Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 57: Thỏ bắt sói.




Chương 57: Thỏ bắt sói.

Không chỉ vậy, họ đều không tin được vào mắt mình, chiến cục chuyển biến quá nhanh, chỉ mới qua mấy chục phút mà đã biến đến trời đất đảo lộn.

Bất chợt ba người Phệ Thụ Lão Ma xuất hiện, sau đó cổ trận kỳ bí dựng lên.

Hai người Sầu Vũ, Nộ Hoả ẩn vào cổ trận, nhưng vẫn thi triển được thủ đoạn tàn phá Ma gia trang.

Chỉ trong mấy hơi thở, họ t·ấn c·ông điên cuồng, người Ma gia b·ị đ·ánh úp không kịp phản kháng, hỗn loạn thành một đám.

Hà gia chủ chật vật mới tiến lại gần Phệ Thụ Lão Ma, muốn chiến một trận liền bị vây công bởi rễ cây, cuồng hoả và độc vũ.

Nàng thấy vậy không khỏi vội vã lui lại.

Tiếp đến lão gia chủ xông ra từ Gia Chủ Các, chạy đến trợ giúp.

Ông ta đánh ra mấy cái hư ảnh hải sư nhưng đều bị thế công của ba người kia đập nát.

Thêm mấy gia lão đến trợ giúp cũng không khá hơn là bao.

Bây giờ cả đám hơn chục người lại bị ba người vây không thoát được. Người dân Ma gia bên ngoài liên tục bị g·iết, biến thành dinh dưỡng cho Phệ Thụ Lão Ma.

Ông ta đã bớt giống một thân da bọc xương, cơ thể hồng hào đầy đặn hơn, râu tóc bắt đầu có vài sợi đen xuất hiện, khuôn mặt già nua trẻ lại chục tuổi.

Mà đám người lão gia chủ cực càng thêm cực, bắt đầu có người ngã xuống.

"Khốn kh·iếp! Trận này chỉ có tam chuyển nhưng sao lại kỳ dị đến vậy?" Ma Vu Cương vừa né tránh một cái rễ cây khổng lồ liền hét lớn.

"Nó không chỉ hấp thụ huyết nhục để gia tăng tư chất và tuổi thọ cho Phệ Thụ Lão Ma, mà còn có thể tăng cường uy lực sát chiêu của ông ta." Một gia lão khác nói thêm.

"Chưa hết, hai tên ma đầu Nộ Hoả Cuồng Nữ và Sầu Vũ Độc Ma lại có thể ẩn mình trong cổ trận, an toàn xuất chiêu.

Như vậy làm sao đánh!" Lại có người nói tiếp.

"Các ngươi im mồm! Nói những cái này có ích gì?" Lão gia chủ giận dữ quát lớn, nói xong ông ta đánh ra hai cái hư ảnh hải sư đánh nát một cái rễ cây khổng lồ.

"Đại nhân tha-" Một vị gia lão bị mắng đang muốn xin lỗi, chợt một cái rễ cây cuốn chặt lấy ông ta, sau đó từ dưới đất đâm lên mấy nhánh cây, đâm xuyên qua rễ cây to lớn rồi tiếp đến người ông ta.

Vị gia lão kia c·hết trong chớp mắt.

Thấy vậy lão gia chủ càng thêm giận dữ, lão ta trừng lớn về phía Phệ Thụ Lão Ma, miệng gào lên quát:

"Tên c·hết tiệt nhà ngươi, mau xuống đánh với lão phu!

Để ta lần nữa đánh cho ngươi thành chó chạy!"



"Hahaha, tiểu khuyển tử!

Lúc bổn toạ tung hoành Đông Hải ngươi vẫn còn chưa ra đời, lấy tư cách gì mà xưng lão phu." Phệ Thụ Lão Ma chế giễu, đồng thời đánh ra mấy cái rễ cây, phá tan mấy cánh hoa do Hà Hạ Đông từ bên khác đánh tới.

Lão gia chủ nhìn như tức giận đến điên, màu dồn lên não mà mắng chửi, nhưng thật ra là cố tình thu hút sự chú ý, tạo cơ hội cho Hà Hạ Đông.

