Chương 67: Trưởng lão Khương gia?
Phệ Thụ Lão Ma đi ở giữa, lão ta ngồi xếp bằng ngay ngắn trên con Phi Nguyệt Lý của mình, lưng thẳng như trường thương, bờ vai rộng lớn, hai tay cơ bắp khoẻ khoắn khoanh lại, tóc đen dài sau đầu thả tung bay, áo bào nửa đen nửa xanh lá giao động trong gió biển mát lạnh, lưng áo còn thêu hình một thân cây uốn lượn, lá xanh um tùm.
Mặt vuông góc cạnh, da dẻ tràn đầy sức sống, mày kiếm rậm rạp thả lỏng, hai mắt nhắm nghiền dưỡng thần, mũi cao mà thẳng, bộ râu quai nón càng khiến ông ta thêm phần nam tính, miệng khẽ mỉm, cho người ta cảm giác người này đang rất thoải mái.
Chợt, hai mắt tam giác mở ra, để lộ hai mắt màu xanh lá kì dị, con ngươi dựng ngược như rồng, khí chất áp người, khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.
Nhìn qua cũng thấy, Phệ Thụ Lão Ma bây giờ so với lúc mới thức tỉnh chính là một trời một vực, nhìn không tài nào nhận ra đây là cùng một người.
Ông ta toát lên một loại bá khí của kiêu hùng, nếu Ma Vô Hối ở đây lúc này hắn sẽ so sánh ông ta với Tào Tháo.
Đôi mắt kia là tác dụng phụ của việc cho cổ Mộc Long ký sinh trong tim ông ta, nó vốn là cổ Biến Hoá đạo và Mộc đạo, nhưng ông ta rất ít khi sử dụng đơn lẻ mà thường góp vào với những cổ khác thành hợp chiêu Bách Tuế Phệ Thụ Long.
Lúc này Nộ Hoả đạp bánh xe lửa bên cạnh liếc sang, thấy đại ca tỉnh lại liền vui vẻ hỏi:
"Đại ca thấy như nào? Trở lại đỉnh phong đúng là một cảm giác tuyệt vời đúng không?"
Sầu Vũ ở phía còn lại không nói, chỉ liếc nhìn đại ca mà mỉm cười, hắn cảm thấy vui mừng cho đại ca.
Cả hai chỉ thấy ông ta gật đầu, xong lại lắc đầu, khí độ trầm ổn nói:
"Đúng là ta đã trở lại đỉnh phong, tình trạng cơ thể bây giờ có thể nói là tuyệt hảo, còn có tư chất chín thành tư chân nguyên, đúng ra mà nói thì là hơn cả thời đỉnh phong năm xưa.
Nhưng...bất cứ phương pháp tăng tư chất nào cũng có hậu quả."
Nghe vậy hai người Nộ Hoả bỗng trầm mặc không nói. Phệ Thụ Lão Ma nói tiếp:
"Ngoại hình trẻ lại coi như một cái tác dụng phụ, tuổi thọ của ta không thực sự được gia tăng mà còn giảm, bây giờ cách đại nạn cũng không xa nữa.
Chuyện này, cổ Thọ cũng không vãn hồi được." Nói ra lời như vậy nhưng ông ta lại không hề buồn bã, ngược lại, ánh mắt toát ra vẻ kiên định, trong tâm bốc lên ngọn lửa nhiệt huyết tưởng như đã dập tắt từ lâu.
"Có điều, nếu ta thành tựu cổ tiên, vậy tất thảy liền có thể hoá giải, lúc đó cổ Thọ sẽ lại một lần nữa có tác dụng." Nói xong ông ta đảo mắt nhìn hai vị nghĩa đệ nghĩa muội.
"Không cần lo cho ta, ngược lại lo cho bản thân, sớm tìm cách quay trở lại thành người, ta sẽ dốc hết sức giúp các ngươi.
Như các ngươi đã trả giá vì ta."
Nghe đại ca nói, tâm trạng hai người thoáng tốt lên. Không phải vì lão hứa giúp đỡ họ mà vị đại ca này của họ vẫn còn ý chí, vẫn là người bọn họ ngưỡng mộ ngày xưa.
