Chương 45: Hảo tiểu tử!
"Vô Hối ngươi muốn gì cơ?" Ma Thiết Thạch nhướn mày, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Đứng đối diện ông ta lúc này là một thiếu niên trẻ tuổi, hắn quần đùi áo ba lỗ, chân còn để trần, mái tóc đen dài quá vai được đề xoã tuỳ ý lung lay trong gió.
Đặc biệt là đôi mắt trầm ổn kia, bình thản đến lạ, ông ta chưa từng thấy qua đôi mắt nào như vậy.
Cảm tưởng như đối với đôi mắt này, mọi sự đều như thường, chúng sinh bình đẳng, bất kể là cái gì cũng chẳng khác nhau là bao.
"Đây là Ma Vô Hối ta vẫn biết ư?" Ông ta tự hỏi.
Trong mắt ông ta thì đứa trẻ này là một kẻ ngây thơ, đơn thuần, là một người tham lam vô độ, cực kỳ hám tài.
Ấy vậy mà bây giờ hoàn toàn trái ngược, ông ta nhìn thấy một sự thâm bất khả trắc, lạnh lùng hơn cả băng.
Thật là cùng một người? Không phải bị tráo rồi chứ?
"Ta muốn mượn một mật thất của đại nhân để tu luyện.
Trong mấy ngày tuyệt đối không được có người quấy rầy." Tiếng nói của hắn phá vỡ sự suy tư của Ma Thiết Thạch.
"Ngươi chắc chắn?" Ông ta hỏi lại lần nữa.
Đây là điểm lạ thứ hai, trong ấn tượng của ông ta thì Ma Vô Hối hoàn toàn không phải một người chú tâm đến tu hành.
Nhìn Ma Vu Quân đi, nhìn đám thiếu niên khác, chúng đều cố gắng tu luyện hết mình. Nhưng theo ông ta thấy thì thiếu niên trước mặt này ngoài ăn và chơi ra thì chính là ngủ.
Không chỉ ông ta thấy lạ, vị cổ sư thuộc hạ đứng một bên cũng thấy lạ.
Y là người thường xuyên theo dõi hành động của Ma Vô Hối vào ban đêm, rất ít khi y nhìn thấy hắn tu luyện, hoạ may được một hai lần.
"Người như thế lại chủ động muốn tu luyện? Lại con quyết định tiềm tu mấy ngày không ra ngoài?" Đây đều là thắc mắc trong lòng y và Ma Thiết Thạch.
"Ừm." Đáp lại Ma Thiết Thạch là một tiếng lạnh nhạt.
"Ta càng nhanh trưởng thành thì đối với đại nhân càng có lợi không phải sao?
Ta càng cường đại thì gia lão dưới trướng đại nhân càng nhiều, quyền lực của đại nhân lại càng lớn, cả nhà sẽ được an ổn.
Nếu ta dẫn đầu đi lên nhị chuyển khi mới hai tháng đi học, dù là do cổ Bạch Sắc Xá Lợi rút ngắn thời gian thì vẫn là nhị chuyển.
Ta sẽ trực tiếp ép Ma Vu Quân một cái đầu, cháu trai Ma Thiết Thủ của ông lại không tranh với ta..." nói đến đây hắn hơi ngưng lại.
"Hắn cũng không có khả năng tranh với ta.
Như vậy, ván đã đóng thành thuyền, thế chắc không thể đổ" Xong lại nói tiếp, đôi mắt đen kia hơi khép lại, khoé miệng vểnh lên, phối với tóc đen buông xoã, tà mị vô cùng.
Bất giác Ma Thiết Thạch thấy lạnh, sống đến từng này tuổi ông ta lại thấy run trước một đứa trẻ, chỉ vì một ánh nhìn và nụ cười của nó.
"Khoan, không đúng?
Nó làm sao biết Thủ nhi ko tranh được? Lại biết được tranh đấu chính trị của gia tộc rõ như thế?" Ông ta bỗng nhấc lên nghi vấn.
Cháu trai ông giảm tư chất chỉ được truyền trong nhà ông, dù ông ta chiêu mộ Ma Vô Hối cũng không kể.
Vậy làm sao hắn biết?
