Chương 66: Niệm, ý, tình. Sưu ý.
Ma Vô Hối không chậm trễ chút nào rời khỏi hang nguyên đàm, rất nhanh đã quay lại đến cửa ra khe núi.
Chợt hắn dừng chân, hô hấp bị điều chỉnh lại, thu liễm rất nhiều, toàn bộ cơ thể đều bất động, một cái nhắm mắt cũng không có.
Dù đã vào khe núi nhưng hắn chưa từng dừng sử dụng cổ Âm Cảm và Khí Cảm. Lúc này đã phát hiện ra ngoài khe núi có một mối nguy hiểm.
Dưới sự trợ giúp của hai con cổ, Ma Vô Hối phát hiện cách cửa hang không quá xa có một sinh vật có thể hình to lớn, thân dài loằng ngoằng, trơn trượt, không có tứ chi, giống như loài rắn hoặc trăn.
Hắn không thể khẳng định rõ đây là dã thú gì, nhưng kích thước của nó quá khổng lồ, nhất định bất phàm. Vì vậy hắn không mạo hiểm vọng động, ngộ nhỡ nó là loài hung dữ vậy thì toi rồi.
Khoảng cách không gần, vậy có thể nhẹ nhàng ra ngoài rồi lén rời đi? Có thể, nhưng hắn không chắc chắn.
Ai dám đảm bảo sinh vật kia không có khả năng phát hiện ra hắn? Nếu có thể sinh tồn tại Vô Tung Đảo, khả năng trinh sát là bắt buộc phải có mới sống được.
Ma Vô Hối nhẹ nhàng di chuyển từng tí một tiến lại gần miệng khe, hắn cần kiểm chứng một chút.
Khi đã ở sát bên khe núi, Ma Vô Hối dựa sát lưng vào tường, hắn cẩn thận đưa ra một ngón tay, chỉ về một hướng ngoài khe núi.
Chỉ thấy đầu ngón tay hắn loé sáng, sau đó ánh sáng hoá thành tinh quang bắn đi thẳng theo hướng đầu ngón tay.
Quang cầu vừa tiến vào sương mù liền biến mất khỏi tầm mắt của Ma Vô Hối. Nhưng dựa vào việc cảm nhận biến động không khí, hắn vẫn có thể biết được nó bay đến đâu.
Bay được một đoạn, tinh quang kia đánh vào mặt đất tạo ra một tiếng "tinh" truyền vào tai.
Gần như cùng lúc với âm thanh đó vang lên, con dã thú thân dài kia lập tức phản ứng được, đầu nó nhanh như cắt quay về hướng phát ra âm thanh. Nhưng kì lạ là nó lại không mù quáng lao tới đó mà chỉ nhìn một lúc rồi quay đi.
"Vậy là không phải săn mồi dựa vào thính giác, nhưng cũng vẫn khá nhạy bén.
Cảm nhận chuyển động...hẳn là không rồi." Ma Vô Hối âm thầm đánh giá.
Hắn vừa sử dụng chính là cổ Phi Tinh, mục đích là kiểm tra phương thức trinh sát của con dã thú kia.
Nếu nó có khả năng dựa vào chuyển động nhanh chóng của vật trong không gian xung quanh, vậy thì nên phát giác sớm hơn.
Nó chỉ phản ứng khi âm thanh vang lên do tinh quang vỡ vụn. Khoảng cách không gần mà có thể nghe được tức là thính giác nó rất tốt.
Nhưng nó không mù quáng lao tới t·ấn c·ông, chứng tỏ không hề phụ thuộc vào thính giác mà săn mồi.
Việc nó chỉ nhìn một chút rồi quay đi còn chứng tỏ một điều khác.
"Thị giác rất tốt, khả năng cao nó dựa vào điểm này mà sinh tồn." Ma Vô Hối có chút thấy khó đối phó.
