Chương 62: Ma Thiết Đản. Hy sinh Xuân Thu Thiền?
Không chỉ mặt đất rung lắc mà cổ trận cũng trấn động kịch liệt, bầu trời màu xanh quỷ dị bắt đầu xuất hiện vết nứt, mặt quỷ trên trời có nhiều cái đang dần tan biến.
"Tại sao lại như vậy?" Phệ Thụ Lão Ma cau mày, lão ta là người bố trí trận này không sai, nhưng cũng không phải người trực tiếp chủ trì.
Chỉ thấy từ bầu trời xuất hiện hai cái lỗ hổng đen ngòm, có hai người b·ị b·ắn ra khỏi đó, bắn đến chỗ Phệ Thụ Lão Ma.
"Có chuyện gì xảy ra? Tại sao cổ trận lại bị huỷ?" Lão ta lập tức hướng hai người kia hỏi.
Vừa mới đáp xuống chính là Nộ Hoả và Sầu Vũ, hai người bọn họ mới là người chủ trì cổ trận. Do nó đang trên bờ vực huỷ diệt nên họ bị ép rời khỏi không gian cổ trận.
"Có một cổ trận khác được kích hoạt." Sầu Vũ khàn khàn nói.
"Xuất phát từ phía Gia Chủ Các Ma gia." Nộ Hoả tiếp lời, tay chỉ về một phương hướng.
"Gia Chủ Các? Lẽ nào là Ma gia chủ? Tên tiểu tử này từ đầu đến cuối không xuất hiện, lẽ nào là ở một bên chuẩn bị cổ trận này?" Phệ Thụ Lão Ma suy nghĩ, càng nghĩ càng bực.
Ông ta hận "Ma gia chủ" không sớm không muộn lại vào đúng lúc sắp g·iết được Hà Hạ Đông mà phá đám.
Bầu trời xanh u đã rơi xuống từng mảng, khi chạm đất liền phá toái thành vô số mảnh nhỏ, trả lại nguyên dạng là những con cổ trùng, có điều chúng đều đ·ã c·hết.
Cổ trận là do cổ trùng dựng lên, về mặt lý thuyết có thể coi là hợp chiêu Trận đạo. Vì thế khi bị phá huỷ cũng sẽ dẫn đến phản phệ, làm cho cổ trùng thành phần b·ị t·hương hoặc c·hết.
Chỉ là, cổ sư chủ trì cổ trận sẽ không vì đó mà b·ị t·hương, bởi vì cổ trận nằm ở ngoài không khiếu, gần như tự thành một thể riêng biệt.
Nhìn thấy thế không thể cứu vãn, Phệ Thụ Lão Ma tiếc nuối nhìn về phía Hà Hạ Đông. Lúc này nàng đã sớm chạy xa, còn theo một lỗ hổng của cổ trận mà thoát ra ngoài, bây giờ muốn đuổi rất khó.
"Đi! Vây công Gia Chủ Các. Mặc kệ nó là cổ phòng tứ chuyển, phải công bằng được!" Phệ Thụ Lão Ma rất tức giận.
Lần trước rút lui là vì thời cơ chưa tới, ông ta muốn tối đa lợi ích vì thế không dây dưa với Gia Chủ Các. Giờ lợi ích đã đến tay, tự nhiên sẽ không còn gì ngăn cản ông ta tàn phá cổ phòng này.
Lão ta lại nhảy lên đầu mộc long, ra lệnh nó lao đến phía Gia Chủ Các, hai người Nộ Hoả và Sầu Vũ đuổi theo phía sau.
Cùng lúc này, ở một góc nào đó của Ma gia.
Nơi này có lẽ từng là một gia viên rất lớn, hẳn là người có quyền có chức mới ở được. Nhưng cũng chỉ là đã từng, giờ nó chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át.
Chợt một mảng tường đang nằm nghiêng dưới đất động đậy, tiếng vụn đá va đập vang lên lạch cạch. Sau đó mảng tường bị thứ gì đó đẩy qua một bên, đập mạnh xuống đất mà bốc lên khói bụi nghi ngút.
Để lộ ra một người, người này là thiếu niên, thân hình to lớn, hắn mặc một bộ võ phục rách nát đến thảm thương, người có rất nhiều v·ết t·hương đang rỉ máu.
Đáng chú ý là ở đầu của thiếu niên này, có một v·ết t·hương to lớn kéo dài từ má trái của hắn thẳng l·ên đ·ỉnh đầu, cắt qua mắt, máu từ đó chảy ra rất nhiều.
