Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 53: Hắn không vô tình.




Chương 53: Hắn không vô tình.

Trong thời gian ngắn muốn đối phó cổ trận Mộc đạo của Phệ Thụ Lão Ma cũng không có mấy lựa chọn.

Muốn tìm toàn bộ những cổ trùng mộc đạo được ông ta cất giấu, sau đó huỷ đi để khiến cổ trận không cách nào hoạt động quả thật giống như mò kim đáy bể.

Đợi cổ trận kích hoạt rồi phá giải cũng không thực tế, Ma Vô Hối hắn trùng sinh biết nhiều chứ không toàn tri, Trận đạo đối với hắn có thể nói là một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Chưa nói tới hai cách này còn có một điểm cực kỳ quan trọng khác, đó là đối phó Phệ Thụ Lão Ma như nào?

Bất kể là cách nào bên trên đều sẽ dẫn tới sự công kích của đám người Phệ Thụ Lão Ma, chiến lực của họ không tầm thường.

Thời điểm này Hà Hạ Đông và Ma gia chủ vẫn còn chưa thấy được sức mạnh thật sự của họ, vẫn có hơi coi thường.

Nhưng lý do dòng thời gian trước Ma gia thất thủ, cổ trận kia chỉ là một phần mà thôi. Có điều phần đó khiến Ma gia tử thương thảm trọng.

"Ta không thể ngăn cản cổ trận cũng như phá giải nó, nhưng thứ kia..." Ma Vô Hối nhớ kĩ lại thứ trong ký ức hắn.

Không tự nhiên mà phải sau khi Ma gia bị phá huỷ nặng nề nó mới xuất hiện, muốn tiếp cận thứ đó quả thật không dễ dàng.

Cứ như vậy hắn quay trở lại phòng khách, Ma Thiết Thạch vừa mới tiễn Hà Hạ Đông, còn chưa đến tháp canh.

"Vô Hối tên tiểu tử này, ngươi không thể vô lễ như vậy với Hà gia chủ!" Ma Thiết Thạch nhìn thấy liền cau mày bước lại quở trách.

Ông ta lo lắng quan hệ mình với Hà gia chủ là thứ yếu, dù sao người ta cũng không phải người Ma gia, quan hệ xấu thì cứ xấu đi. Nhưng ông ta lo việc Ma Vô Hối vô lễ bị người khác biết.

Chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh của hắn, mà như vậy sẽ ảnh hưởng đến quyền lực của ông ta. Có thể nói bây giờ Ma Vô Hối có như nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có người thay hắn xử lý.

Đích thật một kẻ ị còn một kẻ đi sau dọn.

"Ngài phải hiểu cho ta, thời gian tu luyện đối với ta rất quan trọng, ta phải nhanh chóng mạnh lên a, sớm ngày báo đáp ngài." Ma Vô Hối nói, khuôn mặt hắn rất thành khẩn, giống như thật tâm.

Ma Thiết Thạch nhìn thấy vậy hơi ngẩn người, lão ta không quá thực sự hiểu con người Ma Vô Hối, nhưng biết hắn rất giỏi nhẫn nhịn, diễn cũng rất thật.

Đừng nhìn mặt mà đoán lòng tiểu tử này, ông ta bị lừa một lần liền khôn ra, tự dặn lòng biểu hiện kia có trá!

"Hừ, thời gian quý báu như vậy ngươi còn đến tìm ta làm gì?" Ma Thiết Thạch hừ lạnh, mặt mày khó chịu nói.

Ông ta đã lĩnh hội được độ vô sỉ của Ma Vô Hối, nếu có cơ hội bắt chẹt hắn sẽ lập tức vồ tới không nhân nhượng.

Công phu sư tử ngoạm mất của ông ta năm ngàn nguyên thạch, mấy con cổ trùng, trong số đó còn có Bạch Sắc Xá Lợi.

