Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 58: Cổ Đao Thủ, Phệ Thụ Lão Ma điên cuồng.




Chương 58: Cổ Đao Thủ, Phệ Thụ Lão Ma điên cuồng.

Ưu thế một trận này của hắn có rất nhiều.

Đơn cử kể đến như hắn nắm rõ tình báo nhờ Xuân Thu Thiền, biết rõ thời khắc để tận dụng cuộc t·ấn c·ông của Phệ Thụ Lão Ma, thiết kế kế hoạch.

Bên cạnh đó còn là nắm rõ thủ đoạn của Ma gia chủ, sát sao khắc chế ông ta.

Về phần đối phương, cái gì cũng không biết. Đây chính là ví dụ của địch trong tối, ta ngoài sáng.

Ưu thế tiếp theo của hắn là vị trí chiến đấu đặt ở Nguyên Đàm. Dễ thấy nhất là tạo điều kiện cho hắn rải ting quang màu xám từ hợp chiêu Phi Tinh Hỗn Ý gần như bao bọc không gian rất lớn, hạn chế không gian của Ma gia chủ.

Tiếp đến là thủ đoạn của Ma gia chủ thuộc về cường công khủng bố, sức huỷ diệt cực lớn. Nhưng chính vì thế, chiến đấu ngay bên cạnh Nguyên Đàm, mạch máu của cả gia tộc khiến ông ta vướng tay vướng chân.

Có thể thấy, hắn lợi dụng sở trường của bản thân đến triệt để, áp chế sở đoản của đối phương.

Bỗng, từng tiếng ùn ùn trầm đục vang lên trên đầu Ma Vô Hối.

"Đã sắp xuống đây rồi sao..." Ma Vô Hối lẩm bẩm.

Rễ cây quỷ dị của cổ trận có công năng truy lùng cổ sư, tư chất càng cao càng bị nhắm vào nhiều. không lạ khi nó có thể tìm được xuống dưới nguyên đàm, nơi đây có tận hai người tư chất loại Giáp.

Ma Vô Hối không suy nghĩ nhiều, hắn rút ra một con dao làm bếp từ trong cổ Xà Chỉ, bước nhanh tới chỗ Ma Thiết Thạch.

Phập!

Ma Vô Hối nhắm chuẩn phần rốn của Ma Thiết Thạch mà đâm, đau đớn khiến ông ta run lên, phát ra tiếng rên hừ hừ. Tuy vậy, m·ũi d·ao không vào sâu lắm.

Ma Vô Hối nhanh chóng rọc một đường từ rốn Ma Thiết Thạch xuống dưới, vết rạch kéo dài một gang tay, máu ứa ra chảy xuống nền đá. Một nhát này đã đách thức Ma Thiết Thạch.

Lão ta trừng lớn mắt, tròng mắt ngập tràn tia máu, lập tức hét lên đau đớn, toàn thân run rẩy kịch liệt. Ma Vô Hối không nói không rằng, lập tức vung quyền nhắm thẳng huyệt nhân trung trên mặt Ma Thiết Thạch.

Hắn có ba trăm năm lăn lộn giang hồ, biết rõ những điểm yếu trên cơ thể con người. Một quyền kia vừa đánh xuống khiến Ma Thiết Thạch lần nữa b·ất t·ỉnh.

Nếu vào ngày thường thì Ma Vô Hối sẽ không có cơ hội như vậy nhưng giờ đây Ma Thiết Thạch đã bị trọng thương, vừa từ phản phệ khi thôi động sát chiêu thất bại, vừa từ vết rạch ở bụng.

Hơn nữa mới bật tỉnh, cơn đau chiếm cứ suy nghĩ, còn chưa kịp phản kháng.

Những điều đó khiến sức phòng ngự của ông ta giảm xuống, giúp Ma Vô Hối dễ dàng ra tay.

Sau khi đánh ngất Ma Thiết Thạch, hắn bắt đầu thò tay vào vết rạch trên bụng của ông ta, bàn tay luồn lách trong đống bầy nhầy nội tạng, tìm kiếm một vật.

"Đây rồi." Sau khi phát hiện mục tiêu, hắn lập tức nắm lấy kéo ra ngoài.



Vật này có hình cầu góc cạnh, giống như một khối tinh thể, toàn thân phát sáng. Nó chính là không khiếu của cổ sư, nằm ở vị trí hạ đan điền, đây chính là mục tiêu của Ma Vô Hối.

Dù nó là một khối tinh thể nhưng Ma Vô Hối lại có thể đưa tay xuyên qua thò vào bên trong không khiếu. Chỉ cần vận chút chân nguyên đến bàn tay là được.

Hắn xoè tay sau đó nắm chặt lại, cuối cùng bốc ra một đám cổ trùng.

"Tốt, đúng thật là có cổ Đao Thủ." Ma Vô Hối kiểm tra trong đám cổ trùng liền phát hiện được có một con cổ cong cong như lưỡi đao, mỏng dẹt, bé bằng ngón cái.

Đám cổ này bị kéo ra khỏi nhà liền ngo ngoe muốn động, kết quả một tia khí tức Xuân Thu Thiền lục chuyển lộ ra khiến con nào con lấy cứng đờ như c·hết.

