếng kẻ địch bước gần đã bị gió và sóng che đậy rồi.
Cổ Khí Cảm không thu âm thanh mà là rung động trong không khí. Giống như loài nhện trải tơ, khi có thứ gì đó động vào khiến tơ rung lên và con nhện sẽ cảm nhận được.
Thời thời khắc khắc đều có rất nhiều thứ rung động trong không khí xung quanh, vậy cổ này không phải giống Âm Cảm? Người dùng đều bị loạn, không phân biệt được đâu với đâu.
Phải, đều giống. Nhưng nếu Ma Vô Hối hắn dùng thì khác.
Hắn vô pháp xử lý việc quá nhiều loại âm thanh cùng chui vào tai, âm thanh v·a c·hạm vào nhau nên bị biến đổi, không còn như ban đầu.
Những với những thứ đang rung động trong không khí, chúng là thông tin! Để xử lý những thông tin này cần một cái đầu nhanh nhạy để suy tính.
Mà đây không phải sở trường của Trí đạo sao? Với cổ Tinh Niệm và trí thông minh vốn có, Ma Vô Hối thậm chí có thể dựa vào những rung động trong không khí để vẽ ra một tấm bản đồ đại khái xung quanh.
"Cổ này với người khác khả năng thực dụng không cao, chằng qua vừa đúng vào tay ta.
Vì vậy so ra thì giá trị của nó không bằng Tửu Trùng. Nhưng cái ăn giá lại là nó thuộc Khí đạo."
Khí đạo cũng giống Thực đạo, là một lưu phái thất truyền từ lâu, vì thế con cổ Khí Cảm kia rất hiếm, nhờ đó mà ngang giá với cổ Tửu Trùng.
"Ài...cổ trong tay rất tốt, con nào cũng tốt, nhưng chi phí nuôi cổ không những chẳng giảm mà còn tăng." Ma Vô Hối thở dài.
Hắn vốn không hy vọng đổi được cổ tốt trong hoán cổ các, ôm sẵn tâm lý bán luôn ba con cổ kia. Nào ngờ vận khi tốt, cổ hắn cần đều ở trong đó.
Vì thế kế hoạch giảm chi tiêu của hắn phá sản, nhưng cũng không còn cách nào, bất cứ con cổ nào với hắn cũng cần thiết.
Hắn chỉ còn một ngàn năm mươi nguyên thạch là dùng được mà lại có rất nhiều cổ để nuôi.
Một đám Lệ Thuỷ Hồi Xuân, Thuỷ Lãng, Xà Chỉ, Phi Niệm, Hỗn Ý, Âm Cảm, Ngư Mang đều cần hắn nuôi.
Cũng may Khí Cảm ăn không khí là được, dễ nuôi giống như mấy con cổ Tinh đạo của hắn vậy.
Thế là Ma Vô Hối bắt đầu lượn lờ khắp hội chợ Ma gia, đảo qua cả Hà gia tìm kiếm thức ăn cho cổ trùng.
Thẳng đến khi tiêu hết bảy trăm khối hắn mới miễn cưỡng dừng lại. Trong đó tốn nhất là nuôi cổ Thuỷ Lãng, ba con Phi Nguyệt Lý chiếm một nửa chi phí rồi.
Một buổi mua sắm tốn mất nửa ngày, bước sang buổi chiều thì hội chợ cũng tạm hoãn, hai nhà bước vào vòng giao đấu đầu tiên.
Đại hội giao lưu diễn ra trong hai ngày, sáng hội chợ, chiều giao đấu. Ngày đầu tiên chính là giao đấu giữa những học viên tinh anh.
Lúc này ở cái hồ giữa đảo đã mọc lên một cái tiểu đào, rộng cũng phải bằng hai cái sân bóng rổ.
Chung quanh hồ được thiết kế giống như đấu trường la mã ở Trái Đất, ngồi thấp nhất và cũng gần hồ nhất là cao tầng của hai gia tộc, các tộc nhân sẽ xếp ở những hàng sau.
Ngồi trên khán đài, ánh mắt Ma Vô Hối vô tình chạm phải một người, mơ hồ người đó cũng đang nhìn hắn.
