Chương 7: Luyện cổ.
Đêm ngày hôm sau, trong thư phòng tại nhà gia lão Ma Vu Cương.
Căn phòng tối tăm chỉ có duy nhất ánh nến bập bùng trên bàn gỗ xếp đầy giấy tờ sự vụ. Vị gia lão trung niên với mái tóc xanh lá lúc này lưng dựa vào ghế, ánh mắt thâm thuý nhìn vào người đối diện.
Đó là một thiếu niên mười lăm tuổi, dáng người cân đối, thân mặc một bộ võ phục đơn giản màu lam.
Khuôn mặt của hắn bị ánh nến hắt vào lộ ra rất nhiều điểm tương đồng với gia lão Vu Cương. Hắn chính là cháu trai thiên tài loại Giáp của ông ta, Ma Vu Quân.
"Hôm nay ta nghe nói cháu đánh tiểu tử Vô Hối kia rất thảm?" Y nhẹ nhàng hỏi một câu, nét mặt không biểu cảm gì.
Chỉ thấy khoé miệng đứa cháu trai mình nhếch lên, từ đó toát ra một sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng.
"Đúng vậy gia gia! Cái gì mà loại Giáp trong loại Giáp?
Cháu thấy hắn ngay cả một phế vật loại Đinh cũng không bằng!" Hắn vừa nói vừa nhớ lại một cảnh sáng nay.
Tiết học hôm nay không phải học lý thuyết trong lớp của gia lão Học Đường, mà là tiết luyện công phu quyền cước của gia lão Chiến Đường. Trong một năm tại học đường, đám thiếu niên sẽ được học xen kẽ hai tiết học này.
Để kiểm tra chất lượng của tân sinh năm nay, gia lão Chiến Đường yêu cầu chúng lần lượt bắt cặp lên sân đấu. Oan gia ngõ hẹp, Ma Vu Quân vốn có thù với Ma Vô Hối lại bị xếp chung với nhau.
Ma Vô Hối từ nhỏ đến lớn chỉ ăn chơi lêu lổng, không bao giờ luyện tập qua. Vì thế khi đối diện với một Ma Vu Quân khắc khổ luyện tập đã b·ị đ·ánh cho bầm tím mặt mũi.
Một người được gọi "loại Giáp trong loại Giáp" thua thảm hại, khiến những học viên vốn ngưỡng mộ hắn lại trở nên khinh thường. Mà Ma Vu Quân lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người.
"Ha ha ha! Không tệ! Đúng là cháu trai của ta!" Ma Vu Cương cười lớn, một tay vỗ vỗ mạnh vào thành ghế, tiếng cười của lão vang vọng trong thư phòng rất thoải mái.
Nhưng rất nhanh sau đó lão điều hoà hơi thở một chút, khôi phục khuôn mặt điềm tĩnh nhưng trên miệng đã nở một nụ cười nhè nhẹ.
Y nhìn thật kỹ đứa cháu trai của mình, sau đó lại hỏi:
"Vậy hôm nay cháu chọn con cổ nào làm cổ bản mệnh?"
Đúng vậy, hôm nay là ngày đám học viên được chọn con cổ đầu tiên, cũng là cổ bản mệnh của chúng. Mà việc bắt cặp đấu lúc trước có mục đích khác là để xếp thứ tự xem ai được chọn cổ trùng đầu tiên.
Ma Vu Quân sau khi đánh bại Ma Vô Hối liền một mạch chiến thắng toàn bộ những đối thủ khác, đoạt được hạng nhất. Vì thế hắn được ưu tiên chọn cổ.
Việc này cho thấy gia tộc trọng nhân tài như nào. Người có tài năng sẽ được ưu tiên bồi dưỡng, có những thứ tốt nhất. Mà kẻ kém cỏi chỉ có thể lấy cơm thừa canh cặn.
Đồng thời việc này cũng kích thích sự cạnh tranh của học viên.
"Gia gia, người xem!" Ma Vu Quân lấy trong ngực áo ra một con cổ rồi đưa lại trước mặt gia lão Vu Cương.
Con cổ này có hình giống như bọ hung màu xanh nhạt, trên đầu có ba sừng, bụng có sáu chân, cánh của nó cứng và phát ra quang mang nhè nhẹ. Đặc biệt chú ý đó là cái sừng dài nhất của nó lại nhọn hoắt như mũi tên.
