Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 76: Bạc Mệnh. Ma gia vẫn còn.




Chương 76: Bạc Mệnh. Ma gia vẫn còn.

Trưa ngày hôm sau, Ma Thiết Đản từ trong cơn hôn mê tỉnh lại.

Hắn vậy mà phát hiện ra mình đã khoác lên một bộ quần áo mới tinh tươm.

Nhìn quanh trong phòng, có cảm giác chuyện đêm qua đều là giấc mơ, không có thực sự xảy ra.

Hắn vội vàng nội soi không khiếu, phát hiện thấy chân nguyên có tới năm thành chín, lúc này mới yên tâm thở phào một cái.

Chợt, cửa phòng khẽ kêu lên, Ma Thiết Đản theo phản xạ nghiêng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy một vị nam trung niên có tuổi, đạo bào xám đen đơn giản, tóc dài búi nửa đầu, hai bên mai hoa râm rủ xuống, gương mặt hiền hậu.

Đó là Gia Cát Minh, y từ từ bước vào, tay phải cầm quạt lông khẽ phe phẩy.

Nhìn thấy Ma Thiết Đản đã tỉnh, miệng y mỉm cười một cái hài lòng.

"Đồ nhi, như nào? Cảm giác rất tốt chứ?"

Ma Thiết Đản nghe hỏi, tâm trạng liền không kiềm được đem trải nghiệm đêm qua kể hết ra.

Gia Cát Minh đối với những chuyện này là đã biết, nhưng ngoài mặt vẫn làm vẻ bất ngờ cho hắn vui.

Nhưng khi y nghe hắn nói tới một chuyện, lông mày nhướn lên.

"Sư phụ, cổ Tự Lực Cánh Sinh có phải liên quan tới Khí đạo không?"

"Ồ?

Tại sao hỏi vậy?"

Sau đó y liền được nghe Ma Thiết Đản thuật lại thử nghiệm của hắn đêm qua.

Một chữ không sót, lọt toàn bộ vào tai Gia Cát Minh. Ma Thiết Đản kể xong liền thấy sư phụ trầm ngâm, một giây sau hai mắt mở to, sáng lên, quạt trong tay quạt nhanh hơn.

Cộp!

Bỗng Ma Thiết Đản bị một cái quạt lông gõ vào đầu.

"Ai ya! Sư phụ!

Tại sao a?" Ma Thiết Đản bị gõ liền oan ức.

Kết quả, lại thấy sư phụ nhìn hắn cười cười.

"Haha, gõ cái đầu quả dưa của ngươi chút, xem bên trong có gì."

"Vậy, vậy lần sau ta không nghĩ linh tinh nữa." Hắn uất ức nói, nghĩ nhiều chút bị gõ đầu, lần sau chừa, không nghĩ nữa.

Nào ngờ, vừa nói xong lại bị gõ vào đầu.

"Bậy! Nghĩ tốt, nghĩ thêm cho ta.

Ngươi mà bỏ nghĩ, ta đem ngươi treo lên đánh thành đầu heo." Gia Cát Minh lần này gõ mạnh tay, sợ đứa đồ đệ này ý đồ đem não vất đi thật.

Ma Thiết Đản nghe sư phụ doạ liền ngẩn người.

Tiếp xúc chưa lâu nhưng hắn cũng ít nhiều quen với phong phạm của Gia Cát Minh.

Loại lời nửa doạ nửa đùa này tưởng tượng như nào cũng không nghĩ tới là từ mồm y nói ra.

"Vậy...điều con nghĩ có đúng không?" Ma Thiết Đản nhìn nhìn sư phụ hỏi.

Đáp lại hắn là một cái gật đầu.

"Không sai, cổ Tự Lực Cánh Sinh đích thật có liên quan đến Khí đạo.

Cổ chỉ có duy nhất một công năng, nhưng không có nghĩa chỉ thuộc một lưu phái."

Ma Thiết Đản nghe liền có chút ngộ ra, hắn rất nhanh nghĩ tới không ít con cổ từng tiếp xúc trước đây, cẩn thận xem xét lại lưu phái của chúng.



Đang nghĩ miên man liền nghe sư phụ nói.

"Ngươi có biết cảnh giới Đại Sư không?"

Nghe vậy hắn liền lắc đầu, ở học đường hay gia gia cũng chưa từng nghe tới cảnh giới này.

Cảnh giới mà hắn biết là từ nhất chuyển tới cửu chuyển, cái Đại Sư này chưa nghe tới.

"Cổ sư tu hành, ngoài nâng cao số chuyển, còn phải chú tâm nâng cao lý giải lưu phái mình tu hành.

Mức độ lý giải về lưu phái cũng phân chia cảnh giới.