Đáng tiếc, Phệ Thụ Lão Ma thân là cường giả một thời sao có thể mắc lừa, ông ta đáp lời lão gia chủ, giả vờ mắc mưu nhưng lại đánh tan ý đồ đánh lén.

"Mình ta và Hà gia chủ không đủ, vẫn là cần đến tiểu Lực!" Lao gia chủ cắn răng nghĩ, thế rồi ông ta thôi động cổ Truyền Âm trong không khiếu.

Mà bên kia, Ma gia chủ không hay biết vẫn giằng co với Ma Vô Hối.

Tuy không rõ thế cục bên trên nhưng ông ta lại đang lo lắng, vì từ nãy tới giờ âm thanh uỳnh uỳnh không ngừng truyền tới như có thứ gì di chuyển trong lòng đất trên đầu hang nguyên đàm.

Đồng thời âm thanh gào thét thảm thiết cũng chui được xuống đây, tất thảy đều khiến ông ta lòng như lửa đốt.

"Vô Hối! Ngươi còn không mau cút ra đây!" Ma gia chủ quát lớn, ông ta đã sắp hết kiên nhẫn.

Tinh quang màu xám vẫn lơ lửng vây quanh Ma Vô Hối, thứ không rõ công năng này khiến ông ta không dám lại gần.

Lão gia chủ có thủ đoạn đánh tầm xa bằng hư ảnh hải sư, có thể đem ra để thử những tinh quanh kia, nhưng lão đã lên mặt đất rồi.

Dù Ma gia chủ được chỉ dạy bởi lão nhưng không kế thừa thủ đoạn đó, ông ta không có thủ đoạn viễn chiến, nhưng ngược lại có thủ đoạn cận chiến rất kinh người.

Bỗng một thanh âm truyền vào tai ông ta:

"Đại Lực! Mau lên trợ giúp bọn ta, Phệ Thụ Lão Ma quá cường thế!" Là do lão gia chủ truyền âm tới.

Đồng thời, bên kia Ma Vô Hối đã lấy ra nguyên thạch ý đồ hồi phục chân nguyên.

Thấy vậy Ma gia chủ lập tức vất bỏ chút kiên nhẫn còn lại trong lòng. Lập tức thúc lên chân nguyên như sóng cả đánh vào từng con cổ trùng, dưới sự thao túng tỉ mỉ, một hợp chiêu được hình thành.

Chỉ thấy ông ta hạ trọng tâm người xuống, hai tay đưa ra như muốn ôm lấy tất cả.

Kế đến hai bàn tay ông ta cong lại mười ngón tay thành trảo, mỗi bên một cái hư ảnh đầu cá mập màu đồng hiện ra, chúng sở hữu hàm răng sắc bén kinh dị, khí thế hung tợn.

"C·hết!" Ma gia chủ quát lớn, gần như đồng thời, hai chân ông ta bật mạnh về phía trước một phát, mặt đất chỗ cũ lún xuống, nứt vỡ, dư lực mạnh đến mức tạo ra tiếng chấn động uỳnh uỳnh.

Thân hình Ma gia chủ như mãnh thú lao nhanh tới đám tinh quang màu xám của Ma Vô Hối.

Ông ta lao đến đâu, tinh quang màu xám trong tầm đánh đầu bị hư ảnh cá mập phá tan đến đó. Ma gia chủ tận lực không để cho một điểm tinh quang nào đụng vào người mình.

Mắt thấy chưa có gì xảy ra ông thầm mắng trong lòng rằng Ma Vô Hối này dám phô trương thanh thế, sớm biết như vậy đã không tốn thời gian.

Chợt, tinh quang lơ lửng xung quanh bỗng từ tĩnh chuyển động, chúng vùn vụt lao nhanh vây lại Ma gia chủ.



"Sao?!" Ma gia chỉ kinh ngạc, vội vàng bật lui ngược ra sau, mặt đất lại bị chấn vỡ, dù phản ứng rất nhanh nhưng đã muộn.

Ting!