"Ta muốn mượn Tầm Cổ Lệnh của ngài." Hắn nhìn thẳng vào mắt Ma Thiết Thạch nói.



Nghe được câu này mắt ông ta trừng lớn nhìn thiếu niên trước mắt, biểu cảm không tin được.

Tầm Cổ Lệnh là món đồ giá trị nhất Ma gia, có nó thì cổ sư sẽ có quyền đi vào cổ khố của gia tộc, mỗi tuần một lần và một tháng chỉ được lấy một con cổ.

Ngoại trừ cổ ngũ chuyển do cường giả trong lịch sử Ma gia để lại, tất cả những cổ trùng từ tứ chuyển đổ xuống đều có thể tiếp cận, được phép chọn bất cứ con nào.

Chỉ là cùng lúc chỉ được một người vào cổ khố gia tộc.

Giá trị là thế, nhưng người biết đến tồn tại của nó lại không nhiều, gần như chỉ lưu truyền trong nội bộ cao tầng gia tộc, gia lão trọng thần đều có mỗi người một tấm.

Chính vì vậy lão ta mới ngạc nhiên khi Ma Vô Hối lại biết tấm lệnh bài này.

"Ngươi...muốn nó để làm gì?" Ma Thiết Thạch hơi híp híp lại, ánh mắt dò xét nói. Ông ta trực tiếp bỏ qua câu hỏi tại sao hắn lại biết sự tồn tại của tầm cổ lệnh.

Như thế không khác nào thừa nhận mình bị đối phương làm cho kinh ngạc, ông ta sao có thể thất thố trước mặt một hậu bối.

Chuyện này tất nhiên sẽ tìm hiểu kỹ, nhưng sẽ không hỏi Ma Vô Hối.

"Ta đang cần một con cổ để hoàn thiện bộ cổ trùng của mình, nhưng ta không nghĩ ngài có nó." Ma Vô Hối thở dài nói, mặt rầu rĩ.

Cổ sư cần chú ý sáu phương diện của cổ: công kích, phòng ngự, di chuyển, trinh sát, trị liệu, cất trữ. Đây là thường thức, ai cũng hiểu điều này.

"Hắn có cổ Tinh Tiễn, Phi Niệm để t·ấn c·ông, cổ Thiết Bích phòng ngự, cổ Âm Cảm trính sát, cổ Lệ Thủy Hồi Xuân trị liệu, cổ Xà Chỉ cất trữ. Như vậy hẳn là còn thiếu cổ di chuyển..." Ma Thiết Thạch xem lại những cổ trùng mà Ma Vô Hối có.

Trong mắt thế nhân, hoàn toàn không biết tới trong tay hắn còn có Tinh Niệm, Tinh Bối Tàng Nguyên, Thủy Lãng, Hỗn Ý, Ngư Mang, Khí Cảm, Thụ Bì hay tiên cổ vạn người thèm Xuân Thu Thiền, thậm chí là việc cổ Tinh Tiễn bị bình luyện thành Phi Tinh cũng không ai hay.

Những con cổ này hắn đều tận lực giấu đi, một phần là chuẩn bị hậu chiêu cho mình, con người hắn rất thích giấu bài.

Một phần khác là nếu lộ ra sẽ dẫn tới nghi ngờ, hắn từ đâu mà có những con cổ này? Giải thích thì phiền phức, không khéo còn lộ ra mình là người trùng sinh.

Cổ đổi từ hoán cổ các đều được bảo mật một trăm phần trăm, điều này giúp ích cho hắn rất nhiều. Những con cổ còn lại hắn tự có cách giấu.

"Thiếu cổ di chuyển đúng chứ? Nói ta nghe ngươi cần cổ gì, ta không tin trong cổ khố nhà ta không có." Lão ta tự tin nói, dù sao cũng là gia lão quyền cao chức trọng trong tộc, có cổ khố riêng cũng bình thường

Nếu không có thì làm sao để cho Ma Vô Hối một danh sách cổ để chọn hồi đại hội giao lưu?