"Cổ Tinh Tiễn à...không tệ, không tệ.
Cháu sau này có thể giống như gia gia, hợp luyện nó thành cổ Lục Tinh Tiễn nhị chuyển, sau đó là cổ Lục Tinh Phi Thương tam chuyển." Y từ từ nói, trong lời nói có một sự hài lòng. Từ lựa chọn của cháu trai, có thể nhìn ra hắn muốn đi theo con đường của lão.
Cổ sư luôn phải chú ý ba phương diện đó là nuôi, dùng, luyện. Cổ cũng không mãi mãi chỉ có một hình dạng, một số chuyển mà chúng có thể thay đổi.
Khi cổ sư ở cảnh giới cao hơn, cần cổ trùng đồng cấp với mình sẽ phải hợp luyện hai hoặc nhiều con cổ với nhau để tấn thăng lên đẳng cấp cao hơn.
Ví dụ chính là cổ Tinh Tiễn nhất chuyển hợp luyện với cô Lục Diệp nhất chuyển sẽ thành cổ Lục Tinh Tiễn nhị chuyển.
Hoặc nếu cổ sư muốn cổ chùng thấp chuyển hơn cũng có thể nghịch luyện từ cổ cao chuyển thành cổ thành phần của chúng
"Trong số cổ loại công kích của Ma gia chúng ta, cổ Tinh Tiễn xếp hạng không tính là cao nhưng tương lai nó lại có thể đứng trên những con cổ khác.
Cổ tốt, cổ tốt. Mau, đem đi luyện hoá, biến nó thành cổ bản mệnh của mình." Cuối câu, y vẫy vẫy tay ra hiệu cháu trai rời đi, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Ma Vu Quân một chút rồi lại rời đến giấy tờ trên bàn.
...
Cùng lúc này ở trong phòng Ma Vô Hối.
Cửa phòng đóng kín bị khoá lại, ánh trăng len lòi qua khe cửa sổ chiếu trên sàn nhà trong phòng.
Căn phòng này không có nến, tưởng như không gian sẽ tối tăm nhưng trên giường của Ma Vô Hối lại phát ra ánh sáng màu lam bắt mắt.
Hắn đang ngồi xếp bằng trên giường, đầu hơi cúi nhìn vào một mảng sáng màu lam trong tay. Chúng chính là nhưng con cổ Tiểu Lam Quang mà Ma Vô Hối thu được dưới hang động Nguyên Đàm.
Chúng vẫn luôn được cất kỹ cẩn thận trong phòng của hắn từ hôm trước, đến hôm nay mới lôi ra. Điểm khác biệt với trước đây chính là mấy chục con cổ tí hon như kiến này đều là cổ của hắn, đều đã bị hắn luyện hoá.
Cổ Tiểu Lam Quang rất nhỏ, rất yếu, cổ sư chỉ cần một sợi bạch sắc chân nguyên nhất chuyển là luyện hoá được. Vì thế hắn chỉ tốn có một phần tư thành chân nguyên là đủ.
"Uổng cho Ma gia chuyên dùng cổ Tinh đạo, lại không phát hiện ra giá trị của những con cổ Tiểu Lam Quang này." Ma Vô Hối nhìn đám cổ trùng trong tay mà cười cười, phối cùng đôi mắt đen nháy tạo ra sự kì dị.
Hắn của dòng thời gian trước không biết cổ này là gì, trong sách của gia tộc cũng không nhắc đến nên không nhớ ở Ma gia trang có chúng.
Bây giờ quay lại nhìn thấy lần nữa lập tức nhận ra lai lịch, còn nghĩ ra cách dùng tốt nhất. Đổi lại là người khác, chưa chắc đã nhận ra.
Luyện cổ không chì có hai kiểu hợp luyện và nghịch luyện, mà còn có một kiểu nữa là: tế luyện. Đó chính là lấy một hoặc nhiều cổ trùng để đổi chúng thành một con cổ khác cùng chuyển.
Đó chính là điều mà hắn sẽ làm ngay bây giờ!
Tinh thần Ma Vô Hối khẽ động, tầm mười con cổ Tiểu Lam Quang như những đốm nhỏ màu xanh bay lên trước mặt hắn.