Bị thương nặng như vậy nhưng hắn không có đi ôm lấy v·ết t·hương mà gào thét đau đớn, hắn chỉ nằm đó mà thở hắt ra từng hơi, mỗi một lần hít thở, cơn đau lan ra toàn thân hắn, thống khổ vô cùng.
Nhìn lại diện mạo của thiếu niên này, chính là Ma Thiết Đản.
"Ta vẫn sống..." Ma Thiết Đản khó khăn nói ra một câu, ánh mắt xúc động.
Từ lúc biến cố xảy ra hắn đã như một con chuột chạy loạn tìm kiếm đường sống, nhiều lúc chỉ cách c·ái c·hết một li, nhờ may mắn mà thoát ra một mạng.
Dù vậy, hắn vẫn không ngần ngại giúp người khi có thể. Chỉ là...
Đều thất bại.
Sức hắn tự cứu mình còn khó khăn, muốn chiếu cố người khác trong cái địa ngục trần gian vừa trải qua, căn bản là điều bất khả thi.
Ma Thiết Thạch nằm bẹp dưới đất, tay phải nắm chặt lấy lồng ngực.
Hắn trách chính mình. Phải, trách chính bản thân hắn.
Hắn không trách người khác tại sao không cứu hắn, cũng không trách song thân sinh ra hắn với tư chất loại Đinh kém cỏi.
Hắn chỉ trách bản thân chưa đủ cố gắng, chưa đủ nỗ lực, dẫn đến quá yếu đuối. Khi gia tộc lâm đại hoạ, người thân gặp nguy, hắn lại chỉ có thể chối c·hết chạy.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, biết bao người vô tội gào thét thảm thương cầu cứu, hắn cố gắng cứu người này lại để mất người kia, cuối cùng lại không cứu được ai, còn tự hại mình xuýt c·hết.
Sau đó chỉ biết một đường nhắm mắt chạy, đến khi về đến nhà mới dừng lại.
Hắn cố tìm kiếm song thân phụ mẫu. Không cứu được người khác nhưng hắn nhất định phải cứu được người sinh ra mình, nuôi nấng mình.
Kết quả, họ đều c·hết, phanh thây bởi nhánh cây quỷ dị, ca ca hắn là thiên tài một thời cũng c·hết, lúc c·hết vẫn đứng giữa sân nhà trong tư thế chiến đấu, tử thủ mà c·hết.
Nhìn thấy cảnh tượng đó trong lòng hắn như sụp đổ xuống.
Từ lúc khai khiếu được loại Đinh, hắn đã rơi xuống vực sâu một lần, nhưng lúc đó được gia đình động viên, kéo lên lại mặt đất. Từ đó hắn không ngừng cố gắng, bỏ ra nỗ lực gấp nhiều lần bạn bè đồng trang lứa.
Giờ những người làm điểm tựa cho hắn đều c·hết rồi, sẽ không còn ai kéo hắn khỏi vực sâu tuyệt vọng nữa.
Hắn đứng đó c·hết lặng, thẳng đến khi căn nhà đổ xuống, c·hôn v·ùi hắn. Tưởng rằng sẽ như vậy mà c·hết đi.
Nhưng hắn lại vẫn sống, Quỷ Môn Quan vẫn chưa đòi hồn của hắn. Nhờ đó hắn tìm được một tia sáng phía cuối con đường.
"Ông trời để cho ta sống nhất định là có lý do. Đúng vậy, ta phải sống tiếp.
Phụ mẫu, ca ca đều không còn nhưng họ sẽ mãi ở trong tim ta.
Ta không thể phụ lòng họ mà buông bỏ ở đây được! Ta phải cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa, kiên trì hơn nữa." Ý niệm này đã bốc lên lại đốm lửa tàn trong tim hắn.
Ma Thiết Đản bắt đầu thôi động lên chân nguyên của bản thân, rót vào một con cổ trùng.
Con cổ này hình như con kiến, mang một màu đen kịt, hình thể nó không có gì đặc biệt, không khác gì kiến đen thông thường.
Nhưng chính vì nó tầm thường, dẫn đến nó đặc biệt hơn so với những loài cổ khác có hình thù kỳ dị.
Cổ này tên Tự Lực Cánh Sinh, là cổ trị liệu Lực đạo hiếm có. Cổ này rất kỳ lạ, sức lực của cổ sư càng lớn thì khả năng trị liệu càng mạnh, là cổ tuyệt hảo trong lưu phái Lực đạo.
