Chương 48: Thì ra là bế quan luyện cổ.
Sau khi cả Ma Vu Cương lẫn Ma gia chủ rời đi, phòng khách chỉ còn lại hai người Ma Thiết Thạch và Ma Vô Hối.
Ma Thiết Thạch chắp tay sau lưng, ông ta tò mò hỏi:
"Ngươi không phải trùng kích nhị chuyển sao? Làm sao lại dừng giữa trừng?"
Nghe vậy Ma Vô Hối hơi ngẩn ra, hắn chớp chớp mắt nhìn Ma Thiết Thạch, ý nói người thực sự hỏi cái này? Chắc chắn không đùa?
"Đại nhân, ngài hồ đồ rồi sao?
Ta mới tấn thăng nhất chuyển đỉnh phong hôm trước, sao đã có thể lập tức trùng kích nhị chuyển?"
Lời này khiến Ma Thiết Thạch bừng tỉnh, ông ta bất giác vỗ vào cái đầu hói của mình, xoa xoa liên hồi, mặt cỗ ý quay đi chỗ khác.
Ngại a, mất mặt a, hồ đồ a!
Bất kể là cảnh giới nào đều cần ôn dưỡng một thời gian, mài mòn dần vách không khiếu rồi mới có thể trùng kích cảnh giới tiếp theo.
Trừ khi dùng cổ Xá Lợi, nhưng cổ Xá Lợi lại không hữu hiệu với cảnh giới đỉnh phong.
Cái này là thường thức, ai cũng phải biết. Xem ra mấy ngày nay căng thẳng nên ông ta nhất thời quên mất.
Nhưng rất nhanh ông ta bình tĩnh lại, tằng hắng một cái, sau đó nghiêm túc hỏi Ma Vô Hối:
"Ta vẫn rất tò mò, nếu ngươi đã không muốn dính vào chính trị, vậy tại sao về dưới trướng ta?"
Ma Vô Hối im lặng, nhưng trong lòng thì cười khổ. Hắn nào muốn, kế hoạch của hắn còn là cứ lẩn tránh ba năm rồi khăn gói khỏi đây.
Nhưng hành sự tại nhân, thành sự tại thiên, người tính thì không bằng trời tính, kế hoạch luôn không theo kịp biến số.
Cũng tại Phệ Thụ Lão Ma thức tỉnh sớm, làm lệch kế hoạch của hắn khiến hắn phải cấp tốc chuẩn bị thoả đáng, sau đó biến khỏi đây.
Hắn lại không biết, từ đầu đến cuối, người phá kế hoạch của hắn lại là chính bản thân hắn. Nhưng thiếu manh mối mấu chốt, hắn cũng chẳng suy ra được.
"Ngài không phải biết câu trả lời sao?
Ma Vu Cương gia lão thì đừng bàn đi, lão tuyệt đối sẽ không nhận ta.
Còn Ma gia chủ? Đừng bảo ta ngài không nhìn thấy hùng tâm của ông ấy.
Ta vào tay ông ấy chỉ có một tương lai đó là mãi mãi làm quân cờ.
Về dưới trướng ngài, ít nhất có một ngày ta sẽ thành người đánh cờ.
Tất nhiên, đó sẽ là lúc ta sẽ bù đắp công ơn của ngài." Ma Vô Hối mỉm cười nói. Hắn đương nhiên phải chuẩn bị sẵn một câu trả lời thoả đáng.
Không thể bảo cái gia tộc này sắp toang rồi, ta muốn kiếm lợi rồi đi.
Ma Thiết Thạch lắng nghe câu trả lời cũng gật gù, ông quả thật đã biết trước đáp án này.
Nhưng giờ trực tiếp nghe, lại càng thấy được Ma Vô Hối ẩn nhẫn rất tốt. Ma gia chủ có hùng tâm, hăn chẳng nhẽ không có? Nghe lời nói kia là biết.
Ông ta hiểu rằng người như hắn sẽ không chấp nhận mãi ở dưới một người.
Nhưng ông ta không biết, ông ta mới chỉ nhìn được một góc của Ma Vô Hối.
Cái gì gia chủ Ma gia? Tầm nhìn của hắn sao có thể chỉ dừng ở đó! Tôn giả cao cao tại thượng kia cũng không phải, hắn còn muốn siêu việt họ.
...
Mật thất dưới nhà Ma Thiết Thạch.
Đây là một căn phòng hoàn toàn làm bằng những khối đá vuông vức, cánh cửa mật thất làm từ sắt nguyên chất, toàn căn phòng mang lại cảm giác vững chắc cùng lạnh lẽo.
Một nơi như vậy khiến người ta cảm giác như ngục giam, nhưng để ý kĩ liền thấy giữa từng viên gạch đều sạch sẽ tinh tươm, một chút bụi cũng không có.
