Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 46: Ma gia chủ lãnh khốc.




Chương 46: Ma gia chủ lãnh khốc.

Sau buổi học, tin tức Ma Vô Hối trốn học lan nhanh, đa phần mọi người đều chỉ thấy hứng thú nhất thời, sau đó lại không quá quan tâm.

Nhưng vẫn có những người hữu tâm lập tức đánh hơi được có chuyện gì đó đang diễn ra.

Trong số đó, có Ma gia chủ.

Y ngôi lặng yên trên bàn làm việc, ngả lưng vào ghế, nhắm nghiền hai mắt suy nghĩ.

"Ma Vô Hối đã về phe của Ma Thiết Thạch, như việc Ma Thiết Thủ giảm tư chất là chắc chắn rồi.

Đáng tiếc, ta không phát hiện ra sớm hơn, hai đứa nhóc này làm việc thật kém."

Hai đứa nhóc mà y nhắc tới là hai vị cổ sư nhị chuyển chung đội làm nhiệm vụ với Ma Thiết Thủ.

Hai người này được cài vào từ rất lâu, ý đồ theo dõi nhất cử nhất động. Vậy mà lại không phát hiện ra Ma Thiết Thủ bị suy giảm tư chất.

Đối với việc này, Ma gia chủ rất không hài lòng, nhưng y không trách họ được.

"Cũng tại Ma Thiết Thạch toàn lực giấu diếm. Trách là trách ta, đáng nhẽ phải phát hiện ngay từ lần đầu lão già này mời chào Ma Vô Hối mới đúng.

Nhưng bây giờ, điều quan trọng là thằng nhóc này đâu rồi?"

Sau khi con gái đi học về, báo lại truyện Ma Vô Hối trốn học thì y đã sai người đi tìm.

Nhưng tìm khắp Ma gia một lượt cũng không thấy, bây giờ đã đến tối rồi cũng không thấy hắn đâu.

"Tám chín phần là do Ma Thiết Thạch.

Nhưng lão già này sẽ không vô duyên vô cớ để Ma Vô Hối trốn học.

Việc này sẽ hại đến thanh danh của Ma Vô Hối, qua đó sẽ liên luỵ đến mức độ ảnh hưởng của lão với các gia lão dưới trướng"

Quả thật như vậy, các gia lão bất kể là chọn đầu nhập vào Ma Thiết Thạch hay Ma Vu Cương đều là vì họ cho rằng hậu bối hai người này có thể trở thành gia chủ kế nhiệm.

Thử hỏi bây giờ Ma Vô Hối bị đồn xấu thì hắn làm sao được lòng người? Làm sao đắc cử chức vị gia chủ?

Như vậy các gia lão dưới trướng Ma Thiết Thạch sẽ mất niềm tin với ông ta, dần chuyển qua phe khác.

Là một người lăn lộn chính trị Ma gia lâu năm, Ma Thiết Thạch chắc chắn sẽ không phạm lỗi này.

"Như vậy không chỉ là Ma Vô Hối ở đâu mà còn tại sao lại bị giấu đi?"

Bỗng Ma gia chủ mở mắt, y nghĩ đến cái gì.

"Ma Thiết Thạch không tiếc bỏ ra hai con Bạch Sắc Xá Lợi cho Ma Vô Hối.

Tiểu tử này vốn đã có tu vi nhất chuyển trung giai, dùng xong hai con cổ này sẽ thăng l·ên đ·ỉnh phong.

Lẽ nào...lão để hắn bế quan đột phá nhị chuyển?"

Điều này không phải không có khả năng, nếu Ma gia chủ là Ma Thiết Thạch sợ là cũng sẽ làm vậy.



"Ma Thiết Thủ rớt đài, Ma Vô Hối chỉ còn một đối thủ chính là Ma Vu Quân.

Nếu hắn thăng lên nhị chuyển thì sẽ đặt chắc thắng cục, Ma Vu Cương sẽ bị ép một đầu.

Còn ta, người vốn không có hậu bối sáng giá sẽ thua sâu!"

Ma gia chủ không nhịn được ngồi bật dậy, cánh tay thô kệch của y vỗ mạnh xuống bàn, sau đó quát lớn:

"Người đâu?"

Lập tức có bốn người mặc đô đen bịt kín mặt xông vào phòng, họ quỳ xuống một chân, ôm quyền hướng Ma gia chủ, đồng thanh đáp:

"Có chúng thuộc hạ!"

Đây đều là những hậu bối ưu tú Ma gia chủ âm thầm bồi dưỡng, là những tay sai trung thành của y.

"Các ngươi lập tức theo tình báo này, tìm những mật thất của Ma Thiết Thạch, trực tiếp phá cửa cho ta!"

