Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 43: Chuyện gì vậy?




Chương 43: Chuyện gì vậy?

"Tạ Ma gia chủ quan tâm, ta hơi có chút hoài niệm..." Nàng nhẹ nhàng đáp.

Nghe lời này Ma gia chủ lập tức nhớ đến cái gì, hơi nghiêng đầu nhìn về chỗ Ma Vô Hối.

Chuyện giữa Hà Hạ Đông và Ma Cương Kiên, ông ta cũng biết. Thực ra hôm trước khi ông ta cùng nàng nói chuyện cũng nhắc qua về Ma Vô Hối.

Nàng tỏ ý muốn giúp một tay bồi dưỡng hắn.

"Xem ra vẫn có giá trị mời chào, biết đâu có thể khiến mối quan hệ hai nhà tốt hơn?" Ma gia chủ suy ngẫm.

Nhưng rất nhanh ông ta đã gạt chuyện đó qua một bên, một mặt trịnh trọng nói với Hà Hạ Đông.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

Trước khi những trận giao đấu của hai nhà bắt đầu, cần có hai vị gia chủ xuống sân đấu bố trí lên thủ đoạn phòng ngự để khán giả bình an quan chiến.

Quá trình này được coi như lệ của đại hội giao lưu. Bắt buộc phải có, bắt buộc phải là hai người họ.

Trong quá trình hai người họ bố trí phòng ngự, động tác uyển chuyển, dường như có quy luật, giống như khiêu vũ vậy.

Cổ trùng trong tay không ngừng được vung đến mỗi góc của tiểu đảo, giống như một loại hiệu ứng sân khấu.

Người xem xung quanh đều chầm chồ với từng động tác của hai vị gia chủ, mỗi một cái vung tay, một cái xoay mình, thậm chí một cái bước đi đều là đã qua tính toán, không cái nào là vô tình.

Những đứa trẻ không hiểu gì, mở to tròn hai mắt xem, trong đầu thì chì biết là nhìn rất bắt mắt. Đặc biệt, bất kể nam nữ đều nhận định vị tỷ tỷ váy trắng kia quá đẹp, chúng đều hâm mộ nàng.

Chỉ mười lăm phút sau, một tấm màn hình bán cầu màu trắng đã bao bọc lấy tiểu đảo. Thứ này được gọi là cổ trận.

Về cơ bản thì giống như cổ phòng hoặc hợp chiêu, đều là thành quả của sự phối hợp giữa cổ trùng. Chính xác mà nói, cổ trận và cổ phòng quan hệ gần nhau hơn.

Lúc này, hai người họ đứng lại ở giữa sân, nhìn một lần cổ trận để kiểm tra lần cuối.

Sau khi yên tâm mới xoay ra đối diện nhau, ôm quyền chào một cái, cuối cùng phân biệt hai hướng mà rời khỏi tiểu đảo.

Nhưng khi họ còn chưa kịp về đến chỗ của mình, bỗng trên bầu trời xuất hiện hai vệt sáng.

Một cái thì giống như vệt sao băng màu lam, tới từ phương hướng của Ma gia.

Một cái thì như một con cá chép màu xanh nhạt, đến từ hướng Hà gia.

Nhìn thấy hai vệt sáng này, biểu cảm trên gương mặt hai vị gia chủ đều kịch biến, trở nên ngưng trọng, đồng tử họ có chút co rụt lại.

Cuối cùng hai vệt sáng rơi xuống lòng bàn tay mỗi vị gia chủ, đây đều là hai con cổ trùng truyền tin cấp tốc của gia tộc họ, hai người không lề mề mà lập tức đưa thần niệm vào kiểm tra.

Người không biết chuyện xì xào bàn tán, người biết thì đứng ngồi không yên. Đặc biệt là gia lão hai nhà, họ đều rời khỏi chỗ xúm lại với gia chủ của mình.

"Gia chủ đại nhân! Chuyện gì xảy ra?"