"Nói tới, đại ca bây giờ đã trẻ lại, cái danh Phệ Thụ Lão Ma có vẻ không hợp nữa?" Chợt Sầu Vũ lên tiếng, ý đồ đổi đề tài nói chuyện.
"Đúng đúng, đại ca giờ không còn là lão già khọm nữa, là đại kiêu hùng bá chủ một phương!" Nộ Hoả tiếp câu.
"Muội bảo ta là lão già khọm?" Phệ Thụ Lão Ma nhướn máy nhìn muội muội vô ý vô tứ của mình.
"A! Muội không có ý đó..." Nộ Hoả lo lắng đại ca không vui, ý đồ muốn xin lỗi. Chỉ thấy Phệ Thụ Lão Ma xua xua tay cười.
"Chọc muội thôi, ta lúc đó thật là lão già khọm, cảm tưởng giây sau lăn ra c·hết cũng không nghi ngờ.
Bậy, có lẽ hôm đó thức tỉnh, các ngươi vỗ lưng cái ta liền biến thành cát bụi bay bay không chừng!"
Nói rồi ba người bọn họ cười phá lên, tiếng cười vang vọng thương khung.
Một lúc sau mới yên tĩnh lại.
"Được rồi, Sầu Vũ nói không sai, ta cũng nên đổi một cái danh hiệu mới. Ta sao có thể không nghĩ tới điều này?
Ta đã để một cái thông báo tại Sa Nhai Đảo, đám người Nam Hải Minh khi đến sẽ thay ta truyền bá thiên hạ." Lão ta mỉm cười nói.
Nộ Hoả thấy vậy tò mò hỏi:
"Là gì vậy? Đại ca có thể nói cho bọn muội không?"
Phệ Thụ Lão Ma không ngần ngại đáp:
"Làm sao mà không được? Từ giờ phút này, ta là..."
...
Sa Nhai Đảo.
Nơi đây đã từng là Ma gia tồn tại hơn năm trăm năm, một thời gia tộc cỡ lớn, nơi sản sinh nhị đại cường giả nổi danh một phương Tinh Vũ Tướng Ma Trấn Hải, Bá Lam Thương Ma Cuồng Chiến.
Tất cả huy hoàng đó đều nằm lại trong quá khứ, giờ đây cái gì cũng không còn, Ma gia Đông Hải từ giờ sẽ biến mất trong lịch sử Nhân tộc.
Bầu trời xám xịt, từng hạt mưa rơi lộp độp trên nền cát tựa như ông trời đang khóc cho những người vô tội bỏ mạng nơi này, gió biển gào thét thay cho tiếng oán, tiếng than của họ, từng tiếng hiu hiu vang lên như lưỡi đao cắt vào lòng người
Hòn đảo bị chia thành ba phần, một phần ba diện tích bị cày xới bừa bãi, nhà cửa tan nát, những thân cây sần sùi khô héo ở khắp nơi. Một phần ba diện tích Sa Nhai Đảo trải dài những vệt đen sì cháy khét xen kẽ những mảnh cát bị nung thành thuỷ tinh. Một phần ba diện tích chứa toàn những cái hố khổng lồ ngập nước.
Không chỉ vậy, sinh cơ của hòn đảo này đã bị hút khô, khắp nơi trên đảo thấy ngập tràn vết nứt, không sớm thì muộn cả Sa Nhai Đảo sẽ sụp đổ, xoá tên trên bản đồ thế giới.
Nhìn kỹ lại, thây khô xám xịt nằm la liệt trên mặt đất, họ giống như những bộ xương bọc da người. Từ hình thể có thể thấy được trai gái, lớn bé, già trẻ không thiếu một ai. Họ đều bị g·iết một cách dã man, t·hi t·hể không trọn vẹn.
Nếu không phải trời đổ cơn mưa, lúc này mùi h·ôi t·hối của xác người và mùi máu tanh sẽ ngập tràn hòn đảo này.
