Chương 70: Phúc địa. Phát mộng rồi.
Đáp lại hắn là một tiếng cười khanh khách, tiếng cười giống như của một đứa trẻ chừng mười tuổi, vang vọng trong không gian xung quanh.
Có chút dị.
Cảnh tượng trước mặt hắn bỗng chốc nhòe đi làm người ta có cảm bản thân đang say rượu hoặc đang phê. Sau đó, tất cả bắt đầu tan ra như làn khói.
"M* nó, ta nói chơi mà hóa ra tên khốn này dùng huyễn ảnh thật." Ma Vô Hối thầm mắng trong lòng, tính nết Địa Linh này cũng quá biết chọc người rồi.
Cảnh tượng chân thực của nơi đây lộ ra, hắn lúc này đang ở trong một căn nhà trúc đơn sơ, cả nhà chỉ có giường trúc hắn đang ngồi ở góc nhà, một bộ bàn ghế làm từ thân trúc nằm cạnh cửa sổ, trên bàn có một bộ ấm chén uống trà cũng...làm từ trúc, ngoài cừa sổ...nhìn thấy cả một rừng trúc...
"Ở đây là trúc, ở kia là trúc, mọi nơi đều là trúc...không thấy ngán sao?" Trong lòng khẽ thở dài một câu.
Chợt, khói trắng từ đâu bay tới trước mặt hắn, tụ lại ở trên ghế.
Khói trắng như cục đất sét, nhào nhào nặn nặn cuối cùng ngưng tụ thành một lão đầu râu tóc bạc phơ, tóc và râu kéo dài đến chân, cả người chỉ cao có mét hai.
"Lùn quá nên không dám ngồi đúng không, sợ ngồi chân không chạm đất chứ gì." Ma Vô Hối đối với cái loại làm màu này đã thấy nhàm chán, trong lòng tự mua vui một chút.
Chỉ thấy hai mắt him híp của đối phương mở ra nhìn hắn, giọng trẻ con vang lên:
"Tiểu hữu rất thú vị, tu vi chỉ có nhất chuyển nhưng chuyện ta là Địa Linh cũng biết.
Ừm, nhưng ngươi cũng chỉ là phàm nhân, hẳn là thắc mắc đầu đuôi câu chuyện là như thế nà-"
"Ta không." Hắn lạnh lùng đáp, sau đó đứng dậy bước ra ngoài nhà.
Rừng trúc xanh mơn mởn, thân trúc khẽ đung đưa trong gió, còn có ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ hở chiếu lên con đường đất uốn lượn.
"Ừm, có chút thơ cảnh, không hổ là phúc địa Huyễn đạo. Mặc dù có phần một màu nhưng cũng vẫn rất đẹp. Cho người ta một loại cảm giác vừa thật lại vừa không thật."
Đến giai đoạn cổ tiên, phàm khiếu đã không còn nữa, mà thay vào đó là tiên khiếu. Tiên khiếu cổ tiên từ lục đến thất chuyển sẽ được gọi là phúc địa, bát đến cửu chuyển được gọi động thiên.
Phúc địa động thiên là một thế giới nhỏ tách biệt với Cổ giới bên ngoài, quang cảnh của nó được quy định bởi lưu phái mà cổ tiên "nhập đạo" hay nói cách khác là chủ tu.
Bên cạnh đó, những trải nghiệm trong đời trước khi thành tiên cũng tạo ra ảnh hưởng nhất định.
Phúc địa này tuy là Huyễn đạo nhưng nhìn đâu cũng là trúc, người không hiểu sẽ nghĩ rằng đây là phúc địa Mộc đạo.
Nhưng nên biết, phúc địa động thiên vô cùng rộng lớn, nhỏ nhất cũng phải ba trăm vạn mẫu. Mảnh rừng trúc này không đại biểu cho cả phúc địa.
"Trúc này đều là trúc thật, nhưng chỉ là trúc thường, không có gì đặc biệt.
Xem ra thuần tuý là để trang trí, hẳn là nơi nghỉ ngơi thư giãn." Ma Vô Hối vừa sờ sờ thân trúc vừa đánh giá.
