Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 72: Điểm tài nguyên. Hơi ấm lòng người.




Chương 72: Điểm tài nguyên. Hơi ấm lòng người.

Sau khi kiểm tra qua các loại cổ trùng, Ma Vô Hối ra lệnh tiểu lão đầu dẫn hắn đi xem mấy điểm tài nguyên trong phúc địa.

Cổ sư phát triển, tiền tài chỉ là thứ hỗ trợ, nhiều nhất đẩy nhanh tiến độ.

Nhưng cổ tiên phát triển lại khác, tiền tài là mấu chốt, là tối quan trọng.

Cổ tiên được ban cho tiên khiếu tự thành một thế giới, rộng lớn vô cùng, chính là để bọn họ kinh doanh mảnh tiên khiếu của mình, tự mình nuôi mình, càng giàu có thì đường đi được sẽ càng xa.

Cổ tiên thường buôn bán cổ tài mà bản thân kiếm ra, hoặc tự sản xuất được.

Tất nhiên, cũng có bán cổ trùng, tin tức tình báo, hợp chiêu,...đủ loại đều có.

Ma Vô Hối từng là cổ tiên, hắn biết rõ điểm này nên mới muốn tìm hiểu các điểm tài nguyên của phúc địa này.

Nhớ tới, dòng thời gian trước hắn cũng phải lăn lộn phát triển tiên khiếu, có thời điểm bắt đầu giống như ra ngoài chợ bán rau, có lúc lại giống đa cấp, đi mời chào đủ kiểu, cũng có lúc làm ăn thua lỗ, thiếu chút phá sản.

Tích luỹ một thời gian mới có thể tìm ra con đường phát triển cùng kinh doanh phù hợp.

Tóm gọn mà nói, thành tựu cổ tiên chính là đeo cái mác tư bản lên người.

Phúc địa này rộng bốn trăm năm mươi vạn mẫu, thuộc hạ đẳng phúc địa. Điểm tài nguyên có không ít.

Nhưng đa số là để sản xuất thức ăn cho cổ trùng, giá trị giao thương không quá lớn, quy mô cũng vừa đủ.

Cả phúc địa có hai điểm tài nguyên đặc biệt, một là rừng Bạch Vụ Trúc, một loại cổ tài tiên cấp hay còn gọi là tiên tài, vì khá hiếm nên giá trị trên thị trường cao.

Hai là một đàn Mộng Huyễn Hồ, rất nhiều bộ phận trên người chúng đều có giá trị làm tiên tài.

Nhưng mấu chốt là máu của chúng có thể dùng làm c·hất k·ích t·hích gây ảo giác, giới cổ tiên có không ít người chán nản tìm tới thứ đồ này.

Xem ra đây mới là thủ đoạn kiếm chác trọng yếu của phúc địa.

Dựa vào hai điểm tài nguyên này, cùng một số thứ lặt vặt khác, tiểu lão đầu sinh tồn tới được mười lăm vạn năm, ừm, cổ tiên cũng có người nghiện, kinh doanh thứ đồ này xem ra không tệ.

Lúc thấy đàn Mộng Huyễn Hồ, Ma Vô Hối trong lòng lảm nhảm một câu nói:

"Lão già này sẽ không nuôi cả Ác Huyễn Cẩu chứ?"

Đó là một loại dị thú đối ngược hoàn toàn với Mộng Huyễn Hồ, phân của chúng toả ra mùi hương khiến người ngửi phải gặp ảo giác đáng sợ, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Chúng thường được dùng để cai nghiện máu Mộng Huyễn Hồ.

Vậy mà có thật, tiểu lão đầu quả thật nuôi một đàn Ác Huyễn Cẩu, tuy nhiên quy mô nhỏ hơn, doanh thu cũng tàm tạm, cũng tại người muốn cai nghiện không nhiều.

Ma Vô Hối sau khi biết được thì thầm mắng lão già bất nhân, vừa gây bệnh vừa chữa bệnh, giỏi lắm, nếu là hắn, khả năng cũng làm như vậy.

Quay về hiện tại.

"Nhìn chung, phúc địa kinh doanh rất ổn, không cần ta nhúng tay vào quá nhiều.

Vậy tốt, ta càng có tinh lực tập trung vào việc khác." Ma Vô Hối cảm thấy khá hài lòng.

