Chương 8: Hư vinh và lợi ích.
Sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Ma Vô Hối khẽ động ý niệm một chút. Một con cổ có màu xanh lam nhè nhẹ bay ra từ trong không khiếu của hắn.
"Cổ Tinh Niệm..." Ánh mắt Ma Vô Hối vẫn thâm sâu như đầm nước, phản chiếu ánh sáng của con cổ. Trong đầu hắn không khỏi nhớ về dòng thời gian trước.
Con cổ này không chỉ là cổ Tinh đạo mà còn là cổ Trí đạo. Trí đạo am hiểu suy luận, tính toán. Dòng thời gian trước hắn chủ tu Tinh đạo nhưng phụ tu chính là Trí đạo.
Hai lưu phái này lại có một sự liên hệ khá thú vị, mà điểm mấu chốt chính là con cổ Tinh Niệm này.
Công dụng của nó chính là gia tăng tốc độ sản sinh suy nghĩ của cổ sư, giúp họ suy tính nhanh hơn.
Ma Vô Hối trùng sinh vào khoảng thời gian xa hơn kế hoạch vốn có của hắn, vì thế hắn phải chỉnh sửa lại kế hoạch khá nhiều.
Con cổ này rất phù hợp với tình cảnh bây giờ.
Hắn ngiêng đầu nhìn ra khe cửa sổ, trong lòng phán đoán giờ giấc.
"Vẫn còn thời gian." Nói rồi hắn nhắm nghiền hai mắt, nhẹ nhàng rót chân nguyên vào cổ Tinh Niệm.
Chỉ thấy trong đầu hắn sinh ra mấy ngôi sao, những ngôi sao này chính là suy nghĩ do cổ Tinh Niệm sinh ra.
Chúng bắt đầu mạnh mẽ lao vào nhau. Có lúc hai ngôi sao suy nghĩ vỡ vụn, có lúc hợp lại làm một, có lúc lại bắn ngược ra.
Ngôi sao suy nghĩ bị vỡ biểu tượng cho việc suy nghĩ đó đi vào ngõ cụt, nếu hợp lại thì là thành công, bắt ngược là hai suy nghĩ không liên quan đến nhau.
Ma Vô Hối dùng cổ này rất thành thạo, có chút xe nhẹ đường quen. Đó là bời vì dòng thời gian trước hắn dùng nó rất nhiều, thậm chí tốn rất nhiều công sức nâng nó lên lục chuyển.
Một canh giờ trôi qua, Ma Vô Hối từ từ mở hai mắt, có thể thấy ánh sao ẩn hiện trong con ngươi.
Hắn lại đưa ý niệm vào kiểm tra không khiếu, phát hiện chín thành sáu chân nguyên chỉ còn lại bảy thành mốt.
"Đổi lại là tư chất loại Đinh, vậy thì khổ cực một phen rồi."
Ma Vô Hối vẫn chưa thu lại ý niệm mà tiếp tục nhìn nhắm không khiếu của mình. Mặt biển chân nguyên màu trắng giao động không ngừng, thỉnh thoảng va vào vách không khiếu bắn lên bọt nước.
Trên trời có hai con cổ trùng đang đuổi bắt bay thành vòng tròn. Trong đó một con nhìn như bọ rùa, toàn thân phát ra ánh sáng màu lam. Con còn lại thì giống bọ hung cũng có màu lam nhạt, cái sừng dài nhất của nó có hình mũi tên.
Con trước chính là cổ Tinh Niệm mà hắn vừa dùng, con còn lại là cổ Tinh Tiễn. Hôm qua hăn tuy thua nhưng cũng chỉ là bị chọn cổ sau cùng, con cổ Tinh Tiễn này chính là lấy được từ đó.
"Những đứa trẻ khác có một con cổ, ta lại có hai.
Chính xác mà nói...hai con phàm cổ." Hắn mỉm cười nhìn hai con cổ vui chơi.
Cổ sư bình thường có nhiều cổ trùng cũng tốt nhưng đôi khi lại hoá dở.
Cổ trùng đều cần nuôi dưỡng, đồng nghĩa phải bỏ nguyên thạch ra mua thức ăn cho chúng.
Nhưng Ma gia lại ít lo lắng khoản này, vì cổ họ dùng đa số là Tinh đạo. Thức ăn của chúng chính là ánh sao, cái này không phải đêm nào cũng có sao?