Chúng bay theo hình vòng tròn to bằng quả bóng rổ, sau đó theo ý niệm của hắn mà vòng tròn này dần dần thu hẹp lại. Đến khi bằng một cái nhẫn, ánh sáng màu lam bỗng nhiên loé lên.
Ma Vô Hối gặp ánh sáng bất ngờ này mà không loạn, giống như đã đoán trước. Hắn điều khiển mười con cổ Tiểu Lam Quang nối đuôi nhau xoay vòng, tốc độ tăng dần, càng tăng thì ánh sáng màu lam càng chói mắt.
Đến một mức độ nhất định, nửa căn phòng đã bị chiếu sáng. Lúc này Ma Vô Hối lại động ý niệm, mười con cổ Tiểu Lam Quang khác trong lòng bàn tay hắn lại bay lên.
Tuy nhiên khác biệt ở chỗ thay vì cùng xoay tròn với mười con đầu tiên, thì đám này lại tan thành làn khói màu xanh rồi hoà vào vòng tròn.
Ma Vô Hối lúc này lại từ từ lấy ra một viên đá màu trắng hình tròn to bằng quả trứng ngỗng, đó chính là nguyên thạch.
Nguyên thạch được đưa lại gần vòng tròn màu xanh lúc này đã xoay nhanh hơn gấp chục lần. Chỉ thấy sau đó nguyên thạch bắt đầu có dấu hiệu tan thành khí màu trắng, khí này lại hoà vào vòng tròn.
Cứ tiếp diễn như thế được mười lăm phút thì viên nguyên thạch lúc này đã bé lại chỉ còn một nửa.
Ma Vô Hối vẫn chưa dừng tay mà lại điều khiển mười con cổ Tiểu Lam Quang khác tan thành khói xanh dung nhập vào vòng tròn rồi tiếp tục đưa nguyên thạch còn dở lại gần.
Kết quả sau lần thứ hai này ánh sáng xanh kịch biến loé sáng cả căn phòng, sau đó từ từ thu liễm lại.
Đến khi ánh quang thu liễm lại thành một quả cầu nhỏ bằng viên bi trước mặt Ma Vô Hối, lúc này mới chịu tan biến.
Để lại một con cổ có hình bọ rùa lơ lửng trên không, toàn thân nó toả ra ánh sáng màu xanh nhạt giống như một điểm sao xanh trên trời.
Ma Vô Hối bất giác thở ra một hơi nặng nhọc, hắn đưa tay cầm lấy con cổ, một tay khác lau mồ hôi trên trán.
"Chỉ là luyện một con cổ Tinh Niệm nhất chuyển, lại tốn nhiều tinh lực đến thế..." hắn nhìn con cổ trong tay một chút sau đó thu lại vào trong không khiếu.
Cổ Tiểu Lam Quang đã sớm bị hắn luyện hoá, vì vậy sau khi tế luyện thành cổ Tinh Niệm vẫn như cũ thuộc về hắn, vì vậy có thể thu vào không khiếu.
Về phần cổ Tiểu Lam Quang thì đã tiêu hao hết trong lần luyện cổ vừa rồi.
Ma Vô Hối mệt mỏi nằm ra giường, trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
Luyện cổ chính là dùng tinh thần điều khiển cổ, việc này tổn hao tinh lực cực nhanh. May mắn cho hắn cổ Tiểu Lam Quang quá nhỏ quá yếu, hắn mới có thể miễn cưỡng cùng lúc điều khiển nhiều con như vậy.
Bằng không dựa vào nội tình bây giờ của hắn, muốn điều khiển hơn mười con cùng lúc sẽ trực tiếp thất khiếu xuất huyết, hôn mê b·ất t·ỉnh.
Độ khó khi luyện cổ không chỉ có thế, đôi khi còn là ở vận may. Thủ pháp luyện cổ chính xác không sai bước nào nhưng cũng có thể vào phút cuối mà thất bại.
Đêm ngày hôm qua Ma Vô Hối khi thử luyện cổ cũng bị như vậy, phí phạm của hắn mấy chục con cổ Tiểu Lam Quang và một viên nguyên thạch.
Mặc dù cổ phương này là hắn tự nghĩ ra, nhưng bằng vào hiểu biết của hắn thì tuyệt không có chỗ sai. Chỉ là luyện cổ luôn có một tỉ lệ thất bại, cái này không phải chuyện có thể khống chế, trách bản thân đen đủi thôi.