Chương 64: Vô Tung Đảo. Ma Thiết Đản và Ma Vu Quân.
Ma Vô Hối lao mình trong dòng hài lưu gần một nửa canh giờ, lúc này hắn mới bắt đầu thấy ánh sáng cuối con đường.
Ngoảnh đầu nhìn lại, hắn thấy dòng hải lưu này đang dần dần tan ra, xem chừng điểm tan dã chỉ cách hắn mười mét.
Nhưng hắn cũng đã gần đến với lối ra, vì vậy trong không khiếu đình chỉ sử dụng cổ Thuỷ Lãng. Cả con đường này đã tiêu hao của hắn rất nhiều chân nguyên, đến mức hắn phải vừa đi vừa hấp thụ nguyên thạch để bổ sung.
Vài hơi thở sau, cơ thể Ma Vô Hối như miếng rẻ lau ướt sũng bị ném ra ngoài một miệng hố nhỏ.
Người hắn bắn lên trời khoảng gần hai mét, sau đó rơi xuống đất, tiếp đó hắn còn bị lăn đi mấy vòng theo quán tính.
Cả người vốn ướt sũng, giờ lại lăn trên đất khiến hắn lấm lem bùn đất, tóc cũng dính một chút, bộ dạng nhếch nhác vô cùng.
Sau khi dừng lại, Ma Vô Hối mới miễn cưỡng bò dậy. Cơ thể ở trong dòng hải lưu gần nửa canh giờ quả thật không thoải mái. Nhìn lại bàn tay, da của hắn đều nhăn hết lại.
Cũng may v·ết t·hương ở tay trái đã khép lại, không bị nhiễm trùng.
Nhưng điểm trọng yếu là cơ thể hắn đau nhức khắp nơi. Đó là do khi ở trong hải lưu, hắn giống như bị vật gì đó thô bạo đẩy đi vậy, lực xung kích của nước lên người không lớn, nhưng thời gian dài cũng sẽ gây đau đớn.
Đối với cơ thể của một thiếu niên mười lăm tuổi, vẫn có chút quá sức.
"Nơi này...khỗng nhẽ là Vô Tung Đảo?" Cơn đau bị hắn ném qua một bên, Ma Vô Hối tập trung tinh thần vào địa điểm mình được đưa tới.
Hỏn đảo hắn đang ở vậy mà tràn ngập sương mù, đưa tay ra chỉ thấy được năm ngón lờ mờ.
Dựa theo kinh nghiệm ba trăm năm lăn lộn Đông Hải, dòng hải lưu vừa rồi hẳn là đưa hắn ra ngoài lãnh hải Ma gia, đi xa về phía đông.
Nhưng hẳn là cũng không quá xa lãnh hải Ma gia là bao. Một hòn đảo nằm ờ gần lãnh hải phía đông Ma gia, mà lại tràn ngập sương mù, hắn chỉ có thể nghĩ đến Vô Tung Đảo.
Nơi này quanh năm suốt tháng đềm chìm trong biển sương trắng xoá, không một ai dám sinh sống tại đây, vì nó ẩn giấu rất nhiều dã thú dã thực nguy hiểm.
"Vô Tung Đảo giàu tài nguyên vì chưa từng có ai khai thác nó, nhưng để Ma gia quật khởi sau đại hoạ, vẫn không đủ.
Không những thế, nó còn là một khúc xương khó nuốt." Dựa vào điều kiện tự nhiên của nơi này, hắn vẫn cảm thấy không đủ điều kiện.
"Vậy hẳn là nó có nguyên đàm đi?" Vừa nghĩ vậy, hắn lập tức thúc lên hai con cổ Âm Cảm và Khí Cảm, sau đó trực tiếp nhắm lại hai mắt, bắt đầu tập tễnh mò đường đi xung quanh, vừa đi vừa dùng Lệ Thuỷ Hồi Xuân trị liệu thương thế.
Cùng lúc sử dụng nhiều cổ trùng như vậy, lại trong thời gian dài, tư chất loại Giáp trong loại Giáp cũng không chịu được. Cũng tốt là hắn đã nhét đầy Tinh Bối Tàng Nguyên và hai con Thôn Nguyên Thiềm, tạm không lo thiếu chân nguyên.