Hoàn toàn không để ý lão đầu kia gặp sự lạnh nhạt của hắn, có chút sượng chân cứng ngắc, vẫn như cũ đứng ở trên ghế trong nhà, hoá thành bức tượng.
Chợt lão phản ứng lại, dậm chân một cái lại đem cả người hoá thành khói trắng, lao ra khỏi nhà.
Lần nữa tụ lại thành hình người đã đứng trước người Ma Vô Hối, lưng xoay lại, dùng cái ót nhìn người, bộ dáng cao nhân, lão đằng hắng một cái rồi nói:
"Tiểu hữu đừng thẹn quá hóa giận, ta có thể giải thíc-"
"Không, cho ta đi xem tiên
nguyên còn lại của phúc địa này." Ma Vô Hối lần nữa mặc kệ lão, lạnh lùng ra lệnh.
Lão đầu đang nói lại bắt đầu "hoá đá" đứng đó vài giây mới tỉnh lại, hai tay nhỏ nắm nắm, dường như có chút giận, nhưng vẫn là dậm chân một cái, đem cả hai người biến thành làn khói bay đi, rời khỏi chỗ nhà trúc.
Một lúc sau, vẫn ở trong rừng trúc, hai người cuối cùng dừng lại ở một cái "hồ".
Ma Vô Hối liếc lão đầu kia một cái, thấy đối phương đầu quay một chỗ khác lẩm bẩm cái gì đó, mơ hồ cảm thấy đang bị tiểu lão đầu này trù ẻo.
"Xem ra ta thật sự trở thành chủ nhân phúc địa này rồi." Hắn gật đầu hài lòng.
Sau khi cổ tiên c·hết, phúc địa sẽ không vì đó mà c·hết theo, nó sẽ tiếp tục tồn tại. Có điều, tiên nguyên sẽ không tiếp tục được sinh ra nữa.
Thêm một điểm thú vị, cổ tiên là chủ phúc địa, sau khi c·hết rồi, vẫn như cũ là "chủ" phúc địa.
Nếu cổ tiên c·hết đi mà trong lòng vẫn còn chấp niệm, chấp niệm này sẽ kết hợp hai khí thiên địa, cuối cùng sinh ra Khiếu Linh.
Tiểu lão đầu đứng bên cạnh hắn chính là một Khiếu Linh, đại biểu cổ tiên kia đ·ã c·hết.
Khiếu Linh của phúc địa sẽ được gọi là Địa Linh, của động thiên sẽ là Thiên Linh.
Đây là phúc địa, vì vậy lão đầu kia là Địa Linh.
"Xích sắc tiên nguyên, lục chuyển à...số lượng không nhỏ, kinh doanh tốt lắm tiểu lão đầu." Ma Vô Hối vỗ vai tiểu lão đầu, mỉm cười nói, sau đó nhẩm đếm đếm trong "hồ" kia.
Dưới "hồ" này không phải là nước mà là rất nhiều quả cầu phát ra ánh sáng huyền ảo màu đỏ.
Chúng đều là tiên nguyên, đến cấp độ cổ tiên đã không dùng chân nguyên nữa mà chuyển thành tiên nguyên.
Tiên nguyên so với chân nguyên khác biệt lớn lắm, một cục tiên nguyên có thể biến thành vô hạn chân nguyên dùng mãi không hết.
Đây là một trong những nguyên do tiên phàm khác biệt. Cổ tiên có thể dùng cả trăm cả ngàn con phàm cổ cùng lúc mà không lo hết xăng, như vậy cổ sư chỉ có thể bé ngoan chịu đòn.
Nhìn màu tiên nguyên có thể đoán tu vi của cổ tiên, màu đỏ chính là lục chuyển.
Trong lúc hắn đang đếm, tiểu lão đầu lúc này cảm thấy chửi đủ rồi quay qua hỏi:
"Ngươi như thế nào biết ta là Địa Linh? Từ đâu hiểu biết mấy cái kiến thức cổ tiên này?" Đối phương đã rõ chân tướng của lão, không cần làm trò đóng vai cao nhân nữa.
