Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 75: Thế vây công. Cực hạn.




Chương 75: Thế vây công. Cực hạn.

Cổ Nhân Định Thắng Thiên giống như mặt trời ban trưa, ánh sáng của nó ngày càng chói loá.

Vào giây phút ánh sáng kia chạm vào tới vách không khiếu.

Ma Thiết Đản: AAAA!!!

Ma Thiết Đản trợn lên hai mắt, chỉ trong tích tắc, cả người hắn giật bắn lên một cái, co quắp lại, há miệng gào thét.

Hắn ngã ngửa ra giường, điên cuồng lăn lộn, thậm chí không kiềm chế được lực của bản thân, cào nắm khiến đệm trên giường rách toạc.

Ma Thiết Đản lăn lộn một hồi, giường cũng sập xuống.

Lúc này, hai mắt hắn đỏ lên, sau đó một dòng huyết lệ nóng hổi đổ ra.

Không dừng lại ở đó, lỗ tai, lỗ mũi cũng tương tự, bắt đầu chảy máu.

Thất khiếu chảy máu.

Ma Thiết Đản đang ở trong cơn đau dữ dội, hắn có một loại cảm giác sống không bằng c·hết.

Kinh khủng.

Kinh khủng.

Kinh khủng.

Kinh khủng.

KINH KHỦNG!

Tăng lên tư chất chính là đem cái định sẵn xé ra, cưỡng ép mở rộng nó.

Tổn thương này đem lại viễn siêu so với thay đổi cổ trùng bản mệnh.

Ma Thiết Đản đau đớn, hắn đau không chịu được, hắn muốn buông hết mọi thứ không làm nữa, hắn muốn t·ự s·át ngay lúc này, đem tất cả dừng lại.

Cổ Nhân Định Thắng Thiên trong không khiếu bắt đầu có dấu hiệu yếu đi, ánh sáng đang nhẹ dần.

Lúc này, một đoạn kí ức vụt qua đầu hắn.

Đó là hôm Khai Khiếu Đại Điển, hắn giống như người mất hồn ngồi trong phòng.

Tuyệt vọng không thể tả được, có loại cảm giác thế giới tan thành mây khói.

Hắn từng là trung tâm chú ý của cả Ma gia, cha mẹ, gia gia đều trông mong hắn, bạn bè cũng trông mong hắn, bản thân hắn cũng trông mong chính mình.

Nhưng hắn lại chỉ có tư chất loại Đinh, hai thành tám chân nguyên ít ỏi.

Hắn thấy như vậy là hắn đã phản bội lại niềm tin của cha mẹ, phản bội niềm tin của gia gia, phản bội niềm tin bạn bè.

Càng quan trọng hơn, phản bội niềm tin của chính minh.

Hắn lâm vào tự trách.

Nhưng lúc đó, có một người bước qua cánh cửa gỗ phòng hắn.

Người đó chỉ im lặng tới ngồi bên cạnh hắn, bàn tay to dày ấm áp vỗ vỗ trên lưng, chất giọng trầm trầm, mang theo tình thương vang lên:

"Đản nhi, trên đường đời, con sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Chúng đóng vai trò làm vật cản ngăn con tiến tới tương lai.

Sẽ có cái con có thể dễ dàng hoá giải.

Cũng có cái, khiến con tuyệt vọng.

Nhưng con phải nhớ kỹ cho gia gia, muốn thành nghiệp lớn.

Chỉ có làm hoặc không làm, không có từ bỏ.

Vì nhớ kỹ điều đó trong lòng, gia gia của con mới đi được tới ngày hôm nay."

Gia gia Ma Thiết Thạch của hắn đã nói như vậy.

Đoạn ký ức này chỉ vụt qua nhưng thế mà nó lại có thể vực dậy tinh thần của Ma Thiết Đản.

Hắn dừng lại kêu gào, toàn thân cũng miễn cưỡng dừng lăn lộn, cuối cùng quỳ bò trên mặt đất, run rẩy liên hồi.