Rìa phía đông Sa Nhai Đảo, hải cảng, có hai bóng người, đó chính là Ma Thiết Đản và Ma Vu Quân điên điên khùng khùng.
Cái cảng này của Ma gia đã nát không chịu được, nhưng họ may mắn tìm được một con thuyền con khá nguyên vẹn.
Ma Thiết Đản ngồi trên thuyền trầm mặc, hắn đực ra không có biểu cảm, hai mắt nhìn vào một mảng hư vô.
Ở bên khác là Ma Vu Quân đang lăn lộn trên nền cát, vùng vẫy tắm mưa, tiếng cười dại khờ vang lên.
"Ma gia đã diệt, ta bây giờ nên đi đâu?"
Hắn vẫn chưa quyết định được, hoàn toàn không biết đi đâu, còn chẳng có lựa chọn để chọn.
Trong tay không có bản đồ, bây giờ đi đâu về đâu tìm người cưu mang hắn còn không biết, trước mắt chỉ còn Hà gia ở phía nam.
Nhưng cũng không gần, bây giờ hai người họ cái gì cũng không có, đồ ăn nước uống không, nguyên thạch không, lấy cái gì tồn tại tới khi đến được Hà gia? Chưa c·hết trên biển là, đến nơi có lẽ chỉ còn nước làm nô lệ cho người ta.
Trong lúc hắn đang ảo não, chợt một loại cảm giác áp lực truyền đến khiến người hắn phát run.
Ma Thiết Đản theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn về một phương hướng phát ra áp lực đó.
Chỉ thấy bầu trời xám xịt phương bắc xuất hiện một chấm đen, tốc độ mắt thường thấy được càng ngày càng đến gần hòn đảo, chấm đen cũng to hơn một chút.
Uỳnh!
Trong sự bàng hoàng của hắn, chấm đen kia lao thẳng xuống ngay trung tâm Sa Nhai Đảo, khói bụi bốc lên, dường như xuống chỗ đã từng là Gia Chủ Các.
"Có người tới? Xem chừng tu vi rất cao...Ma đầu kia quay lại? Người Nam Hải Minh tới?" Ma Thiết Đản nhìn chằm chằm về phương hướng đó, không dám vọng động.
Chợt hắn thấy một cái gì giống như hình người dần dần nâng lên khỏi mặt đất tại phương hướng đó.
Sau đó lập tức lao về phía này, khi hắn kịp phản ứng liền giật bắn một cái, ngã ngửa xuống nước.
"C·hết tiệt, còn lao tới chỗ ta? Chẳng nhẽ thật ta phải c·hết hôm nay?"
Hắn vùng vẫy ngoi lên mặt nước, một tay bám vội vào cạnh thuyền, tham lam hít vài hơi, thiếu chút sặc nước.
Sau khi lấy tay lau đi nước trên mặt, hắn lập tức nhìn về phương hướng đó, ý đồ tìm tung tích đối phương. Nhưng hắn lại không thấy ai.
"Đi, đi rồi? Bỏ qua ta rồi?"
Vừa có suy nghĩ này, hắn liền thở ra một hơi, cả người thả lòng một chút.
"Cũng đúng, có lẽ ta quá nhỏ yếu, không đáng quan tâm."
Thế rối hắn lúc này mới định leo lại lên thuyền, nhưng giây phút hắn quay đầu nhìn về phía con thuyền của mình thì con ngươi lập tức co rụt lại, lông tóc toàn thân dựng lên, da bắt đầu nổi da gà, hắn thấy...
"Cái này có phải giày không? Ừm, là giày.
Sao lại có một đôi giày? Ừm, là có người đeo giày.
Sao lại có người đeo giày đứng trên thuyền ta? Ừm, người bình thường đều đeo giày chứ không đi chân đất.
Không đúng! sao lại có người!" Lúc này hắn mới phản ứng lại, bắt đầu lâm vào hoảng loạn, tay bám lên thuyền vội buông ra.
Hắn theo bản năng muốn ngụp lặn xuống mặt nước trốn đi.