Đó là vì khi không có người sử dụng, nó sẽ được quét dọn cẩn thận. Những người quét dọn cũng được chọn tỉ mỉ để tránh gián điệp động tay động chân.
Căn mật thất này nằm dưới lòng đất, không có cửa sổ, không có ánh sáng chiếu vào nhưng nó không hề bị bóng tối bao chùm.
Có những thứ đã cứu vớt sự lạnh lẽo của nơi đây, mang ánh sáng đến chiếu rọi xua tan bóng đêm, đó là một hàng những cây đuốc gắn trên bốn bức tường.
Đuốc này không bình thường, để ý kỹ sẽ phát hiện trong ngọn lửa có những sinh vật bé nhỏ đang bay lượn.
Chúng là cổ, đều nhất chuyển, hình dạng như đom đóm, có tên gọi cổ Đốm Lửa.
Mỗi một cây đuốc sẽ có bốn năm con cổ Đốm Lửa sinh sống, duy trì cho ngọn lửa bùng cháy, thức ăn của chúng chính là gỗ.
Như vậy căn phòng này sẽ luôn có ánh sáng trừ khi đám cổ Đốm Lửa kia ăn hết thân đuốc. Để được lâu dài, thân đuốc được làm từ gỗ của loài cây Bách Tuế, lực sinh mệnh rất lớn.
Lúc này, chính giữa căn phòng, Ma Vô Hối đang xếp bằng trên một cái giường bằng ngọc, trước mặt có một con cổ từ từ hạ xuống tay.
Đây là giường làm từ ngọc Thụ Khí, loại ngọc này rất thu hút nguyên khí, thường dùng để phụ trợ tu hành.
Cổ sư ngoài hấp thụ nguyên thạch để bổ sung chân nguyên, thì còn có thể hấp thụ nguyên khí, tinh luyện chúng thành chân nguyên.
Chỉ là Cổ giới đã trải qua ba triệu năm, bốn thời đại Thái Cổ, Viễn Cổ, Thượng Cổ, Trung Cổ. Đến bây giờ, chất lượng nguyên khí suy giảm rất nhiều, vì thế cổ tu mới phụ thuộc vào nguyên thạch.
"Cuối cùng cũng thành rồi, cổ Thuỷ Lãng nhất chuyển." Ma Vô Hối thở ra một ngụm trọc khí.
Hắn không có tu luyện trùng kích nhị chuyển như đã nói với Ma Thiết Thạch mà tập trung vào luyện cổ.
Đầu tiên hắn bình luyện cổ Tinh Tiễn trở thành cổ Phi Tinh, cổ này uy lực kém hơn nhưng phối hợp với Tinh Niệm và Phi Niệm rất tốt.
Hắn đã thành công luyện ra nó từ tối hôm kia, chỉ một lần là thành công.
Nhưng thứ khiến hắn mất thời gian, làm cả một ngày trời rồi đến tận hôm sau mới thành lại là nghịch luyện cổ Thuỷ Lãng.
Hắn cần sớm rời đi, nhưng đi bằng thuyền quá chậm, vì vậy hắn phải nhờ đến Thuỷ Lãng. Nhưng Thuỷ Lãng lại cao đến nhị chuyển, hắn dùng sẽ rất miễn cưỡng.
Trước kia còn có cổ Thiên Nguyên Bảo Liên thì hắn không lo, nhưng giờ mất rồi còn đâu.
Muốn thăng lên nhị chuyển tuyệt không phải chuyện ngày một ngày hai, tu vi càng cao sẽ càng khó tấn thăng.
Hắn mất nửa tháng để từ sơ giai đến trung giai, nhưng không đồng nghĩa từ đỉnh phong lên cảnh giới tiếp theo cũng vậy.
Bây giờ hắn khổ tu ít cũng phải nửa tháng trời mới thấy được thành quả, một tháng sắp thành, một tháng rưỡi thì may ra mới bắt đầu trùng kích nhị chuyển được.
Hắn không có niềm tin Phệ Thụ Lão Ma sẽ trì hoãn t·ấn c·ông đến lúc đó. Người dân Ma gia đã tập trung gần đủ ở Sa Nhai Đảo, còn một bộ phận đang làm nhiệm vụ bên ngoài.
Khả năng Phệ Thụ Lão Ma muốn một lưới tóm gọn cả tộc, vì thế mới chờ đợi. Mà hắn thì không biết bao giờ những người đi làm nhiệm vụ mới về.
"Phương pháp nghịch luyện cổ Thuỷ Lãng hẳn không sai, nhưng ta thiếu kinh nghiệm luyện cổ Thuỷ đạo.
Dẫn đến sai lầm, lần đầu tiên bị thất bại, cổ Thuỷ Lãng b·ị t·hương. Ta lại thử lần nữa nhưng đến cuối vì đen đủi mà thất bại, cổ Thuỷ Lãng thiếu chút c·hết luôn.