Nhưng ngẫm lại chuyện ông ta mời chào hắn đã rất lạ, người hữu tâm nhìn qua là biết. Ma Thiết Thạch hơi thả lỏng....
Lại dừng chút! Ma Vô Hối là người hữu tâm sao? Theo nhận thức của ông ta thì là không phải a!
Nhưng bỗng ông ta nhận ra.
"Ta đã đúng, nó diễn trò." Ông ta nhìn Ma Vô Hối bằng ánh mắt khác.
Hảo tiểu tử! Nhẫn nhịn thật lâu, trước mặt Ma Vu Quân thì như con cún nhưng thực ra tâm không phục.
Hắn còn vừa nhận mình hơn đối phương một cái đầu, đây là ngạo khí của thiên tài.
Không chỉ thế, hắn còn rất có tầm nhìn chính trị, nói một cái liền toạc ra thế cục sẽ như nào nếu hắn thật sự dẫn đầu lên nhị chuyển.
Nói một chút cũng không sai, điều hắn nói ông ta đương nhiên biết.
Nhưng khi hắn nói ra, như khẳng định một điều rằng hắn biết rõ giá trị của mình.
Còn một ý khác, đó chính là nhắc nhở ông ta sẽ còn phải tiếp tục ra sức hỗ trợ hắn, còn phải bỏ ra nhiều nữa.
Ông ta đã từng bị đứa trẻ này lừa, không chỉ ông mà mọi người đều bị nó dắt mũi.
"Vô Hối, ngươi thật khiến ta phải nhìn lại thật kỹ ngươi một lần.
Nói ta nghe thử, biểu hiện trước giờ của ngươi đều là diễn, vì ngươi không muốn thú hút sự chú ý.
Từ chối ta cũng như gia chủ mời chào là vì không muốn tranh đấu chính trị ảnh hưởng, làm chậm tiến độ của mình.
Ngươi muốn âm thầm lớn mạnh, đánh chúng ta một cái trở tay không kịp, có phải không?" Ông ta nhìn thẳng vào mắt Ma Vô Hối hỏi.
Ông nhận lại một ánh nhìn thâm thuý, một nụ cười ma mị.
Cuối cùng đối phương mới thản nhiên nói một câu.
"Ta tin rằng đại nhân không cần một câu trả lời của ta."
Hai mắt Ma Thiết Thạch mở to, trong lòng ông ta vang lên chữ "tốt" không ngừng.
Câu trả lời rất tốt! So với trực tiếp nhận "đúng vậy" còn tốt hơn!
Nếu hắn nhận, ông ta sẽ nghi ngờ hư thực, có thể hắn đang thuận gió đẩy thuyền, nhận vơ để có lợi cho mình.
Thậm chí suy diễn sâu xa hơn một bước, Ma Vô Hối là người Ma gia chủ âm thầm sắp đặt, hai người phối hợp lừa ông ta.
Nhưng câu trả lời kia là sự khẳng định chắc chắn nhất, Ma Vô Hối đây là người có tâm cơ, có chí lớn.
Thế rồi ông ta vui vẻ chấp nhận, còn tặng thêm cho hắn năm trăm khối nguyên thạch.
Mà một bên khác, vị cổ sư kia từ đấu đến cuối đều phát mộng, có chút không dám tin vào những gì mình đã nghe được.
Hắn có chút hơi run run nhìn Ma Vô Hối, nuốt một ngụm nước bọt.
Sao mà một đứa trẻ mười lăm lại tâm cơ như thế? Ta có phải hay không sống phí một kiếp người rồi?
Không, ngươi không phí...so với lão già ba trăm tuổi, ngươi thua không oan.
...
Ngày hôm sau, học đường.
"Vô Hối tên tiểu tử này không đi học?" Gia lao học đường vừa giảng dạy vừa suy nghĩ.
"Hừ, mới tiến triển một chút đã lại quay về đường cũ.
Thậm chí còn quá phận hơn trước, dám trốn học.
Không coi lão phu ra gì!" Thế rồi ông ta dừng giảng.
"Người đâu!" Ông ta quát nhẹ một tiếng.
