Chương 6: Học đường.
Tối hôm đó Ma Vô Hối không ngủ sớm mà ngồi xếp bằng trên giường. Hắn nhắm nghiền hai mắt, trong đầu hồi tưởng lại việc ở trong hang động sáng nay.
Khi lặn xuống lòng nguyên đàm, hắn cảm nhận được bạch thủy kì lạ xuyên qua lỗ chân lông chui vào người hắn rồi đổ về phần dưới bụng. Bạch thủy này tên gọi Chân Nguyên, là thứ tinh túy nhất của nguyên đàm.
Mỗi ngày, một bộ phận chân nguyên trong hồ sẽ cô đọng lại rồi biến thành thể rắn, thể rắn này sau đó sẽ bị nguyên đàm đào thải ra bên ngoài.
Đó là những viên đá hình tròn to bằng quả trứng ngỗng có màu trắng xuất hiện ở xung quanh bờ hồ, chúng được gọi là nguyên thạch. Nhưng trước mắt chưa cần để tâm đến điều đó.
Chân nguyên ngoài công dụng cô đọng thành nguyên thạch thì còn một công dụng đáng giá hơn, đó là khai khiếu. Nó sẽ thông qua lỗ chân lông tiến vào thể nội, sau đó tụ lại ở phần dưới rốn hay còn gọi là Hạ Đan Điền, không ngừng ma sát nơi này tạo ra một khoảng trống mới trong cơ thể, đấy là bước đầu.
"Người ta đều nghĩ cái gì đầy đủ mới là tốt, nhưng thế gian này không phải lúc nào cũng vậy. Cái bát có khuyết thì mới có thể dùng để đựng thức ăn, ngôi nhà khuyết ở giữa thì mới có thể cho người ở.
Đầy đủ đôi khi chưa chắc đã là tốt, mà khuyết thiếu đôi khi chưa chắc đã là xấu.
Vì vậy, chân nguyên tạo ra chỗ khuyết ở dưới rốn của người không phải là xấu, mà thực ra lại là tốt. Ma Vô Hối khẽ cười, hắn bất chợt nhớ đến một đoạn trong Đạo Đức Kinh từng đọc khi còn ở Trái Đất.
Sau khi chỗ khuyết được tạo ra, chân nguyên sẽ lại tiếp tục đổ vào nhưng nó không ma sát nữa mà tích tụ. Ta có thể thấy khi đó chân nguyên như được đổ vào một bình chứa, từ mỏng dính như tờ giấy đến lúc mực nước cao tới 1 xăng-ti mét, rồi cứ thế tăng lên.
Cuối cùng nó tích trữ thành một hình cầu chứa đựng chân nguyên, như vậy đã hoàn thành bước thứ hai.
Kế đến chân nguyên tinh luyện khu vực khuyết thiếu, sinh ra một cái màng ánh sáng trắng, từ đó bảo tồn chỗ khuyết này không bị lấp lại. Lúc đó chỗ khuyết chính thức có tên gọi là Không Khiếu. Vì thế đại điển hàng năm của Ma gia mới có tên gọi khai khiếu đại điển.
Không khiếu giống như một cái mô phỏng cỡ nhỏ của nguyên đàm, sẽ không ngừng sinh ra chân nguyên đến khi đạt được cực hạn của cổ sư. Có điều chân nguyên này không tinh khiết như chân nguyên trong nguyên đàm, nó không thể cô đọng thành nguyên thạch, cũng không thể khai khiếu cho người khác.
Ma Vô Hối cảm nhận được không khiếu của mình, hắn đưa ý thức vào kiểm tra bên trong.
Bên trong là biển chân nguyên màu trắng, mặt biển tuy không có gió nhưng lại gợn sóng, nhẹ nhàng va đập vào màng ánh sáng vách không khiếu.
Nếu chia không khiếu ra làm mười thành, mặt biển chân nguyên của Ma Vô Hối chiếm đến chín thành sáu.
"Không hổ là tư chất loại Giáp, chân nguyên thật nhiều." Hắn khẽ cảm khái trong lòng, dù dòng thời gian trước cũng tương tự nhưng hắn không khỏi thầm cám ơn thiên địa tạo hóa.