Nói rồi y quẳng một con cổ trùng cho họ, đó là cổ Thư Trùng, bên trong ghi lại những mật thất của Ma Thiết Thạch mà gián điệp y cài vào tìn được.

Bốn người kia lĩnh mệnh, cấp tốc rời khỏi Gia Chủ Các, tản ra bốn phía, hắc y ẩn mình trong màn đêm, không có cổ sư tuần tra nào phát hiện.

"Ma Vô Hối luôn lười biếng, sau khi về dưới chướng Ma Thiết Thạch lại lập tức chăm chỉ, bây giờ còn bế quan trùng kích nhị chuyển.

Thay đổi nhanh như vậy?" Ma gia chủ lập tức phát hiện điều không hợp.

Cái nhìn của ông ta về Ma Vô Hối không khác gì Ma Thiết Thạch. Theo y, người như hắn sao có thể chấp nhận bế quan khổ tu?

"Hay là Ma Vô Hối vốn là người của Ma Thiết Thạch, chỉ là trước đó giả vờ để ta và những người khác không cảnh giác?

Không đúng, nếu vậy thì tiếp tục ẩn tàng mới là tốt nhất, Ma Thiết Thạch càng không cần mời chào đến hai lần để bị lộ cháu trai giảm tư chất.

Xem ra là Ma Thiết Thạch đã hứa cái lợi lớn hơn để tiểu tử này ngoan ngoãn."

Y lại dựa lưng vào ghế suy tư, nhưng lần này giữa hai hàng lông mày hơi cau lại.

Y không có trực tiếp đối diện Ma Vô Hối như Ma Thiết Thạch, thiếu đi manh mối quan trọng, y không đoán ra được chân tướng mà đi ra đáp án sai.

"Nhưng thế lại càng tốt, chứng tỏ ta đã đúng, Ma Vô Hối đặc biệt hám tài." Ma gia chủ cười lạnh.

Y từ bỏ mời chào Ma Vô Hối một phần là vì lý do này. Nếu y có thể khiến hắn xuất lực vì mình bằng lợi ích thì người khác cũng có thể.

Để không bị người khác đào vách tường nhà mình thì y phải bỏ nhiều lợi hơn vỗ béo Ma Vô Hối.

Nhưng đó lại là giới hạn cuối cùng của y. Bởi vì y tự tin mình có thể thăng ngũ chuyển, bên cạnh đó còn tin gia tộc sẽ sản sinh hậu bối loại Giáp khác.

Dù sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi có đến ba loại Giáp, đây là bằng chứng cho thấy huyết mạch Ma gia đang thăng hoa, rất có thể tương lai sẽ càng nhiều loại Giáp.

Không chừng một ngày, một trong những đứa con của y sẽ có loại Giáp.



Ngoài Ma Lộ Khiết thì y còn có hai đứa nhỏ nữa, một đứa mười hai, một đứa mười bốn. Dù sao y cũng có tư chất loại Giáp, có niềm tin con của mình cũng vậy là điều dễ hiểu.

Chính vì những lý do này mà y trực tiếp từ bỏ Ma Vô Hối.

"Ta có nên mời chào Ma Vô Hối bằng lợi lớn hơn?" Y đã từng nghĩ qua khi Ma Thiết Thạch mời chào thành công Ma Vô Hối, nhưng rất nhanh đã tự mình bác bỏ.

Nếu y làm vậy sợ sẽ nhấc lên giao phong giữa y và Ma Thiết Thạch, hai người sẽ không ngừng nôn ra lợi ích dụ hoặc Ma Vô Hối.

Đến cùng người được lợi lớn nhất là tiểu tử này, mà loại tổn thất này y không chấp nhận.

Vì vậy khi phát hiện Ma Vô Hối trùng kích nhị chuyển, y lập tức sai người đi phá bĩnh.

"Nếu để nó gặp phản phệ do bị q·uấy r·ối giữa chừng, vậy càng tốt, có khi sẽ suy giảm tư chất."

Ma gia chủ lộ ra sự lãnh khốc của mình, không được liền nhất quyết huỷ đi, có vấn đề gì?

Tư chất tốt thì sao?

Cũng không đại diện cho việc hắn sẽ là người có thể đảm đương Ma gia, có thể dẫn dắt Ma gia phát triển.

Suy cho cùng, thiên tài có ích cho gia tộc mới là tốt thiên tài.

Không, thiên tài có ích cho Ma gia chủ mới là tốt thiên tài.

Trong lúc y suy nghĩ kế sách đối phó Ma Thiết Thạch và Ma Vô Hối, bốn thuộc hạ của y đã lần lượt tiếp cận mật thất theo tình báo của gián điệp.