Cơ bắp cả người hắn hoạt động hết công suất, có thể thấy rõ từng đường gân nổi lên, chúng lộ ra dưới lớp áo quần đã rách tươm từ lúc nào.

"Ta...tuyệt đối...không từ bỏ!!!" Ma Thiết Đản rống lên trong lòng.



Vào giây phút ánh sáng của Nhân Định Thắng Thiên gần tắt.

Dưới sự cuồng thúc của Ma Thiết Đản, nó lại một lần nữa chói lọi trong không khiếu, toả sáng đến từng ngóc ngách.

Đem cơn đau thấu xương kia lần nữa ập đến với Ma Thiết Đản.

Khác một chỗ, lần này tâm hắn như ngọn lửa đang cháy phừng phực, không có ý định chịu thua.

...

Một bên khác.

Gia Cát Minh đang suy tư chợt dừng lại, y như cảm nhận được gì, ánh mắt nhìn về một phương hướng.

Rất nhanh, ánh mắt đó lộ ra sự yên tâm, lại quay về nhắm lại dưỡng thần.

"Không tồi, không tồi, xem ra mắt nhìn người của ta vẫn chưa sai."

Gia Cát Minh gật gù.

...

Vô Tung Đảo.

Nguỵ Thụ Công vẫn như cũ xếp bằng trùng kích ngũ chuyển, Sầu Vũ vẫn tại phụ cận đọc sách.

Chợt lông mày Sầu Vũ nhíu lại, hắn buông sách đứng dậy.

Cùng lúc đó, một thân ảnh từ hư hoá thực xuất hiện trong hang.

Vậy mà là Nộ Hoả, nhưng tình trạng của nàng lúc này cực kì không ổn.

Toàn thân chi chít v·ết t·hương to nhỏ đều có, máu xảnh chảy thành dòng.

"Nộ Hoả muội sao vậy!" Sầu Vũ cả kinh.

Nộ Hoả dù là cương thi đi chăng nữa, vẫn là tứ chuyển cổ sư, còn mang theo lượng lớn nguyên thạch bên mình để bổ sung chân nguyên.

Chiến một trận với tầm thường tứ chuyển không khó, bị vây công cũng có thể an toàn thoát thân.

Đủ thấy kẻ địch không tầm thường.

"Giảo gia và Kình gia phái hai vị phó gia chủ tứ chuyển hậu kỳ...

Còn có vài tên gia lão tam chuyển, ngày đêm vây quanh lãnh hải Ma gia...

Muội hôm qua ra ngoài dạo chơi liền gặp một tên gia lão, bị hắn dây dưa câu kéo thời gian...

Rất nhanh đã bị đám còn lại vây công...

Đánh một ngày một đêm mới về được đây..." Nộ Hoả nén cơn đau đem mọi chuyện thuật lại.

Sầu Vũ nghe tới mà biến sắc, tâm trạng trầm xuống.

Hai người bọn họ không có thù oán gì với hai nhà này nhưng Giảo gia có thù với đại ca bọn họ.

Kình gia thì thái độ vô cùng cực đoan với ma tu, xuất hiện một tên liền muốn diệt một tên.

Nhưng trước mắt Sầu Vũ tạm gạt chuyện này sang một bên, hắn vội vàng bước tới đỡ lấy Nộ Hoả, thái độ rất lo lắng.

Chỉ thấy hốc mắt hắn bắt đầu chảy ra những giọt lệ chứa đầy độc tố.

Chúng chảy theo má hắn xuống cằm, sau đó rơi lên người Nộ Hoả.

Dần dần chảy đi tới từng v·ết t·hương của nàng, thay nàng chữa trị.

"Có ta đây rồi..." Sầu Vũ đau lòng nói, ôm chặt lấy Nộ Hoả đang hơi có chút run rẩy.

Hai người này vậy mà dường như có cảm tình với nhau.