Tư chất của cổ sư chia làm bốn loại Đinh, Bính, Ất và Giáp. Giữa các loại tư chất tất nhiên có khác biệt.
Loại Đinh khi khai khiếu chỉ có thể tích trữ hai đến ba thành chín chân nguyên trong chỗ khuyết, sau khi hình thành không khiếu thì cực hạn chân nguyên cũng chỉ có thế, không tiến xa hơn được.
Loại Bính thì tốt hơn một chút, không khiếu chứa được bốn đến năm thành chín chân nguyên. Loại Ất từ sáu đến bảy thành chín, loại Giáp từ tám đến chín thành chín chân nguyên.
Nhưng trong loại Giáp chia ra hai loại, Giáp và Giáp trung Giáp.
Nguyên do của sự phân chia này là vì từ chín thành lên chín thành mốt thôi đã là rất hiếm xảy ra.
Ma Vô Hối là loại sau, chân nguyên của hắn có tới chín thành sáu.
"Với trữ lượng chân nguyên này, tốc độ gia tăng tu vi của ta sẽ viễn siêu những đứa trẻ khác." Ma Vô Hối nhìn biển chân nguyên trong không khiếu, đây có thể nói là thứ mà hắn tự hào nhất từ khi đến thế giới này.
Cổ sư muốn tu luyện thì phải vận chân nguyên trong không khiếu không ngừng va đập vào vách không khiếu để ôn dưỡng nó. Quá trình này tất nhiên sẽ có tiêu hao, đến khi chân nguyên chạm đáy thì sẽ phải tạm dừng tu luyện.
Đây chính là khi sự cách biệt tư chất lộ ra rõ ràng nhất. Tốc độ hồi phục chân nguyên của loại Giáp nhanh nhất, khoảng chừng ba canh giờ là có thể hồi lại đầy đủ. Loại Ất phải bốn canh giờ, loại Bính thì năm canh giờ, loại Đinh thì lại lên tới sáu canh giờ mới đầy đủ.
Tư chất kém chú định phát triển chậm chạp, tương lai không mấy rộng mở. Tiểu tử Ma Thiết Đản, trữ lượng chân nguyên của hắn chỉ có hai thành tám, ôn dưỡng vách không khiếu chưa được bao nhiêu thì đã thấy đáy, chờ nửa ngày sau mới tiếp tục được.
Mà Ma Vô Hối có chín thành sáu chân nguyên, ôn dưỡng một lần đã thấy hiệu quả nhỏ, chờ ba canh giờ sau là lại có thể tiếp tục.
Đêm nay hắn không định ngủ sớm mà ngồi xếp bằng chính là vì muốn tranh thủ thời gian tu luyện, trong kế hoạch của hắn yêu cầu hắn phải sớm đạt đến tam chuyển, sau đó rời Ma gia trang.
Cứ như vậy Ma Vô Hối yên lặng xếp bằng tu luyện đến gần giờ Dần mới dừng lại rồi đi ngủ, tu luyện cũng không thể thay thế cho giấc ngủ, thức đêm sẽ khiến cơ thể hắn mệt mỏi.
...
Buổi sáng ở học đường, Ma gia trang.
Học đường rộng lớn, chiếm một góc không nhỏ ở phía đông bắc gia trang. Cả học đường chỉ có một phòng học, toàn bộ thiếu niên có tư chất tu luyện trong năm nay sẽ học ở đó. Ngoài phòng học chính là diễn võ trường để học viên tập luyện.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên của khóa học năm nay, phòng học đã đầy ắp những thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt chúng ai cũng tươi tắn, vô cùng chờ mong. Đám học viên mỗi người đều mặc trên mình một bộ võ phục, nam mặc màu xanh, nữ mặc màu đỏ.
Bộ võ phục này so với võ phục chân chính của cổ sư có nhiều khác biệt, tinh giản hơn và dường như chỉ là hình thức mà thôi.
Lúc này Ma Vô Hối ngồi ở góc lớp trong cùng, trước mặt và bên trái đều là bạn học, bên phải là bức tường được làm từ đất và cát xen kẽ nhau. Hắn làm một bộ vô cùng không hứng thú, ngồi dựa lưng vào ghế, mặt ngửa lên nhìn trần nhà, miệng ngậm vào đuôi bút.