"Ma gia truyền thừa mấy trăm năm nhưng chưa từng có cổ sư tu Trí đạo, vì thế trong sách không ghi lại cổ Tinh Niệm.
Họ không biết rằng, cổ Tinh Niệm và cổ Tinh Tiễn chính là diệu phối!" Ma Vô Hối cười lạnh trong lòng, không khỏi sinh ra khinh thường.
Cổ sư Ma gia nào cũng biết thôi động cổ Tinh Tiễn sẽ tốn đến nửa thành chân nguyên nhất chuyển sơ giai mới tạo ra được một mũi tên ánh sao.
Tiêu hao như vậy trong chiến đấu nhanh thì còn đỡ, chiến tiêu hao thì cổ sư loại Đinh, Bính chịu thiệt rồi.
Vì thế cổ Tinh Tiễn trong Ma gia chỉ có cổ sư tư chất cao chọn. Nhưng họ không biết cổ Tinh Niệm sẽ giải quyết vấn đề này.
Những ngôi sao suy nghĩ được sinh ra từ nó có thể thay thế chân nguyên mà tạo ra mũi tên ánh sao.
Cổ Tinh Niệm chỉ tiêu hao một phần tư thành chân nguyên nhất chuyển sơ giai đã có thể khiến cổ sư không ngừng sinh ra ngôi sao suy nghĩ trong ba mươi phút.
Đống này đồng nghĩa với việc chỉ tốn một nửa so với bình thường, tích luỹ suy nghĩ ngôi sao là có thể tạo ra bốn năm mũi tên ánh sao.
Cổ sư cần chú ý ba phương diện nuôi, dùng, luyện. Cổ sư biết dùng một con cổ thôi là chưa đủ, biết phối hợp nhiều cổ trùng mới là tốt.
...
Buổi học ngày hôm nay giảng dạy học viên về như thế nào để hấp thụ nguyên thạch.
"Nguyên thạch là do chân nguyên tinh khiết trong nguyên đàm cô đọng mà thành.
Vì thế chúng ta cũng có thể đảo ngược quá trình này, hấp thu lấy chân nguyên trong nguyên thạch." Gia lão Học Đường đứng trên bục ôn tồn giảng dạy.
Y còn lấy ra một viên nguyên thạch làm mẫu cho chúng học viên nhìn thấy, đứa nào đứa đấy chố mắt ra hứng thú.
"Như vậy ta có thể liên tục tu hành mà không phải chờ chân nguyên hồi phục rồi!"
"Đồ ngốc, chân nguyên của ngươi chỉ có ba thành ba. Dùng bao nhiêu nguyên thạch mới đủ cho ngươi? Biết tiết kiệm chút."
"Thật ngưỡng mộ Vu Quân, hắn không cần hấp thụ nguyên thạch vẫn có chân nguyên sung túc."
Chúng học viên bất giác ngó sang nhìn thiếu niên anh tuấn ngồi ở ngay bàn đầu gần cửa. Lưng hắn thẳng, đầu ngẩng cao, thần sắc bình ổn.
Không ít nữ đệ tử đỏ mặt, trong lòng khẽ động đậy mà vội quay nhìn chỗ khác.
Đúng lúc thấy một tên học viên da ngăm, tóc dài để xoã rủ xuống trên vai gã, hắn đang ngửa đầu nhìn trần nhà, mồm cắn cắn cây bút chì.
Cảnh này khiến họ lập tức cụt hứng, so Ma Vô Hối với Ma Vu Quân chính là hai thái cực.
Một người hoàn hảo tuyệt mỹ, tính tình vô cùng dịu dàng với mọi người. Một tên thì cả ngày chỉ biết nghịch ngợm, học hành không đến nơi đến chốn, ngoại hình cũng có chút...kém.
"Đứa trẻ này...Hừ!" Gia lão Học Đường không vui trong lòng.
Thế rồi y dừng biểu diễn, cất đi viên nguyên thạch. Y đưa mắt nhìn về góc lớp, tay vo thành nắm đấm đưa lên trước miệng "khụ" một cái.
Tất cả học sinh đều chú ý đến ông, xong lại quay xuống nhìn Ma Vô Hối ở góc lớp. Thấy hắn vẫn như cũ nhìn chần nhà ngậm bút, hai chân dưới bàn còn xếp chéo đung đưa.
Gia lão Học Đường thấy vậy lại "khụ" một cái, hắn vẫn không để ý. Trong đám học viên có vài người thiếu chút muốn đứng dậy giáo huấn hắn.
