Chương 63: Cổ Kim Bạo. Rất không thoải mái.
Quay lại trên mặt đất, lúc này Gia Chủ Các đã bị đám người Phệ Thụ Lão Ma phá tan tành, giờ đây chỉ còn là một đ·ống đ·ổ n·át.
Có chăng thì bảo khố vẫn còn khá nguyên vẹn, đây là do họ cố ý lưu lại. Cũng không thể chỉ p·há h·oại không được, phải có lợi ích, người ma đạo luôn là như vậy.
"Các ngươi thu thập bảo khố Ma gia, ta sẽ xuống cổ trận." Phệ Thụ Lão Ma ra lệnh cho hai người Nộ Hoả và Sầu Vũ, sau đó trực tiếp lao xuống thông đạo nguyên đàm.
Lựa chọn này ở góc nhìn của lão ta là rất chính xác. Bởi vì ông ta cho rằng Ma gia chủ còn sống, vẫn đang ở dưới nguyên đàm.
Cổ sư Lực đạo am hiểu cận chiến, không gian nguyên đàm lại nhỏ hẹp, đó sẽ là nơi lý tưởng cho Ma gia chủ đánh nhau. Lúc này Ma gia chủ không cần lo hủy nguyên đàm nữa, lão ta đã đánh đến nguyên đàm thì ngoài kia chính là một mảnh hoang tàn, thây chất đống, bảo vệ nguyên đàm không còn ý nghĩa.
Chính vì vậy, Phệ Thụ Lão Ma thân là người có chiến lực cao nhất sẽ đánh xuống, nếu là Sầu Vũ hoặc Nộ Hỏa, sợ là phải bỏ lại cái mạng.
Còn đường quá bé, không vừa cho mộc long chui qua nên đi đến đâu nó liền tàn phá đến đó. Phệ Thụ Lão Ma đã sớm thúc lên vầng sáng màu xanh lục, bảo vệ bản thân khỏi mảnh vụn đất đá.
"Sao?" Lão ta vẫn luôn sử dụng thủ đoạn trinh sát, lúc này lại phát hiện cuối thông đạo có một vật cản.
Nhưng lão ta cũng không mấy quan tâm nó là thứ gì. Cản đường? Vậy cứ phá nát đi!
Thế rồi mộc long lao đến cuối đường, phá ra một lỗ hổng to lớn, vật cản kia bị nó đụng bay. Nhìn thấy rõ ràng vật đó, Phệ Thụ Lão Ma mở to mắt ngạc nhiên.
"Cái này...Ma gia chủ?" Lão ta lẩm bẩm, hoá ra vật cản lại là Ma gia chủ, hơn nữa đ·ã c·hết, nhìn v·ết t·hương thì có vẻ là do nhánh cây từ cổ trận của lão g·iết.
"Nếu tiểu tử này c·hết do cổ trận, vậy thì người dùng cổ trận là người khác, hoặc cổ trận đó tự kích hoạt..." Phệ Thụ Lão Ma suy đoán.
Lão ta biết khả năng của nhánh cây quỷ dị kia, b·ị t·hương đến thảm như thế, Ma gia chủ hằn là không còn thời gian làm việc gì.
Chưa kể xác là nằm ở cửa thông đạo, còn theo như lão ta được biết từ Nộ Hoả và Sầu Vũ thì cổ trận nằm ở dưới nguyên đàm. Cổ sư một là ở trong trận thôi động cổ trận, hai là bố trí nó đến mức nhất định nào đó sẽ khởi động, không hề có từ xa khởi trận.
"Ồ? Đây là Ma Thiết Thạch, gia lão Ma gia?
Hừ, người kia cũng không phải thiện lành gì rồi." Phệ Thụ Lão Ma chợt nhìn thấy xác của Ma Thiết Thạch, cũng thấy vết rạch trên bụng, vết cắt quá đẹp, căn bản không phải do nhánh cây làm ra.
Còn về việc nhận ra Ma Thiết Thạch, đó là bởi vì trước khi t·ấn c·ông Ma gia, Phệ Thụ Lão Ma đã thu thập tình báo về cao tầng gia tộc này, nhớ kỹ từng người xem có phải lưu ý ai không.
"Vậy hẳn là hắn ở dưới nguyên đàm." Ánh mắt lão ta loé lên linh quang, sau đó điều khiển mộc long chui xuống hố to dưới nguyên đàm.
Vưa mới chui qua, đập vào mắt lão ta chính là từng núi nguyên thạch lấp lánh bắt mắt, số lượng này có chút khoa trương, cả đời lão ta còn chưa từng tiếp xúc nhiều nguyên thạch như vậy.