"Hầy, cổ Tật Phong ngài có không?" Ma Vô Hối liếc ánh mắt khinh thường nhìn Ma Thiết Thạch.

Nghe tên con cổ này sự tự tin của ông ta liền biến mất, ông ta thật sự không có.



Nhà ông ta chuyên tu Kim đạo, đa số cổ trong cổ khố đều thuộc Kim đạo, hi hữu mới có một số cổ khác lưu phái. Nhưng chúng cũng không phải cổ được đánh giá cao, vì thế mới rơi vào tay Ma Thiết Thạch.

Còn cổ Tật Phong, nó thuộc hàng nhất lưu trong cổ di chuyển nhất chuyển, nhị chuyển, lên tới tam chuyển thì nhường ngôi cho cổ Lôi Thiểm.

"Được, ta không có...người cứ chờ ta ít ngày, ta sẽ vào cổ khố lấy nó cho ngươi." Dù không mấy vui lòng với tính vô sỉ của Ma Vô Hối, nhưng ông ta vẫn cần đầu từ vào tiểu tử này.

Dù sao cả nhà ông còn phải dựa vào hắn sau này, bây giờ vẫn dựa vào tư chất của hắn mà giữ vững vị trí.

"Không được, ta muốn tự mình đi lấy cổ." Ma Vô Hối nghiêm túc nói.

Ma Thiết Thạch nhìn hắn một cách nghi hoặc, tiểu tử này tái sao lại kiên quyết như thế?

"Ngươi có biết vô công bất thụ lộc? Người không phải gia lão mà muốn dùng tầm cổ lệnh đều phải có ích lớn cho gia tộc." Ma Thiết Thạch cau mày nói.

"Nhưng ta muốn tận mắt nhìn thấy cổ khố của gia tộc, muốn mở mang tầm mắt...." Hắn bày ra bộ mặt thất vọng nói, thật giống làm nũng.

"Không được, tuyệt đối không được. Cổ khố là nơi trọng yếu của Ma gia, rất nhiều gia lão đều không có quyền bước vào." Thấy vậy mặt của Ma Thiết Thạch càng thêm nghiêm túc.

Trong lòng thầm cảnh giác, tiểu tử Ma Vô Hối này làm sao cứ nhất quyết muốn vào cổ khố?

Bộ mặt làm nũng kia ông ta tuyệt không tin tưởng, tám chín phần là giả, tin chính là tự nhục trí tuệ của mình. Lão ta mà tin, đêm Ma Vô Hối đang ngủ cũng sẽ bật dậy mà cười.

Vì cảnh giác nên ông ta sẽ không đồng ý cho Ma Vô Hối bước vào cổ khố.

"Ngài...vậy thôi đi, thực ra ta muốn lấy cổ Lục Sắc Xá Lợi trong cổ khố, nói cổ Tật Phong là lừa ngài thôi." Ma Vô Hối thở dài lắc đầu.

"Vậy phiền ngài lấy nó-" Hắn còn chưa kịp nói hết đã bị cắt lời.

"Không thể! Cổ Xá Lợi trong bảo khố đều là phần quà cho người có cố gắng, có cống hiến, dù là ta là trọng thần cũng không thể lấy." Ma Thiết Thạch xoa xoa huyệt thái dương nói.

Tiểu tử này tham, quá tham, cũng quá vội.

Mới nhất chuyển đỉnh phong được bao lâu cơ chứ? Không phải định một năm lên đến tam chuyển đó chứ?

"Cái này không được, cái kia cũng không xong.

Vậy ta chỉ yêu cầu ngài một điều cuối, ta muốn xuống nguyên đàm lần nữa." Bỗng sắc mặt Ma Vô Hối trầm xuống, vẻ mặt nhiều tâm sự.

"Đó là nơi phụ thân và mẫu thân ta quen nhau, cũng là nơi họ nảy sinh tình cảm...