"Ngươi đoán thử?" Ma Vô Hối thờ ơ đáp.
"Đoán không ra mới hỏi." Tiểu lão đầu thành thật đáp, Khiếu Linh chính là chân thành như vậy, chúng không thể nói dối.
"Ta đoán thôi, tìm nơi khỉ ho cò gáy như này làm truyền thừa thì khó có thể là bát chuyển. Mấy người đó toàn đỉnh phong một phương, sẽ không tuỳ tiện như này." Đang nói chợt dừng lại, sau đó lẩm bẩm:
"Ồ, chín mươi sáu viên xích sắc tiên nguyên, cũng được." Xong sau đó hắn mới quay ra nhìn tiểu lão đầu nói:
"Vậy ngươi hẳn sẽ là thất chuyển đổ xuống, không Địa Linh thì là gì?" Ma Vô Hối một mặt nói chuyện hiển nhiên nhìn lão.
"Ồ-ồ ừm...ta không ngờ cái này ngươi cũng biết...
Nhưng ý ta hỏi là làm sao ngươi biết bản thân đã vào mảnh phúc địa này." Tiểu lão đầu một mặt không tin được, nhất chuyển cổ sư cỏn con, tầng lớp con sâu cái kiến, vậy mà xem chừng hiểu biết rất nhiều.
"Xem ra ngươi cũng không thông minh, ta còn tưởng ngươi đã biết..." Ma Vô Hối khẽ khinh thường đối phương một chút, hắn quả thật thỉnh thoảng có thưởng thức loại cảm giác "làm người thượng đẳng thật tốt". Chỉ thỉnh thoảng thôi, đại đa số thời điểm đều luôn cho rằng ai cũng nghĩ nhiều như mình.
"Ta đoán thôi, dựa vào mấy viên đá tự dưng vỡ mà đoán.
Cổ trận không trọn vẹn ngoài kia không có công năng như vậy, nếu có đã sớm xuất hiện rồi, không phải đợi ta gần leo tới đỉnh núi mới làm, còn làm kiểu tuyệt đường sống như thế, rõ ràng là thử ta.
Chủ động thử không phải thứ một cổ trận không người điều khiển làm được, nhất là khi cổ trận không có chức năng đó.
Vậy chứng tỏ ta đã bước vào một thứ khác, không phải cổ trận ban đầu.
Cổ tiên thường sẽ không đi bố trí truyền thừa, trừ khi gần đất xa trời. Bố trí truyền thừa đơn giản như này, hẳn là lúc hấp hối mới làm ra được.
Còn cần nói nữa không?" Ma Vô Hối liên thoắng một hồi, nhận ra mình đang hưởng thụ cảm giác thượng đăng hơi quá, chủ động dừng lại.
Nhưng mới thế thôi mà hắn đã nói cho tiểu lão đầu ngơ ngác, mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc nhìn hắn.
Cuối cùng hoàn hồn lại, thở dài nói:
"Không cần nói nữa...c·hết rồi thì để lại tiên khiếu.
Ngươi nếu đã tiến vào một thứ khác ngoài cổ trận thì tỉ lệ rất cao là tiên khiếu...
Tiểu chủ nhân, người rất thông minh, cũng hiểu biết nhiều, ta nhận ngài làm chủ, coi như có phúc." Nói rồi ôm quyền hướng Ma Vô Hối mà kính nể.
"Nói tới...điều kiện nhận chủ của ngươi là gì?" Ma Vô Hối lần đầu chủ động hỏi, cái này hắn sao cũng không đoán ra được.
Điều kiện nhận chủ, hay nói cách khác là hoá giải chấp niệm của cổ tiên để lại. Hắn bây giờ là chủ nhân phúc địa này, đương nhiên chấp niệm đã được thành toàn.
"À, đó là...là...là...là..." Chợt tiểu lão đầu lặp đi lặp lại từ "là" biểu cảm trên mặt cũng dần biến thành khó coi.
"Ồ?" Ma Vô Hối nhíu mày, cảnh tượng này có chút kì quặc. Hắn chưa bao giờ gặp chuyện tương tự.