Mà Đại Sự là cảnh giới đầu tiên.

Như nào được coi là Đại Sư, vậy có chút mơ hồ.

Cảnh giới lý giải lưu phái được ông trời tán thành, khi nào đột phá, dị tượng xuất hiện, ngươi liền biết...

Còn về cảnh giới này sẽ đem lại cho ngươi cái gì, thì đó chính là những "linh cảm".

Ngươi có thể bất giác nghĩ ra một cái tàn phẩm cổ phương, một cái hợp chiêu không hoàn thiện,...

Dành thời gian nghiên cứu thêm, nhất định có thể đem tàn phẩm đó hoàn thiện." Gia Cát Minh nói nói, đem hiểu biết của bản thân về cảnh giới Đại Sư giảng dạy cho Ma Thiết Đản.

Mà hắn cũng không phụ lòng, một bộ dạng học bá hiếu học, chăm chú lắng nghe, hận không có sách vở để ghi lại, tối ngồi ôn một trăm lần.

Đồng thời, y cũng cho hắn biết hắn đã bước ra một bước quan trọng mà nhiều người cả đời cũng chưa được kia.

"Vậy sư phụ người là cảnh giới gì?" Ma Thiết Đản trước khi vui vẻ với thành tựu của bản thân, chính là tò mò cảnh giới của sư phụ.

"Ta cũng chỉ là Đại Sư Khí đạo mà thôi, nâng cao cảnh giới lưu phái phi thường khó khăn, viễn siêu độ khó của gia tăng số chuyển cổ sư." Gia Cát Minh lắc đầu thở dài đáp.

"Vậy, sư huynh sư tỷ bọn họ thì sao?" Ma Thiết Đản lại tò mò.

Vừa hỏi liền nhận cái gõ quạt vào đầu hói của sư phụ, hắn lại một phen uất ức xoa đầu, cớ gì hôm nay sư phụ gõ hắn nhiều như vậy.

"Ngươi nghĩ cảnh giới Đại Sư là rau ngoài chợ phỏng? Đào đâu ra nhiều như thế.

Bọn chúng cùng ngươi tương tự, cũng mới bước ra bước đầu tiên."

Ma Thiết Đản nghe vậy gật gù, vậy ra hắn cũng không độc lạ đến thế.

Nhưng chợt hắn nghĩ tới bản thân mới tu hành Khí đạo, mấy vị sư huynh tỷ là đi theo sư phụ lâu năm rồi.

Nghĩ tới đó, tâm trạng liền tốt hơn, lần đầu hắn có cảm giác bản thân cũng có thiên tư.

Chợt lại một cái quạt gõ xuống.

"A! Sư Phụ! Lần này lại là sao?"

"Mặt ngươi viết rõ chữ ngạo kìa, làm sao? Còn cãi?" Gia Cát Minh thái độ trách cứ nói.

Ma Thiết Đản nghe vậy liền "A" một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời.

Hai sư đồ nói một chút chuyện, đầu giờ chiều Gia Cát Minh mới rời đi.

Trước khi đi còn dặn hắn mỗi ngày dành ra vài canh giờ tới Tàng Thư Các ở tây bắc chủ thành, lên lầu ba tìm sách liên quan tới Khí đạo, nghiên cứu chút.

Ma Thiết Đản nghe thấy liền có hứng thú, hắn vậy mà không chỉ đơn thuần một tên học bá, chính xác mà nói là một tên nghiện học.

Sư phụ vừa đi, hắn liền rời Thành Chủ Phủ, hướng Tàng Thư Các mà đi.

Gia Cát Minh nghe được thị vệ báo cáo, liền gật đầu hài lòng, càng thêm vui vẻ với mắt nhìn người của mình.

Y không biết, hôm nay y đi tới đầu liền có người trố mắt nhìn tới đó.

Trong đầu họ đều nghĩ một thứ:

"Tâm trạng Gia Cát thành chủ hôm nay rất tốt nha."



Nào có đơn giản là tốt như vậy, sợ là ban đêm đang ngủ cũng bật dậy cười.

"Đi tìm lão gà bệnh đó uống chút rượu." Nghĩ rồi Gia Cát Minh lão ra khỏi Thành Chủ Phủ, hướng phía Tây Bắc mà bay đi.

Phía tây Khang Lạc Đảo, toạ lạc một toà thành thuộc bát đại thành Khương gia, tên là Đoài Thành.

Thành chủ nơi đó họ Bàng tên Sĩ Nguyên, thiên hạ gọi Phượng Sồ tiên sinh.

Nếu Gia Cát Minh Ngoạ Long tiên sinh là cánh tay phải của Khương gia chủ, thì Bàng Sĩ Nguyên Phượng Sồ tiên sinh là cánh tay trái.