Lần trước đến còn chưa kịp nhìn kỹ, lần này thật muốn nhìn một lần." Nói xong hắn hơi cúi đầu xuống, trong tích tắc, Ma Thiết Thạch thấy được khoé mắt của hắn lấp loé.

"Tiểu tử này...rơi lệ rồi?" Lão ta ngạc nhiên, nhưng rất nhanh thấy cũng hiểu được.



Lão ta nhận ra biểu hiện của hắn gần đây đã khiến lão quên mất hắn vẫn là một đứa trẻ.

Ông ta cho rằng mình nhìn nhầm con người Ma Vô Hối nhưng ông ta tin cảm xúc của hắn dành cho phụ mẫu.

Từ đầu đến cuối không nghĩ ý đồ nhận nuôi Ma Vô Hối bù đắp thiếu thốn tình cảm là sai. Ông ta vẫn cho rằng hắn từ chối thực sự đúng như hắn từng nói:

"Cả đời này ta chỉ gọi Ma Cương Kiên là cha, chỉ gọi Ma Ngọc Trì là mẹ."

Ma Thiết Thạch không cho rằng hắn có thể lạnh lùng đến mức làm giả điều đó, như vậy quá trái thường thức, trái với đạo đức làm người, căn bản không thể nào một đứa trẻ mười lăm làm được. Ừm, ba trăm tuổi cũng không làm được.

"Được, nhưng ta phải đi cùng, nguyên đàm là căn cơ một tộc, không được phép tuỳ ý." Ma Thiết Thạch thở dài nói, ông ta tin mình nghĩ đúng.

Nhưng ông ta sai rồi.

Để thuyết phụ Ma Thiết Thạch, hắn làm hai bước.

Bước đầu tiên là ra giá cao, tung hoả mù. đó chính là Tầm Cổ Lệnh, Tật Phong, Lục Sắc Xá Lợi các thứ.

Sau đó giảm giá xuống, để lộ ý đồ chân chính, tới nguyên đàm.

Tại sao đến nguyên đàm lại là yêu cầu thấp hơn?

Nguyên đàm vẫn là trọng địa của một gia tộc, điều này không sai nhưng Ma Thiết Thạch có quyền tuỳ ý ra vào nơi đây.

Ma gia chỉ có hai người có quyền đó, một là Ma gia chủ và hai là gia lão đảm nhiệm an ninh gia tộc, chính là Ma Thiết Thạch.

Vì ông ta có quyền nên có thể đưa Ma Vô Hối vào, sau đó ông ta giá·m s·át liên tục thì hắn có giở trò cũng không được.

Nhưng yếu tố quyết định thành công kế hoạch của Ma Vô Hối là lôi phụ mẫu kiếp này của hắn ra.

Hắn không vô tình, nhưng hắn đặt truy cầu của bản thân lên trên tất cả, những cảm xúc đó đều bị c·hôn v·ùi xuống.

Nếu cảm xúc có thể đem ra để đạt được lợi ích, hắn không ngại mà đào lên rồi dùng nó. Tất nhiên, cái gì cũng có giới hạn, gọi người khác làm cha làm mẹ hắn không làm được.

"Để tiếp cận vật kia, nguyên đàm Ma gia nhất định phải tới.

Kế tiếp là đối phó Ma Thiết Thạch, nhưng cũng không khó." Ma Vô Hối cười lạnh trong lòng, từ lúc lên kế hoạch hắn đã coi ông ta là địch, bất cứ ai, cản đường của hắn chính là địch.

Cứng đối cứng hắn hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, nhưng hắn bây giờ có ưu thế.

Đó chính là đối phương không có địch ý, có đề phòng nhưng khinh thường hắn. Địch nhân mù mờ không biết chân tướng chính là địch nhân tốt nhất.

Bắt nạt người như vậy hắn hoàn toàn không có cái gọi là trở ngại tâm lý.