Ma Thiết Thạch tốn rất nhiều mới mua lại được con cổ này, đủ thấy ông ta mang tâm bù đắp cho đứa cháu của mình như nào.
Ma Thiết Đản tu hành chính là Lực đạo, bổ trợ một chút Biến Hoá đạo chứ không tính là kiêm tu. Nguyên do hắn chọn lưu phái này là vì chân nguyên của hắn rất ít, ít đến thảm.
Mà Lực đạo nổi tiếng là ít hao tổn chân nguyên bậc nhất, hơn nữa thể hình hắn đô con, giống như sinh ra đã để tu Lực đạo, vì vậy đây là lựa chọn phù hợp nhất với hắn.
Lực đạo nổi tiếng dễ tu, lực công kích mạnh đứng trong hàng Ngũ Đại Cường Công Chi Đạo, lại ít tiêu hao nên rất được ưa chuộng, nhìn qua lão gia chủ và Ma gia chủ liền thấy. Họ đều chủ tu Lực đạo, có thêm thủ đoạn Biến Hoá đạo phụ trợ. Hai người đều là cường giả bá đạo, dẫn dắt một tộc.
Ma Thiết Thạch vì muốn cháu trai phát triển nên chọn lộ tuyến này, bất chấp giống với kẻ thù chính trị của mình. Ông ta không ngờ rằng, quyết định này đã cứu mạng Ma Thiết Đản.
Nếu không hắn đã sớm c·hết từ lâu trong trận đại hoạ vừa rồi, may mắn cũng gánh không được.
Ma Thiết Đản cứ như vậy nằm im cho đến khi thương thế khỏi được kha khá, hắn lúc này mới khó khăn bò dậy.
"Ta từng dùng qua cổ Hải Sư Lực, lại thêm một cổ Hải Sa Lực, sức lực của bản thân rất mạnh, vì thế cổ Tự Lực Cánh Sinh đem lại hiệu quả rất tốt." Ma Thiết Đản thầm cảm khái, gia gia lựa chọn lộ tuyến cho hắn rất tốt.
Nghĩ đến Ma Thiết Thạch, hắn lập tức nhìn quanh, rõ ràng trong nhà ban nãy không có bóng dáng của gia gia, trên đường cũng không thấy, hắn có niềm tin rằng gia gia mình vẫn sống.
"Bầu trời đã trở lại bình thường, cũng không có nhánh cây t·ấn c·ông, chắc là an toàn rồi.
Ta phải tìm gia gia!" Ma Thiết Đản quyết định, hắn chọn một cái phương hướng mà bước đi.
Trước khi đi nhìn lại đ·ống đ·ổ n·át một chút, trong mắt đượm buồn.
"Chờ con tìm được gia gia, sẽ quay lại an táng cho mọi người."
...
Hang nguyên đàm dưới Gia Chủ Các.
Ma Vô Hối nhìn về phía cái xác khô của Ma gia chủ, dù như nào, dòng thời gian trước y cũng có ơn với hắn, kiếp này hắn không g·iết y nhưng cũng không cứu, đó là nhân từ của hắn. Bị một cổ sư nhất chuyển g·iết, Ma gia chủ nơi chín suối cũng phải bật dậy mà gào thét.
Hoài niệm một chút, hắn quay đầu, lập tức nhảy xuống hang truyền thừa bên dưới.
"Vị lão tổ này, cũng coi là giàu có." Ma Vô Hối lặng yên quan sát những món đồ bày biện trong truyền thừa.
Nơi đây có nguyên thạch nhiều đếm không hết xếp thành từng núi nhỏ, nhìn sơ sơ cũng mấy chục vạn.
Con số này không quá lớn với một gia tộc cỡ như Ma gia, nhưng với một người mà nói, cũng phải dư dả một đoạn thời gian dài.
Một bên khác của truyền thừa, là một giá sách chứa đầy những quyển sách được xếp gọn gàng. Cả tủ sách được bọc trong một tấm màng bong bóng, giúp bảo quản sách bên trong không bị hư hại.
"Đây là dạ dày của một con Bách Tuế Tồn Thực Ngư, có vẻ là của một con cao đến ngũ chuyển, danh xưng Thú Hoàng." Ma Vô Hối nhận ra lai lịch tấm màng.