Đi được một đoạn, bỗng hắn hơi khựng lại, trong lòng giống như cảm giác được gì nhưng lại khá mơ hồ, nghĩ sao cũng không hiểu nên hắn tạm bỏ qua, tập trung trước mắt.
...
Mà lúc này, một bên khác ở Ma gia.
Phệ Thụ Lão Ma sau khi phát hiện thật sự không còn cách nào để truy bắt Ma Vô Hối, chỉ đành tức giạn trở lại mặt đất.
Nhóm người cùng nhau thu thập bảo khố Ma gia, sau đó lại xuống lòng đất thu thập truyền thừa Ma Trấn Hải. Mất hết một canh giờ mới xong.
"Nhị ca, chỗ này thật sự phải bỏ lại sao?" Nộ Hoả tiếc nuối nhìn một khoản nguyên thạch không nhỏ bị bỏ lại, còn có mấy cổ tài nằm lay lắt.
Đám người bọn họ do không chuẩn bị đầy đủ thủ đoạn trữ đồ vì vậy không cách nào mang đi hết toàn bộ. Bây giờ thu được tám thành truyền thừa đã là cực hạn.
"Không còn cách nào. Hà gia chủ đã trốn thoát, nàng ta rất nhanh sẽ dẫn Hà gia trở lại, không chừng còn mang theo người Nam Hải Minh." Sầu Vũ cũng không muốn bỏ lại đồng đồ này tiện nghi cho người khác nhưng đành bất đắc dĩ nói.
Nam Hải Minh, là liên minh giữa các gia tộc chính đạo ở phía nam của Đông Hải. Bọn họ chủ yếu giúp đỡ nhau trong khoản giao thương, thi thoảng sẽ hợp tác vây bắt người ma đạo.
Lần này bọn họ diệt một thành viên của Nam Hải Minh là Ma gia, khẳng định sẽ chọc đến đám người chính đạo này, ở lại Sa Nhai Đảo quá lâu sẽ không tốt.
"Ma gia đắc tội không ít người, những thành viên khác của Nam Hải Minh hẳn không nguyện ý vì họ mà báo thù.
Nếu có hành động thì cũng là vì mặt mũi mà thôi, nhưng chúng ta vẫn cần phải rút đi. Chuyện diệt tộc, nhất là một gia tộc từng thuộc gia tộc cỡ lớn như Ma gia, hẳn là sẽ dẫn đến cổ sư ngũ chuyển." Phệ Thụ Lão Ma nói, lão ta lăn lộn giang hồ biết bao lâu, hiểu rõ bộ mặt của chính đạo.
Người chính đạo tối quan trọng chính là mặt mũi của bản thân. Lợi ích quá nhỏ, họ chê không ra mặt, sợ bị nói xấu. Lợi ích bình thường, ngoài mặt không để ý nhưng sau lưng lại lén hưởng một chút. Lợi ích quá lớn, vậy nhất định phải tìm được "đại nghĩa" để đường đường chính chính ra tay.
Không giống người ma đạo, muốn gì cứ lấy không cần lý do, ỷ mạnh h·iếp yếu là chuyện thường tình, cái gì mặt với chả mũi đều xếp sau lợi ích.
Đối với chuyện của Ma gia, chính đạo như lão ta biết, nhất định sẽ không truy cứu quá triệt để nhưng làm bộ làm tịch là chắc chắn phải làm.
Phải cổ sư ngũ chuyển đến, người đó làm gì không quan trọng, cứ đến là được.
Nhưng nếu người đó đến mà thấy đám người Phệ Thụ Lão Ma đang vận chuyển đồ, vậy thì phiền rồi.
Dù chính đạo không làm nghiêm túc chuyện này, nhưng h·ung t·hủ sờ sờ trước mắt thì họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, làm không tốt sẽ bị miệng lưỡi thế gian chơi cho khổ.
Vì vậy, tốt nhất vẫn là rút đi. Người c·hết vì tiền, chim c·hết vì ăn. Tham thì thâm. Mấy đạo lý này lão ta vẫn biết.
