Chương 61: Người ma đạo ưa mạo hiểm.
Không gian hang đá nguyên đàm ẩm ướt, cùng ánh sáng màu lam từ vô số cổ Tiểu Lam Quang, chúng mang lại cảm giác lạnh lẽo cho tâm hồn của người ta khi nhìn vào.
Ấy vậy, cảnh tượng bây giờ lại khiến nó càng thêm lạnh giá, còn có một chút kinh dị, khiến ai nhìn vào cũng phải nhăn mặt.
Giữa hang đá là một cái hồ rộng, nước trong hồ bị nhuốm màu đỏ của máu, mùi tanh bốc lên làm ghê mũi, giữa hồ có một cái xác khô đang nổi lềnh phềnh, người này bị rạch bụng, cắt cổ mà c·hết, về sau lại bị một cái nhánh cây đâm xuyên ngực.
Nhìn qua một bên hàng đá nguyên đàm, ngay tại thông đạo ra vào, ở đó một cái xác của nam nhân trung niên. Người này ngồi tựa vào bậc thang, toàn thân bị rất nhiều nhánh cây đâm lỗ chỗ, cơ hồ biến thành tổ ong, huyết dịch bị hút sạch nên cơ thể teo tóp lại.
Lại nhìn đến phía đối diện, có một thiếu niên đang quỳ trước đống đá vụn vỡ, hắn đang dùng máu từ cánh tay trái bị đứt của mình viết gì đó lên mặt đất. Đằng sau vị thiếu niên này có một cẳng tay bị nhánh cây đâm xuyên, giờ phút này đã khô héo, nhìn giống như chỉ có da bọc xương.
"Xong rồi." Viết xong ký tự cuối cùng xuống đất, Ma Vô Hối thở ra một hơi.
Ngay sau khi xử lý hai nhánh cây hắn tiêu hao tinh thần điều khiển cổ Lệ Thủy Hồi Xuân rất tỉ mỉ. Hắn nhất định phải cầm máu để v·ết t·hương ở tay trái không chảy ra quá nhiều, nhưng cũng không được để v·ết t·hương đóng miệng hoàn toàn.
Cũng may có cổ Tinh Niệm phụ trợ sản sinh suy nghĩ, giúp đỡ cho hắn phần nào. Vết thương đã được kiềm chế, hắn lại phải nhịn đau lấy máu từ đó để viết xuống nền đá, trả lời đáp án cho câu đố của Ma Trấn Hải.
Mà vừa viết hắn còn vừa phải phân tâm chú ý đến những nhánh cây ở phía sau, nếu có bất cứ mầm non nào xuất hiện hắn liền nhanh chóng chặt đứt. Quá trình này quả thật rất dày vò, Ma Vô Hối chạy qua chạy lại hang đá mấy lần để cắt mầm non, có lần phải lội xuống nguyên đàm mà cắt.
Nhưng giờ phải nói là khổ tận cam lai, hắn đã hoàn thành giải đố, rất nhanh thôi là cổ trận do Ma Trấn Hải bố trí sẽ được kích hoạt, sau đó cổ trận của Phệ Thụ Lão Ma bị phá, trận hạo kiếp này coi như qua được hai phần ba.
Ù, ù, ù.
Những huyết tự trên tường bắt đầu phân rã, dần dần biến dị thành hình thù kỳ quái, không rõ là hình gì, chỉ có thể nói là những đường vân màu máu. Huyết vân trải rộng ra khắp nơi trên bức tường hang đá nguyên đàm.
Cuối cùng, khi toàn bộ huyết vân kết nối lại thành một mạng lưới, một t·iếng n·ổ vang lên.
Uỳnh!
Tiếng nổ phát ra từ dưới đáy nguyên đàm, nước hồ dính máu bắn lên tung tóe, văng tới cả chỗ Ma Vô Hối. Sau khi nước dừng bắn lên, nhìn lại mới thấy được nguyên đàm lúc này giống như bồn cầu bị giật nước, nước hồ màu đỏ xoáy tròn tụ về một điểm ở giữa, không ngừng rút đi.
Xác Ma Thiết Thạch bị nổ bắn lên mặt đất nên không có bị lẫn vào xoáy nước này, vì thế nước rút đi rất thuận lợi. Khi Ma Vô Hối bước đến sát bên nguyên đàm, nước đã rút hết sạch.
Để lộ dưới đáy là một cái hố to bằng nửa sân bóng rổ, gần như chiếm hết một nửa diện tích đáy hồ, khung cảnh bên dưới khiến đôi mắt Ma Vô Hối phát ra tinh quang. Không phải vì hắn đang thèm thuồng những món đồ dưới đó, mà là chúng quá chói lọi, chói đến mức phản chiếu đến rõ ràng qua hai con mắt đen ngòm của hắn.
