Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 68: Gia Cát Minh thu đồ. Cổ trận Huyễn đạo?




Chương 68: Gia Cát Minh thu đồ. Cổ trận Huyễn đạo?

Ma Thiết Đản lắng nghe được hành động ngông cuồng của Nguỵ Thụ Công, cả người không khỏi run lên giận dữ, mày cau lại.

"Tiền bối...chuyện này-" Hắn kiềm chế cơn giận, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp hết đã bị đối phương chặn lại.

"Ma gia là thành viên của Nam Hải Minh, thân là lãnh tụ, Khương gia nhất định sẽ chủ trì công đạo cho Ma gia.

Sau khi trở về, ta sẽ lập tức phát truy nã mấy ma đầu này." Gia Cát Minh từ tốn nói, biểu cảm nghiêm túc, giống như ghét ác như thù, với chuyện này vô cùng quyết tâm báo thù cho Ma gia.

Ma Thiết Đản nhìn thấy biểu cảm của Gia Cát Minh, không kiềm được, xúc động muốn khóc.

"Tạ tiền bối, tạ Khương gia." Hắn lần nữa ôm quyền kính cẩn cảm tạ với Gia Cát Minh.

"Tiểu hữu tư chất kém, nhưng bản tính không tồi. Ta có thể giúp ngươi nâng lên tư chất, tuy tối đa chỉ có thể lên tới Ất đẳng.

Có điều, như vậy ngươi mới có tư cách tự tay báo thù cho gia tộc." Gia Cát Minh nói, ánh mắt chăm chú nhìn Ma Thiết Đản.

Ma Thiết Đản nghe được lời này như phát mộng, nhưng cũng không lấy đó làm kì lạ.

Khương gia thân làm thế lực siêu cấp, cao hơn cả Ma gia thời kỳ đỉnh phong, tài lực khổng lồ, đủ khả năng giúp hắn tăng lên tư chất. Hắn không nghi ngờ điểm này.

Tiếp đến là độ chân thật của đối phương, điều người này hứa có tin được không?

Khương gia không chỉ mạnh về tài lực mà còn có chiến lực, cường giả như mây. Mấu chốt chính là ở việc họ sẵn sàng thu nhận người khác họ, vì vậy mới có vị Gia Cát Minh làm gia lão khác họ Khương gia. Nên thu nhận hắn cũng không lạ.

Gia Cát Minh là người nổi tiếng Cam Vũ Hải Vực với biệt danh Ngoạ Long tiên sinh, là người cơ trí, đóng vai trò làm quân sư cho đương đại gia chủ Khương gia. Bên cạnh đó, y còn là cường giả tứ chuyển đỉnh phong, người kính nể y rất nhiều. Vì vậy hắn tin y nói được sẽ làm được.

Về phần động cơ tại sao mời chào hắn, hắn không rõ, nhưng lần này hắn muốn đánh cược một phen. Vì ngoài lựa chọn này chính là lênh đênh vô định trên biển.

"Tạ tiền bối cân nhắc, thứ cho vãn bối nói thẳng.

Gia Cát tiền bối hẳn là phải có điều kiện đúng không ạ?" Ma Thiết Đản bảo trì trạng thái kính cần hỏi.

"Trái lại cũng không phải kẻ vô tri, không có bữa ăn nào là miễn phí. Ừm, ta quả thật có điều kiện.

Điều kiện thứ nhất, đó là ngươi hứa với ta, không được đánh mất bản tính của mình, mãi mãi nhớ rõ mục đích ban đầu." Y nói một nửa, ngừng lại chút xem biểu hiện của hắn.

"Điều kiện này tiền bối không cần nói, ta chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng!

Thù này không báo thề không làm người!" Ma Thiết Đản rõng rạc nói. Hắn vẫn cúi đầu, không biết đối phương đối với câu trả lời của hắn là gật đầu hài lòng.

"Hảo tiểu tử, nghe tiếp điều kiện thứ hai. Đây là mấu chốt.

Ngươi phải trở thành đồ đệ của ta, từ giờ tu hành Khí đạo.

Thế nào? Đáp ứng được không?"

Lời này vừa nói ra, lập tức Ma Thiết Đản quỳ xuống hai chân, gập người vái Gia Cát Minh.



"Đồ nhi Ma Thiết Đản, bái kiến sư phụ!" Hắn một chút cũng không chần chừ, quyết đoán quỳ xuống bái sư thay cho lời đồng ý.

Chỉ thấy sau đó, có hai bàn tay đưa ra đỡ hắn dậy. Khi ngẩng mặt lên hắn nhìn thấy khuôn mặt tán thưởng của Gia Cát Minh.