Ting!

Ting!

Vài tinh quang màu xám đã kịp đánh vào người ông ta, do da làm từ đồng nên mới phát ra tiếng kêu chói tai.

"Kì quái, tại sao không đau?" Ma gia chủ thấy khó hiểu.

Ông ta lúc này đã lui ra một đoạn, cảm thấy cơ thể mình một chút cảm giác cũng không có, giống như vốn không có gì đánh vào người vậy.

"Huyễn ảnh? Không đúng, có lẽ phòng ngự của ta quá cứng, không cảm nhận được sát thương.

Vậy chúng làm sao đẹp như vậy? Thật đẹp tức c·hết ta!" Ma gia chủ phán đoán, bỗng ông ta thấy điều mình vừa suy nghĩ có chút kỳ lạ, có gì đó không đúng.

Nhưng ông ta không có thời gian lý giải, tinh quang lại nhanh chóng đuổi tới, toan bật lùi tiếp tránh né thì bỗng cơ thể Ma gia chủ khựng lợi cứng đờ.

Phụt!

Ma gia chủ không kiềm được mà thổ huyết, người lảo đảo đứng không vững. Hành động bật lùi mạnh mẽ khiến mặt đất vị vỡ ra kỳ thực là một hợp chiêu.

Ông ta đã trúng Phi Tinh Hỗn Ý của Ma Vô Hối, trong đầu xuất hiện suy nghĩ hỗn loạn, vì thế thôi động hợp chiêu thất bại dẫn đến phản phệ.

Hợp chiêu tạo ra hư ảnh đầu cá mập không cần hao tổn suy nghĩ để duy trì nên mới không bị huỷ, không dẫn đến phản phệ.

"Nó ảnh hưởng đến suy nghĩ?" Ma gia chủ tranh thủ được một suy nghĩ tỉnh táo, nhìn ra chân tướng.

Ông ta quyết định không dùng hợp chiêu nữa, bật lùi người hướng về thông đạo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ma Vô Hối.

Hành động này dù có mất mặt cường giả tứ chuyển nhưng thật ra lại là chính xác nhất. Không có phương pháp đối phó với thủ đoạn Trí đạo thì tốt nhất nên giữ khoảng cách.

Giữ mặt mũi ở lại chịu đòn sẽ có kết quá phải nằm xuống giống như Ma Thiết Thạch kia.

"Tiểu tử này từ khi nào có được thủ đoạn Trí đạo?" Ma gia chủ lấy lại được thần trí, do suy nghĩ hỗn loạn trong đầu không nhiều, đã tiêu hao gần hết.

"Nếu lão gia chủ ở đây tên Ma Vô Hối này c·hết chắc, hừ!" Ma gia chủ hừ lạnh, ông ta nhìn ra điểm yếu trong thủ đoạn của Ma Vô Hối nhưng lực bất tòng tâm.

Thủ đoạn của ông ta nhiều, lại mạnh mẽ vô cùng nhưng lưu phái trong thiên hạ nhiều vô kể, ông ta có thủ đoạn phòng bị một số cái, một phần mười tổng số chưa tới, làm sao còn có cái dành cho Trí đạo huyền bí.



"Gia chủ đại nhân đừng chạy, vãn bối giúp ngài minh mẫn chút!" Chợt nghe thấy Ma Vô Hối hét lớn.

Hai mắt Ma gia chủ trợn lên, hắn vậy mag đang chạy tới, xung quanh vẫn được vây quanh tinh quang màu xám, khoé miệng nhấc lên mỉm cười, trên mặt có vệt máu, nhìn rất quỷ dị.

Ma gia chủ thấy vậy liền thấy đắng chát, ai đời một cường giả tứ chuyển lại bị nhất chuyển đuổi cho co chân chạy.

Càng khó chịu hơn là khi ông ta đang mong đối phương cạn kiệt chân nguyên liền thấy hắn móc ra bốn năm cục nguyên thạch, đồng thời hấp thụ.

"Tinh thần tiểu tử này thật mạnh, có thể phân tâm duy trì hợp chiêu lại cùng lúc hồi phục chân nguyên.