Mà chiến trận trên mặt đất vì hành động của hắn mà xuất hiện biến đổi.
Cùng quay lại một đoạn thời gian trước, trước khi Ma Vô Hối kích hoạt thành công truyền thừa.
Hoa súng đủ loại màu sắc không ngừng oanh kích mộc long cùng hải sư, cơn đau khiến chúng đều kịch liệt dãy dụa, hai con cự thú vật lộn với nhau, nhấc lên khói bụi mịt mù.
Mắt thấy có thể trấn áp được Phệ Thụ Lão Ma, mặt mày đám người Hà gia và Ma gia đều nở rộ, họ cảm giác được kiếp nạn này sắp qua đi.
Chợt, trên bầu trời có một đám mây đen sắp tích tụ thành hình, một bên khác lại là ngập trời hỏa diễm đang trực chờ lao xuống.
Thấy vậy liên minh hai nhà lo lắng, họ quên mất còn hai cường giả tứ chuyển khác.
"Hai ngươi chậm chút, ta còn chưa xong." Thấy vậy, Phệ Thụ Lão Ma trên đầu mộc long nói, âm thanh của một nam nhân dõng dạc vang lên.
Lời này vừa ra, mây đen cùng hỏa diễm lập tức tan biến thành hư vô, trả lại bầu trời màu xanh chứa đầy mặt quỷ của cổ trận.
"Hắn vẫn còn giấu bài?" Hà Hạ Đông thầm cảnh giác, mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía đầu mộc long.
Lúc này Phệ Thụ Lão Ma được bao bọc lại trong một vầng sáng màu xanh lá cây, ở ngay tại giữ đỉnh đầu mộc long, nhìn từ xa liền thấy giống như viên ngọc. Chính vầng sáng này đã bảo vệ ông ta khỏi thế công bàng bạc của liên minh hai nhà.
"Các ngươi nghĩ chiêu Bách Tuế Phệ Thụ Long của ta chỉ có thế? Nếu vậy ta không bằng ngủ thêm một trăm năm nữa đi..." Nói rồi ông ta hủy đi lớp lục quang bao bọc lấy toàn thân, để lộ ra chân dạng.
Phệ Thụ Lão Ma đã cắt đi bộ râu dài, tóc trên đầu đen nhánh để buông xõa đang tung bay trong gió. Thân cao đến mét tám, lưng thẳng như trường thương, vai rộng khỏe khoắn, cơ bắp toàn thân rắn chắc, có thể nói là trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Nhìn lại khuôn mặt của ông ta cũng đoán được người này khoảng ba mươi tuổi, mày kiếm sắc bén, đôi mắt hình tam giác mang lại sự dữ dằn, mũi cao mà thẳng, hai bên mặt còn lộ ra gò má. Nhan sắc này, cũng khá soái, nhưng có vẻ gì đó đặc trưng của người ma đạo, khiến ai cũng không thấy được thiện cảm.
"Tư chất nâng lên chín thành hai, tuổi thọ được gia tăng. Cánh cửa ngũ chuyển không còn là thứ mà ta mong chờ nữa, mà phải là cổ tiên trong truyền thuyết kia!" Phệ Thụ Lão Ma nhìn lại một lượt bản thân, trong lòng nhấc lên sự hài lòng.
Nhưng ông ta lại bình ổn xuống tâm trạng, đảo mắt nhìn quanh một vòng, bống nhiên cười lạnh một cái.
"Trước g·iết hết đám người này, không chừng tư chất của ta có thể bước tới chín thành chín trong truyền thuyết!" Nghĩ rồi, lão ta lập tức động đậy suy nghĩ, điều khiển mộc long.
Chỉ thấy mộc long hưởng ứng lão ta, gầm lên một tiếng chấn động nhân tâm, khiến không ít người nghe thấy phải run rẩy. Sau đó nó há to cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, một luồng hấp lực mạnh mẽ xuất ra khiến toàn bộ hoa súng bay tới đều bị hút vào, còn kéo theo một vài cái xác khô dưới đất.
"Cái..cái này.." Một gia lão cả kinh nói.
Dưới ánh mắt của mọi người, mộc long cấp tốc khôi phục lại toàn bộ v·ết t·hương, lửa lớn đang cháy cũng bị dập tắt. Hơn thế nữa, thể hình của nó cũng biến đến to hơn, gai nhọn mọc ra trên sống lưng, sừng dài trên đầu càng thêm cứng cáp to lớn, cặp long đồng màu xanh kia giờ đã có thêm thần sắc dữ tợn.
"Chữ "Phệ" trong tên chiêu này của ta cũng không phải để cho đẹp." Phệ Thụ Lão Ma mìm cười trào phúng nói.