Phần lớn lý do là do thân phận ma đạo, lưu lạc thiên nhai, không phải người chính đạo như Ma Trấn Hải, vì vậy phương pháp kiếm nguyên thạch khá kém cỏi, người luôn trong tình trạng chỉ đủ ăn, ở, không đủ tu hành.
"Lẽ nào đây là truyền thừa của tổ tiên Ma gia?
Hahaha! Tốt!" Phệ Thụ Lão Ma cười lớn, kinh hỉ vô cùng.
"Có chỗ tài phú này, ta sẽ hoàn thiện được bộ cổ trùng hơn nữa!"
Sau khi thức tỉnh, đa phần cổ trùng của Phệ Thụ Lão Ma đều bị đói mà c·hết, cũng may là vài con quan trọng thì đã được giao lại cho Nộ Hoả và Sầu Vũ bảo vệ. Nhờ vậy mới thi triển lại được những hợp chiêu chiều năm xưa, còn có Bách Tuế Phệ Thụ Long nữa.
Nếu bổ sung càng đầy đủ hơn, chiến lực của ông ta sẽ tăng lên một mảng, không chừng có sức đánh một trận với cổ sư ngũ chuyển.
Nhưng dù vậy, lão ta cũng không vội vàng thu lấy chỗ nguyên thạch này mà lại thúc lên thủ đoạn điều tra.
Người ma đạo ưa mạo hiểm nhưng cũng không phải mù quáng làm việc, ai ai cũng biết đạo lý cảnh giác một trăm hai mươi phần trăm.
Lão ta không thấy bóng dáng của người khởi động trận pháp, đảm bảo sẽ không yên tâm.
"Quái? Không có ai?
Chẳng lẽ cổ trận kia là tự khởi động? Vẫn là Ma gia chủ khởi động, toan rời đi thì bị g·iết, cổ trận một lúc lâu sau mới khởi động xong?" Phệ Thụ Lão Ma vừa thiếu manh mối, vừa không phải cổ sư Trí đạo, không dễ dàng phá giải bí ẩn này.
Chợt, dưới sự điều tra của thủ đoạn trinh sát, Phệ Thụ Lão Ma phát hiện ra gì đó, ông ta lập tức lệnh cho mộc long hướng đến phương hướng đó.
Đến nơi, lão ta liền phát hiện ra đây là một khu vực cất chứa cổ tài, số lượng chất thành núi, chủng loại cũng phong phú vô cùng.
"Lịch sử Ma gia có một vị cường giả cái thế là Tinh Vũ Tướng - Ma Trấn Hải, truyền thừa này hẳn là của ông ta, cũng chỉ có người như vậy mới giàu có đến thế." Phệ Thụ Lão Ma thầm cảm thán, những món đồ này cả đời lão ta phấn đấu cũng không được một góc, đủ để người thèm chảy dãi.
Nhưng đây không phải nguyên do Phệ Thụ Lão Ma đến nơi này, lão ta phát hiện ra ở sâu trong khu vực này có một cái hố kỳ lạ khá to, dưới hố có rất nhiều đất đã vụn vỡ chất thành đống, nhìn rất không phù hợp với khung cảnh xung quanh, cảm giác rất không tự nhiên.
"Lẽ nào!" Phệ Thụ Lão Ma giống như bừng tỉnh, chợt hiểu rõ lai lịch của cái hố này, giữa mi tâm cau lại thành một cục u, sắc mặt không vui.
Quay lại một khoảng thời gian ngắn trước, Ma Vô Hối vẫn đang thu thập cổ tài.
"Không lẽ thật phải hy sinh Xuân Thu Thiền?" Tay phải hắn không ngừng nghỉ thu đồ những trong đầu vẫn nhanh chóng suy nghĩ, tìm một con đường sống khác.
Mặc dù hắn đã chuẩn bị hy sinh, nhưng lựa chọn đó nên là khi không còn cách khác, nếu có hắn thực sự không nguyện ý.
Chợt, hắn phát hiện ra một thứ gì đó.
"Sao lại có giếng ở đây?" Ma Vô Hối vừa lôi ra một khối cổ tài to lớn thì phát hiện một cái giếng nhỏ.
Miệng giếng không cao, chỉ tới cổ chân của hắn, được làm bằng đá, nó bị bịt kín bởi một tấm ván gỗ hình tròn. Cái giếng nhỏ không có tỏa ra khí tức gì kì lạ, giống như thật là một cái giếng bình thường.
Nhưng ở trong một truyền thừa, nơi chất đầy nguyên thạch và cổ tài như này lại có một cái giếng thường? Đánh c·hết cũng không tin.