Hắn đã quyết định sẽ trốn trong phúc địa này một thời gian.

Trong thời gian này, hắn sẽ chọn một số cổ trùng hữu dụng trong phúc địa để bản thân dùng.

Đồng thời cũng sẽ bế quan, mục tiêu của hắn là trùng kích nhị chuyển, đồng thời thăng luyện cổ trùng trong tay, sáng tạo vài cái hợp chiêu hữu dụng.

Người ta nói tam chuyển mới đủ sức ngao du thiên hạ, nhưng nếu đủ giàu có, đủ nhiều thủ đoạn thì nhị chuyển cũng có thể.

"Truyền thừa Kiếm Vũ ta nhất định phải nhúng tay vào, ta thiếu nhất là thủ đoạn cường công, cùng phòng ngự.

Đoạt được truyền thừa này, một trong hai điểm yếu sẽ được hoá giải.

Hơn nữa còn có thể tiện tay xử lý Phệ Thụ Lão Ma..." Một bụng âm mưu quỷ kế lại bắt đầu nổi lên, Ma Vô Hối cẩn thận chuẩn bị kế hoạch.



Đồng thời, cũng chuẩn bị bế quan thời gian dài.

...

Ly Thành, chủ thành, Thành Chủ Phủ, tầng ba.

Tầng thứ ba khá rộng rãi thoáng đãng, cơ bản là bố trí rất nhiều sàn đấu, rõ ràng là nơi chuyên dụng để luyện tập khống chế cổ trùng, hợp chiêu.

Ở chính giữa tầng ba có một khu vực hình tròn trũng xuống, chính giữa khắc chữ "Tam" xung quanh viền hình tròn dùng vàng trang trí.

Chợt ánh sáng loé lên, sau khi tan đi, để lại một người đứng giữa hình tròn.

Người này tuổi trẻ nhưng trời sinh mang thân hình to lớn vạm vỡ, đầu hắn đã được cạo trọc, để lộ ra một vết sẹo kéo dài từ gáy đến thái dương, khuôn mặt hắn tuy tầm thường nhưng lại sở hữu đôi mắt kiên định vững vàng, con người này sẽ không dễ dàng gục ngã.

Đó chính là Ma Thiết Đản.

Hắn mặc một bộ võ phục màu đen, trên hai vai và ngực mặc giáp da, chính giữa giáp ngực khắc đầu một con hươu đực.

Đáng chú ý, hai tay áo xắn lên để lộ hai cẳng tay đầy những vết sẹo chi chít xếp chồng lên nhau.

Đều là phúc do vụ tập kích diệt môn kia của Nguỵ Thụ Công, hắn vẫn còn nhiều vết sẹo khác ẩn dưới lớp áo quần.

Chỉ nhìn ngoại hình thôi, hắn giống như một vị binh sĩ xông pha chiến trận nhiều năm.

Nhưng kỳ thực, chỉ là một đứa trẻ gặp t·hảm k·ịch, may mắn là tâm lý mạnh mẽ, chưa hoàn toàn sụp đổ.

Chợt, khi Ma Thiết Đản đang ngó nghiêng xung quanh, từ đằng xa có một người đạp không tiến tới.

Người này thân hình cao ráo, một thân bạch bào giao động trong gió, tóc đen được hắn buộc lại sau đầu nhẹ nhàng đung đưa, mái có một lọn tóc được thả ra rủ xuống, tay phải cầm một cuốn sách.

Rất dễ khiến người ta liên tưởng tới hình tượng thư sinh nho nhã.

Nhưng chớ để ngoại hình hắn đánh lừa, vì sau lưng người này đeo một thanh kiếm.

Hơn nữa, không có nhiều lưu phái cổ tu có thể giúp cổ sư đạp không phi hành. Ngoài Phong đạo thì chính là Khí đạo, người ở Ly Thành mà tu Khí đạo thì chỉ có thể là đồ đệ của Ngoạ Long Tiên Sinh.

Vị thư sinh kia dần dần đáp xuống trước mặt Ma Thiết Đản, lúc này mới có thể thấy rõ dung mạo của hắn, tuấn tú vô cùng, so với không ít nữ tử còn đẹp hơn.

