Chương 47: Giao đấu võ mồm, lau mắt mà nhìn.
"Thạch lão đầu, Ma Vô Hối là thiên tài đệ nhất của tộc ta, nhưng hắn m·ất t·ích đã tròn một ngày rồi.
Ta nghi ngờ ngươi đã b·ắt c·óc hắn" Ma Vu Quân vừa an toạ, lập tức đã hất một chậu nước bẩn lên người Ma Thiết Thạch.
"Ngươi! Ngậm máu phun người!
Vu Quân gia lão vu khống đồng tộc bằng chứng, việc này phạm vào gia quy, chính là không để gia chủ đại nhân vào trong mắt!
Mong gia chủ đại nhân minh xét, " Ma Thiết Thạch hơi tức giận quát, lão hướng Ma gia chủ ôm quyền
"Ngươi!" Ma Vu Quân trừng mắt nhìn Ma Thiết Thạch.
Sau đó ý thức được điều gì liền lập tức hướng Ma gia chủ kính cẩn:
"Gia chủ đại nhân, thuộc hạ không có!
Thuộc hạ chỉ là lo lắng cho tương lai của gia tộc, nhất thời hồ đồ, mong gia chủ lượng thứ."
Nghe hai người nói, Ma gia chủ không khỏi cười nhạo trong lòng.
Một người thi lấy đại nghĩa là "lo lắng cho tương lai gia tộc" mà hất nước bẩn, một khi chiếm cứ đại nghĩa này, Ma gia chủ nhất định sẽ phải ra tay.
Một người phản công, nói rằng đối phương không coi trọng gia quy, không để ý mặt mũi của gia chủ là y. Nếu không ra tay trấn áp thì tương lai ắt sẽ có người thứ hai, thứ ba ngồi lên đầu ông ta.
"Hai người này muốn tranh quyền, nhưng không phải cuối cùng cũng đều phải mượn lực của ta sao?"
Nhưng ngoài mặt y lại nói:
"Vu Cương gia lão lo lắng cho hậu bối của gia tộc, ta rất thích những người có tấm lòng như vậy, việc này nên được tuyên dương.
Nhưng không thể vì thế mà vi phạm gia quy. Nói, tại sao lại nghi ngờ Thiết Thạch gia lão? Ta tin phẩm giá của y, sẽ không làm chuyện nguy hại gia tộc như vậy.
Nếu ngươi vô cớ nghi ngờ, vu khống người trong sạch, vậy ta nhất định sẽ phải phạt ngươi."
Hai người kia đều ép y ra tay, nêu nghiêng về bất cứ bên nào thì đều sẽ gặp bất lợi.
Nhưng y vừa nói đã uyển chuyển hoá giải thế khó, thậm chí chuyển thành cơ hội thể hiện mình.
Câu đầu khen Ma Vu Cương yêu thương hậu bối, đây chính là ổn định ông ta. Như vậy sẽ không dễ bị đại nghĩa trói buộc hành động.
Câu hai thì lại ủng hộ Ma Thiết Thạch, nói Ma Vu Quân không được phạm vào gia quy. Lại còn lên tiếng nói tin tưởng nhân phẩm Ma Thiết Thạch không làm ra loại chuyện đó.
Ôi, nếu ông ta thực sự làm thì sẽ mắc hai tội. Thứ nhất là tổn hại hậu bối gia tộc, thứ hai là chà đạp niềm tin của gia chủ. Đó là đã sai càng thêm sai.
Ma gia chủ nhìn thì như nói giúp Ma Thiết Thạch nhưng thực ra lại cùng Ma Vu Cương kề dao vào cổ ông ta.
Cuối cùng ông lại nói nếu Ma Vu Cương sai lầm, nhất định sẽ bị phạt. Điều này ý nghĩa gì? Ý nghĩa là ông ta thưởng phạt phân minh, là vị quân chủ tốt, đây là tự tâng bốc mình.
Không hổ danh là người ngồi lên được chức vị gia chủ, khéo vô cùng.
Ông ta hoá giải thế khó chưa nói, cái quan trọng là thuận thế đề cao chính mình.
Đầu tiên là ủng hộ Ma Vu Cương, thể hiện ông ta cũng quan tâm đến thế hệ trẻ. Thứ hai là tin tưởng Ma Thiết Thạch, điều này cho thấy rằng ông ta khoan dung, dù bị tranh quyền vẫn không thù ghét y. Thứ ba chính là phân rõ thưởng phạt, là một vị minh quân.