Bách Tuế Tồn Thực Ngư là một loài cá kỳ lạ, nó lớn như cá voi, bụng rất to. Loài này có một sở thích đó là ngủ, một lần ngủ của chúng liền là trăm năm. Vì thế trước khi ngủ đều đi săn một lượt, tồn trữ thức ăn trong dạ dạy để nuôi dưỡng cơ thể khi ngủ.
"Xa xỉ, bên trong hẳn là cất trữ hợp chiêu của bản thân cùng cổ phương đi?
Người Ma gia thấy hẳn là như thấy vàng. Bất quá, với ta thì đều không quá trọng yếu." Ma Vô Hối nhàn nhạt nghĩ, sau đó nhìn qua chỗ khác.
Cổ phương hắn biết nhiều lắm, thậm chí có nhiều cái giúp luyện ra cổ đã tuyệt tích, còn có cổ trùng trong tương lai mới được sáng tạo ra.
Về phần hợp chiêu, Ma Trấn Hải cũng tu Tinh đạo, Ma Vô Hối tự nhiên không hứng thú với sát chiêu của ông ta.
Hắn từng là cổ tiên thất chuyển, cảnh giới Tinh đạo nhất định cao hơn Ma Trấn Hải, sát chiêu hắn nghĩ ra cũng đồng nghĩa sẽ tốt hơn của ông ta.
Hắn nhìn một vòng truyền thừa, kiểm tra rõ ràng từng món đồ, sắc mặt liền hơi không tốt.
"Kỳ quái, nếu chỉ có như này, làm sao để cho Ma gia kéo dài hơi tàn?"
Ma Trấn Hải có thể nói là để lại toàn bộ gia sản, cũng tính nhiều, nhưng muốn phục hưng một gia tộc đang suy yếu thì xa xa không đủ, đừng nói giống như Ma gia bây giờ bị tàn phá không chịu nổi.
Ma Vô Hối nhớ lại dòng thời gian trước, nhờ truyền thừa này mà Ma gia khiến Hà gia không dám làm càn, giữ lại hơi tàn rất lâu, đến ba mươi năm sau đã hồi phục lại phân nửa.
Nhưng chỗ này...Ma Trấn Hải để lại không đủ a?
"Trước kia ta không được tiếp xúc quá sâu với truyền thừa, không rõ ràng về nó rốt cuộc có những gì.
Xem ra có ẩn tình gì đó..." Ma Vô Hối im lặng suy nghĩ, trong đầu lại nhấc lên vô số tinh quang.
Đồng thời lần lượt lấy ra Tinh Bối Tàng Nguyên cùng hai con Thôn Nguyên Thiềm, thu lấy nguyên thạch, nhét đầy mấy con cổ này.
Đáng tiếc hắn không có chuẩn bị thêm cổ tàng trữ, cổ Xà Chỉ còn cần chỗ để trữ đồ khác sau này, không thể cất nguyên thạch, mà có cất cũng không đủ.
"Tiện nghi cho Ma gia vậy."
Lúc này hắn không biết, Ma gia kiếp này so với dòng thời gian trước không giống nhau.
Trước kia, Phệ Thụ Lão Ma còn chưa dùng tới chiêu Bách Tuệ Phệ Thụ Long, bởi vì kẻ địch là Ma gia chủ và lão gia chủ. Phệ Thụ Lão Ma muốn đối phó hai cổ sư Lực đạo, cũng không khó lắm.
Vì thoải mái nên cũng không cần câu giờ.
Trái lại, dòng thời gian này thay Ma gia chủ bằng Hà Hạ Đông. Người này tuy cùng tu Mộc đạo với lão ta nhưng thực lực mạnh mẽ, vì vậy mới ép Phệ Thụ Lão Ma dùng tới con bài tẩy.
Mà việc này khiến Ma gia gần như diệt tộc, nguyên thạch kia hắn để lại cũng không tiện nghi cho họ mà là cho Phệ Thụ Lão Ma.
Sau khi thu lấy nguyên thạch, Ma Vô Hối quay qua thu cổ tài. Hắn lựa chọn tỉ mỉ những cái mình có thể sẽ cần.
Nếu là bình thường, hắn muốn một mẻ hốt gọn nhưng giờ hắn bị giới hạn bởi sức chứa, đành bó tay.
Chợt, trong lúc Ma Vô Hối đang thu chỗ tốt, chấn động uỳnh uỳnh ập tới.
"Gia Chủ Các bị t·ấn c·ông?" Ma Vô Hối phán đoán, động tác cũng không dừng lại.
