Chương 44: Vội vàng tấn thăng.
Dòng thời gian trước, khi biến cố này xảy ra, người Ma gia hoàn toàn mơ mơ màng màng b·ị đ·ánh, Phệ Thụ Lão Ma bố trí xuống cổ trận từ lâu cũng không biết.
Ma Vô Hối lúc đó lại mới chỉ là cổ sư nhị chuyển, cổ trận là gì còn không biết. Sau này hết rơi vào đau buồn Ma gia chủ mất thì lại đến bị ông cháu Ma Vu Cương chèn ép, rồi sau đó lưu lạc mấy trăm năm.
Hoàn toàn không nghĩ nhớ lại một cảnh Ma gia bị tàn sát.
Khi hắn lấy Thiên Nguyên Bảo Liên đã từng nghi ngờ xuất thân của nó. Nhưng không đủ manh mối nên không tính đến nó lại liên hệ với Phệ Thụ Lão Ma.
Dù sao cường giả đủ sức luyện ra Thiên Nguyên Bảo Liên không chỉ có một mình lão, một nắm người như vậy đều từng tạt vào Ma gia trang.
Quay lại hiện tại, Ma gia trang.
"Chúng ta rời đi thôi, người dân còn lại ở Ma gia quá ít.
Thôi động cổ trận sẽ không thu được nhiều, hại nhiều hơn lợi." Phệ Thụ Lão Ma nói với Sầu Vũ.
Thu hoạch hôm nay quả thật ngoài ý muốn, vốn gần một năm nữa mới có thể thôi động cổ trận, giờ lại rút lại rất nhiều.
"Nhưng trước đó, để ta bố trí lại Thiên Nguyên Bảo Liên, lần này đảm bảo sẽ không b·ị c·ướp mất." Nói rồi ông ta phi đến một cái phương hướng, Sầu Vũ lập tức chạy theo, xác vị gia lao xấu số bị vất lại.
Hai canh giờ sau, Ma gia chủ cùng các gia lão cuối cùng về đến nơi.
Nhìn cảnh tượng Ma gia trước mắt, ông ta thầm thở phào, tổn thất không nặng lắm. Nhưng nghĩ đến bốn vị gia lão bỏ mình, ông ta lại giận dữ rống to:
"Phệ Thụ Lão Ma!!!!"
----------
Vài ngày sau, nhà Ma Trung.
Cổ giới dưới sự giúp đỡ của cổ trùng nên việc xây dựng diễn ra khá nhanh, vài ngày mà Ma gia trang đã hồi phục lại như cũ.
Lúc này Ma Vô Hối xếp bằng trên giường, người toát mồ hồi, quần áo ướt thâm, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Đã sử dụng xong con cổ Bạch Sắc Xá Lợi thứ hai, đạt đến nhất chuyển đỉnh phong rồi." Ma Vô Hối hài lòng quan sát không khiếu.
Vẫn là mặt biển chân nguyên màu trắng, vẫn là từng con cổ trùng riêng mình làm việc mình.
Khác biệt ở chỗ vài còn cổ đã không còn ở đây, lại có thêm vài con mới, và vách tường không khiếu đã biến thành một lớp tinh thể óng ánh, vô cùng đẹp mắt.
Hắn đã dùng con Bạch Sắc Xá Lợi đầu tiên từ hai hôm trước.
Sáng nay lại đạt được con nữa từ Ma Thiết Thạch, còn có bốn ngàn nguyên thạch, đồng thời cũng nhận rằng mình sẽ về phe ông ta.
Tại sao hắn làm vậy? Không phải càng tránh xa tranh đấu chính trị càng tốt sao?
Điều đó đúng, nhưng trước khác nay khác.
Khi hắn về, vết tích chiến đấu đã được dọn dẹp, nhưng chỉ cần hỏi một số người dân là hắn đã biết được. Người t·ấn c·ông Ma gia chính là Phệ Thụ Lão Ma và hiền đệ Sầu Vũ của ông ta.
Hắn không biết được Phệ Thụ Lão Ma bố trí cổ trận, càng không biết Thiên Nguyên Bảo Liên là mắt xích quan trọng trong đó.