Uy năng của chiêu này không chỉ có khả năng công kích mạnh mẽ bằng việc lao tới cắn xé hay cuốn chặt, mà còn có khả năng phòng ngự cùng hồi phục ưu việt.
Đám gia lão thấy thế công của mình bị hấp thụ rồi hồi phục cho địch nhân liền chần chừ không dám t·ấn c·ông tiếp. Nhưng chưa được bao lâu thì Hà Hạ Đông vội lên tiếng:
"Ma đầu này hút lấy thế công là giả tượng! Khả năng hồi phục của mộc long là đến từ việc hút lấy sinh cơ đang nuôi dưỡng Sa Nhai Đảo!" Nàng đồng thời chỉ tay về phía đuôi của mộc long vẫn cắm dưới đất.
Các gia lão nhìn theo liền thấy chỗ đuôi đó đang phát ra ánh sáng màu xanh u kì dị, ánh sáng dần dần chuyển đến phần thân rồi tan đi, giống như thể một cái máy hút đang hút lấy gì đó dưới đất.
"Mau tiếp tục t·ấn c·ông, ma đầu này chỉ lừa các ngươi để câu giờ hồi phục thôi!" Hà Hạ Đông lại nói tiếp, nàng không quản hao tổn chân nguyên trong không khiếu, thúc ra càng nhiều hoa súng màu trắng.
Đám gia lão b·ị đ·ánh tỉnh lập tức tập trung vào hỗ trợ, thế công bàng bạc lại đánh tới Phệ Thụ Lão Ma cùng mộc long.
"Phát giác thì có sao? Các ngươi thật nghĩ mình có thể đả thương được ta?" Lão ta càng nói, nụ cười trên môi càng biến đến dữ tợn.
Sau đó liền thấy được mộc long hết dùng miệng lại dùng vuốt rồng, không thì dùng thân rồng to lớn mà tàn phá từng đóa hoa một, không cái nào tạo ra được sát thương cho nó.
Đến bước này đám người Hà Hạ Đông mới phát hiện chuyện không đúng, tại sao lão gia chủ lại không tiếp tục dây dưa với mộc long?
"Mau nhìn kìa!" Một gia lão Ma gia cả kinh thốt lên.
Nhìn theo hướng tay ông ta chỉ, mọi người mới phát hiện hải sư từ lúc nào đã bất động, đầu gục xuống, cơ thể vô lực để mặc cho mộc long cuốn chặt mà không phản kháng.
"Lẽ nào..." Gia lão Ma Vu Cương nhìn thấy tình trạng của lão gia chủ, trong lòng nghĩ đến một điều không hay.
"Ngài ấy đi rồi..." Hà Hạ Đông ở một bên, mặt đắng chát nói.
"Bách Tuế Phệ Thụ Long có thể hấp thụ sinh cơ của Sa Nhai Đảo, tựu cũng có thể hút sinh cơ của lão gia chủ.
Ngài ấy dùng cổ Toàn Lực Xuất Trận, đã như đèn sắp cạn dầu..." Nàng lại nói tiếp.
Càng khó chịu hơn chính là Phệ Thụ Lão Ma làm đến vô cùng bí mật, từ lúc nào g·iết c·hết lão gia chủ họ còn không biết, đã vậy còn làm giả tượng như thể vẫn quần nhau, thực sự đáng hận.
Thế trận tưởng như sắp lật bàn thì giống như bị một tảng đá đè chặt lên, mà lần này đám người liên minh hai nhà đã xuất hiện sự chống cự không nổi.
Mộc long phá tan công kích liền thế không thể cản mà đánh tới, nó lao tới đâu, đám người đều phải vội vàng né tránh tới đó, chật vật vô cùng, vài người còn bỏ mạng trong miệng rồng.
Chiến quả tuyệt vời này là do Phệ Thụ Lão Ma nhẫn nhịn mà có được.
Cổ trận hấp thụ huyết dịch người dân Ma gia, biến thành dinh dưỡng bồi bổ cho Phệ Thụ Lão Ma. Nhưng ông ta cũng không dễ chịu thoải mái như bên ngoài thấy. Kỳ thực, cơ thể ông ta từng giây từng phút đều đau đơn kinh khủng.
Nhìn thì tưởng lão ta cường thế, lực áp hai cường giả đồng cấp, nhưng thật ra là luôn ở thế ngàn cân treo sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra c·hết. Nếu không có cổ trận hỗ trợ tăng phúc sát chiêu, còn có toàn lực che giấu nội thương, Phệ Thụ Lão Ma sẽ chẳng đi đến được bước này.