Hai người Sầu Vũ, Nộ Hoả nghe Phệ Thụ Lão Ma nói, cảm thấy cũng không sai. Thế rồi ba người hướng phía đông mà rời đi, để lại một Ma gia tan hoang, tiêu điều, xơ xác.
Cảnh tượng họ rời đi, vừa hay bị Ma Thiết Đản nhìn thấy. Hắn cẩn thận lang thang khắp Ma gia trang, cuối cùng tìm đến Gia Chủ Các thì phát hiện kẻ thù ác rời đi.
Ma Thiết Đản núp ở một bên, nhìn đến khi bọn họ đã xa ra ngoài biển mới cẩn thận lộ diện. Trong lòng hắn có một sự hận thù rất lớn với ba người kia.
Họ là những kẻ đem đến tai hoạ cho Ma gia trang, một đường hắn đi bắt gặp biết bao nhiêu là tử thi khô héo nằm trên đất, già trẻ trai gái đều có đủ, ai cũng không thoát được, hắn có chút nghi ngờ mình là người cuối cùng còn sống.
Chợt sự hận thù trong mắt Ma Thiết Đản biến mắt, hắn đã chuyển hoá nó thành động lực cho bản thân.
"Vì ta quá yếu, thế nên mới không thể bảo vệ mọi người." Hắn nghĩ như vậy, vì thế quyết tâm mạnh lên lại càng vững chắc.
Lạch cạch.
Bỗng một âm thanh giống như đá vụn bị rơi xuống vang lên. Ma Thiết Đản dựng sống lưng, hai mắt hơi co rút lại.
"Đám ma đầu đó quay lại?" Hắn đứng im như tượng, một cái quay đầu nhìn về phía sau cũng không có.
"Thiết Đản, là ngươi sao?" Chợt một thanh âm của nam thiếu niên vang lên.
Ma Thiết Đản kinh ngạc, đó là bởi vì hắn nhận ra thanh âm này, hắn vội vàng quay lại, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
"Vu Quân?"
Đúng như hắn nghĩ, vị thiếu niên kia là Ma Vu Quân mà hắn biết.
Bộ dạng của hắn bây giờ nhìn rất nhếch nhác, võ phục rách rưới không chịu nổi, toàn thâm bị máu phủ kín, máu đã khô chuyển thành màu đỏ sẫm.
"Ngươi còn sống liền tốt, mau cùng ta đi tìm gia gia." Chợt Ma Vu Quân nói, mặt nhấc lên một nụ cười kì lạ, hai mắt hắn dại ra, bộ mặt có chút "sợ đến điên".
Đến giờ phút này, người thân c·hết hết, gia tộc gần như tuyệt diệt, bản thân trải qua một hồi hạo kiếp, Ma Thiết Đản còn giữ được một chút tỉnh táo, đó đã là kỳ tích, không phải ai cũng làm được. Ma Vu Quân rất tiếc cũng nằm trong số này.
Hắn từ bé đến lớn vẫn luôn được gia gia nuông chiều, hưởng thụ cảm giác muốn gì được nấy, bản thân là trung tâm của mọi thứ. Tất thảy những thứ như tư chất loại Giáp, chiếc ghế gia chủ Ma gia, hắn đều có cảm giác chúng được định sẵn là thuộc về mình. Mọi thứ với hắn quá đỗi dễ dàng.
Hắn vẫn là đứa trẻ, những đả kích như này, quá lớn, quá khủng bố, nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn bây giờ cái gì cũng không muốn hiểu, cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ muốn tìm gia gia vẫn luôn bao bọc mình.
Hắn loạng choạng bước tới Ma Thiết Đản, mặc kệ một bên chân b·ị đ·au mà khập khiễng, hắn càng bước càng nhanh, cuỗi cùng vấp một cái xuýt ngã, may mắn đã bám vào được Ma Thiết Đản.
Ma Vu Quân ngẩng đầu lên, hắn lúc này nhìn khác gì ngươi điên, hai mắt dại ra nhìn nhìn Ma Thiết Đản, nước mắt nước mũi chảy đầy, cơ mặt chốc chốc lại giật giật, biểu cảm kì quái.