Là hai công thần lớn nhất của Khương gia chủ trong cuộc tranh chức gia chủ.

Toà thành của hai người cũng ở hai bên của thành chính Khương gia, Khôn Thành.

Lại nói, mặc dù đạo hiệu của Bàng Sĩ Nguyên là Phượng Sồ nhưng Gia Cát Minh thân là bằng hữu lâu năm toàn gọi "gà bệnh".

Tương tự, Bàng Sĩ Nguyên cũng gọi Gia Cát Minh là "rắn mù". Biệt danh này là chế giễu Gia Cát Minh không biết chọn vợ, vợ của y là người rất xấu.

Có thể thấy được, hai người không chỉ là đồng nghiệp cùng thờ một chủ, mà còn là bạn thận, bạn nhậu của nhau.

...

Bạc Mệnh Hải Vực, nằm ở phía nam Đông Hải, ngay sát bên Cam Vũ Hải Vực.

Truyền thuyết kể rằng, thời đại Viễn Cổ, Đoạ Thiên Ma Tôn là tôn giả có sát tính cao nhất trong thập đại tôn giả, dẫn đầu mở ra thời đại Viễn Cổ Tam Thiên Ma.

Nhưng vào khi ông ta chưa thành tôn, vì sát nghiệp quá lớn, bị chính đạo ngũ vực truy bắt, cuối cùng đuổi đến nơi mà sau này được gọi là Bạc Mệnh Hải Vực.

Đoạ Thiên Ma Tôn ở nơi đây lấy một địch ngàn, địch vạn, cuối cùng lấy sát thành tôn.

Tôn giả cửu chuyển đứng đỉnh thiên hạ, dưới cửu chuyển đều là sâu kiến.

Đoạ Thiên Ma Tôn huyết tẩy toàn bộ kẻ thù bao vây, rải t·hi t·hể chúng khắp hải vực này.

Nơi này được gọi hai chữ "bạc mệnh" chính vì như vậy, có trời mới biết được bao nhiêu cường giả một thời bỏ mạng nơi đây.

Cổ sư phàm nhân không biết nhiều về cổ tiên, nhưng họ biết những kẻ năm đó có thể truy đuổi Đoạ Thiên Ma Tôn nhất định là cổ tiên.

Giới cổ sư truyền nhau rằng, nơi cổ tiên c·hết sẽ tạo ra phúc địa, hậu thế hữu duyên tìm được sẽ kế thừa y bát của họ.

Vì thế luôn có cổ sư cường giả không tiếc mạng dấn thân vào vùng biển này.

Nhưng nơi đây từng là chiến trường cổ tiên, hung hiểm vô cùng, đa số người vào đó đều không có mạng trở ra, may mắn sống sót cũng đèn cạn dầu tắt.

Dẫu vậy, thế nhân vẫn giữ tư tưởng liều ăn nhiều, không liều ăn ít, đem mạng ra cược.

Và thế là, Bạc Mệnh Hải Vực ngoài những truyền thừa cổ tiên trong truyền thuyết, còn có truyền thừa cổ sư cường giả xấu số bố trí cho hậu thế.

Các gia tộc sinh sống gần Bạc Mệnh Hải Vực thường xuyên gửi người tìm kiếm ở rìa ngoài hải vực.

Trong đó có Khương gia, Ma gia, Hà gia. Và thời gian gần đây, họ cùng lúc tìm được truyền thừa của một cổ sư ngũ chuyển Kiếm đạo.

Chính xác mà nói, Ma gia tìm được, Hà gia đến tranh, Khương gia lão đại Nam Hải Minh muốn đến húp một miếng "nhỏ".

Lúc này, trên đảo.

Đây là một hòn đảo nhìn qua rất bình thường, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trên đảo cây cối rậm rạp.

Vây quanh đảo là mặt biển xám xịt đặc trưng của Bạc Mệnh Hải Vực, truyền thuyết kể rằng trước kia nó có màu máu, kéo dài một vạn năm sau trận chiến đó mới thành màu xám như bây giờ.

Trên biển có vài con tàu lớn nhỏ chia ra vây quanh đảo.

Trong đó có hai con tàu lớn nhất, buồm thêu chữ "Khương". Hai con nhỏ hơn chút xíu, chia ra là tàu Ma gia và Hà gia.

Lúc này trên tàu Ma gia.

Chủ tàu này là gia lão Ma Khôn Khôn của Ma gia, lúc này ông ta ngồi trong phòng của mình, lưng dựa ghế.

Trên mặt lộ rõ vẻ tiều tuỵ, chán đời.



Hiển nhiên đã nhận được tin báo Ma gia trang bên kia một ngày tận diệt.