Ma Vô Hối nhanh chóng luyện hóa con cổ Đao Thủ trước, số còn lại hắn ném vào không khiếu của mình.

Kế đến hắn lại cầm lên con dao, lần này trực tiếp cắt cổ Ma Thiết Thạch, ông ta lại tỉnh lại, lần nữa dãy dụa, được vài hơi thở mới dừng lại, hoàn toàn c·hết đi.

C·ướp cổ trùng của người khác không dễ, chỉ cần một suy nghĩ thì cổ tu cũng có thể tự bạo cổ của bản thân, bất kể tiên cổ hay phàm cổ.

Thông thường, trong khoảnh khắc t·ử v·ong, cổ tu thường hủy hết cổ trùng, nhất quyết không để lại cho địch nhân một cái gì.

Lần này Ma Vô Hối đắc thủ là vì Ma Thiết Thạch đã suy nhược đến thảm, không có sức phản kháng, thêm nữa ông ta cũng không ngờ rằng hắn sẽ c·ướp cổ trùng của ông ta, đúng hơn là không ngờ sẽ g·iết ông ta.

Vậy tại sao ngay từ đầu hắn không g·iết Ma Thiết Thạch trong lúc ông ta b·ất t·ỉnh cho tiện, đỡ phải đánh ngất lần nữa?

Nhìn sang không khiếu tinh thể của Ma Thiết Thạch dưới đất liền biết, nó lúc này không còn tỏa ra ánh sáng mà ảm đảm vô cùng, dần dần hoàn toàn xám xịt, cuối cùng nứt ra rồi vỡ vụn.

Một khi cổ sư c·hết thì không khiếu cũng c·hết theo, những con cổ trùng trong đó sẽ khôi phục lại ý chí hoang dã.

Đến lúc chúng thoát ra ngoài, Ma Vô Hối không kịp bắt lại thì hỏng rồi.

Thủ đoạn t·ấn c·ông của hắn trí mạng nhưng là khi đánh với cổ sư khác, nếu đánh với dã thú hoặc như nhánh cây quỷ dị kia thì liền kém cỏi.

Vì thế hắn nhắm đến cổ Đao Thủ nhị chuyển của Ma Thiết Thạch.

"Ma Thiết Thạch chủ yếu t·ấn c·ông tầm xa bằng Kim Châm Vũ, thủ đoạn cận chiến cũng có nhưng khá bình thường.

Bất quá ta dùng vẫn còn miễn cưỡng." Hắn nói không sai, cổ sư nhất chuyển đỉnh phong dùng cổ nhị chuyển thực sự tiêu hao không nhỏ.

"Nên mau tróng kích hoạt truyền thừa rồi." Ma Vô Hối bước tới bên nguyên đàm, một tay còn cầm lấy chân Ma Thiết Thạch, kéo lê xác ông ta theo cùng.

Hắn từng nói qua bước đầu tiên là phải rút hết nước nguyên đàm, nhưng kỳ thật, chỉ cần nguyên đàm này biến lại thành hồ nước bình thường liền xong.

Cách đơn giản nhất chính là ô nhiễm nó, khiến nó bị vấy bẩn, không còn tinh khiết.



Chỉ thấy hắn dùng sức, hất xác của Ma Thiết Thạch xuống nguyên đàm.

Vài giây sau, nước hồ hoàn toàn nhuộm thành màu đỏ, còn có vài miếng nội tạng theo vết rạch trên bụng mà chui ra, nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Đạt đến bước này, vòng sáng giữa hồ đã tan biến từ lâu.

Ù ù ù.

Một âm thanh chuyển động vang lên, Ma Vô Hối đảo mắt nhìn quanh.

Hắn có thể thấy trên các bức tường xung quanh nguyên đàm xuất hiện mấy dòng chữ phát ra ánh sáng trắng nối lại thành một đoạn văn.

"Cổ trận kích hoạt một nửa rồi, nhưng vẫn chưa đủ để phá cổ trận của Phê Thụ Lão Ma."

Đây là lời nhắc nhở của Ma Trấn Hải dành cho hậu nhân, Ma Vô Hối không để ý cái này, hắn bước tới một dòng chữ.

Chỉ thấy sau đó hắn cầm lên con dao, cứa nhẹ vào đầu ngón tay mình cho máu chảy ra, sau đó vẩy máu lên dòng chữ phát sáng trên tường.

Kết quả chữ từ màu trắng chuyển thành màu đỏ, thấy vậy Ma Vô Hối mới rời đi bước đến một dòng chữ khác, tiếp tục vẩy máu.

Sau khi toàn bộ chữ biến thành màu đỏ mới tính là thành công một nửa, cuối cùng một bước cần hắn phá giải câu đố của Ma Trấn Hải, khi đó cổ trận mới được dựng lên hoàn chỉnh.

Đáng tiếc, dòng thời gian trước hắn không có được đáp án. Nhưng cũng không sao, bằng vào tạo nghệ Trí đạo, hắn có thể tự đoán ra.

...