Dung mạo nàng tuyệt sắc, trong cả đấu trường này nàng xứng đáng đệ nhất mỹ nhân. Váy dài màu trắng ôm sát từng đường cong trên người nàng, kéo dài từ ngực xuống eo là mấy đoá cẩm tú cầu màu đỏ.
"Vẫn sở thích đó, nàng vẫn thích mặc váy thêu hoa theo mùa." Ma Vô Hối tâm khẽ động, nhớ lại hồi ức.
Hắn nhớ lại một khắc trước khi hắn thôi động Xuân Thu Thiền trùng sinh.
Hắn bị nhốt trong chiếc lồng giam được tạo lên từ lôi điện màu tím, xích đen cuốn quanh tứ chi hắn.
Mà ở bên ngoài lồng giam.
Có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, tóc đen phủ lên váy trắng của nàng, từ ngực kéo xuống eo điểm vài cành hoa lê.
Nàng hỏi hắn có hối hận không? Hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Dung mạo người đó với Hà Hạ Đông - gia chủ Hà gia dưới kia rất giống nhau.
Bởi, họ vốn là một người.
Dòng thời gian này lần nữa gặp lại nàng, trong tim khẽ có một nhịp lệch, lòng dậy lên gợn sóng nhưng rất nhanh bị hắn ép xuống, bình thản.
"Đáng tiếc, nàng...không phải là nàng..." Ma Vô Hối nói thầm trong lòng, nhưng rất nhanh, cảm tưởng như có gì đó đánh vào đầu hắn khiến hắn đau như búa bổ.
"Tại...tại sao nàng không phải là nàng? Ta đang nghĩ gì vậy?" Hắn cảm thấy mình vừa quên đi cái gì đó, nhưng nhất quyết không nhớ ra được.
Rốt cuộc là đã quên cái gì...
Bên kia, Hà Hạ Đông tim đập không thôi, tất nhiên nàng không biết chuyện dòng thời gian trước, nàng là nhớ tới Ma Cương Kiên.
Dung mạo người trẻ tuổi kia quá giống ân nhân của nàng, có thể nói hắn đã thừa hưởng toàn bộ. Hắn chẳng đẹp, cũng chẳng xấu, nhưng khuôn mặt đó lại khắc ghi trong lòng nàng.
Bỗng nàng nhớ đến một chuyện, chuyện mà nàng hối hận mãi không thôi.
Năm năm trước.
Lại một lần rơi vào tuyệt cảnh, đồng đội phơi thây, xung quanh bị bao vây bởi một đàn hải sư.
Khác ở chỗ, lần này nàng có tu vi tam chuyển đỉnh phong và nàng còn một người ở bên cạnh, chính là Ma Cương Kiên, tu vi chỉ có nhị chuyển.
Đây là một lần hiếm có Ma gia và Hà gia cùng chung tay hợp sức.
Cũng là vì đó là một đợt thú triều hải sư, quy mô đàn hải sư xung quanh hai nhà đã vô cùng đông đảo, chúng phát thế công như vũ báo ép hai nhà phải liên thủ.
Nhưng lần thú triều đó viễn siêu những năm trước, một đội tàu gồm bốn vị gia lão và rất nhiều cổ sư nhị chuyển tinh anh b·ị đ·ánh cho chỉ còn hai người.
Lúc này bọn họ lưng kề lưng, đối kháng với từng con hổ sư từ hai bên lao đến.
Dù đã có hai người thì vẫn giống khi xưa, họ chẳng thể địch lại quân số quá đông đảo của phe địch.
Khác một điểm, lần này họ thực sự không có hy vọng được cứu. Những đội khác đã ốc không lo nổi mình ốc, hoàn toàn không dứt ra để cứu họ được.
Gia chủ hai nhà thì ở một bên chiến tuyến khác đối đầu với Vạn Thú Vương hải sư, cũng không thể cứu họ.
Lúc này Hà Hạ Đông bỗng lên tiếng:
"Ma huynh, bây giờ chung ta thân hãm khốn cảnh, chỉ có thể liều mạng.