Mật thất dưới khách sạn ở tây bắc Ma gia, tình báo sai, không có mật thất.

Mật thất dưới nơi ở của một gia đình phàm nhân ở phía đông, không có ai.

Mật thất ở phía nam, không có ai.

Mật thất ở phía tây nam, tình báo sai, không có mật thất.

...

Kết quả sau hai canh giờ lùng sục, bốn người lại thất bại chở về.

Toàn bộ mật thất trong tình báo đều được kiểm tra qua, đa số là tình báo sai, số ít là thật nhưng lại không có ai.

Ma gia chủ nhận được tin, khuôn mặt y lạnh lại. Không tìm được thì sao? Tìm tiếp, tìm bằng được, Ma Vô Hối chỉ có thể ở trong Ma gia trang.

"Nếu không, ta sẽ đích thân tới nhà Ma Thiết Thạch, kiểm tra mật thất dưới nhà ông ta."

Chuyện này có chút không để ý quy củ, nhưng ai dám cản y đây? Ma gia chủ cường thế, quá cường thế, đến mức các gia lão gửi hy vọng vào tương lai chứ không trực tiếp giao phong ngay bây giờ.

...

Sáng hôm sau.

Ma Thiết Thạch đứng trước cửa nhà mình, đối diện ông ta là Ma gia chủ cùng vài thuộc hạ của mình.

"Gia chủ đại nhân, không biết ngài đến nhà của thuộc hạ làm gì?" Ma Thiết Thạch mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng thì cười lạnh.



"Gia chủ quả nhiên lôi lệ phong hành, một đêm tra hết mật thất của ta, sáng ra thì đến tận nhà."

"Haha, nhớ lão bằng hữu thôi, muốn đến nhà chơi." Ma gia chỉ cũng cười nói, diễn đến rất thật, giống như chân tình.

"Vậy là phúc của tại hạ, mời ngài vào nhà." Ma Thiết Thạch cũng không tiện đuổi khách, đành phải mời vào.

"Nhà Thiết Thạch gia lão rất to đó, gần bằng Gia Chủ Các của ta rồi." Ma gia chủ tán thưởng.

Nhưng Ma Thiết Thạch lại không vui nổi.

Tất nhiên là vì ông ta nhìn ra ẩn ý trong lời nói.

Ma gia chủ khen nhà to chỉ là nhắc ý, y muốn nói đến quyền lực của ông ta sắp ngang với gia chủ rồi, đừng quá phận.

Cũng là muốn nói, nhà ngươi to như vậy, quỷ mới tin là ngươi không giấu mật thất ở đây.

Cứ như vậy bọn họ một đường đi đến phòng khách nhà Ma Thiết Thạch.

Ma gia chủ ung dung ngồi chủ vị, Ma Thiết Thạch là chủ nhà lại ngồi ghế khách.

Đây là đạo quân thần, quân đến nhà thần, quân là chủ còn thần là khách.

Hai người cười nói rất "vui vẻ" cứ như cặp bạn già lâu ngày không gặp.

Nhưng đấy là người ngoài thấy vậy, còn đối với hai người họ thì là một cuộc giao phong bằng ngôn từ.

Một bên thì hỏi bẫy, hỏi ẩn ý xem Ma Vô Hối có ở đây không.

Một bên thì uyển chuyển né bẫy, lại coi như không hiểu ẩn ý.

Bỗng lúc này, từ ngoài cửa bước vào một người.

Người này nổi bật nhất là mái tóc xanh lục, trong tóc còn mọc ra vài chiếc lá.

Nhìn khuôn mặt người này có nét rất giống Ma Vu Quân, đó chính là Ma Vu Cương.

Thấy vậy Ma Thiết Thạch thở dài.

"Lão già này cũng đến rồi."

Hiển nhiên Ma gia chỉ suy luận được thì Ma Vu Cương cũng đoán ra được Ma Thiết Thạch muốn để Ma Vô Hối trùng kích nhị chuyển.

Ông ta không có gián điệp để tìm những mật thất của Ma Thiết Thạch, nhưng khi nghe tin Ma gia chủ tới đây thì ông ta cũng tới, ông ta ngửi thấy mùi trò hay.

"Tốt, bây giờ là hai đấu một, ta xem Ma Thiết Thạch ngươi còn giấu kiểu gì" Ma gia chủ mừng thầm.

Cả y và Ma Vu Cương đều không hẹn mà cùng cười lạnh.

Một người phát hiện mình có đồng minh, sắp đạt được chiến quả.

Một người thì phát hiện sắp chèn ép được kẻ thù chính trị lâu năm.

Còn một người thì lại thở dài ngao ngán.