Bởi vì sinh vật kia có thể nhìn tốt trong sương mù hoặc mắt có thể phân biệt vật có nhiệt độ cao và thấp,...
Nhưng dù là như nào thì hắn cũng khó mà tránh được sự phát giác của nó. Dường như chỉ còn cách mạo hiểm rón rén bước đi để nó không chú ý tới bên này.
Bỗng Ma Vô Hối khựng lại một khắc, trong lòng hắn có một tia trực giác gì đó mơ hồ, nhưng hắn nghĩ sao cũng không nắm bắt được, nên tạm bỏ qua, tập trung việc trước mắt.
Mắt tốt nhưng cũng không phải không có điểm mù, tận dụng điểm mù là có thể tránh được.
Chỉ là, mạo hiểm vẫn có, mà cũng là "dường như" có mỗi cách đó thôi. Ma Vô Hối còn cách thức an toàn hơn nhưng cần chút chuẩn bị.
Trong kế hoạch luyện cổ của hắn, có một con cổ Âm Bích. Muốn luyện thành phải dùng cổ Thiết Bích và Âm Cảm làm thành phần.
Còn một số cổ tài nữa nhưng bây giờ hắn có thể miễn cưỡng dùng những thứ thó được từ truyền thừa Ma Trấn Hải và của Phệ Thụ Lão Ma.
Chỉ là cách này cũng có mạo hiểm, nhỡ đâu luyện cổ xảy ra sai sót tốn nhiều thời gian hoặc đen đủi là cổ thành phần bị hao tổn thì không ổn rồi.
Nhưng trước mắt hắn còn phải kiểm tra một thứ khác. Ma Vô Hối lấy ra một con cổ từ trong không khiếu.
Cổ này hình dáng như vỏ ốc, toàn thân nó trắng muốt không tì vết, rõ ràng là cổ Tồn Ý. Trên đường từ nguyên đàm trở ra hắn đã luyện hoá xong con cổ nhị chuyển này.
Ma Vô Hối khẽ động ý niệm, chỉ thấy một làn khói màu xám trắng từ từ chui ra khỏi miệng ốc. Cuối cùng tụ lại thành một đoàn to bằng cái mâm, lơ lửng trước mặt Ma Vô Hối.
Nhìn kỹ lại, đoàn khói này ngưng tụ lại khá giống hình dạng của một con người, có điều chỉ được từ phần ngực trở lên, phần bên dưới có vẻ không đủ khói để ngưng tụ thành.
Nửa người làm từ khói này cũng không rõ ràng, các chi tiết khá mờ nhạt, cũng may vẫn nhìn ra được mắt mũi miệng.
"Ý chí của Ma Trấn Hải..." Ma Vô Hối lẩm bẩm.
Hắn nói không sai, đoàn khói kia cũng chả phải khói, chỉ là nhìn giống mà thôi, chính xác mà nói thì là một đoàn ý chí.
Trí đạo có tam đại phương diện: Niệm, ý và tình. Niệm là suy nghĩ, mỗi một niệm là một suy nghĩ. Mỗi một khi con người nghĩ về bất cứ thứ gì cũng sẽ tiêu hao niệm.
Khi nhiều niệm tụ lại với nhau mà không xảy ra sự v·a c·hạm, tiêu hao, lúc đó chúng tạo thành một tập thể, và ý hình thành.
Lớn hơn ý chính là tình, nó bao gồm nhiều loại ý dây dưa với nhau, trộn lẫn nhau mà tạo ra. Tình đặc biệt hơn ý và niệm vì nó có thể tự thành một thể độc lập, tự bổ sung cho bản thân, có thể nói là trường tồn.
Bất kể là niệm hay ý đều sẽ tiêu hao, khi tách khỏi thức hải của người thì chúng sẽ thành nước không nguồn, có ngày sẽ tan biến hết.