"Vạn lần đừng là có người tập kích nhà ta!"



"Là Hà/ Ma gia gửi người tới đột kích?"

"Không thể nào, có khi là thú triều?"

Một loạt câu hỏi tấp nập hướng tới hai vị gia chủ, đồng thời gia lão hai nhà cũng liếc nhìn nhau thận trọng.

Những vệt sáng vừa rồi đều là cấp báo, ý nghĩa tối quan trọng.

Chỉ thấy Ma gia chủ ném con cổ truyền tin cho họ rồi bước ra khỏi đám người gia lão, hướng Hà gia chủ nói:

"Nhà ta có truyện, thứ cho hôm nay phải tạm hoãn đại hội giao lưu!" Trong lời nói của ý rất kích động, cực kì nôn nóng.

Bên kia Hà gia chủ cũng tương tự, nàng gật đầu nói nhà mình cũng vậy.

Sau đó, trước sự chú mục của tộc nhân hai nhà, hai vị gia chủ và các gia lão đều cấp tốc rời khỏi đấu trường, còn là vận dụng thủ đoạn di chuyển toàn lực rời đi, một chút lý giải đều không có.

"Chuyện gì vậy?"

"Ai biết họ làm sao mà đi không?"

"Hình như đó là cấp báo của tộc ta?"

"Cấp báo?! Nhà chúng ta có chuyện rồi?"

"Vậy không được! Thê tử và con ta đều ở nhà a! Vạn lần không được xảy ra chuyện gì!"

Nhất thời đấu trường loạn lên như vỡ chợ, người người bàn tan, còn có nhiều người vội rời khỏi đấu trường, chạy về thuyền ý muốn về nhà.

Mà lúc này Ma Vô Hối ngồi yên một chỗ, vẻ mặt hắn ngưng trọng, hai lông mày cau lại. Từ khi trùng sinh đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn như vậy, là thật chứ không diễn.

"Cấp báo? Mức độ quan trọng rất cao.

Như thế nào lại cả hai nhà cùng bị? Quá trùng hợp đi?

Biến số này quá lớn, dòng thời gian trước chưa từng trải qua."

Trong đầu hắn suy nghĩ v·a c·hạm liên tục, thậm chí không tiếc chân nguyên mà thúc lên cổ Tinh Niệm để phụ trợ.

Hắn đang suy tính, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Nhưng được một hồi hắn liền từ bỏ.

Trí đạo cũng không phải toàn trí, gì cũng tính được. Muốn suy tính một việc thì trước cần phải có đủ manh mối, mà Ma Vô Hối đối với chuyện này thì không biết gì.

Nhưng trong lòng hắn có dự cảm bất an, đây là dự cảm của người tu hành Trí đạo.

Dòng thời gian trước chưa hề xảy ra. Trong ký ức của hắn đại hội diễn ra rất suôn sẻ, hắn còn thuận lợi phát ra uy của tư chất loại Giáp trong loại Giáp, đệ nhất nhân trong đám học viên.

"Không nhẽ vì lần này ta không tham gia nên xảy ra biến cố?

Vậy cũng quá vô lý đi? Làm cái gì mà đến mức chứ?" Hắn thật thắc mắc, cảm tưởng mọi chuyện vượt khỏi sự kiểm soát của bản thân.



Bỗng, một loại cảm giác truyền đến trong lòng hắn, nó giống như một sự chia cắt, như thể b·ị c·ướp mất cái gì.

Ma Vô Hối bất giác đứng dậy, mặt mày biến sắc.

"Có người luyện hoá mất Thiên Nguyên Bảo Liên của ta." Hắn đưa ra đáp án cho cảm xúc kia trong lòng.

Hắn muốn tận dụng hai ngày đại hội để sản xuất nguyên thạch nên đã để Thiên Nguyên Bảo Liên ở nhà. Không tính tới lại có biến cố này.

