Chương 56: Địa ngục trần gian.
"Nhị vị đại nhân đừng lo lắng, đây là thủ đoạn có thể kích hoạt truyền thừa." Ma Vô Hối làm ra bộ mặt thành khẩn nói.
"Ngươi coi chúng ta là trẻ lên ba? Ma gia chúng ta làm gì có thủ đoạn như vậy?" Lão gia chủ cau mày nói.
Ma Vô Hối đây chính là nói dối không chớp mắt, hoàn toàn coi thường trí tuệ của bọn họ.
"Đích thật có, năm đó nội tổ phụ ta vô tình biết được manh mối truyền thừa của Trấn Hải lão tổ, đã đem chuyện này vể kể với vãn bối trong.
Nhưng đến đời phụ thân mới biết được nó nằm dưới nguyên đàm, cần rút cạn nguyên đàm sau đó khởi động cổ trận dưới đáy hồ mới khai mở được." Ma Vô Hối nói.
Những gì hắn nói khiến hai người Ma gia chủ hơi khựng lại, biểu cảm càng thận trọng hơn.
Ma Cương Kiên đ·ã c·hết rồi, ông ta có thật sự biết hay không bây giờ không kiểm chứng được.
Ma Trấn Hải càng là c·hết lâu hơn nữa, ông ta là người đặt nền móng cho Ma gia, đời gia chủ thứ nhất. Thông tin về truyền thừa của vị lão tổ này chỉ gia chủ các đời biết, nhưng thời gian đã quá lâu, đã mai một rồi, có truyền ra ngoài hay không cũng không kiểm chứng được.
Điều Ma Vô Hối nói có thể tin hay không là vấn đề khó lý giải.
Nhưng hắn nói ra phương pháp kích hoạt truyền thừa lại vô cùng chính xác, điều này khiến hắn đáng tin hơn chút.
Làm sao hắn có thể không biết, sau khi Ma gia bị hủy, cổ trận kia bị vỡ nên truyền thừa mới lộ ra, lúc đó tàn dư Ma gia đều thấy.
Gặp khúc xương khó nuốt là cổ trận của Phệ Thụ Lão Ma nên hắn mới nhớ ra nó, vì nó chính là chìa khóa để thoát cục.
Trận trong trận không phải không thể, nhưng cổ trận do Ma Trấn Hải bố trí hoàn toàn tách biệt với cổ trận của Phệ Thụ Lão Ma, không có sự liên kết nào ở giữa, một khi cả hai cùng khởi động sẽ nhấc lên sự bất hòa sau đó tự diệt lẫn nhau.
Đúng lúc nãy.
Sắc mặt hai người họ đại biến, cổ sư bên ngoài truyền tin cho họ.
Biểu cảm đó đều bị Ma Vô Hối thu lại vào mắt, hắn rất nhanh đã đưa ra phán đoán:
"Hẳn là cổ Truyền Âm được sử dụng rồi, nói vậy Phệ Thụ Lão Ma đã t·ấn c·ông."
Hắn đã tính đúng, hôm nay lão ta nhất định sẽ t·ấn c·ông.
Khi hắn phát giác Phệ Thụ Lão Ma lùa các đàn hải sư đi t·ấn c·ông đội làm nhiệm vụ của Ma gia, hắn đã dò hỏi còn bao nhiêu đội.
Nhận được đáp án hắn đoán rằng ít nhất còn một ngày.
Nhưng hắn dựa vào việc đàn hải sư phải mười năm nữa mới thành thú triều, suy ra hiện tại quy mô đàn hài sư quanh Ma gia không nhiều.
Phía bắc và phía đông lãnh hải Ma gia không có hải sư, phía tây là Bạc Mệnh Hải Vực nguy hiểm lại càng không, chỗ đó chỉ có dị thú mới sinh sống nổi.
Như vậy đám người Phệ Thụ Lão Ma nhất định phải lùa đàn hải sử từ lãnh hải Hà gia ở phía nam qua. Ma Vô Hối có kinh nghiệm sống ba trăm năm, hắn hiểu rõ Hà gia nên làm gì để tránh gây bất hoà.
Vì thế hắn tính ra được sẽ có người Hà gia tới Ma gia trang. Phệ Thụ Lão Ma luôn lượn quanh trên biển hẳn là cũng biết.
Hắn cũng biết sự cuồng vọng của lão ta, nhất định muốn nuốt luôn đoàn người Hà gia. Cứ như vậy hắn sẽ có thêm hai ngày.
Chính vì thế mới chuyên tâm phá giải Tàng Bảo Châu, nhờ đó nhận được manh mối mấu chốt mà tính ra được thủ đoạn của Phệ Thụ Lão Ma, phút cuối cũng nghĩ được kế để xoay chuyển tình thế.
Nếu không tính toán được thời gian phát công của lão, hắn cũng không có gan ngồi phá giải Tàng Bảo Châu.
Đây là chỗ tốt của tu hành Trí đạo, chỉ cần đủ manh mối thì không gì có thể giấu được mắt của hắn, dẫn đến hành động nào cũng nắm chắc tám chín phần thành công.