Khoảng cách ta tấn thăng tứ chuyển chỉ thiếu một chút-" Nàng còn chưa kịp nói xong đã bị cắt lời.
"Hà cô nương không cần nhiều lời!
Cô cứ toàn lực trùng kích, ta sẽ hết sức bảo vệ cho cô!" Ma Cương Kiên khoé miệng rỉ máu, một chút cũng không nghĩ mà quát.
Bây giờ cũng chỉ có thể liều mà thôi, thành thì sống mà bại thì c·hết!
Và thế là y điên cuồng chém g·iết bất cứ con hải sư nào ý đồ tiến lại gần, đứng trước cửa tử, tiềm lực bản thân gần như bộc phát toàn bộ.
Mà sau lưng y Hà Hạ Đông đang điên cuồng nhấc lên sóng chân nguyên màu lam trong không khiếu, trùng kích bức màn tinh thể tam chuyển đỉnh phong.
...
Kết quả của cuộc đánh cược đó của họ, Hà Hạ Đông thành công tấn thăng tứ chuyền, tình thế được cứu vớt.
Nhưng trên đường g·iết ra ngoài, vì v·ết t·hương quá nhiều mà Ma Cương Kiên gục ngã, y đã chịu hết nổi.
Hà Hạ Đông cố gắng cứu y nhưng lực bất tòng tâm, nàng muốn cứu thì cái mạng của mình cũng phải góp vào.
Nhưng nàng là tương lai của Hà gia, áp lực trên vai nàng quá nhiều. Cuối cùng chỉ có thể dương mắt nhìn Ma Cương Kiên bị đàn hải sư chia năm xẻ bảy, c·hết đến thảm vô cùng.
Nàng đau khổ, không chì vì ân nhân lần nứa cứ nàng, thậm chí vong mệnh vì nàng, mà còn vì đây là người đàn ông mà nàng yêu.
Từ lần đầu y cứu nàng, nàng đã yêu y, chỉ tiếc hai nhà ân oán quá nặng, hơi dịu đi chứ không thể hết được, hai người vô duyên đến với nhau.
Nàng đành phải để người mình yêu cưới người khác, chỉ còn có thể cùng người sát cánh trên chiến trường.
Nhưng giờ không còn cơ hội nữa, Ma Cương Kiên c·hết rồi, vì nàng mà c·hết. Nàng nợ y quá lớn, cái mạng này hai lần là y cứu về.
Nàng muốn trả nợ!
Sau khi thoát khốn nàng lập tức đi tìm đội mà Ma Ngọc Trì - vợ của y, ý đồ ứng cứu. Nhưng khi đến nơi nàng phát hiện toàn đội đã diệt, Ma Ngọc Trì chỉ là một nữ cổ sư trị liệu nhị chuyển, hoàn toàn không sống sót nổi.
Quay lại hiện tại, ánh mắt nàng thất thần nhìn vị thiếu niên trên khán đài đối diện.
"Là ta có nợ với huynh, càng có lỗi với huynh.
Ta chỉ còn biết trả nợ ân tình này trên người con trai của huynh, ta thề ta sẽ thay huynh nuôi dạy nó!" Nàng quyết tâm.
Bỗng nàng bị một bàn tay đánh tỉnh, một vị loã bà bà khẽ nhéo bắp tay nàng.
"Đông nhi, con thất thần cái gì đó? Mau bước tới bắt đầu đại hội đi." Lão bà bà hơi cau mày nói, thái độ khẩn trương.
Nàng vội nhìn chung quanh đã thấy mọi người đều đang nhìn mình, ở tiểu đảo giữa hồ đã thấy Ma gia chủ đứng đó chờ.
"Tạ lão gia chủ nhắc nhở." Nàng gật đầu nói với lão bà bà, sau đó hướng tiểu đảo mà bước đi.
Nàng bước đi trên mặt nước, mỗi bước đi không chỉ bộc lộ sự duyên dáng mà còn có một phần uy phong, khiến người người chú mục không thể rời.
"Hà gia chủ không sao chứ?" Ma gia chủ mìm cười như không cười hỏi.