"Quả nhiên phát giác ra cổ trận dưới này rồi, có điều Gia Chủ Các phòng ngự rất tốt, ta vẫn còn một khoảng thời gian.
Nhưng...sao ta cứ có cảm giác không ổn?"
Thật vậy, hắn thấy không ổn là đúng, nhưng hắn vô pháp biết được mình tính toán sai ở đâu.
Đó là vì hắn thiếu mất tình báo về sát chiêu Bách Tuế Phệ Thụ Long của Phệ Thụ Lão Ma. Dưới chiêu này, còn có hai người Nộ Hoả Sầu Vũ toàn lực xuất kích, Gia Chủ Các thảm vô cùng.
Mấy tầng trên b·ị đ·ánh vỡ tan tác, chỉ còn tầng một hơi nguyên vẹn. Gạch đá, mái ngói vỡ vụn rải đầy đất, thứ có phòng ngự mạnh nhất Ma gia, giờ phút này đã sắp thất thủ.
Tiếng động càng ngày càng lớn, khiến Ma Vô Hối có chút kinh ngạc.
"Lẽ nào hiệu ứng cánh bướm khiến Phệ Thụ Lão Ma hạ được Gia Chủ Các nhanh hơn tính toán của ta?" Không hổ là tu hành Trí đạo, một lúc đã ngờ ngợ ra chân tướng.
Hắn đã biết Phệ Thụ Lão Ma nhất định sẽ t·ấn c·ông, cũng chuẩn bị tốt đường lui. Tất nhiên không phải cổ trận truyền thừa, nó đã bị huỷ diệt rồi còn đâu.
Ý đồ của hắn sẽ là dùng Xuân Thu Thiền để dụ địch, câu giờ hắn chạy trốn. Đứng trước tiên cổ, không nhẽ Phệ Thụ Lão Ma còn có thể không động tâm?
Hắn không lo lão ta đạt được con tiên cổ này, chỉ cần một ý chí của hắn là có thể đem nó tự bạo, hoá thành một nắm bột.
Tiếc tiên cổ không? Tiếc, dòng thời gian trước để luyện được nó hắn tốn rất nhiều, bây giờ nó còn là cổ bản mệnh của hắn.
Hơn nữa, tiên cổ độc nhất, thế gian sẽ không bao giờ có hai con giống nhau. Đồng nghĩa hắn huỷ con này rồi, tương lai muốn có lại liền phải đi luyện ra nó.
Không thể không nói, đó là một khoản chi tiêu cực lớn, nhiều người khuýnh gia bại sản chỉ vì luyện một con tiên cổ.
Nhiều cổ tiên lục chuyển cả đời không có được một con tiên cổ nào. Hắn lúc này có một con, vậy mà có thể đem ra huỷ, đủ để người khác thấy tiếc đứt ruột.
Nhưng hắn hy sinh cũng không phải sai, tính mạng bản thân đích thật quan trọng hơn một con cổ. Đừng nói lục chuyển, dù có là cửu chuyển tới tay hắn cũng không ngại mà đem nó huỷ.
Còn chưa nhắc đến Xuân Thu Thiền là một cái tai hoạ ngầm, có ngày sẽ dẫn hắn c·hết.
Khi nó hồi phục đến mức độ nhất định, khí tức sẽ không thể giấu, cổ tiên rất nhanh sẽ phát hiện ra. Vạn lần đừng bao giờ khinh thường cổ tiên, dù có cách hắn trăm dặm họ vẫn tìm được. Đến lúc đó, hừ, hắn sẽ phải c·hết không nghi ngờ.
Hoạ từ bên ngoài còn chưa đủ, vẫn còn họa bên trong. Nếu Xuân Thu Thiền hồi phục đến mức độ nhất định, không khiếu của hắn sẽ không chịu được mà nổ tung, đến nó đó hắn c·hết chắc.
Bấy lâu nay hắn vẫn giữ là vì nó có thể giúp hắn nhanh chóng luyện hoá cổ trùng, và hiện nó vẫn còn quá yếu ớt.
Uỳnh uỳnh!
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, khiến mặt đất kịch liệt rung chuyển, Ma Vô Hối cũng không giữ được thăng bằng mà ngã ra.
"Nhanh như vậy? Xem ra trước kia Phệ Thụ Lão Ma vẫn còn giấu bài." Ma Vô Hối thầm kêu không ổn, có lẽ thật sẽ phải hy sinh Xuân Thu Thiền.