Lập tức có hai tráng hán từ ngoài cửa bước vào. Những người này đương nhiên đều là phàm nhân, còn là nô gia khác họ của Ma gia.
"Các ngươi đến nhà lão Ma trung, tìm thằng nhóc Vô Hối đến đây cho ta!
Ta phải cho hắn biết được gia quy tuyệt không thể khinh thường." Ông ta lạnh giọng nói, hai người kia vội vàng ôm quyền tuân lệnh xong lập tức chạy đi.
Đám học viên thấy cảnh này đều xì xào bàn tán, có người nói Ma Vô Hối hắn chán sống rồi, nhất định sẽ ăn quả đắng.
Ma Vu Quân thì cười lạnh, hắn dạo này rất không vừa mắt Ma Vô Hối. Lặng yên nịnh nọt thì không sao, nhưng không hiểu sao nữ thần trong lòng hắn là Ma Lộ Khiết lại thường xuyên tìm tiểu tử kia nói chuyện.
Hắn còn đang mong Ma Vô Hối bị ăn thiệt một trận, kết quả thật sự đến rồi.
Ngoài Ma Vu Quân, rất nhiều người khác cũng mong thấy chuyện này.
Họ đều là những người ninh bợ Ma Vu Quân, kết quả tên Ma Vô Hối này xuất hiện, mơ hồ trở thành nịnh thần số một. Điều này không được a, đối với họ đây chính là đá chén cơm!
Tất nhiên ngoài những người như vậy cũng có người lo lắng cho hắn.
Đơn cử như Ma Lộ Khiết, nàng không vui khi bản thân đường đường là nhất đại mỹ nữ mà lại bị bơ, đối phương rất lạnh nhạt với nàng.
Nhưnh không hiểu sao, hắn càng như vậy nàng lại càng để tâm đến hắn.
Bất giác từ lúc nào nàng không thấy hắn đáng ghét nữa, cảm tưởng khuôn mặt đó dễ nhìn hơn chút.
Thậm chí trong lòng còn chờ mong hắn để tâm đến mình, mong hắn một lần khen mình xinh đẹp.
Ngoài nàng còn có Ma Thiết Đản. Hắn vừa tuân mệnh gia gia mời chào hắn, kết quả tên này vừa đầu nhập đã làm ra chuyện trốn học.
Đây không thể không phủ nhận là ảnh hưởng đến danh vọng của gia gia hắn.
Ma Thiết Đản không quá rõ tranh đấu trong tộc, nhưng hắn dưới sự dạy dỗ của gia gia cũng biết một hai, cũng biết nhìn nhận vấn đề một chút.
"Nếu hắn thực sự trốn học, ta sẽ ra mặt nói đỡ kiếm cớ cho hắn.
Đương nhiên là hắn có lý do chính đáng thì càng tốt." Đây là nhận thức của Ma Thiết Thạch.
Cứ vậy, dưới sự chờ mong của biết bao học viên, hai nô gia kia cuối cùng cũng trở lại.
Nhưng khiến họ kinh ngạc là Ma Vô Hối lại không đi cùng, một trận bàn tán lại nổi lên.
"Bẩm-bẩm gia lão đại nhân, hắn không có nhà ạ." Một vị nô gia run run đáp.
Hắn ta không làm hỏng việc, là tại Ma Vô Hối chứ không phải tại hắn, nhưng hắn vẫn sợ.
Đó là phận của nô gia, chính là rất hay bị chủ tử giận cá chém thớt, không phải tại mình cũng là mình sai.
Vì trong mắt cổ sư, mạng của phàm nhân thực sự gần như cỏ rác.
Phóng mắt khắp ngũ vực, chỉ có Nam Cương là nơi tốt nhất cho phàm nhân ở, nới đó mọi người đều bình đẳng, thật tốt biết bao.
"Cái gì? Thằng nhóc này..." Gia lão học đường cau mày lại, biểu hiện không vui.
Điều này làm hai vị nô gia lập tức quỳ xuống run rẩy.
"Hừ!" Ông ta phất tay một cái, hai người thở phào một hơi rồi lập tức lui ra.
Gia lão học đường lại dạy học tiếp, trong lòng tự nhắc bản thân sẽ phạt tên nhóc kia thật nặng.