"Tốt! Đồ nhi ngoan! Hahaha." Gia Cát Minh hai mắt phát sáng, vừa cười vừa vỗ vai Ma Thiết Đản.

"Sa Nhai Đảo bây giờ cạn kiệt sinh cơ, không sớm thì muộn sẽ vỡ vụn rồi chìm vào đáy biển.

Bây giờ ngươi lập tức cùng vi sư quay về Khương gia, người bạn kia của ngươi cũng có thể.

Khương gia có cổ sư tu hành Tình đạo, có lẽ có thể giúp hắn chưa trấn thương tâm lý, khôi phục thần trí." Lời cuối, Gia Cát Minh nhìn về phía Ma Vu Quân ở trên bờ cát nghịch ngợm, thở dài nói.

Ma Thiết Đản lại thêm cảm kích, nếu Ma Vu Quân có thể trở lại bình thường, vậy hắn sẽ có thêm một đồng đội báo thù Ma gia, là chuyện tốt.

"Tạ lão sư." Ma Thiết Đản nói, toan ôm quyền, chỉ thấy đối phương đưa tay giữ lại.

"Đã là sư đồ, ngươi từ giờ về sau không cần câu nệ mấy cái tiểu tiết này với ta." Gia Cát Minh mỉm cười nói.

Nói rồi y rút ra quạt lông, phất một cái đưa cả hai người Ma Thiết Đản, Ma Vu Quân nhấc lên. Sau đó cả ba người hướng phương bắc mà bay đi.

Ma Thiết Đản không có tâm trạng cảm thán việc lần đầu được bay, hắn chỉ chăm chăm nhìn về Sa Nhai Đảo, trong lòng càng thêm quyết tâm.

...

Vô Tung Đảo.

Ma Vô Hối ngồi xếp bằng trong khe núi, lúc này trong tay hắn cầm một con cổ.

Cổ này giống như một con dơi, toàn thân một màu xám tro, cả người nổi bật nhất là cái miệng rộng luôn há, dường như không thể đóng lại, thêm nữa chính là nó không có mắt.

Đây là con cổ hắn vừa hợp luyện mà thành, cao tới nhị chuyển, mang tên Âm Bích. Vốn hắn có ý tưởng luyện cổ Tinh Bích nhưng so với một con cổ chỉ có thể phòng ngự, thì một con cổ vừa phòng ngự vừa cách âm sẽ tỏ ra ưu việt hơn.

Chân chính công năng của cổ Âm Bích là dựng một bức màn sòng âm bao phủ lấy toàn thân của cổ sư, bức màn này sẽ ngăn cản mọi âm thanh phát ra từ bên trong, khả năng phòng ngự chỉ là đi kèm.

Cũng vì vậy nếu so ra, khả năng phòng ngự của nó kém hơn cổ Tinh Bích nhiều, nói thẳng ra, là rất kém.

Nhưng không sao, Ma Vô Hối đã bù đắp điểm này bằng việc sáng tạo hợp chiêu mới lấy cổ Âm Bích phối hợp với hai con cổ Tinh Niệm nhất chuyển, và cổ Hỗn Ý, tạo thành chiêu tên Hỗn Tinh Âm Bích.

Hợp chiêu này tạo một bức màn ánh sao màu xám bao phủ lấy toàn thân cổ sư, bức màn này có thể cản âm thanh từ bên trong phát ra, đồng thời nếu có ai t·ấn c·ông, nếu đụng vào những ngôi sao màu xám thì sẽ sinh ra hỗn ý trong đầu.

Về cơ bản, nó chính là hợp chiêu Phi Tinh Hỗn Ý, nhưng hắn đổi cổ Phi Tinh thành cổ Âm Bích và thêm một con cổ Tinh Niệm thứ hai.

Về phần hắn từ đâu có được cổ Tinh Niệm thứ hai, hắn sẽ luyện sau. Trên con đường xuống nguyên đàm lúc trước, hắn đi ở sau Ma Thiết Thạch, vừa đi vừa vơ vét cổ Tiểu Lam Quang, số lượng rất lớn, con số lên tới ngàn con, chúng lúc này đều nằm trong không khiếu của hắn, rải rác trên trời như sao.

Số cổ Tiểu Lam Quang này, hắn đều có kế hoạch, luyện một số con cổ tinh đạo, còn có thăng luyện mấy con vốn có lên nhị chuyển.

Nhưng trước mắt, hắn còn có việc khác phải làm.