"Ma Vô Hối!" Cuối cùng lão hết kiên nhân, khẽ quát một tiếng.
Lời lão không to không bé nhưng khiến Ma Vô Hối giật nảy mình một cái, bút trong miệng rơi xuống bàn. Hắn thấy gia lão Học Đường đang nhìn mình liền lập tức ngồi ngay ngắn lại.
"Mau trả lời cho lão phu, nguyên thạch được sinh ra từ đâu?" Y nghiêm nghị nói, mày hơi cau lại.
Nghe câu hỏi Ma Vô Hối vội vàng đứng dậy, nhưng hắn chưa trả lời ngay. Đứng vò đầu một lúc hắn mới trả lời.
"Là lão sư ngài đưa cho con ạ..." Hắn cười cười trả lời, thực sự coi như trò đùa.
Câu trả lời của hắn khiến không ít học viên phì một cái, vội vàng bịt mồm. Cũng có khiến một số thì lắc đầu ngao ngắn. Đặc biệt là Ma Vu Quân liếc nhìn hắn một cách khinh thường.
"..." Gia lão Học Đường bất giác cau mày. Học sinh kiểu này lão từng gặp qua, nhưng bọn chúng tư chất thường rất thấp.
Học viên loại Giáp không phải năm nào cũng có nhưng nếu có đều là người ưu tú. Sao có thể vất đi như này?
Lão nhìn Ma Vô Hối một lần nữa, mặt hơi nhăn lại. Cuối cùng đuổi hắn ra khỏi lớp bắt đứng phạt.
Ma Vô Hối tỏ ra không phục, bĩu môi muốn cãi nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi ra. Gia lão Học Đường nhìn theo hắn mà lắc đầu.
Mà lão không biết đây chính là biểu hiện mà hắn muốn tạo ra. Chính là thế cục người người coi thường hắn, chán ghét hắn.
Lúc còn ở Trái Đất hắn có đọc Đạo Đức Kinh của Lão Tử. Nhưng khi đó thiển cận không hiểu gì.
Mãi đến khi hắn thành tựu cổ tiên ở dòng thời gian trước, lợi dụng thủ đoạn Trí đạo để nhớ lại. Cũng từ đó hắn ngộ ra nhiều đạo lý.
Tất nhiên hắn cũng không tiếp thu hết, chọn lọc phù hợp với bản tính mới là tốt nhất.
Một trong những thứ hắn ngộ ra đó chính là: muốn bình ổn phát triển thì nên điệu thấp như nước. Nước sẽ ở chỗ thấp, mà chỗ thấp thì ít bị người ta cạnh tranh hay chú ý.
Đến khi đủ lông đủ cánh rồi...Ha, lúc đấy vùng lên chưa muộn. Có lùi thì mới có tiến, phải biết nhẫn nhịn...
Dòng thời gian trước hắn giống như Ma Vu Quân, phát ra hào quang của tư chất loại Giáp trong loại Giáp. Lại còn rất chăm chỉ học hành, trở thành tâm điểm của mọi người.
Nhưng sau này hắn mới nhận ra thứ hư vinh đó là gông cùm, xiềng xích chói buộc hắn. Đạo Đức Kinh cũng có viết "vinh dự là điều nhục và đáng sợ".
"Khi ta nếm được mùi vị cùa vinh quang, ta sẽ sợ hãi mất đi, sẽ làm nhiều thứ để có nhiều hơn." Ma Vô Hối thầm nghĩ.
"Đến lúc đó, bản tính đã mất." Thế rồi hắn chốt lại một câu trong lòng, đứng ở ngoài hành lang yên lặng chịu phạt, bộ dáng không một chút hối cải.
Đến thế giới này và hưởng được vinh quang, khiến hắn bất giác thay đổi. Đến khi nhận ra thì biết bao thời gian cùng tinh lực quý báu đã mất.
Vì thế, đời này hắn quyết không lặp lại sai lầm. Hư vinh cũng không ăn được, không giúp hắn truy đuổi thứ trong lòng.
Bất kể là ở Trái Đất hay ở đây, đều nên sống một cách lí trí. Cái gì có lợi thì làm, không có lợi không đáng bỏ sức.
Hắn không ghét bỏ tư tưởng xoay quanh hai chữ "lợi ích" ở thế giới này, ngược lại là rất thưởng thức.