"Hừ!" Ma Vu Cương nhận ra ảo diệu trong lời nói của Ma gia chủ, hừ lạnh một cái.
"Gia chủ đại nhân, thuộc hạ xin phép báo cáo một chuyện.
Lần cuối Ma Vô Hối được nhìn thấy là đi cùng thuộc hạ của Thiết Thạch gia lão đến tháp canh gặp y, sau đó liền biến mất vô tung.
Y chính là người có hiềm nghi lớn nhất!" Ma Vu Cương hùng hổ nói tiếp.
Ma Thiết Thạch nghe vậy đành thở dài, thuộc hạ của ông ta đã rất cẩn thận mà vẫn bị phát hiện, chứng minh cổ sư dưới trướng ông ta đã bị thẩm thấu rất nhiều.
"Có chuyện như vậy?" Ma gia chủ nhướn mày, làm bộ không biết. Ông ta tất nhiên biết thừa, Ma Vu Cương có thể thì tại sao đường đường là gia chủ lại không. Chỉ là ngại nhận mình biết thôi.
Rất nhanh ông ta quay qua nhìn Ma Thiết Thạch nói:
"Thiết Thạch gia lão, ta cho ông cơ hội, rửa sạch hiềm nghi của mình."
Ma Thiết Thạch thầm than, ông ta làm gì có khả năng rửa sạch hiềm nghi? Ma Vô Hối thực sự là biến mất vô tung, thực sự là do ông ta mà ra.
Nhưng ông ta không thể nhận, tuyệt đối không thể. Ma Vô Hối đang trùng kích nhị chuyển, nếu bây giờ nhận là giấu hắn ở mật thất để bế quan, hai người kia sẽ lập tức lấy cớ xác nhận thật giả mà phá quan xông vào.
Lúc đó Ma Vô Hối bị ngăn cản giữa trừng, gặp phản phệ b·ị t·hương thì sao? Hắn b·ị t·hương thì thôi đi, nhưng rất có khả năng sẽ giảm tư chất, vậy thì hỏng rồi.
Gặp Ma Thiết Thạch im lặng, Ma gia chủ và Ma Vu Cương lập tức nắm bắt chiến cơ, hai bên kẻ xướng người hoạ, liên tục ép tới.
Vào lúc Ma Thiết Thạch không thể im lặng được nữa, bắt buộc phải mở miệng, đột nhiên cửa phòng khác mở toang.
Một thiếu niên bước vào, hắn mặc quần đùi áo ba lỗ, chân đi trần, tóc đen quá vai thả xoã.
"Phiền Vu Cương đại nhân và gia chủ đại nhân mệt lòng rồi, vãn bối vẫn khoẻ." Chính là Ma Vô Hối, hắn xuất hiện giải vây cho Ma Thiết Thạch.
Nhìn thấy hắn cả ba người đều kinh ngạc, ngươi không phải trùng kích nhị chuyển sao? Tại sao xuất quan rồi?
"Ngươi đã nhị chuyển rồ- à không, ngươi không sao chứ? Ma Thiết Thạch không làm gì ngươi chứ?" Ma Vu Cương là người đầu tiên lên tiếng.
Ông ta thiếu chút để lộ mình biết Ma Vô Hối trùng kích nhị chuyển, như vậy người ngoài sẽ có cái để chỉ trích ông ta tâm xấu, muốn đên ngăn cản.
Tất nhiên điều này ai cũng biết, nhưng cái họ cần là đại nghĩa, cần Ma Vu Cương để lộ chứng cứ cho việc làm của mình.
"Tạ Vu Cương đại nhân quan tâm, vãn bối không sao.
Vãn bối nhận ra mình đã phí phạm thời gian như nào, cả ngày chỉ biết ham chơi.
Vãn bối rất muốn sửa sai, chuyên tâm tu hành, nên đã tìm Thiết Thạch đại nhân, mượn của ngài ấy một cái mật thất.
Không ngờ lại dẫn đến người nghĩ xấu cho Thiết Thạch đại nhân, muốn vu oan hãm hại, vãn bối vì thế mà phải xuất quan, trả lại trong sạch cho y." Ma Vô Hối nhẹ nhàng đáp, lời nói lưu loát, khí chất bình tĩnh, biểu cảm giống như rất thật tâm.