"Ta...ta...ta..." Tiểu lão đầu bất chợt cả người run rẩy, ngã quỵ xuống, sau đó ôm đầu, có vẻ rất đau đớn.
"Ta-ta...tại...sao...không...nhớ được..." Lão ta gằn từng chữ một, biểu hiện rất đau khổ, người bắt đầu quằn quại.
Chợt hai mắt Ma Vô Hối co rụt lại.
Bởi vị hắn phát hiện cơ thể tiểu lão đầu vậy mà có biểu hiện dần dần "mờ" đi.
Đây là dấu hiệu Khiếu Linh sắp biến mất, chính xác mà nói là sắp c·hết.
"Mau dừng lại! Ta không cần câu trả lời nữa!" Hắn vội cản lại, Khiếu Linh không chỉ không thể nói dối mà còn phải tuyệt đối tuân lệnh chủ nhân bất kể như nào.
Nếu hắn không kêu dừng lại, tiểu lão đầu sẽ cứ như thế mà c·hết đi. C·hết mất Khiếu Linh, đồng nghĩa mất đi "hệ điều hành" của tiên khiếu, hắn sau này muốn kiếm lợi từ tiên khiếu sẽ khó khăn vô cùng.
Nghe được mệnh lệnh của Ma Vô Hối, cơ thể tiểu lão đầu lúc này mới dừng run rẩy, sự "mờ" đi trên cơ thể dừng lại, bằng mắt thường thấy được đang bắt đầu hồi phục.
Trong quá trình tiểu lão đầu tự chữa trị, Ma Vô Hối rơi vào suy tư.
"Ta chỉ thuận mồm hỏi vu vơ một câu, không nghĩ lại xảy ra chuyện này.
Xem ra c·ái c·hết của vị cổ tiên này có ẩn tình, hơn nữa là tiên khiếu để lại có bàn tay của người khác đụng chạm.
Thủ đoạn thật cao siêu, có thể khiến Khiếu Linh quên mất chấp niệm mà vẫn có điều kiện nhận chủ. Chính xác mà nói, không phải quên mất, mà là bị che mất.
Ta lăn lộn giới cổ tiên cũng gần hai trăm năm, thủ đoạn như vậy là lần đầu tiên thấy...
Phúc địa này không đơn giản."
Ma Vô Hối nhìn tiểu lão đầu đang nằm dưới đất, trong mắt lộ ra một chút kiêng kị, không phải kiêng kị Khiếu Linh, mà là hắn kiêng kị người đứng sau chuyện này.
...
Ngoài phúc địa, Vô Tung Đảo, trong khe núi.
Nguỵ Thụ Công lúc này ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt.
Sầu Vũ một bên khác cũng ngồi xếp bằng, nhưng hắn là đang ngồi đọc sách. Đây là sở thích lúc rảnh rỗi của hắn.
Còn Nộ Hoả, nàng đang nằm ngửa trên nền đá, đôi mắt đen kịt kì dị mở to, một khắc sau dọng the thé cất lên, kèm theo một tiếng thở dài:
"Nhị ca...muội chán quá...đại ca toàn lực trùng kích ngũ chuyển, chúng ta chẳng có việc gì làm..."
Sầu Vũ mặc kệ nàng không quan tâm, chăm chú đọc sách mình.
Nộ Hoả thấy không lay động được nhị ca, bực bội đứng dậy bỏ đi, quyết định ra ngoài phá phách làm trò giải khuây, có lẽ đi "chọc chó" một chút.
...
Phía bắc Cam Vũ Hải Vực.
Trên mặt biển có ba bóng người lao nhanh, trong đó có một già hai trẻ.
Chính là Gia Cát Minh cùng đồ đệ mới Ma Thiết Đản và Ma Vu Quân khờ dại.
Chợt, thanh âm trầm ổn của Gia Cát Minh vang lên, hướng vị đồ đệ mới của mình mà nói:
"Đồ nhi, tập trung trước mắt, sợ rằng đây là cảnh tượng cả đời ngươi chưa từng thấy."