Nhưng...
"Nhưng Phệ Thụ Lão Ma có thủ đoạn hấp thụ máu người để gia tăng tư chất bản thân.
Cành nhiều càng tốt." Hắn biết điều này.
Hắn nhớ vì trong kí ức của bản thân có một cảnh kia.
Phệ Thụ Lão Ma lơ lửng giữa không trung trên bầu trời Ma gia, lão ngửa đầu cuồng tiếu, như điên như dại.
Dưới mặt đất nhà cửa đổ nát, tan hoang không chịu nổi, người dân lấm lem đất cát chạy tán loạn.
Chợt từng đầu nhọn làm bằng gỗ từ dưới lòng đất đâm lên xuyên qua giữa người họ. Sau đó cả người như bị hút khô, quắt lại, cuối cùng chỉ còn da bọc xương.
Ma Vô Hối ngồi bệt dưới đất sợ hãi, hắn đến thế giới này đã mười tám năm, tính cả trước khi xuyên không thì đã không còn là trẻ con.
Nhưng đối diện với nguy cơ t·ử v·ong hắn vẫn sợ hãi, cảnh tượng như vậy chưa từng xảy ra trong đời hắn.
Vào lúc Ma Vô Hối run bần bật, toàn thân cứng đờ không di chuyển được, bỗng mặt đất trước mặt hắn rung lên ù ù, sau đó nó nứt ra.
Uỳnh một cái mặt đất vỡ nát, một cái đầu thụ nhọn hoắt như mũi khoan phá ra, nhắm thẳng lồng ngực Ma Vô Hối mà đâm tới.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì từ đâu có một bàn tay thô kệch đẩy hắn ra một bên, làm hắn ngã nằm xuống đất.
Phập một nhát, tiếng rên chịu đau vang lên, sau đó im bặt.
Ma Vô Hối lấy lại tinh thần quay qua, hắn hốt hoảng, hai con ngươi co lại, mồm mấp máy mãi không nói được.
Cuối cùng lấy hết sức mới phun ra bốn chữ:
"Gia chủ đại nhân!!!"
Phải, người vừa cứu hắn là Ma gia chủ, đáng nhẽ người b·ị đ·âm trúng là hắn nhưng giờ...
Ma gia chủ nằm dưới đất, thân hình to lớn của y bị gốc cây kia đâm nganh người, trực tiếp chia làm đôi, c·hết ngay tại chỗ, máu chảy thành sông.
Hắn bắt đầu gào thét vồ lấy bên nửa thân trên của Ma gia chủ, điên cuồng lay mạnh người y như không muốn chấp nhận sự thật.
Y giống như một người cha với hắn, so với Ma Cương Kiên thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ thì càng giống.
Hắn sao có thể chấp nhận việc "cha" mình vì cứu mình mà c·hết.
Ma Vô Hối nằm xuống ôm lấy t·hi t·hể của y mà khóc, mặc kệ hết thảy mọi chuyện đang xảy ra xung quanh.
Bỗng thân thể y khô quắt lại, một tiếng nói già nua vang lên:
"Tốt! Hấp thụ máu của một tên loại Giáp, tư chất của ta lại được đề cao! Hahaha!" Phệ Thụ Lão Ma cuồng tiếu, cảm nhận được khoái cảm kì lạ.
Ma Vô Hối nhìn sang, phát hiện đối phương đang chỉ vào Ma gia chủ mà sung sướng cười. Hắn ta phẫn nộ, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau vang lên ken két, đôi mắt giận đến phun lửa.
Toan muốn thôi động cổ t·ấn c·ông thì một người vụt đến ôm lấy hắn lao đi.
"Ngươi đừng loạn! Đừng để gia chủ đại nhân hy sinh vô ích!" Hoá ra là một vị gia lão.
Hắn chỉ đành uất hận nhìn về phía t·hi t·hể Ma gia chủ đang nằm, rồi lại nhìn Phệ Thụ Lão Ma đang lơ lửng.
Lòng hắn sinh ra một sự quyết tâm.
Vì hắn quá yếu đuối nên mạng sống mới nằm trong tay kẻ khác, vì quá yếu nên mới để người khác hy sinh bảo vệ hắn.