Ma Thiết Đản nhìn thấy đối phương liền ôm quyền cúi mình nói:

"Ra mắt Khương Ước đại sư huynh." Trên đường hắn đã được nghe sư phụ kể về từng vị sư huynh sư tỷ, khi gặp liền có thể nhận ra.

"Ồ? Ngươi là tứ sư đệ mà sư phụ đã nói sao?

Hân hạnh gặp mặt." Vị sư huynh này vậy mà rất thân thiện, cũng ôm quyền chào lại hắn.

Hai người vừa gặp đã thân, nói chuyện rất thoải mái, Khương Ước dẫn Ma Thiết Đản rời đi vòng tròn, muốn đến chỗ những vị đồ đệ còn lại của Gia Cát Minh.

Ma Thiết Đản vừa đi vừa nghĩ:

"Người này không hổ là đại đệ tử của sư phụ, còn là con trai thứ của Khương gia chủ, tài ăn nói đúng là giỏi.

Ta không rõ như nào, bất giác bị y dẫn dắt trong cuộc trò chuyện."

Đi một hồi cuối cùng họ đến bên một cái sàn đấu, bên trên có hai bóng người một nam một nữ giao thủ với nhau.

Sàn đấu rộng lớn nhưng dường như không đủ để họ tung hoành, hai người lúc thì chạy nhanh trên mặt đất, lúc thì đạp không phi hành, di chuyển linh hoạt vô cùng.

Không chỉ thế, không trung có vẻ như có gì đó liên tục v·a c·hạm lẫn nhau, người xem chỉ có thể nghe tiếng uỳnh uỳnh cùng gió thổi vào mặt.

Khí đạo giao chiến thường sẽ vào loại như này, người xem nếu không tu Khí đạo sẽ chả thấy được chiêu thức của họ hình dáng như nào, rất khó nắm bắt.

Ma Thiết Đản đứng một bên quan chiến, kinh ngạc cùng ngưỡng mộ tràn ngập trong lòng. Trước mắt, hắn mong muốn bản thân một ngày nào đó sẽ được như họ.

"Rất tuyệt đúng không? Đừng lo, đệ rất nhanh sẽ được như họ.



Đệ hẳn đã biết lai lịch hai người bọn họ rồi chứ?" Khương Ước mỉm cười nói.

Ma Thiết Đản gật đầu đáp:

"Ừm, vị kia là nhị sư huynh, Gia Cát Viễn, con trai của sư phụ.

Vị còn lại là tam sư tỷ...Bùi Uyển Đồng..." Nói tới đây hai mắt Ma Thiết Đản nhìn mãi không rời.

Chuyển động của vị sư tỷ kia trong mắt hắn như chậm lại, nàng sở hữu vẻ đẹp trời ban, đẹp mà không mị, kiều mà không yêu, môi đỏ trái tim mềm mại, đặc biệt là đôi mắt cửa sổ tâm hồn kia như hồ nước long lanh, một ánh nhìn thôi khiến người ta như uống rượu mà say đắm.

Nàng mặc một bộ váy màu xanh da trời rộng nhưng lại không che được đường cong gợi cảm của cơ thể, tóc đen như thác nước uốn lượn trong gió, chân trần bước đi trên không, tay ngọc uyển chuyển xuất chưởng như múa.

Nàng đang luận bàn, đang chiến đấu nhưng lại giống như vũ công trên sân khấu, từng chuyển động đều duyên dáng vô cùng.

Ma Thiết Đản lần đầu tiên gặp nữ tử đẹp như thế, hắn say rồi, bị dung nhan vị sư tỷ kia làm cho say.

Khương Ước bên cạnh thấy vậy bật cười lắc đầu, những cũng không bất ngờ. Vị sư muội này của hắn đích thật khiến nam nhân nào nhìn vào cũng phải đắm đuối.

"Này, còn nhìn nữa hồn ngươi bị người ta c·ướp đi mất đấy." Khương Ước một lời nói ra, trong tay quyển sách gõ vào cái đầu trọc của Ma Thiết Đản.

Ma Thiết Đản b·ị đ·ánh tỉnh giật mình một cái, một mặt xấu hổ, ngại ngùng quay đi chỗ khác, không biết đối diện sư huynh như nào.