Nghĩ rồi Ma Vô Hối đứng dậy, thúc lên cổ Âm Bích, một tấm màn sóng âm bao bọc lấy hắn. Tấm màn này vô cùng khó nhìn, phải tập trung thật kỹ mới nhận ra được.

Ma Vô Hối nhìn vào làn sương mù trước mắt, trong lòng lảm nhảm một câu:

"Người theo hương hoa mây mù giăng lối, làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi...

Có phải ta nên quay MV rồi không?"

Mấy ngày nay căng thẳng, hắn không có thư giãn chút nào. Giờ đối diện cảnh Phệ Thụ Lão Ma sắp quay trở lại, hắn chỉ có thể mua vui trong khổ.

Thế rồi vị thiếu niên cụt một tay này dấn thân bước vào làn sương mù dày đặc.

Hắn áp tay phải vào thân núi, từ từ bước đi, tinh thần tập trung vào lòng bàn tay, cảm nhận thật kỹ, thỉnh thoảnh dùng sức ấn một cái.

Theo thông tin ý chí Ma Trấn Hải để lại, trên đỉnh núi chính là trung tâm cổ trận sương mù này.

Để lên được đó, một là phi hành lên, hai là men theo chân núi, nhất định sẽ tìm được một khu vực có độ gồ ghề lớn, có thể dùng để leo l·ên đ·ỉnh.

Ma Vô Hối lúc này đang tìm khu vực đó, hắn không chỉ để ý cảm nhận lòng bàn tay mà còn phân ra tinh thần thôi động cổ Khí Cảm, cảm nhận xung quanh.

Rất nhiều thú săn mồi có tai thính có thể phát giác âm thanh từ xa, nhưng cũng có thú săn mồi mũi thính, ngửi được mùi của hắn.

Về vấn đề đó, hắn không có phương pháp để phá giải, hắn bây giờ là đang cược.

Nhưng cũng không phải cược mù quáng, ý chí của Ma Trấn Hải có một thông tin rất thú vị, khiến hắn dám đem mạng ra cược.

Trong đó có nói, khi Ma Trấn Hải tìm nơi an cư lạc nghiệp, đã đến khám phá hòn đảo này.

Ông ta ở nửa tháng trên đảo nhưng thức ăn chỉ có một số loài động vật nhỏ, khá vô hại. Rất nhiều lần bắt gặp dị thú nhưng vì lý do gì đó, chưa từng giao chiến, mà hai bên chỉ duy trì khoảng cách tương đối.

Ông ta cũng từng thử đuổi theo một con nhưng đối phương quá nhanh, đuổi như nào cũng chỉ thấy được bóng.

Vì thế cuối cùng chốt lại là, đảo này nhiều dị thú nguy hiểm sở hữu tốc độ cao, chúng có bản năng cầu sinh nên không đụng đến cường giả nhưng nếu muốn săn cổ sư từ nhị chuyển trở xuống, với tốc độ đó thì vô cùng dễ dàng.

Đối với ông ta, những điểm này có chút kì lạ nhưng lại không biết kì lạ ở chỗ nào, không chứng minh được.

Nhưng Ma Vô Hối có thể đoán được chân tướng, cũng là vì hắn từng là cổ tiên, hiểu biết hơn phàm nhân nhiều lắm.

"Ban đầu ta cho rằng đây là cổ trận Hà đạo, nhưng nếu những gì Ma Trấn Hải gặp phải là thật, cộng thêm trải nghiệm của ta trên đảo cũng không khác lắm.

Khả năng rất lớn, cổ trận trên đảo là Huyễn đạo...nơi này chỉ tồn tại vài con thú nhỏ bình thường mà thôi, những dị thú tốc độ cao kia chỉ là thủ đoạn Huyễn đạo đánh lừa."

Tạm bỏ qua Hà đạo, đây là một phân nhánh của Khí đạo, nhưng chung quy cũng không có hoàn toàn tách rời, có thể nói là tiểu đạo và đại đạo. Giống như Tình đạo là tiểu đạo của Trí đạo.

Chúng ta nói đến Huyễn đạo, lưu phái này có thể nói là ngược đường với Mộng đạo.

Mộng đạo am hiểu khống chế giấc mơ, thủ đoạn nổi tiếng nhất là g·iết người trong mộng, chân lý của Mộng đạo là "trong giả có thật". Sự tình trong mơ lại có thể ảnh hưởng đến hiện thực.



Còn chân lý của Huyễn đạo, vừa vặn ngược lại, đó là "trong thật có giả". Huyễn đạo am hiểu khống chế ngũ giác của mục tiêu, đem họ vào ảo ảnh chân thật đến mức khó có thể phân biệt.