Đoàn ý chí của Ma Trấn Hải trước mặt Ma Vô Hối chính là như vậy. Có lẽ ban đầu nó thậm chí có thể ngưng tụ thành hình hài của Ma Trấn Hải, nhưng trải qua năm trăm năm, bây giờ nó chỉ còn là một thứ hư hư ảo ảo như vậy.
Chợt, hai mắt của ý chí Ma Trấn Hải từ từ mở ra. Đôi mắt đó đã không còn rõ ràng lòng đen lòng trắng, lúc này chỉ còn là hai quả cầu phát ra ánh sáng xám nằm trong hốc mắt.
Nhưng Ma Vô Hối vẫn cảm nhận được nó đang đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tập trung vào hắn, nhìn chằm chằm không rời mắt.
"Ngươi...là tử tôn...là hậu duệ của ta..." Thần sắc ý chí Ma Trấn Hải đã không còn rõ ràng nhưng có thể cảm nhận được nó giống như đang nhớ về một cái gì.
"Ồ, thì ra là ức ý." Ma Vô Hối chỉ cần một chút liền nhìn ra chủng loại của ý chí.
Ý chí cũng có nhiều loại khác nhau. Ví như ác ý, thiện ý, thâm ý, cố ý, ái ý, hận ý,... Ức ý cũng nằm trong số đó, nó chuyên được sử dụng để nhớ về những ký ức trong đầu.
Đoàn ức ý này của Ma Trấn Hải, hiển như là nắm giữ ký ức của ông ta. Có điều đã bị tiêu hao kha khá, không biết còn được bao nhiêu ký ức.
Ma Vô Hối không nói không rằng, lập tức bóp lấy đoàn ức ý Ma Trấn Hải bằng tay không, sau đó như tóm cổ một con gà, ném nó vào đầu mình.
Đoàn ý chí giật mình một cái, hơi có chút phản kháng, nhưng ý chí chỉ là ý chí, không đối chọi được với người sống, đành phải ngoan ngoãn chui vào thức hải của Ma Vô Hối.
Trong thức hải.
Nơi đây giống như một không gian vô tận, chỉ có một bầu trời tối đen, trên nền trời có một dải tinh hà lộng lẫy vắt ngang, dưới là mặt biển tĩnh lặng phản chiếu ánh sao lấp lánh, đẹp không sao tả được.
Thức hải của một người sẽ mang sự đặc trưng của họ. Ma Vô Hối tu hành Tinh đạo nên trong thức hải của hắn có sao trời, vì cảnh giới cao nên sao trời hình thành tinh hà.
Hắn cũng tu hành Trí đạo nên bầu trời và mặt biển trong thức hải rộng lớn vô biên, ý nói trí tuệ của một người sẽ không bao giờ có điểm dừng.
Nhưng đừng nhìn nó rộng lớn mà nghĩ nó thật sự vô tận. Thức hải này vẫn có một giới hạn nhất định, khi có quá nhiều ý chí chen chúc ở bên trong thì sẽ bị tổn hại.
Lúc này trên mặt biển có một đoàn ý chí yếu ớt màu xám, nó là ức ý của Ma Trấn Hải. Hiện nó đang lẳng lặng đứng đó.
Ý chí không có cảm xúc, chúng sẽ không tức giận hay sợ hãi, hoảng hốt. Phản ứng chống đối khi bị Ma Vô Hối tóm lấy hoàn toàn là bản năng cầu sinh.
Chợt, một đám sao trời không ngừng rơi khỏi trời cao, rơi đến trước mặt ức ý Ma Trấn Hải liền dừng lại.
Nhiều điểm tinh quang tụ lại với nhau, dần dần hình thành một khối lớn cao ngang một thiếu niên con người.
Sau đó khối tinh quang này xuất hiện những đường nét, chi tiết trên người nó rõ ràng hơn, bắt đầu giống hình thể một con người.
Cuối cùng toàn bộ chi tiết đã rõ ràng, đó là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, toàn thân t·rần t·ruồng như nhộng, lộ ra làn da ngăm ngăm của người con biển, mái tóc đen dài quá vai một chút được buông xoã.