"Mau, maa- mau, tìm, tìm gia gia...." Thiên tài nhiều người chú mục một ngày trước, giờ đã như kẻ điên kẻ khờ, nói một câu cũng không rõ.
"Ta không rảnh, ta cũng phải tìm gia gia của ta." Ma Thiết Đản không quản đến hắn, trực tiếp gạt ra hai tay hắn, quay người bỏ đi.
Vốn có hơi xúc động, ngoài hắn còn người khác vẫn sống, nhưng gặp tình trạng của Ma Vu Quân, hắn liền thấy chán nản không thôi.
Hắn trước giờ không có phản cảm với Ma Vu Quân, còn người này kiêu ngạo nhưng thường thể hiện ra bộ dáng kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, cũng không tùy tiện khinh thường người khác.
Hôm đó giao đấu, còn nói một câu "ta kính nể con người ngươi" khiến Ma Thiết Đản khá có thiện cảm.
Nhưng hôm nay coi như hắn nhìn ra chân tướng, người này xem ra trước giờ chỉ là cáo mượn oai hùm, gia vẻ ta đây, giờ bị dọa đến phát điên rồi.
"Ngươi...ngươi đi đâu!" Bỗng Ma Vu Quân quát lớn, làm Ma Thiết Đản giật mình quay lại nhìn hắn, chỉ thấy đối phương hai mắt trợn lớn, mặt mày dữ tợn.
Bỗng, gương mặt đó lại đại biến, biến thành mếu máo, mồm mấp mấp máy, cuối cùng nói ra:
"Đừng bỏ ta, đừng, đừng bỏ ta!"
Ma Thiết Đản trầm ngâm nhìn hắn, cổ họng đắng chát, nhìn tình cảnh của bạn học cũ, hắn bỗng nảy sinh một sự thương hại với đối phương. Cuối cùng đành phải dắt theo Ma Vu Quân điên điên khờ khờ đi cùng.
Hai người cùng nhau đi, rất nhanh đã bước tới cạnh Gia Chủ Các, hoặc đúng hơn là nơi từng là Gia Chủ Các. Vốn Ma gia trang chỉ còn nó là sừng sững không đổ, nhưng dưới sự phá hủy của đám người Phệ Thụ Lão Ma, nó bây giờ đã hòa làm một với khung cảnh tan hoang xung quanh.
"Lỗ, lỗ to!" Mặt Ma Vu Quân cười khờ dại chỉ chỉ, chỉ xuống cái hang khổng lồ bị Phệ Thụ Lão Ma đánh ra.
"Đó gọi là hang" Ma Thiết Đản buột miệng nói một câu, sau đó hắc lắc đầu một cái rồi tập trung nhìn vào hang đó.
Ma gia trang giờ đây giống như bị san phẳng, lướt mắt liền có thể nhìn thấy toàn bộ, họ cũng không phát hiện người nào lang thang qua lại, nếu gia gia bọn họ còn sống vậy thì chỉ có thể ở dưới cái hang kỳ lạ ở nơi Gia Chủ Các từng tồn tại.
Hang này là do Phệ Thụ Lão Ma điều khiển mộc long tạo ra, một đường thông xuống nguyên đàm. Hai người Ma Thiết Đản vừa đi vừa cẩn thận, thỉnh thoảng có vài cục đá t·ừ t·rần hang sụp xuống khiến họ chật vật né tránh.
"Tại sao ma đầu đó lại tạo ra cái hang này...trong đó có gì..." Ma Thiết Đản vừa đi vừa nghĩ.
Do thông đạo bị phá thành hang lớn, con đường đi xuống liền khó khăn vô cùng nên hai người đi được gần một canh giờ, cuối cùng cũng phát hiện ánh sáng cuối con đường, cố thêm một đoạn nữa, họ đã bước đến nơi từng là nguyên đàm.
Nơi này cũng bị đám người Phệ Thụ Lão Ma phá đến biến dạng, phục vụ việc thu thập truyền thừa.
"Chỗ này có chút quen mắt..." Ma Thiết Đản lần đầu tiên bắt đầu cuộc trò chuyện, ánh mắt hắn đảo khắp nơi.