Một lúc sau giao chiến kết thúc, hai người lấy kết quả hoà mà dừng lại.

"Nhị sư huynh nhường rồi." Bùi Uyển Đồng duyên dáng mìm cười nói.

"Nào có, tam sư muội kỳ tài hiếm gặp, sắp vượt qua ta tới nơi rồi." Gia Cát Viễn cười cười đáp.

Chợt hai người nhìn thấy đại sư huynh đứng dưới sàn đấu, bên cạnh còn có một tiểu tử đầu trọc lạ mặt.

Bọn họ hiếu kỳ với người này nhưng trước nhất vẫn là ôm quyền lễ phép với đại sư huynh, đồng thanh nói:

"Đại sư huynh."

"Ừm, ta thấy nhị đệ rõ ràng là nhường rồi nhé, một chiêu kia còn chưa lấy ra đâu." Khương Ước vẻ mặt trêu chọc nói.

"Ồ? Thì ra còn giấu bài?" Bùi Uyển Đồng giở giọng chất vấn ra, liếc Gia Cát Viễn một cái.

Khương Ước thấy nhị đệ bối rối chưa kịp nói, vội vàng tranh trước "Đúng vậy, hôm trước hắn tìm ta khoe một hợp chiêu mới luyện thành, uy lực không tồi nha."

"Sư huynh! Ngươi bán đứng ta! Ấy không đúng, tam muội nhất định không được hiểu lầm, chiêu đó ta còn chưa nắm chắc hoàn toàn, không dám lấy ra.

Ngộ nhỡ lộ sơ hở bị muội nắm được vậy ta liền xong đời rồi." Gia Cát Viễn vội vàng cứu chữa, nhưng bên kia Bùi Uyển Đồng làm bộ dỗi, giả vờ không nghe thấy, phồng má quay mặt đi.

Rõ ràng là một bộ dạng cặp đôi trẻ, bạn trai đang dỗ bạn gái.

Khương Ước ở một bên thấy cảnh người g·ặp n·ạn liền trong lòng vui vẻ chút, cặp đôi này ngày thường đều đút cơm chó cho hắn ăn, trải nghiệm rất không thoải mái.

Ma Thiết Đản một bên nhìn sang liền ngờ ngợ mối quan hệ hai người bọn họ, có chút thất vọng nhưng rất nhanh cũng chấp nhận.

Trong suy nghĩ của hắn, lấy cái ngoại hình này theo đuổi người ta chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, vị Gia Cát Viễn kia dung mạo không tồi, coi như hai người xứng đôi.

"Không quậy nữa, hai ngươi tập trung lại cho ta. Vị này là tứ sư đệ mà sư phụ mới thu nhận..." Sau đó Khương Ước đem lai lịch Ma Thiết Đản ngắn gọn nói ra, cũng kể đến bi kịch hắn gặp phải.

Hai người họ nghe vậy trước nhất là kinh ngạc, sau đó là tức giận thay cho Ma Thiết Đản, hứa sau này sẽ hỗ trợ hắn tìm Nguỵ Thụ Công trả thù.

Sau đó bốn người tại chỗ buôn chuyện, đa số là Ma Thiết Đản đối với tu hành có câu hỏi, hướng bọn họ tìm giải đáp. Được cái ai cũng thân thiện, hắn hỏi gì, nếu biết thì họ liền trả lời.

Qua nói chuyện hắn biết được, đại sư huynh Khương Ước chủ tu Khí đạo, phụ tu Kiếm đạo.

Thực tế, song tu hai lưu phái rất hiếm gặp. Cũng chỉ có Biến Hoá đạo dễ dàng phối hợp lưu phái khác nên số lượng người đem nó làm phụ tu rất nhiều.

Trường hợp Khí Kiếm song tu như Khương Ước, phóng mắt cả thiên hạ không thấy được mấy người.

Thực ra hắn đam mê là Kiếm đạo, nhưng vì muốn theo học Gia Cát Minh nên tu thêm Khí đạo, nói rằng chủ tu Khí đạo thuần tuý là để vui lòng sư phụ.



Còn hai vị sư huynh tỷ còn lại, họ chỉ độc tu Khí đạo.

Sau khi được tư vấn từ họ hắn quyết định bản thân sẽ bước lên con đường song tu Khí Lực lưỡng đạo.