Ừm, con người không phải cây cỏ.

Trước khi gặp Nguỵ Thụ Công, họ đã đồng hành cùng nhau một thời gian.

Sau này Nguỵ Thụ Công tự phong, hai người lại có trăm năm cùng kề vai sát cánh.

Cái này gọi là mưa dầm thấm lâu cũng ướt, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Sau khi thương thế đỡ một chút, Nộ Hoả lúc này đã bình tĩnh hơn.

"Chúng ta bây giờ chỉ có chờ đại ca tấn thăng ngũ chuyển, mới có thể đánh đuổi đám người bên ngoài."



"Ừm, cũng chỉ còn cách đó.

Cũng may mắn chúng ta mỗi người đều có cổ Hư Thuấn.

Nhờ đó muội mới có thể cắt đuôi chúng mà về được đây." Sầu Vũ có chút cảm khái nói.

Năm xưa ba người bọn họ vô tình đoạt được truyền thừa cổ sư Huyễn đạo, bên trong có mấy con cổ, đều là cổ Hư Thuấn.

Cổ này có thể giúp cổ tu từ có hoá không, biến mất trong tầm mắt địch nhân, sau đó từ không hoá có, xuất hiện trở lại ở một vị trí khác khuất tầm nhìn.

Đây là thủ đoạn họ thường dùng để tránh kẻ thù truy bắt cũng như bảo vệ nơi ẩn náu.

Đồng thời, vị cổ sư đó để lại thông tin về một truyền thừa cổ tiên Huyễn đạo nằm ở phía nam Cam Vũ Hải Vực.

Bản thân hắn vì đạt được thông tin này mà trọng thương, cuối cùng bỏ mạng.

Dù ba người bọn họ không ai tu Huyễn đạo, nhưng đó là truyền thừa cổ tiên, dụ hoặc rất lớn, ai cũng không kiềm chế được.

Nguỵ Thụ Công cần hấp thụ tinh huyết một gia tộc, cần tìm một nơi ở xa với chủ lực chính đạo Nam Hải Minh.

Vừa hay, phía nam Cam Vũ Hải Vực chính là như vậy nên mới có chuyện họ chọn Ma gia.

Một trăm năm Nguỵ Thụ Công tự phong, Sầu Vũ và Nộ Hoả ngoài đảm bảo cổ trận không bị huỷ hoại, vừa phải tìm tung tích truyền thừa.

Nộ Hoả được Sầu Vũ trị thương, mà một bên khác, tại một góc ở rìa phía bắc lãnh hải Ma gia.

Trên mặt biển có một con thuyền to lớn bằng gỗ, thuyền có ba cái buồm lớn, hai bên thân thuyền còn có những họng pháo lòi ra ngoài.

Nhìn là biết thuyền chiến.

Đặc biệt trên mỗi cánh buồm đều thêu chữ "Giảo".

Như vậy là đủ hiểu, đây là thuyền chiến của Giảo gia.

Giảo gia là gia tộc lấy thương nghiệp làm trọng mà phát triển, thường xuyên vận chuyển hàng hoá trên biển.

Vì thế có thuyền chiến cũng không lạ, dù sao trên biển cũng có c·ướp biển.

Lúc này, ở trên mùi tàu, có một nam nhân cả người béo tròn, nhìn bụng có vẻ rất mẩy, hai má búng ra mỡ.

Đặc biệt chú ý, người này tay có mười ngón thì đeo mười cái nhẫn nhìn rất đắt tiền.

Hắn là phó gia chủ Giảo gia, Giảo Nguỵ Tử.

Người này nhìn vào sẽ tưởng hắn thuộc lại phú nhị đại ăn chơi trác táng, giỏi nhất là làm phá gia chi tử.

Nhưng thực tế, hắn là người có chiến lực chỉ sau Giảo gia chủ, tu vi tứ chuyển hậu kỳ, tu hành Kim đạo.