Ông ta chốc lát mất hết tích luỹ cả đời, mất người thân, mất cả mục tiêu phấn đấu.

Ma Khôn Khôn không hiểu lúc này bản thân ở đây làm cái gì? Có tác dụng gì?

Chợt cửa gỗ mở ra, một cổ sư nhị chuyển Ma gia bước vào.

"Gia lão đại nhân-"

"Còn gia lão cái gì? Ma gia còn sao?" Ma Khôn Khôn khó chịu ra mặt cắt ngang.

Vị cổ sư kia làm như không nghe thấy, lại nói tiếp.

"Gia lão đại nhân, người Khương gia truyền tin tới."

Nghe vậy Ma Khôn Khôn liền thở dài, trong lòng ông ta khẳng định đây chẳng phải tin tốt lành gì.

Sợ là Khương gia muốn đem đám người bọn họ đuổi khỏi đây.

Bọn họ bây giờ là đám chó nhà có tang, còn lấy gì tranh truyền thừa.

"Họ nói gì?" Nhưng lão vẫn hỏi, cũng còn làm được gì khác đâu.

"Họ nói cháu trai gia lão Ma Thiết Thạch là Ma Thiết Đản, được Ngoạ Long tiên sinh thu nhận làm đồ đệ.

Tàn dư Ma gia ta từ giờ sẽ phụ thuộc Khương gia, sau này về Khang Lạc Đảo sinh sống ở Ly Thành." Vị cổ sư kia đem chuyện kể ra.

Vừa nghe tới, hai mắt Ma Khôn Khôn trừng lên, cả người đứng phắt dậy, trên mặt lộ nét kinh ngạc.

"Ngươi đừng ở đây nói láo với ta, đứa trẻ Ma Thiết Đản đó là phế vật loại Đinh, làm sao có thể..." Ma Khôn Khôn bất giác phủ định, lão không tin được chuyện này.

Ma gia phụ thuộc Khương gia không phải xấu, ít nhất có nơi an cư lạc nghiệp, sau này xây dựng lại không phải không được.

Nhưng nguyên cớ lại rơi trên người tiểu tử loại Đinh kém cỏi, lão không tin.

"Thuộc hạ nào dám gạt người, chuyện đích thật là như vậy.

Nghe nói Ma Vu Quân thiên tài đó cũng còn sống sót."

"Vậy ngươi nhất định nghe nhầm, Ngoạ Long tiên sinh nhất định là thu nhận Vu Quân tiểu tử đó."

Ma Khôn Khôn có loại cảm giác "bây giờ mới là tiếng người, lúc nãy là cắn bậy."

Ngoạ Long tiên sinh là người như nào, sao có thể mắt mù đi nhận một tên loại Đinh.

Nhưng y rất nhanh biết được sự thật, vị cổ sư kia nói tiếp.

"Thực sự là nhận Ma Thiết Đản làm đồ đệ, Ma Vu Quân...còn sống nhưng giờ là kẻ điên rồi...tương lai có thể bình thường trở lại hay không, khó nói."

Ma Khôn Khôn mặt dại ra, trớ trêu mà, thật trớ trêu mà.

Ma Thiết Đản giống như lên voi xuống chó xong lại lên voi.

Được người người đồn đoán loại Giáp, hoá ra lại là loại Đinh kém cỏi nhưng bây giờ thì nhờ hắn mà Ma gia có cơ may duy trì hơi tàn.

Ma Vu Quân nguyên bản không mấy người quan tâm, khai khiếu ra loại Giáp liền nhất phi trùng thiên, kết quả bây giờ thần trí bất ổn, khôi phục được hay không còn khó nói.

"Hầy, thôi vậy, còn sống là tốt, Ma gia ta còn có ngày vực dậy.

Có Ma Thiết Đản làm đồ đệ vị trọng thần của đương nhiệm Khương gia chủ đó, Ma gia ta sẽ không bị n·gược đ·ãi." Ma Khôn Khôn nghĩ thông, bình tĩnh ngồi xuống.

Nhưng vị cổ sư kia còn chưa đi, lại nói tiếp.

"Người Khương gia còn nói, họ muốn chúng ta đem tình báo về truyền thừa Kiếm Vũ giao lại cho họ.

Hứa hẹn nhất định khi đạt được sẽ chia sáu bốn."

Ma Khôn Khôn nghe thấy, mặt liền có dị biến nhưng rất nhanh chấp nhận việc này.

"Hẳn là họ sáu ta bốn, thôi không sao. Vậy cũng được, còn hơn là gì cũng không có.

Hy vọng truyền thừa này có thể tốt một chút, cho Ma gia ta một cái tiền vốn khởi nghiệp."

Ma Khôn Khôn sau đó đứng dậy, ý đồ tới tàu Khương gia bàn giao.