"Lẽ nào đây là thứ giúp Ma gia kéo dài hơi tàn? Cũng chỉ có nó là thứ kỳ lạ nhất." Ở nơi đầy rẫy nhưng thứ kỳ lạ, thứ tầm thường nhất sẽ là thứ kỳ lạ nhất, giống như ngoại hình cổ Tự Lực Cánh Sinh của Ma Thiết Đản.
Ma Vô Hối gác nghi hoặc sang một bên, hắn dùng sức nhấc tấm ván gỗ lên, vậy mà thật là miếng gỗ thường, trải qua năm dài tháng rộng đã mục ruỗng, Ma Vô Hối dùng hết sức lại thành lấy dao mổ trâu g·iết gà.
Miệng giếng bị mở, cảnh tượng bên trong khiến Ma Vô Hối ngạc nhiên, có chút ngoài ý muốn nhưng ngẫm lại hắn cũng cảm thấy hợp lý.
"Đây là hải lưu! Thì ra là vậy..."
Hải lưu ở Cổ giới có phần tương đồng với hải lưu ở Trái Đất. Chúng nằm rải rác khắp nơi ở trong Đông Hải, thường ẩn mình trong biển cả kỳ bí, không ai nắm bắt được toàn bộ chúng.
Hải lưu thường được cư dân ở cổ giới sử dụng như một cách di chuyển nhanh chóng từ nơi này đến nơi khác, vì thế những hòn đào có liên kết với một dòng hải lưu tự nhiên sẽ được ưu tiên dùng làm nơi trung chuyển hàng hóa.
Tất nhiên, không phải dòng hải lưu nào cũng dùng để vận chuyển được. Có cái chảy xiết vô cùng, hàng hoặc người hay vật đi vào có thể bị xé toạc. Chỉ những cái nào có dòng chảy ôn hòa nhẹ nhàng mới được sử dụng.
Cái nằm trong giếng nhỏ trước mặt Ma Vô Hối chính là một cái như vậy.
Nhìn vào trong giếng, mặt nước chỉ cách miệng giếng một đoạn khoảng nửa mét, nước chảy xiết chứ không lặng im. Nói là giếng chứ thực ra lại giống một cái cửa vào hơn, nhảy xuống dưới chính là thâm nhập vào dòng hải lưu.
"Một dòng hải lưu bé như này hiển nhiên sẽ không đi quá sâu xuống lòng biển hoặc đáy biển, như vậy rất có thể nó sẽ dẫn đến một hòn đảo khác!" Ma Vô Hối suy luận một chút liền nhìn ra điểm này.
"Như vậy hòn đảo kia phải có được tài nguyên dồi dào, hoặc nhất định phải có nguyên đàm, như vậy mới có thể giúp Ma gia vực dậy sau khi Phệ Thụ Lão Ma t·ấn c·ông." Đáy mắt hắn chợt xuất hiện tinh quang.
Đây còn không phải là sinh lộ mà hắn tìm kiếm sao?
Mặc dù còn một chút nghi hoặc, ví như nguyên đàm sau năm trăm năm không phải cũng sẽ khô héo giống như của Ma gia sao? Nếu là nguyên đàm mới vậy làm sao Ma Trấn Hải biết được năm trăm năm sau sẽ có nguyên đàm mới sinh ra?
Hoặc ngộ nhỡ đảo này bây giờ đã có người sinh sống, hắn đến đó có hay không bị họ trói lại rồi có khi g·iết c·hết?
Nhưng Ma Vô Hối nguyện ý ném mấy nghi hoặc này qua một bên, bởi vì những thứ đó đều sẽ bị đạp đổ bởi một điều. Đó là dòng thời gian trước Ma gia đã khởi tử hoàn sinh, như vậy bất kể thế nào, đây tám chín phần là sinh lộ.
Mặc dù nói người tu hành Trí đạo tính chắc chắn trước rồi mới làm, nhưng đừng quên thời thế bây giờ không cho phép hắn rảnh hơi ngồi suy nghĩ tính toán tỉ mỉ.
Trước mắt chỉ có thể so sánh đơn giản như sau.
Một bên là hy sinh Xuân Thu Thiền để dụ Phệ Thụ Lão Ma, tranh thủ cho bản thân chạy trốn.
Một bên là liều mình đến hòn đảo thần bí kia, nếu bị vây công thì cũng sẽ hy sinh Xuân Thu Thiền.
Kết quả đều giống nhau, đều phải hy sinh Xuân Thu Thiền. Nhưng cái sau chỉ có năm mươi phần trăm, ngộ nhỡ không có nguy hiểm? Vậy thì hắn có thể không cần hy sinh Xuân Thu Thiền quá sớm.
Lợi và hại rõ ràng như thế, hắn tất nhiên chọn năm mươi phần trăm cơ hội, dẫu sao cũng từng là người ma đạo, tinh thần mạo hiểm vẫn là luôn tồn tại trong đầu hắn.