Cũng là người có quyền lực lớn, thương nghiệp Giảo gia đều do hắn quản lý.

Có người đồn rằng đương nhiệm Giảo gia chủ chỉ làm bình phong vì có tu vi cao, người chân chính cầm quyền Giảo gia là Giảo Nguỵ Tử.

Hắn lúc này tay phải xoa xoa bụng, hai mắt khép hờ.

Nhìn như đang thư giãn, nhưng thực tế là thủ đoạn trinh sát đang không ngừng hoạt động, chăm chú quan sát xung quanh.

Năm xưa, sau khi Nguỵ Thụ Công Tào Đức phản lại Khương gia, làm tán tu.

Vô tình gặp tàu chuyển hàng của Giảo gia, nổi lòng tham mà đồ sát cả tàu c·ướp vật tư.

Trên tàu lúc đó có mẫu thân của Giảo Nguỵ Tử đang trên đường về quê.

Từ đó Giảo Nguỵ Tử thề không g·iết Nguỵ Thụ Công trả thù cho mẫu thân không làm người.

Đương nhiệm Giảo gia là anh em cùng cha khác mẹ của Giảo Nguỵ Tử nên không có thù này.

Hiển nhiên từ đó suy ra, thực tế thù của Giảo gia là thù của Giảo Nguỵ Tử.

Bỗng, Giảo Nguỵ Tử cảm nhận được cái gì đó, đầu cúi xuống nhìn mặt biển.

Nhưng tâm trạng hắn rất bình thản, không có cảnh giác.

"Đến rồi."

Chỉ thấy mặt biển lay động, sau đó dưới cái nhìn của Giảo Nguỵ Tử, một cái đầu cá voi to lớn ngoi lên.

Nhưng khi nửa người nó ngoi lên mặt nước, người ta mới thấy con cá voi này rất kì lạ.

Đầu cá voi kia gắn với một cái cổ lực lưỡng, dưới cổ lại là thân hình khổng lồ có ngực, bụng, hai tay dài có năm ngón giống như nhân tộc.

Có điều, da toàn thân màu tối khá nhẵn, phần da ở ngực và bụng có màu nhạt hơn, lại đầy những đường sọc thẳng đứng.



Nhìn cảm giác như cá voi và người lai tạp với nhau.

Trước cảnh này, Giảo Nguỵ Tử vậy mà không kinh ngạc, những người khác trên tàu cũng chỉ nhìn qua một lát rồi ai làm việc lấy.

Giống như đây là bình thường.

Thật vậy, đúng là bình thường.

Đây là Cổ giới, không phải Trái Đất. Chủng loại sinh vật tất nhiên có khác biệt.

Cổ giới ngoài Nhân tộc, Dã tộc (gồm dã thú và dã thực) thì còn có Vu tộc chiếm cứ Tây Mạc, Linh tộc rải rác Nam Cương và Yêu tộc!

Yêu tộc nửa người nửa thú, họ tồn tại trước cả khi Nhân tộc xuất hiện trên thế gian.

Yêu tộc hiện nay ngoại trừ Tây Mạc, nơi nào cũng có mặt họ, thậm chí Bắc Nguyên còn là đất của Yêu tộc, ngoại tộc ở đó cực kì thấp kém.

Vị nửa cá voi nửa người trước mũi thuyền lúc này chính là thuộc chi Kình tộc của Yêu tộc, ở Đông Hải lấy tên Kình gia, tộc nhân đều họ Kình.

Giảo Nguỵ Tử nhìn nhìn vị Yêu tộc này một chút, nhìn tới bắp tay hắn có buộc miếng vải thêu chữ "Nhị".

"Kình gia phái cổ sư trinh sát tới, hẳn là tìm được Nộ Hoả Sầu Nữ rồi?" Giảo Nguỵ Tử nhướn mày hỏi.

Rất nhanh thấy vị cá voi Yêu tộc kia đưa tay ôm quyền, hai tay to lớn nhấc lên, nước biển ào ào chảy, mặt biển lắc lư.

