Chương 55: Sói bắt thỏ.
"Lão già xuống nhanh thật." Ma Vô Hối mặt vô cảm nhìn lão gia chủ, v·ết m·áu trên mặt vẫn chưa lau đi.
Hắn không có ngạc nhiên gì với việc lão ta phát giác hành động của hắn. Dù sao đối phương cũng là cường giả một thời, thủ đoạn đầy đủ.
Có lẽ ngay từ lúc Ma Thiết Thạch và hắn đến cửa Gia Chủ Các đã bị ông ta để ý, chẳng qua giả vờ ngủ gật mà thôi.
Lão gia chủ giờ đây đã là một bộ dạng khác, thân hình gầy nhom của ông ta đã biến đến cường tráng, cơ bắp ẩn giấu dưới lớp võ phục cũ kỹ.
Râu tóc xám trắng đã hơi đen lại, không có gió mà tung bay, để lộ ra biểu cảm tức giận ẩn giấu phía dưới.
"Hẳn là dùng cổ Toàn Lực Xuất Trận, vì nguyên đàm mà không tiếc mệnh, lão gia hoả này." Ma Vô Hối cười khổ.
Thể trạng hiện tại của lão gia chủ đương nhiên là do cổ trùng đem lại. Con cổ Toàn Lực Xuất Trận này là cổ Lực đạo cao đến tứ chuyển. Sau khi thôi động có thể kích phát toàn lực của cổ sư.
Nhưng cái giá phải trả không nhẹ, cổ sư phải tiêu hao sức sống của bản thân. Tuy tuổi thọ vẫn còn nhưng cơ thể sau mỗi lần dùng lại càng khô héo hơn nữa, sự khô héo này không thể chữa được, dần dần thọ chưa tận mà mệnh đã vong.
"Người ta thường nói cổ tu Lực đạo toàn những kẻ mất não chỉ biết đánh đấm.
Nhưng lão già này dù có dùng đến Toàn Lực Xuất Trận cũng chưa có lập tức tới g·iết ta, vẫn còn lý trí." Ma Vô Hối thầm đánh giá lão gia chủ.
Thật vậy, một chiêu hư ảnh hải sư kia thật sự không mang theo quá nhiều sát ý, lão không toàn lực ra tay, thậm chí trước đó còn quát một câu giống như cảnh báo.
Chứng tỏ đòn vừa rồi thuần tuý là để đe doạ, nếu Ma Vô Hối có tránh không kịp b·ị đ·ánh trúng thì cùng lắm trọng thương chứ không c·hết.
"Tiểu tặc tử! Ngươi tốt nhất cho lão phu một cái thuyết pháp!" Lão gia chủ gằn giọng quát, đưa tay chỉ thẳng mặt Ma Vô Hối.
Gần như đồng thời, một thân ảnh khác bước ra từ thông đạo, người này to lớn, võ phục bị xé hai vai lộ ra bắp tay màu đồng, khuôn mặt nghiêm nghị, im lặng quan sát Ma Vô Hối.
Còn ai khác ngoài Ma gia chủ. Lão gia chủ có thể phát giác, ông ta đồng dạng là cổ sư tứ chuyển nên đương nhiên cũng phát giác.
Cảnh tượng hiện tại chính là hai vị cường giả tứ chuyển đứng đối mặt với một cổ sư nhất chuyển đỉnh phong.
Có thể nói là hai con đại lang vây bắt một con thỏ. Nhưng Ma Vô Hối không vội, hắn có nắm chắc.
Chỉ thấy hắn đứng thẳng lại, ôm quyền khom mình hướng nhị vị gia chủ.
"Hai vị đại nhân hãy nghe vãn bối nói.
Vãn bối ngoài ý muốn phát hiện dưới nguyên đàm của tộc chúng ta lưu giữ một đạo truyền thừa của Trấn Hải lão tổ!" Một mặt hắn từ vô cảm biến thành nghiêm túc vô cùng.
Hai vị gia chủ vừa nghe thấy lời của Ma Vô Hối liền biểu hiện kinh ngạc, bất giác liếc nhìn nhau.
"Ngươi từ đâu biết được?" Lão gia chủ lên tiếng hỏi, ngữ khí không còn gằn gằn giận dữ nữa.
Từ biểu cảm trên mặt của lão ta và Ma gia chủ, đương nhiên là biết đến điều Ma Vô Hối nói. Thân là gia chủ một tộc, hẳn phải biết tộc trưởng đời trước lưu lại truyền thừa ở đâu.
"Vãn bối từ đâu biết được đã không còn quan trọng, quan trọng là chúng ta phải mau chóng khởi động truyền thừa!
Có vậy Ma gia mới được cứu!" Ma Vô Hối đáp, hắn làm ra vẻ mặt vô cùng vội vã.
Nói rồi hắn lập tức lấy ra một con cổ, còn có một túi vải.
Con cổ này sần sần sùi sùi xấu xí, giống như một miếng vỏ cây. Đương nhiên là cổ Thụ Bì.