Hoàn toàn không để ý đến chúng bạn học đang không ngừng len lén liếc nhìn hắn. Đúng lúc này từ bên ngoài cửa bước vào một vị lão giả, y khoảng chừng bảy mươi tuổi.
Trên đầu tóc đen đã nhạt dần, xuất hiện vài cộng tóc bạc, nét mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, hai mắt y híp híp toát lên ý cười hiền hậu.
Y chính là gia lão Học Đường, là người nuôi dạy ra rất nhiều thế hệ cổ sư ở Ma gia trang trong hơn bốn mươi năm qua. Có thể nói trong cao tầng gia tộc, không ít người phải cúi mình gọi "thầy" xưng "trò".
Nhìn thấy y bước vào, đám học viên không khỏi trầm trồ, đồng thanh lên tiếng vấn an.
Đáp lại chúng là một nụ cười thân thiện, nhân hậu. Y bước lên bục, giới thiệu về bản thân xong chính thức bắt đầu giờ học.
Mặc dù những đứa trẻ này đã nghe ít nhiều về cổ sư từ miệng người thân trong nhà, nhưng khi nghe y nói chúng mới hiểu chi tiết hơn.
"Cổ sư muốn tu luyện phải..." Tiếng nói của y không nhỏ không to, vô cùng truyền cảm lọt vào tai từng học viên một.
"Cổ sư nhất chuyển chân nguyên sẽ mang màu trắng, nhị chuyển thì màu xanh lục, tam chuyển màu lam, tứ chuyển màu tím, đến ngũ chuyển thì chuyển sang màu hồng..." Y từ từ giảng giải về từng cảnh giới cổ sư, nhưng khi nhắc đến lục chuyển thì y lại lắc đầu.
"Cảnh giới này lịch sử Ma gia chưa từng có người nào đạt được, cụ thể như nào lão phu cũng không rõ. Thật mong chờ các ngươi sẽ là người đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết đó." Y mỉm cười nhìn một vòng lớp học nói, ánh mắt đem theo sự chờ mong thoáng dừng lại trên người Ma Vô Hối cùng Ma Vu Quân.
Tiết học kéo dài từ bảy giờ sáng đến mười giờ trưa mới kết thúc, y bắt đầu gọi từng đứa trẻ một lên bục giảng.
"Đây là phụ cấp mỗi tuần của học viên, bên trong có ba viên nguyên thạch, trò nhớ sử dụng thật hợp lý." Nói rồi ý đưa túi nguyên thạch cho Ma Vu Quân, trên mặt hiền hậu mỉm cười với hắn.
Đến khi tất cả học viên đều được nhận phụ cấp và ra về, y mới đứng ở cửa phòng học nhìn về bóng lưng những học viên đang rời xa học đường. Trên khuôn mặt y bắt đầu xuất hiện sự biến đổi, nụ cười hiền hậu biến mất, để lại một khuôn mặt nghiêm nghị, hai mắt lúc này mở to lộ ra sự sắc bén lạ thường.
"Hai thiên tài loại Giáp, trong đó một đứa càng là loại Giáp trong loại Giáp. Đáng tiếc, thằng bé này dường như không có ý thức học hành." Trong lòng y không khỏi hiện lên hình ảnh Ma Vô Hối lơ đễnh trong giờ học, hoàn toàn không nghe giảng, gọi dậy lại không biết trả lời dù vừa mới dạy xong.
Biểu hiện có thể nói rất đáng thất vọng. Mặc dù y trưng lên bộ mặt hiền hậu, luôn luôn mỉm cười đến híp mắt nhưng thật ra vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của đám tân sinh, âm thầm đánh giá từng người.
"Nhưng cũng không thể trực tiếp kết luận. Ta đã giao nhiệm vụ cho đám trẻ cố gắng tu luyện đến nhất chuyển trung giai, đứa nào sớm nhất sẽ được thưởng hai mươi viên nguyên thạch.
Hừ! Dựa vào một đứa trẻ mồ côi như nó, ta không tin nó không động tâm với số nguyên thạch này." Trên gương mặt già nua của gia lão học đường xuất hiện một nụ cười lạnh, y hoàn toàn tự tin vào phương thức này, kinh nghiệm đào tạo học viên bốn mươi năm không thể đùa được.