Ma Thiết Đản nghe vậy liền chú ý phía xa.
Chủ thấy đập vào mắt hắn là đất liền, không phải đất liền bình thường mà dường như...
Rất, rất, rất rộng!
"Sư phụ, chúng ta đến Bắc Nguyên rồi?" Ma Thiết Đản kinh ngạc hỏi.
Đất liền trước mắt hắn quá lớn, lớn đến mức cảm tưởng như vào đến lục địa rồi.
Mà một đường hướng phía bắc, chỉ có một lục địa đó chính là Bắc Nguyên.
Gia Cát Minh nghe vậy bật cười lắc đầu nói:
"Ta nói mà, cả đời ngươi chưa từng thấy.
Trước mắt không phải Bắc Nguyên, mà là đại bản doanh Khương gia.
Khang Lạc Đảo.
Hòn đảo lớn nhất Cam Vũ Hải Vực, một trong sáu đảo lớn nhất Đông Hải."
Ma Thiết Đản nghe xong mà kinh ngạc không thôi, vậy mà là đảo.
Rõ ràng trong tầm mắt hắn nhìn trái nhìn phải không thấy biển, xa xa về phía trước cũng không thấy biển...
"Vậy-vậy mà là đảo...so với đảo của Ma gia lớn hơn không biết bao nhiêu lần..."
Hắn còn chưa kịp bình tĩnh, cảnh tượng tiếp theo lại khiến hắn kinh ngạc.
Tiến sâu vào đất liền của Khang Lạc Đảo vậy mà là cả một toà thành trì khổng lồ, to gấp trăm lần Ma gia trang là ít, to đến mức hắn nhìn tới cuối phía bắc của toà thành chỉ thấy mờ mờ.
Tường thành làm bằng gạch đá chắc chắn, cao phải tới mười lăm mét có hơn, trên tường thành cứ cách một đoạn lại có tháp canh, có vẻ phòng bị rất nghiêm ngặt.
Đặc biệt đáng chú ý là cổng thành khổng lồ sừng sững màu nâu đất, trên mỗi bên cánh cổng đều khắc hình một con hươu đực với cái gạc vô cùng chắc khoẻ, đem tới một loại cảm giác uy nghiêm khó tả.
Gia Cát Minh đem hai người Ma Thiết Đản bay qua cổng thành.
Bên trong thành, các công trình kiến trúc mọc san sát, to, bé, cao, thấp, đủ loại đều có. Đường đi trong thành dù là đường lớn hay nhỏ đều là lát gạch, người qua lại đông đúc, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Rất nhanh, Ma Thiết Đản bị thu hút bởi toà công trình ngay chính giữa cái thành này nhìn là biết nơi ở của thành chủ.
"Sư-sư phụ, Khương gia thật giàu có...sống trong một toà thành to như thế..."
Chỉ thấy sư phụ nghe hắn nói liền cười cười, sau đó y thản nhiên đáp:
"Đây chỉ là một trong các toà thành của Khang Lạc Đảo.
Tổng cộng có tám toà tất cả nằm ở tám hướng khác nhau của đảo.
Toà thành này nằm ở hướng nam, lấy tên là Ly Thành.
Mà thành chủ của nó, là ta."
Nghe sư phụ nói mà Ma Thiết Đản thiếu chút hét lên hỏi "Người nói cái gì?" đem họng hắn xé ra mà hỏi.
Toà thành lớn như này, phồn hoa như này, Khang Lạc đảo của Khương gia có tám cái? Thế lực siêu cấp khùng bổ như vậy, rõ ràng chỉ hơn Ma gia thời đỉnh phong một cấp bậc mà lại giống như một trời một vực.
Còn nữa, thành chủ của toà thành này là sư phụ hắn? Có phải nói sau này hắn cũng sẽ sống trong cái kiến trúc to vật vã ở chính giữa kia không?
Ma Thiết Đản phát mộng rồi. Hắn có phán đoán về sự giàu có của Khương gia, nhưng ở mức độ này...phán đoán của hắn thua thực tế một trăm lần!