Đó chính là ý chí của Ma Vô Hối, về chủng loại, nó thuộc về tinh ý, được tạo nên từ rất nhiều tinh niệm, am hiểu nhất là suy tính.
Tinh ý này hắn phải nhiều lần thúc dục cổ Tinh Niệm mới tạo ra được, tiêu hao đến năm thành chân nguyên mới đủ tạo ra một đoàn ý chí như vậy.
Tự thân một người có thể tạo ra suy nghĩ, sau đó để chúng phối hợp tạo thành ý nhưng tinh niệm và tinh ý khá đặc biệt, chúng chỉ có được thông qua cổ trùng.
Mà công việc sắp tới hắn cần đến tinh ý nên mới hao tổn công sức như vậy.
Tinh ý Ma Vô Hối lập tức lao tới ức ý Ma Trấn Hải, hai đoàn ý chí chợt tan ra thành hai đoàn khói không rõ hình dạng.
Có thể thấy được đoàn khói xám nhỏ bé yếu ớt đang bị đoàn khói toả ra ánh lam tinh quang to lớn bao bọc lấy, nó không ngừng cắn nuốt đoàn khói xám.
Quá trình này là quá trình những ý chí giao lữu lẫn nhau để thu lấy thông tin của hai bên. Cũng có thể gọi bằng một cái tên khác: sưu ý.
Ma Vô Hối không có ý định hoà bỉnh hỏi han ý chí của Ma Trấn Hải, việc này sẽ tốn kha khá thời gian vì ức ý Ma Trấn Hải đã rất yếu rồi.
Hơn nữa, nó cũng không đảm bảo. Ức ý của Ma Trấn Hải không thể nói dối nhưng nó hoàn toàn có thể chọn lọc thông tin giao ra cho Ma Vô Hối, nếu nó giấu cái quan trọng thì không tốt, hắn sẽ mất đi sự chủ động.
Vì thế trực tiếp dùng vũ lực sưu ý, c·ướp lấy toàn bộ thông tin, lúc đó hắn mới yên tâm.
Quá trình sưu ý trong thức hải diễn ra khá lâu, nhưng thực ra bên ngoài mới chỉ trôi qua vài giây.
Ức ý Ma Trấn Hải là nước không nguồn, lại vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không địch lại tinh ý Ma Vô Hối mạnh mẽ.
Cuối cùng, toàn bộ ký ức nó có đều bị Ma Vô Hối đoạt được, đoàn ý chí cũng vì hao tổn mà tan biến vĩnh viễn.
Ý chí Ma Vô Hối lặng lẽ đưng trên mặt biển, nghiên cứu những thông tin vừa có được.
"Thì ra là vậy...cổ trận sương mù này hoá ra là truyền thừa cổ tiên!" Ma Vô Hối có chút ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy hiểu được.
Cổ trận này đương nhiên là mục đích che giấu, thứ bị ẩn giấu nếu không phải tài vật, thứ gì đó nguy biểm bị phong ấn thì sẽ là truyền thừa.
Cái này rất tốt, có thể là chìa khoá phá cục hiện tại của Ma Vô Hối, hắn cần tranh thủ thời gian xem xét một lần.
Chợt ý chí Ma Vô Hối mở mắt, nó ngó nghiêng ngó dọc trong thức hải một lúc.
Chợt!
"Không có gì" xảy ra.
Trong lòng hắn có một tia trực giác gì đó mơ hồ, nhưng hắn nghĩ sao cũng không nắm bắt được, nên tạm bỏ qua, tập trung việc trước mắt.
Nghĩ vậy, Ma Vô Hối không ngần ngại lui vào trong nguyên đàm một chút ngồi xếp bằng xuống, đồng thời móc ra hai con cổ.
Mà lúc này, ở một nơi rất xa, đám người Phệ Thụ Lão Ma đang di chuyển nhanh ở trên biển.