"Ngươi ở lại, để ta đi." Lão gia chủ nói với Ma gia chủ, sau đó xoay người vọt vào thông đạo quay lại mặt đất.
Lão ta đang sử dụng cổ Toàn Lực Xuất Trận, không thích hợp ngồi đây nói chuyện với Ma Vô Hối, vì vậy quyết định ra ngoài ứng phó Phệ Thụ Lão Ma.
"Gia chủ đại nhân, có chuyện gì vậy?" Ma Vô Hối làm ra bộ mặt lo lắng hỏi.
"Hừ! Phệ Thụ Lão Ma t·ấn c·ông, cổ trận đã dựng lên" Ma gia chủ hừ lạnh đáp, y cũng không việc gì phải giấu Ma Vô Hối.
Nghe vậy hắn "Ồ" một tiếng.
"Vậy ngài còn không lên ứng cứu a? Ta nghe nói Phệ Thụ Lão Ma nhưng có hai thuộc hạ, đều là tứ chuyển đó.
Vậy là ba chiến lực tứ chuyển rồi." Ma Vô Hối nói.
"Hừ, bên trên đã có lão gia chủ và Hà gia chủ lo.
Tiểu tử ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn cho ta, thu lại hợp chiêu, lập tức cùng ta trở lên ứng cứu." Ma gia chủ cau mày đáp.
Ông ta đương nhiên biết cần đến mình trên kia nhưng Ma Vô Hối cũng không thể bỏ mặc.
Hơn nữa, Ma gia chủ cho rằng thuộc hạ của Phệ Thụ Lão Ma là hai cương thi, chiến lực chưa chắc đã bằng tứ chuyển bình thường, còn bản thân ông ta gần đất xa trời, chiến lực khả năng cũng suy giảm.
"Vậy không được, vãn bối cần phải kích hoạt truyền thừa.
Gia chủ đại nhân ngài vẫn là nên trở lên trước đi." Hắn nghiêm túc nói, giống như thành tâm khuyên bảo.
Hai người cứ thế lời qua tiếng lại.
Mà trên mặt đất, đã biến đến rất hỗn loạn.
Sa Nhai Đảo hoàn toàn bị bao bọc trong một hình bán cầu màu xanh lá, cổ trận đúng là đã được dựng lên.
Mặt ngoài cổ trận có hình thù những chiếc rễ cây dài ngoằng màu đỏ như máu uốn lượn. Nó phát ra khí tức tam chuyển nồng đậm, khiến dã thú thông thường xung quanh bị doạ sợ mà lui xa, một số con đạt đến Bách Thú Vương thì gầm gừ gào thét.
Bên trong cổ trận là một cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Bầu trời biến thành màu xanh, còn có rất nhiều mặt quỷ méo mó động đậy giống như cảnh tượng Âm Gian, khiến người phải kh·iếp sợ.
Dưới mặt đất, Ma gia trang lúc này bị chia thành ba phần.
Phía đông nam là biển lửa cuồng loạn, những ngôi nhà tranh đều bị cháy rụi, khói đen bốc lên nghi ngút, người người chạy tán loạn.
Phía tây nam có mưa chút xuống lã chã, nước mưa có độc biến bất kể thứ gì dính phải đều sẽ tan chảy rồi biến thành bùn nhão.
Phía bắc lại xuất hiện từng cái rễ cây to lớn cuồn cuộn đảo loạn khắp nơi, đụng nát từng căn nhà, mặt đường bị cày thành những rãnh lớn.
Đặc biệt là bất kể lửa, mưa độc hay rễ cây khổng lồ đều không đánh vào người dân nào, chỉ tập trung phá huỷ, có chăng là khống chế người dân ở yên một chỗ.
Trong hỗn loạn có một gia đinh ba người kéo nhau vừa chạy vừa gào thét.
Chợt một nhánh cây vọt lên từ lòng đất xuyên qua ngực người mẹ, máu tươi cùng vụn xương bắn ra. Một khắc sau liền toàn thân bị hút hết huyết dịch, thành cái xác khô.
"Á! Á! Á!" Đứa trẻ chừng mới sáu tuổi bị doạ cho kinh hồn kh·iếp vía, nó gào lớn ngã xuống, không ngừng dãy lùi về đằng sau, nó yêu mẹ nhưng cảnh tượng trước mắt quá kinh khùng khiến bản năng thức tỉnh, nó chỉ biết bỏ chạy.
Người bố quỳ xuống, mặt mếu xệch đi, anh ta vẫn không tin vào mắt mình, người phụ nữ yêu thương cả đời chớp mắt đã không còn.
"Không...Diệu nhi....Diệu nhi của ta..." Anh ta không ngừng lắc đầu nói, trong tiếng nói lộ ra sự đau khổ cùng tận.
Thế rồi phựt một cái, âm thanh vang lên từ phía sau, người bố quay lại lập tức thấy con trai bị một nhánh cây khác xuyên thủng đầu, thịt não cùng vụn sọ bắn ra đầy đất, có một con mắt lăn từ từ đến bên chân anh ta.