"Ừm, có khi nào nó là nguyên đàm tộc ta không? Nếu vậy chúng ta thảm rồ-" Ma Thiết Đản nói tiếp, nhưng chưa nói hết câu hắn liền bị một thứ thu hút sự chú ý.
"Đằng kia có phải một cái xác không?" Hắn hỏi ra một câu, sau đó quay qua nhìn Ma Vu Quân, nhưng rất nhanh biểu cảm hắn cứng đờ.
Đối phương một mặt khờ dại ngơ ngơ nhìn hắn, xong lại nhìn xuống đất, rồi lại nhìn trần hàng, xong hết chỗ nhìn lại đến nắm nắm cái tay đầy máu của mình, có chút dính dính, dường như rất thú vị.
Ma Thiết Đản cạn lời, hắn không quản nữa, tập trung nhìn về cái xác đằng xa, nó bị héo khô, không lại gần thì không nhìn rõ được, nhưng hắn có một loại cảm giác. Thứ cảm giác này vô cùng khó chịu, còn có hơi đau buồn.
Ma Thiết Đản không kiềm được mà từ từ bước lại gần cái xác đó.
Xác khô nằm ngửa trên mặt đất, thân mặc một bộ võ phục màu lam đã bị nhuốm máu một nửa, phần bụng bị rạch ra một đường dài, vết rạch rất ngọt. Đặc biệt chú ý, đó chính là cái đầu hói của cái xác này.
Nhìn rõ ràng diện mạo của người nằm dưới đất, Ma Thiết Đản chỉ biết câm nín, hắn nghẹn họng không nói lên lời, ánh mắt trừng lớn nhìn xuống, đồng tử giao động không thôi.
Ma Vu Quân một bên khác bước tới, chợt dẫm phải một cái gì, cúi xuông nhặt lên, dùng hai cái mắt khờ khạo ngắm nghía, cười cười.
Ma Thiết Đản cắn cắn môi, cố kiềm chế cho nước mắt không chảy ra, hai tay hắn run run bám vào cánh tay đã khô héo của gia gia.
Bỗng lúc này Ma Vu Quân tới ngồi bên cạnh hắn, hắn giật mình nhìn sang, chỉ thấy đối phương đưa ra một ngón tay bị gãy của người nào đó, cười cười nhìn hắn.
Ma Thiết Đản giật mình một cái, mặt dại ra nhìn, sau đó như nhớ được cái gì vội kiểm tra t·hi t·hể gia gia mình, phát hiện mười ngón tay đều có đủ.
"Hẳn là lúc đó còn người khác ở trong đây..." Hắn cũng không suy nghĩ nhiều vấn đề này, mặc kệ Ma Vu Quân một bên nghịch nghịch ngón tay.
Mãi một lúc sau, Ma Thiết Đản mới chú ý tới cái miệng hố rộng lớn bên cạnh, hắn lấy tay dụi dụi lau đi nước mắt, chậm rãi đứng dậy tiến tới bên miệng hố, nhòm xuống nơi từng là nguyên đàm.
Hồ nước thường ngày đã khô cạn, dưới đáy chỉ còn lại vài vũng nước nhỏ màu đỏ. Nhưng rất nhanh, miệng hố dưới đáy nguyên đàm vô cùng bắt mắt đã thu hút sự chú ý của hắn. Ma Thiết Đản nheo mắt, cố gắng nhìn xuống dưới.
Nơi đó tối om, nhưng có thể lờ mờ thấy thứ gì đó lấp lánh trong bóng đêm.
"Xem chừng dưới nguyên đàm tộc ta ẩn giấu gì đó." Ma Thiết Đản do dự, nhưng rất nhanh hắn lắc đầu.
"Không nên, không biết dưới đó có gì, hơn nữa, xuống rồi không có cách lên lại.
Đến lúc đó, có việc gì xảy ra thì c·hết chắc." .
Trước khi rời đi, Ma Thiết Đản muốn mang theo t·hi t·hể gia gia mình, bèn tỉ mỉ hướng giẫn Ma Vu Quân lúc này như trẻ con bên mình hỗ trợ. Sau đó hai người một xác lại lật đật quay lại đường cũ, rời khỏi nguyên đàm.