Song tu là con đường khó, thiên hạ này, số người dám song tu không nhiều.

Chính xác mà nói, cổ tiên dám song tu không nhiều. Đúng vậy, điểm hại của song tu phải tới giai đoạn cổ tiên mới lộ rõ.

Những cổ tiên này không nói rõ vấn đề, chỉ nói song tu không tốt, truyền lại cho hậu nhân, sau đó lan truyền khắp thiên hạ.

Vì vậy tuy biết song tu không dễ dàng nhưng vẫn có cổ sư không tin tà, muốn thử một lần, Ma Thiết Đản bây giờ chính là như vậy.

Hắn chỉ biết Lực đạo phù hợp với tố chất cơ thể của hắn, lại còn ít tiêu hao chân nguyên, sẽ có không gian thể hiện thủ đoạn Khí đạo.

Nghĩ như nào cũng không tìm ra được điểm hại.

Đám người đang say xưa thảo luận, bỗng vòng tròn phía giữa tầng lại sáng lên, sau đó một người đạp không tiến tới chỗ họ.

Số người có thể vào tầng này không nhiều, ngoài bọn họ thì chính là sư phụ Gia Cát Minh.

Thấy y tới gần, cả bốn đều ôm quyền kính cẩn bái kiến.

"Ừm, các ngươi xem ra đã làm quen, có vẻ rất thoải mái nhỉ?

Rất tốt, ta coi đồ đệ như con đẻ của mình, các ngươi coi như là anh em của nhau, thân thiết mới tốt." Gia Cát Minh cười nói, với biểu hiện của đám đồ đệ rất hài lòng.

"Nhưng nhị sư huynh vốn là con ruột của người mà." Bùi Uyển Đồng làm trò tinh nghịch bắt bẻ sư phụ.

Chưa để sư phụ lên tiếng, Khương Ước thân là sư huynh tốt đã dạy dỗ nàng:

"Còn ngươi sắp làm con dâu của người.

Ai ya sư muội à, sư phụ nói rồi đó, chúng ta là anh em.

Chậc chậc, ngươi như này là l·oạn l·uân nha."

Nghe lời Khương Ước nói, cả Gia Cát Viễn lần Bùi Uyển Đồng đều đỏ mặt, vội vàng lắp bắp giải thích cả hai không có gì mờ ám.

Gia Cát Minh vừa hài lòng chút liền thở dài, xoa xoa mi tâm.

Chợt mọi người nghe thấy một tiếng phì cười, nhìn lại liền thấy Ma Thiết Đản đã không nhịn được mà cười.

Thấy vậy, mấy sư huynh tỷ của hắn cũng cười theo, Gia Cát Minh bỗng chốc cũng thoải mái lại.

"Đứa trẻ này ta từ lúc gặp tới giờ cơ hồ chưa thấy nó cười qua.

Rõ ràng là rất đau khổ, nhưng lại nén nỗi đau vào trong lòng, ép bản thân bình tĩnh."

Y tiến tới xoa cái đầu trọc lóc của Ma Thiết Đản, ôn tồn nói:

"Nguỵ Thụ Công c·ướp đi gia đình của ngươi, ở đây, chúng ta cho ngươi lại một gia đình mới."

Ma Thiết Đản nghe vậy, trong giây lát thấy nghẹn họng không nói được.

Hắn nhìn quanh liền thấy mấy vị sư huynh tỷ đều mỉm cười nhìn hắn gật đầu.

"Đa, đa tạ mọi người." Ma Thiết Đản cúi đầu nói, che đi nước mắt đang chảy ra.

Sau khi chạy về nhà, phát hiện người nhà đều c·hết, hắn không khóc.

Thảm hoạ dừng lại, từ trong tro tàn chui ra, hắn không khóc.

Cả gia tộc đều không còn, Ma gia tan hoang, hắn không khóc.

Gia gia hắn luôn ngưỡng mộ bỏ mạng, chỗ dựa tinh thần của hắn bỏ mạng, hắn không khóc.

Giờ phút này, những con người xa lạ này, họ tràn ngập sự ấm áp của lòng người, khiến hắn cảm động.

Cuối cùng, không nhịn được nữa mà khóc.