"A...a...ơ" Bất giác mất đi toàn bộ người thân khiến người này nghẹn họng không nói được gì.
Vào lúc anh ta muốn gào lên lao tới xác con trai đang héo dần.
Ùn ùn.
Âm thanh trầm đục truyền vào tai, nhưng lòng anh ta đã cuồng loạn, không còn nghe được nữa.
Thế rồi một nhánh cây đâm lên từ dưới chân, một đường đâm thẳng qua hậu môn kéo đến đỉnh đầu, cơ thể người đàn ông khực một cái rồi bất động.
Cảnh tượng kinh dị được sinh ra, nhìn lên có thể thấy được đầu anh ta lìa khỏi xác, quanh cổ là vết rách do bị xé toạc, miệng há to, nhìn vào cuống họng có thể thấy được thân gỗ, hai mắt trợn tròn, một bên hơi lòi ra ngoài, máu cùng nước mắt đua nhau chảy ra.
Một nhà ba người cứ như bậy bị g·iết c·hết một cách tàn bạo, huyết dịch đều bị nhánh cây hút hết.
Nhìn bên khác có một cổ sư ương ương ngạnh ngạnh chống cự, nhìn lại ông ta chính là Ma Trung, người đã nuôi Ma Vô Hối.
Ông ta không ngừng vung tay đánh ra những đao nhận màu lam như ánh sao, cắt được hai ba nhánh cây lao tới.
"M* kiếp, chuyện con m* gì diễn ra vậy!" Trong lòng ông ta gào thét điên cuồng.
Chân nguyên đã tiêu hao gần hết, thể lực cũng thấy đáy, ông ta đã già rồi.
Chợt ông ta nghe được âm thanh có người gọi tới, quay sang liền thấy một thiếu nữ.
Nàng dáng người thon gọn, võ phục màu hồng rách nát, máu chảy đầm đìa, tóc đen của nàng rối tung mù.
Dù thảm đến như vậy cũng không che được nhan sắc của nàng, khuôn mặt trái xoan đầy khả ái, đôi mắt to tròn long lanh như hồ nước.
"Mau cứu ta!" Nàng thất thanh gọi tới.
"Ma Lộ Khiết?" Ma Trung rất nhanh nhận ra thân phận người tới, dù sao cũng là con gái Ma gia chủ, không ai không biết.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói gì, chợt có mấy cái nhánh cây từ đâu lao đến xuyên thủng người cô gái nhỏ, huyết nhục nàng bắn tung toé, cái đầu nhỏ xinh b·ị đ·âm đứt bắn v·út lên trời.
Cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, Ma Trung còn chưa kịp phản ứng, ông ta thẫn thờ đứng đó, cứng đơ như tượng.
Chợt một vật màu đen lao đến, ông ta bất giác đưa hai tay ra bắt lại. Nhưng tiếp đến là cảm giác mềm mịn cùng nhầy nhụa truyền lên não.
Ông ta cúi xuống nhìn.
"Đầu! Là đầu!" Ông ta hét lớn, mặt mày tái mét, vội vàng ném vật trong tay đi.
Cái đầu bị ném, lăn lông lốc, tóc vo lại rối tung mù, đến khi dừng lại mới thấy được hoá ra là đầu của Ma Lộ Khiết.
Một đời mỹ nhân, thiên chi kiêu nữ, phụ thân là gia chủ một tộc, cứ như vậy c·hết đi, c·hết đến thảm.
Hai mắt nàng không nhắm, ánh mắt lờ đờ vô hồn.
Mà Ma Trung lúc này bị doạ đến sợ, ngồi bệt xuống, đũng quần chảy ra nước âm ấm. Ông ta lần đầu cầm đầu n·gười c·hết trong tay, trẻ đến già đều là một cổ sư tuần tra an nhàn trong Ma gia trang, lần này đại hoạ đả kích quá lớn.
Rất nhanh ông ta không cần lo chút nữa kiếm quần thay, một nhánh cây đã đâm ngang người ông ta, tay và thân bị xiên lại thành một đám, c·hết ngay tức khắc.
Ma gia trang loạn, loạn đến kinh khủng, nó biến thành địa ngục trần gian, cảnh tượng như vừa rồi xuất hiện khắp nơi.
Bất kể là phàm nhân, cổ sư, già, trẻ, trai, gái, mặc kệ là thân phận thấp kém hay cao quý đều c·hết thảm dưới những nhánh cây quỷ dị, huyết dịch trong người đều bị chúng hút cạn.
Mà lúc này, một bên khác, tại phía Bắc Ma gia.
Phệ Thụ Lão Ma nhờ lực cổ trận mà được nhấc lên lơ lửng trên không, từng luồng huyết khí bốc lên thâm nhập vào người ông ta.
"Ha ha ha! Tư chất ta tăng lên rồi! Ha ha ha!" Lão ta cuồng tiếu, hệt như một kẻ nghiện lên cơn phê, cười đến điên dại.
Vây quanh ông ta lúc này là Hà gia chủ, lão gia chủ, còn có mấy vị gia lão khác. Vẻ mặt người nào cũng khó coi, b·ị t·hương rất nhiều.