Sau đó đầu cá voi khẽ lắc, miệng há ra, âm thanh trầm trầm nói:

"Bẩm Giảo phó gia chủ, tộc ta ở phía tây lãnh hải Ma gia mất dấu Nộ Hoả Cuồng Nữ, tìm như nào cũng không thấy.

Giảo phó gia chủ thứ lỗi."

Giảo Nguỵ Tử nghe thấy vậy gật đầu nói:

"Ừm, bọn họ có cổ Hư Thuấn, nếu không trong thời gian ngắn g·iết c·hết, lâm vào truy đuổi, không sớm thì muộn sẽ mất tung tích.

Kình gia không có lỗi, ngược lại chúng ta phải cảm tạ các vị tương trợ."

Kình gia Yêu tộc cổ sư kia nghe vậy, mặt cá voi có chút thoải mái.

"Giảo phó gia chủ quá lời, trừ diệt ma đạo, tạo phúc thế gian là việc nên làm a.

Vậy ta xin phép cáo từ, tương lai xuất hiện tung tích đám người Nguỵ Thụ Công sẽ lập tức hướng Giảo phó gia chủ báo tin."

Nói xong, vị cổ sư trinh sát Kình gia kia nhấc người lên, tiếp đó cả thân xoay về phía sau, cuối cùng cắm đầu lao xuống mặt biển.

Rất nhanh liền thấy cái đuôi cá voi to lớn hất lên khỏi mặt nước, sau đó lại đập xuống, nước biển bắn lên tung toé.

Cuối cùng vị cổ sư trinh sát kia lặn vào lòng biển mà bơi đi.

Giảo Nguỵ Tử nhìn theo mà thở dài, trong lòng đậu đen rau muống:

"Trong Yêu tộc, Kình gia các ngươi là to lớn nhất, càng phải biết giữ ý tứ, kiểm soát lực đạo của cơ thể chút chứ...

Nước bắn ướt hết cả người ta rồi."

Nhìn lại cả người Giảo Nguỵ Tử, quần áo ướt nhẹp, không một chỗ nào khô ráo.

Nhưng y chỉ khó chịu trong lòng chứ không nói ra, vì muốn giữ hoà khí.

Kình gia không có cổ sư ngũ chuyển nhưng trời sinh hình thể khổng lồ to lớn, nếu giao chiến, chịu thiệt là con người nhỏ bé bọn họ, có thắng cũng là thắng thảm.

Tốt nhất là dùng thái độ nhẹ nhàng mà giao tiếp.

"Nguỵ Thụ Công...ngươi tránh được nhất thời không tránh được cả đời.

Sẽ có ngày ta lấy cái đầu chó đó của ngươi." Giảo Nguỵ Tử giống như giận "cá" chém "thớt" hừ lạnh một cái, sau đó xoay người rời khỏi mũi tàu.

...

Ly Thành, Thành Chủ Phủ, tầng hai.

Giường của Ma Thiết Đản lúc này nát tươm, đệm nhuộm kín một màu đỏ.

Còn hắn nằm ở chính giữa b·ất t·ỉnh nhân sự, cả người hắn nếu không phải mồ hôi thì là máu.

Nhìn vào trong không khiếu, lúc này cổ Nhân Định Thắng Thiên hình người xếp bằng phát sáng đã biến mất.

Tưởng như Ma Thiết Đản thất bại, công dã tràng.

Nhưng nhìn kỹ lại, vách không khiếu màng nước xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Mặt biển chân nguyên của hắn lúc này lại không phải hai thành tám mà là năm thành chín!

Đây là cực hạn của tư chất loại Bính, thêm một thành nữa chính là loại Ất.

Hắn không chỉ chịu đựng đủ lâu để tới loại Bính mà còn chịu tới cực hạn, đạt tới giới hạn loại Bính, chân nguyên có hơn gấp đôi lúc trước.