Còn túi vải kia hắn ngồi xổm xuống rồi dốc ngược, một đám bụi trắng đổ ra, còn có mấy mảnh vỡ nho nhỏ.
"Hai vị đại nhân xem, đây là xác cổ Tàng Bảo Châu" Ma Vô Hối chỉ vào đám bột.
"Còn đây là cổ Thụ Bì, nó được cất giấu bên trong Tàng Bảo Châu này." Kế tiếp hắn dùng một tay dâng lên con cổ, hướng hai vị gia chủ mà xoè tay ra.
Ma gia chủ cùng lão gia chủ nhìn nhau, sau đó nhìn kỹ những món đồ Ma Vô Hối bỏ ra.
"Hôm trước có tin báo một cổ sư trong tộc nhặt được Tàng Bảo Châu nhưng sau đó người này không hiểu sao b·ất t·ỉnh giữa đường, con cổ cũng biến mất." Ma gia chủ nghĩ thầm, y híp mắt nhìn Ma Vô Hối.
Điều này khiến ông ta phải liếc qua Ma Thiết Thạch đang nằm b·ất t·ỉnh, thầm liên hệ tình trạng của ông ta với vị cổ sư kia, cảm thấy rất giống nhau.
"Tiểu tử này sao lại có thủ đoạn kỳ quái như vậy?" Ma gia chủ thầm cảnh giác.
Ông ta dùng thủ đoạn trinh sát phát hiện được Ma Thiết Thạch bị hạ thủ nhưng không biết rõ ràng là hạ thủ như nào, lão gia chủ cũng tương tự.
Họ có thể bắt hắn lại rồi tra khảo, dù sao đối phương cũng chỉ nhất chuyển đỉnh phong. Nhưng tên nhất chuyển này lại có chút cổ quái, họ lo rằng hắn còn thủ đoạn gì đó ẩn giấu nên chưa vọng động.
Nhỡ đâu hắn có thể khiến họ b·ất t·ỉnh giống như Ma Thiết Thạch? Hoặc lập tức đồng quy vu tận, phá huỷ nguyên đàm rồi tổn hại truyền thừa? Đều có khả năng.
Chính vì vậy mà hai người mới chịu đứng nghe hắn nói, bằng không đã lập tức bóp c·hết hắn từ đầu rồi.
Mà hiệu quả này là do Ma Vô Hối cố tình làm ra. Ma Thiết Thạch đi cùng hắn là không thể né, vậy cứ lợi dụng điều đó đi, và thế là ông ta bị hắn đem ra làm chiêu "g·iết" gà dọa khỉ, tranh thủ thời gian giúp hắn.
Tại sao không tìm hai vị kia rồi hạ thủ đoạn với họ? Đó là vì hắn không nắm chắc có thể thành công, Ma Thiết Thạch bại là do ông ta không cảnh giác mà thôi.
Chuyện này sẽ để lại rất nhiều nghi hoặc đối với hai vị gia chủ, nhưng nhất thời họ cũng không nghĩ ra được đáp án chân chính.
Còn về phần sau này có người quan trắc cuộc đời của hắn, từ đó suy ra hắn là người trùng sinh thì cũng đành chịu thôi. Tình thế cấp bách, không còn cách nào khác.
"Ngươi đưa những thứ này ra là có mục đích gì?" Lão gia chủ nhẹ nhàng bước tới một bước hỏi, hành động này là để uy h·iếp, nhưng mức độ rất nhẹ, giống như cảnh báo, lão ta không muốn Ma Vô Hối bí quá hoá liều.
"Ngài còn nhớ một trăm năm trước ngài đánh đuổi Phệ Thụ Lão Ma?
Ngài không thấy việc này có chút kỳ quái sao?" Ma Vô Hối lập tức trả lời, vẻ mặt bình tĩnh, ý cho thấy hắn nắm chắc, không sợ hãi uy h·iếp.
Lão gia chủ nghe vậy, ánh mắt hơi đảo, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
"Ngươi muốn nói Phệ Thụ Lão Ma cố tình để cho ta đánh, bố trí xuống thủ đoạn gì đó?
Cổ Tàng Bảo Châu cất trữ Thụ Bì chính là thủ đoạn của ông ta?" Lao gia chủ nói.
Ông ta có kiêu ngạo của cường giả, bản thân bị một hậu bối nói rằng kẻ thù năm xưa thật ra là cố tình bị thua, nhất định ông ta sẽ không vui.
Nhưng tính đến chuyện này có thể ảnh hưởng sâu sắc tới Ma gia nên hạ xuống cảm xúc đó. Đây là sự lý trí mà chỉ người già dặn mới có được.
Ma Vô Hối gật đầu, sau đó hắn nói ra suy luận của mình, không tiếc để lộ mình từng có được Thiên Nguyên Bảo Liên cũng thông qua mở cổ Tàng Bảo Châu.