Cuối cùng phải cho nó ăn toàn bộ số Phi Nguyệt Lý mà ta có mới hồi phục được."
Luyện cổ đôi khi thủ pháp chính xác, cổ phương hoàn chỉnh còn chưa đủ. Luyện cổ luôn có một tỉ lệ nhất định bị thất bại, bất kể ngươi làm hoàn mỹ đến đâu.
Lần đầu tiên Ma Vô Hối nghịch luyện là hắn sai, dù sao hắn am hiểu nhất là luyện cổ Tinh đạo và Trí đạo.
Lần thứ hai thì thuần tuý là do đen đủi, mãi đến lần thứ ba ban nãy mới thành công.
Ma Vô Hối cất đi cổ Thuỷ Lãng, cầm lên một trong hai con cóc trắng để bên cạnh.
Ma Thiết Thạch từng đưa cho hắn thêm bốn ngàn nguyên thạch, sau lại thêm năm trăm nên phải dùng đến hai con Thôn Nguyên Thiềm để cất trữ.
Hắn đưa thần niệm vào kiểm tra con Thôn Nguyên Thiềm trong tay.
Vốn từng có một ngàn năm trăm khối, giờ chỉ còn một ngàn ba trăm hai mươi ba.
Còn con Thôn Nguyên Thiềm khác, vẫn còn nguyên ba ngàn.
"Luyện cổ hao tổn rất nhiều nguyên thạch.
Nhưng thì có sao, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, cần tiêu vậy cứ tiêu."
Hắn lập tức rút ra vài khối nguyên thạch để hồi phục lại chân nguyên.
"Tiếp theo ta cần luyện tập hợp chiêu rồi. Phải nhuần nhuyễn, nếu không thi triển thất bại sẽ chịu phản phệ, b·ị t·hương chưa tính, nỡ cổ trùng c·hết mất thì hỏng rồi.
Lại nói, hợp chiêu này có thể nói là hợp chiêu Trí đạo và Tinh đạo."
Lúc nhìn thấy cổ Phi Niệm hắn đã có linh cảm một hợp chiêu, nhìn thấy cổ Hỗn Ý thì lại thêm linh cảm nữa, hợp chiêu càng hoàn thiện hơn.
Chiêu này rất giống một hợp chiêu vương bài trong dòng thời gian trước của hắn, có chăng là phàm cấp chứ không phải tiên cấp.
"Song tu hai lưu phái rất khó, thông thường cổ tu đều chỉ chọn một lưu phái mà thôi.
Nhưng với ta thì không phải vậy..."
Cái khó của việc song tu có rất nhiều. Thứ nhất là thời gian và tinh lực, Ma Vô Hối nhờ vào truyền thừa mới có được cảnh giới Trí đạo ngang bằng Tinh đạo. Vậy mới có thể rút ngắn quá trình.
Thứ hai là vật lực, cổ sư hay cổ tiên cần tiêu hao rất nhiều tiền tài để sở hữu phàm cổ, tiên cổ của hai lưu phái, lại phải nuôi dưỡng chúng.
Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, đó là năng lực. Không phải cứ tuỳ ý dùng cổ của hai lưu phái là song tu.
Cổ tu phải chú ý đến phối hợp giữa cổ trùng. Bởi vì cổ trùng khác lưu phái đều sẽ khắc chế nhau, mức độ nhiều ít khác nhau mà thôi.
Khi nào phối hợp đến hoàn hảo, không còn hiện tượng khắc chế, bài xích, đồng thời thể hiện đầy đủ ảo diệu của hai lưu phái cùng lúc thì mới là chân chính song tu.
Ma Vô Hối lúc gần trăm tuổi đã có cảnh giới Trí đạo bằng Tinh đạo, bỏ qua quá trình dài cả một đời người.
Vì để có thêm tài nguyên tu hành, hắn đi c·ướp b·óc khắp nơi, tính kế người khác, đội lên cái danh ma đạo.
Cuối cùng với hơn trăm năm mày mò nghiên cứu cùng thử nghiệm, phương pháp song tu của hắn có thể nói đã đại thành.
Hắn lấy uy song tu Tinh Trí lưỡng đạo, khiến thế nhân phải ăn thiệt rất nhiều.
Đáng tiếc, tung hoành mấy chục năm thì thọ nguyên đã gần cạn, lại thù oán khắp nơi, nhân kiệt chính đạo vì vậy vây công, ngăn cản hắn gia tăng thọ nguyên, ép hắn vào đường cùng.
Nhưng cũng không sao, hắn mang theo thành quả một đời trùng sinh về lúc trẻ, vừa bắt đầu đã có phương pháp song tu hoàn hảo.
Hợp chiêu nhất chuyển này sẽ chỉ là một bước nhỏ, tương lai hắn sẽ còn dương oai song tu khiến thế nhân phải nể phục.