Nhưng nghe câu cuối Ma Vu Cương lại càu mày lại, trừng mắt nhìn Ma Vô Hối, ông ta lập tức gằn nói:
"Ngươi muốn nói lão phu cố tình nói xấu cho Ma Thiết Thạch?
Tiểu tử ngươi đừng có vu khống ta, ngươi nên biết vô duyên vô cớ vu khống là phạm phải gia quy!"
Ma gia chủ ngồi trên chủ vị nghe mà cười trong lòng.
Lại giống như ban nãy, một người chiếm đại nghĩa "trả lại trong sạch cho người vô tội" một người lại nói "vô cớ vu khống" cả hai lại muốn mượn lực Ma gia chủ.
Nhưng nhiều hơn là ông ta nhìn kỹ Ma Vô Hối, có chút ngạc nhiên.
"Từ lúc nào nó thay đổi đến như vậy? Còn biết chuyển đầu giáo chọc lại Ma Vu Cương.
Lời lẽ lưu loát như thế tuyệt không phải được nhắc trước, lại nhìn biểu cảm của Ma Thiết Thạch, ông ta cũng kinh ngạc kìa."
Ông ta bắt đầu nghi ngờ những gì mình biết về Ma Vô Hối trước đây. Vì những cử chỉ của hắn hôm nay cùng trước đó không đồng nhất.
Nhìn vào biểu cảm của vị thiếu niên đứng ở cửa kia, chố nào giống một tên nhát gan, không hiểu chuyện, hám tài?
Nhưng ông ta cũng chưa làm gì, nghi hoặc là nghi hoặc, còn cần nhiều chứng cứ hơn để xác nhận, vẫn nên yên lặng quan sát diễn biến.
"Ma Vu Cương gia lão nói vậy oan cho ta quá, phẩm giá của ngài ta đã nghe rất nhiều, giống như sấm đánh bên tai, ta kính ngài còn không hết.
Ta chỉ lo răng bên cạnh ngài có kẻ hữu tâm, muốn nhân cơ hội này tổn hại sự đoàn kết của tộc ta." Ma Vô Hối mặt không biến sắc đáp, một chữ cũng không vấp.
Ma Vu Cương nghe vậy trùng mày xuống, im lặng nhìn thiếu niên trước mắt. Không chỉ ông ta mà Ma Thiết Thạch, Ma gia chủ cũng vậy.
Lời Ma Vô Hối nói khác gì Ma gia chủ vừa nãy nói tin tưởng Ma Thiết Thạch đâu? Hắn cũng thuận thế tâng bốc mình, nói rằng bản thân là một hậu bối rất ngoan, kính nể tiền bối trong tộc, lại thêm trú trọng đoàn kết gia tộc.
Ma Vu Cương hoàn toàn không có lời nào để nói lại, hậm hực vung mạnh tay áo quay người đi.
Ông ta hướng Ma gia chủ ôm quyền nói:
"Thuộc hạ thấy trong người không khoẻ, Vô Hối cũng không có vấn đề gì.
Xin phép cáo lui."
Ma gia chủ cũng không cản, nhẹ nhàng xua tay, Ma Vu Cương lập tức bước nhanh ra khỏi phòng khách, trên đường còn lườm Ma Vô Hối một cái.
Ma Vô Hối chỉ mìm cười đáp lại, nhưng trong lòng hừ lạnh.
"Lão ta cố tình chịu thua, ý đồ khiến Ma gia chủ kiêng kị ta.
Hừ, lão hồ ly này." Ma Vô Hối chớp mắt nhìn ra ý đồ của Ma Vu Cương. Hắn ta biết ông ta chắc chắn không phải cạn lời, người lăn lộn cao tầng ma gia bao lâu sao có thể dễ như vậy thua.
Nhưng dù biết hắn cũng không ngăn cản chiêu này được.
Trên chủ vị kia, người đàn ông lực lưỡng đó đã có ánh mắt sắc bén nhìn Ma Vô Hối.
Trong lòng ông ta đã có giác ngộ giống với Ma Thiết Thạch vào gói hôm nọ.
"Hảo tiểu tử, đánh lừa chúng ta lâu như vậy...thật khiến lão phu lau mắt mà nhìn."