Cùng lúc đó trên mặt đất.

Đa phần phàm nhân Ma gia đ·ã t·ử v·ong, cổ sư chỉ có một số ít sống sót.

Trong đó có thể kể đến người dẫm lên sinh mạng người khác để cầu sinh như Ma Vu Quân.

Vây kín hắn là biết bao xác khô tạo thành bức tường bảo vệ kiên cố, hắn thì lằm co ro trong núi xác này, cầu may mình không bị phát hiện.

Cũng có thể nhìn qua bên khác liền thấy người cố gắng hết mình mà vớt được một mạng như Ma Thiết Đản.

Hắn cơ hồ dở hết toàn bộ tài năng, cơ thề lúc này bản năng chiếm cứ từng hành động của hắn, rất nhiều lúc thoát c·hết trong gang tấc.

Khi hắn vấp ngã liền lập tức chối c·hết bò dậy, tuyệt không từ bỏ hy vọng.

Chuyển đến chiến trường phía bắc Ma gia, Phệ Thụ Lão Ma lúc này đã khôi phục tuổi trung niên, râu tóc đều đen lại, khí lực cùng sinh cơ tương đối mạnh mẽ.



Lão ta không còn lơ lửng trên không mà trực tiếp ở dưới đất đánh một trận, một trăm năm ngủ say lão ta đã ngứa ngáy tay chân rồi.

"Mộc Thương Loa!" Phê Thụ Lão Ma quát lớn, lòng bàn tay xoè ra hướng thẳng lão gia chủ.

Chỉ thấy mật đất dưới chân ông ta rung lên mấy hồi, sau đó một cái rễ cây khổng lồ xoắn ốc phá đất mà ra, thế không thể cản trực chỉ lão gia chủ.

"Hải Sư Phi Ảnh!" Lão gia chủ gặp thế công bàng bạc nhưng không sợ, ngược lại là chiến ý lại càng dâng cao.

Ông ta huy quyền liên tục mười cái hư ảnh hải sư gầm thét lao ra qua từng quyền.

Hai bên thế công ma sát lẫn nhau, ở giữa hai người tạo thành thế giằng co.

Phệ Thụ Lão Ma có cổ trận tăng phúc, uy lực sát chiêu đều mạnh mẽ vô cùng. Nhưng lão gia chủ dưới sự trợ giúp của cổ Toàn Lực Xuất Trận cũng kích phát ra khả năng mạnh nhất của mình.

Hợp chiêu Hải Sư Phi Ảnh thông thường chỉ đánh ra bốn đến năm con, bây giờ lại được mười con, đủ sức ngang kèo với sát chiêu Mộc Thương Loa của Phệ Thụ Lão Ma.

"Ngươi chặn được một sẽ chặn được hai sao?" Phệ Thụ Lão Ma cười gằn, ông ta vung lên tay còn lại thành hình vòng cung.

Tiếng ùn ùn vang lên, mặt đất lại rung chuyển, kế đến một cái rễ cây xoắn ốc khác vọt ra, hướng tới lão gia chủ.

Lần này ông ta bắt buộc phải hoảng, toàn bộ tinh thàn đã tập trung vào khống chế mười con hư ảnh hải sư, không có khả năng chặn thêm một cái khác.

Còn nếu phân ra mỗi bên năm con, vậy ông ta thua chắc.

Đúng lúc này, không biết từ đâu bay tới mấy đoá hoa màu trắng, chúng xoay tròn như phi tiêu sắc bén.

Những đoá hoa này lao đến nhánh rễ cây xoắn ốc thứ hai, không ngừng cắt xém nó, cản lại thế công.

Lão gia chủ thấy vậy liền thở ra một hoai, thủ đoạn kia là của Hà Hạ Đông, lão ta quay ra chỉ thấy nàng gật đầu một cái.

"Tốt, vậy cái thư ba thì sao?" Dứt lại, Phệ Thụ Lão Ma hết tay để vung thì tới đá chân, một cái rễ cây khổng lồ khác lại bắn vọt tới.

Nhưng nó đi giữa đường đã bị vô số thủ đoạn đủ màu sắc cản lại, là những vị gia lão tam chuyển hợp sức ngăn cản.

Cuối cùng cũng rơi vào thế giằng co, Phệ Thụ Lão Ma chỉ còn một chân để đứng, không thể dùng luôn được.

Chợt bầu trời tối xầm lại, mây đen kéo tới che đi màu xanh lá kì dị của cổ trận.

"Sầu Vũ đệ đừng có nhúng tay, để cho ta đánh một trận!" Phệ Thụ Lão Ma phát giác liền ngửa mặt quát lớn.

Ông ta muốn lấy lại cảm giác cùa cường giả một thời, nhất định phải tự mình dẹp mấy cái hậu bối trước mắt.

"Ma Sư Sử tiểu khuyển tử! Ngươi còn nhớ chiếu này?

Bách Sinh Căn!" Khoé miệng lão ta nhấc lên, chiến ý dâng cao ngút trời.

Lúc này mới thấy được sự điên cuồng của lão, hoàn toàn khác với bộ dạng lọm khọm lúc trước.