"Khốn kiếp! Chuyện gì vậy?" Ma Vô Hối khó hiểu, tại sao lại đang yên đang lành bị luyện hoá mất?

Có người phát hiện ra? Tỉ lệ quá thấp đi.

Gia lão lưu lại trong Ma gia trang lại vô duyên vô cớ vào nhà hắn lục lọi sao? Khó xảy ra lắm.

Ma gia chủ về và phát hiện Thiên Nguyên Bảo Liên? Y không thể nhanh như vậy đã về tới, đi tàu cũng mất một ngày, cổ sư tứ chuyển nhanh hơn nhưng ít cũng một canh giờ di chuyển liên tục.

Càng chưa nói tại sao lại đến nhà hắn?

Như vậy chỉ có một đáp án, Ma gia có kẻ đột nhập vào đánh c·ướp, và kẻ đó đã luyện hoá mất Thiên Nguyên Bảo Liên.

Người này làm đến mức phát động cấp báo, đồng nghĩa gia lão lưu lại đều không làm gì được y, khả năng là tứ chuyển.

Phát động cấp báo có thể do rất nhiều chuyện có thể dẫn đến, nhưng chỉ một manh mối là Thiên Nguyên Bảo Liên b·ị c·ướp đã giúp Ma Vô Hối vượt quan ải khó khi suy tính.

"Là ai? Rốt cuộc là ai?" Ma Vô Hối tự hỏi, suy nghĩ trong đầu lại dâng lên, từng ngôi sao lần lượt v·a c·hạm vào nhau, có cái vỡ vụn, có cái bật ra, có cái lại dung hoà.

Trong không khiếu của hắn, chân nguyên nhất chuyển trung giai đang không ngừng đổ vào cổ Tinh Niệm.

Bỗng hắn dừng lại suy tính, miệng lẩm bẩm:

"Không lẽ..."

...

Cùng lúc này, Ma gia trang.

Một gia trang với những căn nhà nhỏ san sát, ngay ngắn thẳng hàng, hàng cây dừa và cát trắng bao quanh.

Đó là cảnh tượng trước kia, giờ đây hàng dừa đã có cây đổ rạp, bờ biển cát xuất hiện vài lỗ sâu.

Một số ngôi nhà trong Ma gia trang đã bị phá huỷ, mặt đường nứt vỡ thê thảm. Những thứ bị phá huỷ nối liền thành một con đường uốn lượn kéo dài từ bờ biển phía đông, kéo đến phía tây bắc trong gia trang.

Trên con đường này nếu không phải là từng vũng nước lớn thì là những gốc cổ thụ uốn lượn tàn phá cảnh quan.

Còn có t·hi t·hể vài người nằm la liệt trên đất, biến dạng đến sợ, người dân Ma gia trang tán loạn gào thét chạy ra xa khỏi con đường đó.

Cuối còn đường là một ngôi nhà tranh nho nhỏ đã nát tang hoang. Đứng trong đ·ống đ·ổ n·át là ba thân ảnh.

Một cái già nua đến cực điểm, lưng gù xuống, râu tóc bạc phơ rối tung, hắc bào khẽ đung đưa. Đó chính là Phệ Thụ Lão Ma.



Tay phải ông ta nhấc lên, lòng bàn tay có một đoá hoa sen. Đoá sen này mang màu xanh lam nhàn nhạt, chín cánh hoa mềm mịn xoè ra để lộ nhuỵ vàng ở giữa.

Hai mắt Phệ Thụ Lão Ma sáng lên, xuất hiện ý vui, khoé miệng mỉm cười quỷ dị.

"Tốt quá rồi, Thiên Nguyên Bảo Liên lại về tay ta! Vốn muốn luyện lại một đoá nhưng giờ hoàn toàn không cần!"

"Chúc mừng đại ca vận khí tốt!" Người đứng bên cạnh ông ta lên tiếng.