Hắn phải mạnh lên, mạnh nhất thiên hạ, mạnh nhất từ cổ chí kim, lúc đó mạng của hắn do hắn nắm giữ, sẽ không phải để người thân hy sinh vì hắn.
Quay lại hiện tại.
Ma Vô Hối biết rõ Phệ Thụ Lão Ma cần hấp thụ nhiều máu của cổ sư để đề cao tư chất. Mà lần t·ấn c·ông mấy ngày trước, y còn chưa g·iết quá hai mươi người.
Nên biết dòng thời gian trước y g·iết tới nửa Ma gia còn chưa thấy đủ.
Hơn nữa máu lưu lại hiện trường, một chút cũng không bị động vào.
Điều này chứng tỏ Phệ Thụ Lão Ma chưa dùng thủ đoạn kia, lão sẽ còn quay lại.
Ma Vô Hối không biết bao giờ lão sẽ t·ấn c·ông lần nữa, dù sao biến số rất lớn đã xuất hiện, ví như một khắc sau lão g·iết đến cũng không lạ lắm.
Vì thế hắn phải tranh thủ gia tăng tu vi, mặc kệ cái gì giấu nghề, mặc kệ cái gì tranh đấu chính trị, tất cả đều ném qua sau đầu, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Hắn chấp nhận về phe Ma Thiết Thạch thì sao? Một giây sau hắn lên thuyền rời khỏi Sa Nhai Đảo thì y làm gì được hắn?
Mọi người phát hiện ra hắn bấy lâu nay vẫn diễn trò thì sao? Không quản được nhiều như vậy, c·hết rồi thì cái gì cũng đừng nói.
Hắn không s·ợ c·hết nhưng tuyệt sẽ không ngồi im chờ c·ái c·hết tới.
Chỉ có thân tử vì đạo chứ không tử vì vô vi.
"Với số nguyên thạch trong tay, ta có thể trùng kích nhị chuyển." Ma Vô Hối tính toán.
Hắn đã mất Thiên Nguyên Bảo Liên, không thể dùng nó bổ sung chân nguyên khi tu luyện được nữa, phải dùng nguyên thạch thay thế.
Cũng tốt là vừa được tới bốn ngàn khối, cộng với số vốn có là bảy ngàn rưỡi. Như vậy đã thừa để hắn tấn thăng nhị chuyển.
"Nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian, ngày mai ta lại phải đi đến học đường.
Nếu không thấy ta đi học thì gia lão học đường nhất định sẽ cử người tới gọi, không y thì lão Ma Trung cũng sẽ gọi.
Như vậy sẽ quấy rầy ta trùng kích nhị chuyển, không tốt."
Cổ sư khi trùng kích cảnh giới cao hơn phải tuyệt đối tập trung, không được quấy rầy.
Nếu không trùng kích thất bại sẽ bị trọng thương, có khả năng suy giảm tu vi, thậm chí là tư chất.
Nghĩ đến đây, bỗng hắn nghe được tiếng bịch trên mái nhà mình.
"Là người của Ma Thiết Thạch! Được, vậy ta sẽ nhờ y." Nghĩ rồi hắn lập tức bước xuống giường.
Sau đó trực tiếp đẩy cửa sổ ra, trèo ra ngoài rồi lên mái nhà.
Vị cổ sư tuần tra thấy Ma Vô Hối trèo lên liền kinh ngạc, vội bước lại giúp đỡ.
Ma Vô Hối là người Ma Thiết Thạch coi trọng, mà hắn là thuộc hạ của y nên nhất định phải thể hiện thái độ tôi tớ với Ma Vô Hối.
"Vô Hối công tử, làm sao mà khuya vậy còn trèo lên đây a?"
Nhưng đáp lại hắn là một giọng nói hung hăng, còn có ánh mắt hình viên đạn sắc bén.
"Đừng nhiều lời, đưa ta đi gặp chủ tử ngươi!"
Nghe lời này, vị cổ sư kia hơi chút khó chịu nhưng y cũng không làm trái, đem theo Ma Vô Hối hướng về tháp canh rìa Ma gia trang.