Lão ta tung ra chiêu Bách Tuế Phệ Thụ Long lúc đó, ý đồ chân chính là để câu giờ, bản thân trốn trong vầng sáng màu xanh mà ổn định lại biến động trong cơ thể. Sau khi đã ổn định phần lớn, ông ta mới đánh chủ ý lên người lão gia chủ.
Âm thầm xuất ra một chút thủ đoạn của hợp chiêu, hút sạch sinh cơ của lão gia chủ. Bởi vì sinh cơ vốn đã không nhiều nên mộc long không hồi phục được bao nhiêu, khiến đám người liên minh hai nhà mơ mơ màng màng bị che mắt.
Thẳng đến khi ổn định được tám chín phần biến dị trong cơ thể, có thể nói an toàn, lão ta mới xuất hiện lại trước mặt toàn trường, bấy giờ mới thúc lên toàn bộ uy năng của Bách Tuế Phệ Thụ Long, điên cuồng hấp thụ sinh cơ của Sa Nhai Đảo rồi t·ấn c·ông liên minh hai nhà.
Quá trình này không thể không nói là vô cùng mạo hiểm, sơ sẩy liền g·iết quá nhiều người, dinh dưỡng như sóng cả đồ vào người sẽ khiến lão ta tự bạo rồi công giã tràng. Còn nếu nương tay quá nhiều, tạo ra sơ hở cho hai người lão gia chủ và Hà Hạ Đông biến thành chiến cơ, vậy thì hẳn là bị phản đòn đến c·hết không nghi ngờ.
Nhưng người ma đạo chính là như vậy, ưa thích mạo hiểm, được ăn cả ngã về không, Ma Vô Hối không phải cũng như vậy mà đỡ lấy nhánh cây sao?
Quay lại chiến trận, liên minh hai nhà b·ị đ·ánh đến thất kinh bát đảo, loạn thành một bầy, tử thương thảm trọng, gia lão c·hết đến nửa già, chỉ còn lại lác đác vài người theo sau Hà Hạ Đông.
Mà bản thân Hà Hạ Đông là người dẫn đầu, b·ị t·hương cũng không nhỏ, váy trắng của nàng bị rách lỗ chỗ, để lộ làn da căng tràn phía dưới, đặc biệt là hai đại sát khí trước ngực, vừa trắng vừa căng. Đáng tiếc, cảnh đẹp bỏng mắt như vậy lại nằm trong một cuộc đuổi g·iết vô nhân tính.
Phệ Thụ Lão Ma đuổi theo sau, hai mắt cháy rực, tư chất của ông ta đã tăng lên chín thành tư. Tư chất càng cao càng khó đề thăng, chứ đừng nói tới loại tư chất vượt qua cả chín thành.
Ma gia lâu như vậy cũng chỉ xuất hiện hai người là gia chủ đời thứ hai và Ma Vô Hối.
"Á!" Lại thêm một gia lão nữa bị mồm rồng nuốt gọn, cái gì cũng không còn.
"Không! Tha cho ta!" Một người khác bị vuốt rồng bóp c·hết, xương cốt, máu me, nội tạng vương vãi.
Đoàn người chạy trốn cứ từ từ bị mộc long của Phệ Thụ Lão Ma rỉa c·hết, lão ta dường như còn rất hưởng thụ việc này, có chút cố tình g·iết từng người một, để lộ ra một thú vui ghê rợn của bản thân.
Thẳng đến khi chỉ còn lại Hà Hạ Đông và gia lão cuối cùng là Ma Vu Cương còn sống, tư chất của lão ta đã nâng đến chín thành năm, gần bằng Ma Vô Hối.
"Chỉ cần nuốt thêm ngươi nữa, ta có thể đạt đến chín thành sáu!" Phệ Thụ Lão Ma gào lên, đôi mắt dính chặt lên người Hà Hạ Đông, lão ta điều khiền mộc long tạm bỏ qua Ma Vu Cương, vươn vuốt nhọn hướng tới nàng
Chợt, một khắc này, vuốt rồng nhuốm máu chỉ cách thân thể Hà Hạ Đông hai mét, dị biến xảy ra.
Toàn bộ mặt đất Sa Nhai Đảo rung lắc dữ dội, sự chấn động này khiến mộc long cũng bị ảnh hưởng, nó không kiềm được thân mình mà ngã nhào qua một bên. Phệ Thụ Lão Ma không kịp phản ứng liền ngã xuống mặt đất, cảm nhận rõ ràng sự rung chuyển.
"Chuyện gì vậy? Ta hút nhiều sinh cơ quá, Sa Nhai Đảo sắp hủy rồi sao?" Phệ Thụ Lão Ma kinh ngạc, lão ta không lường được việc này, rõ ràng đã thôn phệ rất có chừng mực mà?
"Không đúng! Cổ trận có vấn đề!" Rất nhanh lão ta đã phát hiện chân tướng.