Người này là Sầu Vũ, trong tay y đang nắm lấy cổ một gia lão Ma gia, người đó đ·ã c·hết, đầu bị xoay ngược lại đằng sau, hai mắt trợn to không nhắm, khoé mắt ứa máu.

"Haha, lần này Nộ Hoả muội ấy đưa ra ý tưởng thật là trùng hợp!" Sầu Vũ cười nói.

Trong thư truyền tin của Nộ Hoả hai hôm trước.

Nàng nói rằng vốn chỉ muốn lấy một món cổ tài đắt giá trên tàu vận chuyển của Hà gia, nhưng lại nghĩ đến một chuyện.

Đó chính là cứ đến đại hội giao lưu thì hai nhà đều đem theo chủ lực đi tham dự, phần lớn tài sản đều đề lại ở đại bản doanh với một ít phòng vệ.

Thông tin này cả ba người đều biết, năm xưa Phệ Thụ Lão Ma lẻn vào Ma gia bố trí là nhân lúc đại hội giao lưu, nào ngờ Ma gia chủ đời thứ tư vô tình về có việc gấp, phát hiện ra ông ta.

Nộ Hoả và Sầu Vũ cũng biết vì họ tiềm phục ở đây gần trăm năm, đảm bảo bố trí của đại ca.

Trong thư Nộ Hoả viết nguyên văn như sau:

"Ma gia và Hà gia đến đại hội là lúc đại bản doanh họ yếu kém nhất. Chúng ta lại đang cần tài nguyên, không bằng c·ướp một vụ?"

Thế rồi nàng tự nhận mình đánh c·ướp Hà gia, hai người họ c·ướp Ma gia. Chờ chủ nhà phát giác rồi chạy về thì họ cũng kịp trộm được vài thứ.

Kế hoạch của Phệ Thụ Lão Ma là cần mạng người Ma gia, chứ họ nghèo hay giàu không quan trọng nên ông lập tức tán thành, Sầu Vũ thì luôn theo ông ta.

Vì vậy mới có chuyện hai người cấp tốc lên đường, đi một ngày mới tới được nơi.

Nhưng ai mà ngờ được, khi Phệ Thụ Lão Ma và hiền đệ đánh đến Gia Chủ Các Ma gia thì phát hiện đây lại là một toà cổ phỏng cao đến tứ chuyển.

Dù sao Ma gia đã từng là thế lực cỡ lớn, tuy đã suy giảm xuống cỡ trung nhưng chút nội tình này vẫn nên có.

"Chúng ta đành phải cố gắng công kích Gia Chủ Các nào ngờ trong quá trình này ta lại cảm nhận được khí tức Thiên Nguyên Bảo Liên.

Haha, không trộm được đồ thì sao? Thu lại được con cổ này đã là rất tốt rồi." Phệ Thụ Lão Ma rất cao hứng.

Ma Vô Hối luôn để đoá sen này hoạt động, vì thế khí tức của nó không bị che giấu. Hắn dám làm vậy vì Ma gia không có người tu hành Mộc đạo cao thâm.

Ma Vu Cương chỉ là nhúng vào một chút mà thôi.

Nhưng hắn làm sao biết được, vì hắn lấy Thiên Nguyên Bảo Liên sớm hơn nên Phệ Thụ Lão Ma cũng thức tỉnh sớm hơn.

Mà sau đó hắn che giấu việc này, nên ông ta đau đầu kiếm cổ tài vì nghĩ rằng Thiên Nguyên Bảo Liên không có cơ hội đoạt lại.

Qua đó mới đến Ma gia sớm, mà ông ta chuyên tu Mộc đạo nên dễ dàng cảm ứng được khí tức quen thuộc.

Hoá ra nguyên do lại đều là vì hắn mà ra, đây là chỗ đáng sợ của hiệu ứng cánh bướm.

Nhưng tất cả quy lại một nguyên do, không phải hắn không cẩn thận mà thực sự tính không ra.