Nghĩ vậy Ma Vô Hối thu thập nốt một số cổ tài, phát hiện tiếng động trên đầu ngày càng lớn, lập tức quyết đoán nhảy vào miệng giếng, trước khi nhảy xuống còn để lại một con cổ.
Con cổ này có hình dáng khá kì lạ, nó vẫn phân chia ba phần đầu, bụng và đuôi nhưng phần đuôi của nó lại rất lớn, hai phần còn lại gộp vào cũng không bằng. Nó có sáu cái chân, bốn cái ở phần đuôi và hai cái ở phần bụng. Cánh của con cổ này khép kín nằm ở phần đuôi chứ không phải lưng của phần bụng, mang một màu kim loại bóng loáng.
So sánh hình dáng của nó với một loài bọ ở Trái Đất, có lẽ sẽ giống với bọ cánh cứng thả bom.
Ma Vô Hối lấy được con cổ này từ chỗ Ma Thiết Thạch, nó là cổ nhị chuyển Kim đạo, có tên là Kim Bạo. Sau khi kích hoạt có thể phóng ra một quả cầu bằng kim loại nhỏ bằng đầu ngón tay út.
Đừng khinh thường quả cầu này, nó có thể p·hát n·ổ theo ý nghĩ của cổ sư, sức sát thương đủ để g·iết c·hết một người trưởng thành lực lưỡng, dù sao cũng là cổ nhị chuyển.
Nhưng ít ai biết nó còn một cách dùng khác, cách này phải một thời gian sau mới có người phát hiện, Ma Vô Hối nhờ trùng sinh mà biết được. Đó chính là khi tự bạo cổ Kim Bạo, nó có thể gây ra một v·ụ n·ổ mạnh gấp mười lần bình thường, lực công kích sánh ngang với cổ tam chuyển.
Lý do hắn để nó lại chính là như vậy, ngay khi hắn bị dòng hải lưu cuốn đi một đoạn không quá xa, vẫn trong khoảng cách đủ để liên lạc với ý chí của hắn nằm trong con cổ Kim Bạo.
Một khắc sau, cổ Kim Bạo đang đứng trên thành giếng dang lên hai cánh của nó, sau đó từ phần đuôi bắt đầu nứt ra, thông qua vết nứt, một tia kim quang lóe lên. Thế rồi vết nứt chớp mắt kéo dài ra toàn thân, kim quang cũng tỏa sáng cực thịnh, rồi sau đó...
Uỳnh!
Một v·ụ n·ổ bộc phát, kim quang bao trùm lấy toàn bộ cái giếng rồi cả đường kính hai ba mét xung quanh, chấn động khiến mặt đất hơi lắc lắc một tí.
Khi kim quang tan đi, chỗ cái giếng ban đầu chỉ còn lại là một cái hố to lớn hình tròn, sâu đến hai mét, dưới hố có rất nhiều mảnh vụn đất đá, hoàn toàn lấp đi lối vào dòng hải lưu kia.
Ma Vô Hối rời xa thêm một đoạn nữa, cảm thấy dòng nước rung chuyển, lại có tiếng uỳnh uỳnh truyền tới mới hơi yên tâm.
"Đất đá phủ lên sẽ làm đứt quảng dòng hải lưu, dòng hải lưu này rất nhanh sẽ bị hủy, khi đó Phệ Thụ Lão Ma có phát giác cũng không đuổi được ta." Vừa nghĩ đến, hắn lập tức thúc lên cổ Thủy Lãng, giúp bản thân di chuyển nhanh hơn trong dòng hải lưu, đồng thời dùng cổ Ngư Mang để có thể thở được.
Như hắn nói, dòng hải lưu này sắp bị hủy, hắn phải tăng nhanh tốc độ, nếu dòng hải lưu bị hủy trước khi hắn đến nơi thì sẽ có chút phức tạp.
Quay lại hiện tại, vì hành động của Ma Vô Hối, Phệ Thụ Lão Ma lúc này đứng trước nơi từng có cái giếng tạo ra lối vào hải lưu, lão ta không thể làm gì hơn ngoài tức giận.
Nhờ thủ đoạn điều tra, lão ta đã phát hiện được dưới đống đất đá kia từng có một dòng hải lưu, nhưng giờ nó đã bị hủy rồi.
"Chạy cũng nhanh lắm...ngươi tốt nhất đừng để lão phu tìm được, nếu không lão phu sẽ băm ngươi thành trăm nghìn mảnh!" Đôi mắt hình tam giác của lão bốc lên nộ diễm, cảm giác bị một người khác chơi thực sự rất không thoải mái.