Tất nhiên hắn lược bỏ hoàn toàn những chi tiết mình biết được thông qua dòng thời gian trước. Ví như công dụng của cổ trận, vị cổ sư kia nhặt được Thiên Nguyên Bảo Liên,... Điều này đồng nghĩa sẽ làm suy luận ít thuyết phục hơn.
Nhưng hắn tin hai người trước mắt đủ thông minh để thấy được suy luận của hắn đáng để cân nhắc.
"Nói vậy, ngươi muốn kích hoạt truyền thừa ngay khi cổ trận khởi động, nhằm phá huỷ nó?" Ma gia chủ nói ra ý đồ của Ma Vô Hối.
Nhưng dù hiểu được thì Ma gia chủ và lão gia chủ vẫn không hạ xuống cảnh giác.
Điều Ma Vô Hối nói có vẻ như là vì lợi ích của Ma gia, nhưng không đồng nghĩa đó là ý đồ thật sự của hắn, cũng không khẳng định hắn sẽ làm như mình nói.
Họ không yên tâm, tại vì thực sự vị thế hiện tại của Ma Vô Hối không đáng để họ đặt toàn bộ niệm tin.
Điểm đáng ngờ thứ nhất là hắn hạ thủ với Ma Thiết Thạch. Nếu ý đồ tốt thì việc gì phải làm thế?
Còn có cách tốt hơn, đó là trực tiếp cùng Ma Thiết Thạch tìm hai bọn họ nói chuyện, sau đó hoà bình mà làm không phải tốt sao?
Thứ hai, thủ đoạn của hắn kỳ bí, không rõ từ đâu mà hắn có được, phụ mẫu song thân hay lão Ma Trung, cả Ma gia không có ai dùng thủ đoạn kiểu này.
Thêm một điểm nhỏ nữa, hắn ra tay trộm Tàng Bảo Châu của cổ sư kia, nghe thì như lòng tham nhất thời nổi lên, nhưng thật ra lại giống có ý đồ sâu xa, dường như đã biết trước gì đó.
Chưa nói đến có được Thiên Nguyên Bảo Liên lại không dâng lên cho gia tộc mà giấu đi làm của riêng, để rồi bị Phệ Thụ Lão Ma luyện hóa mất.
Tóm lại, hai người họ cho rằng hắn ý đồ bất thiện, trong lòng không có trung thành với gia tộc, mang dị tâm.
Thậm chí có khả năng là phản đồ cấu kết thế lực bên ngoài. Người này không thể giữ, tốt nhất bắt lại tra khảo.
Dòng thời gian trước hai người không nghĩ đến khởi động truyền thừa là vì không nhìn ra được thủ đoạn của Phệ Thụ Lão Ma.
Nhưng bây giờ có được tình báo từ Ma Vô Hối, họ có thể đúng bệnh mà bốc thuốc, giá trị giữ lại của Ma Vô Hối giảm xuống.
Suy nghĩ tưởng lâu nhưng thật ra chỉ trong mấy hơi thở, hai người Ma gia chủ và Phệ Thụ Lão Ma đã mơ hồ đạt thành nhận thức chung.
Ma Vô Hối như phát giác ý đồ của họ, hắn không nói không rằng thi triển ra Phi Tinh Hỗn Ý, chân nguyên trong không khiếu tiêu hao mạnh mẽ.
Bỗng chốc rất nhiều điểm tinh quang màu xám bao lấy không gian phía trước, chúng từ từ trôi nổi, giống như tạo thành phòng tuyến.
"Đây là thủ đoạn gì? Lẽ nào là thứ khiến Ma Thiết Thạch b·ất t·ỉnh?" Ma gia chủ cẩn trọng quan sát, trong không khiếu đã nhấc lên chân nguyên tử sắc, tuỳ thời sẽ thôi động sát chiêu.
Tình cảnh lúc này rất hy hữu, tứ chuyển lại thận trọng đối mặt với một nhất chuyển.
Nhưng nguyên nhân có thể hiểu được, thủ đoạn của đối phương thần bí, không rõ hoạt động như nào, dường như vượt cấp chiến địch cũng có thể.
Hơn nữa chiến trường lại là ngay cạnh nguyên đàm, họ không dám thi triển công kích quá mạnh bạo.
"Hối nhi, ngươi bình tĩnh chút, chúng ta không có ác ý" Ma gia chủ lên tiếng trước.
"Ngươi đừng hành động ngu ngốc, nếu có chuyện gì xảy ra đừng trách ta không báo trước." Lão gia chủ bên cạnh nói thêm.
Một bên chấn an một bên đe dọa, một nhu một cương, họ đang ra sức lay động Ma Vô Hối.
"Cứ tiếp tục câu giờ đi, một khi Phệ Thụ Lão Ma phát công chính là thời cơ của ta."
Chân nguyên của hắn đã gần thấy đáy, bây giờ chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Hắn còn cần một chiến cơ, một khoảnh khắc thích hợp để lật bàn.
Hắn có tu vi Trí đạo cao thâm, người như hắn sẽ tính toán trước khi hành động.