Chợt một bàn tay vươn ra nắm lấy cổ áo hắn, mạnh mẽ xách lên, giống như vớt đồ dưới nước.
Cả người bị nhấc ra khỏi nước, gió lạnh, nước mưa vỗ vào người khiến Ma Thiết Đản run lên một cái, sau đó cả người vô lực thả lỏng, giống như chấp nhận số phận.
"Tiểu hữu không phải sợ." Một thanh âm trầm trầm, già dặn vang lên.
Ma Thiết Đản đang nhắm tịt hai mắt từ từ hé ra, nhìn về hướng người kia.
Chỉ thấy đó là một lão trung niên ánh mắt nhân từ, tóc đen búi nửa đầu ở phía sau, hai bên thái dương tóc hoa râm rủ xuống, lông mày hình rồng thả lỏng, ria mép cắt tỉa gọn gàng, trên môi có một nụ cười nhẹ.
Nhìn một chút cho người ta cảm giác đây là một lão học sĩ hiền hậu, mang đến một loại cảm giác phi thường an toàn cùng yên tâm.
Trong lúc Ma Thiết Đản còn đang mấp máy mồm chưa biết nói gì, chỉ thấy một tay còn lại của đối phương cầm một chiếc quạt lông, chỗ tay cầm nối tới lông quạt có hình thái cực.
Lão học sĩ này đưa tay cầm quạt lên cao, nhẹ nhàng, vung một cái.
Chỉ thấy sau đó một luồng khí mạnh mẽ lao đi, thẳng đến khi nó v·a c·hạm vào tầng mây đen xám xịt. Ngay khi vừa tiếp xúc, luồng khí kia tưởng như vô hại lại đánh cho bầu trời xám xịt trên đầu Sa Nhai Đảo lập tức tan rã, biến mất như chưa từng có, cơn mưa ngừng lại, bầu trời xanh trong hiện ra. Đồng thời, gió to gào thét xung quanh cũng lặng xuống, trả lại gió biển dịu dàng.
Ma Thiết Đản nhìn một cảnh này kinh ngạc không thôi, đối với hắn mà nói, đây giống như thủ đoạn thần tiên, một cái quạt liền đem mưa to gió lớn đánh tan.
"Thần, thần tiên..." Hắn buột miệng nói ra, ánh mắt lộ ra sự sùng bái nhìn người đối diện.
Đối phương mỉm cười, nhẹ nhàng đặt hắn xuống thuyền, sau đó quạt trong tay phải khẽ vung một cái, Ma Thiết Đản nguyên bản ướt như chuột lột liền lập tức được hong khô, một luồng khí ấm áp quấn quanh người hắn.
"Tiểu hữu quá lời rồi, lão phu họ Gia Cát tên Minh.
Trưởng lão khác họ Khương gia mà thôi." Vẫn là nụ cười hiền hậu đó, quạt trong tay ông ta phe phẩy.
Ma Thiết Đản nghe thấy Khương gia liền lập tức ôm quyền cúi mình kính cẩn với đối phương.
"Vãn bối Ma Thiết Đản, ra mắt Gia Cát trưởng lão!"
"Ừm, không cần như vậy." Gia Cát Minh khẽ vung quạt, một luồng khí nhẹ nhành nâng người Ma Thiết Đản lên.
Sau đó nhẹ nhàng nói:
"Nói một chút chuyện xảy ra ở đây được không?"
Ma Thiết Đản nghe vậy liền một năm một mười kể hết toàn bộ trải nghiệm bản thân gặp phải.
"Ồ, là Phệ Thụ Lão Ma...năm đó...Ừm, bỏ đi, chuyện cũ mà thôi.
À phải rồi, hắn đã đổi danh, bây giờ hắn là Nguỵ Thụ Công - Tào Đức.
Gan thật lớn, diệt cả một gia trang gần sáu ngàn người đã đáng hận, hắn ngay tại chính giữa Sa Nhai Đảo, khắc tên của mình." Gia Cát Minh nói, mày rồng hơi nhíu lại, đối với hành động của Tào Đức vô cùng phản cảm.