Bất quá, nhiều suy nghĩ trong đầu để nhất tâm đa dụng là điểm mạnh của cổ sư Trí đạo." Ma gia chủ cười khổ trong lòng mà thầm khen Ma Vô Hối.

Cường giả có kiêu ngạo của cường giả, nhưng chân chính cường giả còn có sự lý trí, đánh giá đúng về đối phương là một biểu hiện.

Điểm này ông ta thua Ma Vô Hối, hắn dường như hiểu thủ đoạn của ông ta, biết rõ nếu bản thân mạo muội t·ấn c·ông trước sẽ để ông ta cảnh giác mà tránh được.

Vì thế cố ý khống chế tinh quang màu xám lơ lửng trên không trung, tạo thành giả tượng chúng chỉ có thể đứng yên.

Sau đó nhẫn nhịn thật lâu để ông ta tin tưởng vào điều đó, kế đến mới lấy ra nguyên thạch, cố tình tạo chiến cơ để ông ta chủ động t·ấn c·ông.

"Cuối cùng là chờ ta chui vào sâu trong đám tinh quang mới thể hiện khả năng chân chính của chúng.

Hảo tiểu tử, thấy nguy mà không loạn." Ma gia chủ thật sự phải khen Ma Vô Hối, hắn làm không nhục danh cổ sư Trí đạo, hành sự đều tính trước mới làm.

Ông ta sợ rằng thời điểm Phệ Thụ Lão Ma t·ấn c·ông hẳn là đã được hắn tính trước, cũng tính được lão gia chủ sẽ đi để lại Ma gia chủ hoàn toàn bị khắc chế.

"Khốn kh·iếp, nếu không phải sợ Nguyên Đàm bị huỷ, hợp chiêu rách này của ngươi cũng không làm gì được ta!" Ma gia chủ hừ lạnh.

Mắt thấy sắp tới được gần thông đạo, Ma gia chủ khẽ thở ra một hơi trong lòng, thoát được liền tốt, còn tỉnh táo là còn có thể lật bàn, ngất rồi thì cái gì cũng đừng nói.

Nhưng Ma Vô Hối đã dụng tâm gài bầy thì sao có thể để ông ta thoát?

Chân nguyên vừa khôi phục một lượng đủ nhiều liền bị hắn lấy ra thôi động cổ Thuỷ Lãng.

Chợt một con sóng nhỏ nhấc lên Ma Vô Hối giúp hắn tăng một xíu tốc độ. Vì hoạt động trên cạn nên hiệu quả của cổ Thuỷ Lãng không được tốt. Có điều, một chút trợ giúp đó đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Ma Vô Hối đã không đủ chân nguyên tạo ra thêm tinh quang màu xám, hắn nhất quyết dùng toàn bộ số còn lại đánh hết lên người Ma gia chủ.

Ma gia chủ lại lần nữa không phản ứng kịp, ông ta làm sao biết Ma Vô Hối còn có cổ Thuỷ Lãng?

Kết quả rất nhiều tinh quang đánh lên người ông ta, phát ra tiếng inh tai.

Chuyển động của Ma gia chủ dần chậm lại, người như mất lực ngã ngửa ra sau, chỉ kịp đưa tay bám lấy cạnh cửa thông đạo, dựa vào đó rồi dần dần khuỵu xuống.

Tầm mắt ông ta đen lại dần, cuối cùng hoàn toàn ngất lịm đi, tư thế ngồi dựa lưng vào bậc thang đầu của thông đạo, đầu gục xuống, còn có máu mũi chảy ra.

Ông ta đã bị rất nhiều tinh quang màu xám đánh trúng, tổn thương não hải viễn siêu mức độ của Ma Thiết Thạch.

"Cuối cùng cũng xong."

Ma Vô Hối thấy vậy mới hơi thả lỏng một chút, trận này hắn dễ dàng chiến thắng nhưng là do chiếm cứ ưu thế rất lớn, nếu không thì có một trăm hắn cũng phải làm bé ngoan đứng im cho Ma gia chủ đánh g·iết.