Hắn cảm thấy phán đoán này rất hợp lý, dị thú thường là cường đại, chúng có thể không bằng cổ sư ngũ chuyển nhưng sẽ không cắm đầu chạy mãi như thế, quá phi logic.

Ở trên đảo không lâu nhưng hắn quả thật đã tiếp xúc với vài con thú nguy hiểm, nhưng chúng thuỷ chung chưa từng tiếp cận hắn.

Thứ duy nhất dám tới gần hắn là mấy con thỏ, cùng một con chim, đều bị hắn g·iết rồi treo ở thắt lưng.

Thủ đoạn Huyễn đạo rất khó phòng bị, giống như Trí đạo. Cổ sư Huyễn đạo có thể khiến rất nhiều thủ đoạn trinh sát gặp bế tắc.

Ngươi sẽ không thể tin tưởng tai, mắt, mũi, thậm chí cảm giác của mình. Về cơ bản, cổ Khí Cảm của hắn vào trong cổ trận này cũng có thể bị lừa.

Nhưng hắn cũng không vì phán đoán này mà từ bỏ dùng cổ Khí Cảm, phán đoán dù có chín phần mười độ chính xác cũng chưa hoàn toàn đáng tin.

Có điều, cũng vì phán đoán này mà hắn dám đem mạng ra cược, dám dấn thân vào sương mù. Ít nhất nếu đoán sai, hắn vẫn còn cổ Khí Cảm để sớm phát giác chuyện không ổn.

Bỗng Ma Vô Hối khựng lại một khắc, trong lòng hắn có một tia trực giác gì đó mơ hồ, nhưng hắn nghĩ sao cũng không nắm bắt được, nên tạm bỏ qua, tập trung việc trước mắt.

Quay lại cổ trận này. Nếu thật là cổ trận Huyễn đạo, liệu có thể tìm được đường lên núi? Ngọn núi này liệu có phải thật? Tất cả những gì hắn gặp từ đầu đến giờ có phải thật?

Sẽ có rất nhiều câu hỏi, khiến người ta nghi ngờ chính mình.

Nhưng!

Giả chung quy vẫn là giả.

Có thể tạo ra ảo ảnh ngọn núi nhưng sẽ không thật sự biến từ không thành có. Vẫn có cách thử để xem đây có phải núi thật không.

Vì vậy Ma Vô Hối không chỉ cảm nhận bằng lòng bàn tay mà còn không ngừng ấn mạnh vào, nếu như xuyên qua, vậy thì là giả rồi.

"Nếu Huyễn đạo tạo giả tượng phối hợp Độc đạo gây mê sảng...Ừm, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.

Giống như ở Trái Đất chơi mai toé, nếu gặp phải một kẻ song tu hai lưu phái này, thì đó mới thật sự là hết cứu." Ma Vô Hối lảm nhảm trong lòng.

Hắn cứ như vậy men theo chân núi ba canh giờ, đi đến khi chân mỏi rã rời, cuối cùng đã tìm được khu vực gồ ghề kia.

"Ừm, có rất nhiều chỗ đá nhô ra, vừa đủ để đặt chân hoặc tay bám vào." Ma Vô Hối đánh giá một chút.

"Ồ?" Chợt hắn nắm vào một chỗ, liền nắm "hụt" chính xác mà nói, bàn tay hắn lúc này nắm xuyên qua đá.

"Ra vậy, phần khác của ngọn núi không bị bố trí giả tượng nhưng đến chỗ này mới có. Ừm, thú vị, nhưng tính thử thách không lớn.

Có lẽ do cổ trận đã không còn nguyên vẹn, nếu còn, chỉ sợ ta lang thang cả năm cũng chưa tới được ngọn núi này" Nghĩ rồi hắn ngồi xuống, dựa lưng vào núi.

Chỉ thấy cổ Xà Chỉ trên ngón tay hắn há miệng, từng món đồ theo đó rơi ra, nào là gỗ, đá lửa, chảo, dầu ăn, gia vị, nước, dao, thớt,...đầy đủ dụng cụ nấu nướng.

Cổ sư không thể bỏ ăn uống, cổ tiên cũng không thể. Hắn muốn có sức leo núi thì phải làm một bữa no bụng, ngủ một giấc lấy sức.

Từ lúc hắn lên đảo đến bây giờ còn chưa qua nửa ngày, Phệ Thụ Lão Ma từ Sa Nhai Đảo đến Vô Tung Đảo cũng phải mất từ một đến hai ngày, hắn vẫn còn thời gian.

"Được rồi, thịt thỏ hay thịt chim? Vẫn là thỏ đi."