Chương 81: Ngụy Thụ Công! Tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Là cương thi, những v·ết t·hương này sẽ không gây ra trí mạng đối với Nộ Hoả. Nhưng như vậy cũng đủ để gạt nàng ra khỏi cuộc chiến, sức chiến đấu bây giờ xấp xỉ bằng không.
Hốc mắt Sầu Vũ lại chảy ra độc lệ, thay nàng chữa thương. Nhưng thương thế này quá lớn, thủ đoạn trị liệu của Sầu Vũ không có quá nhiều tác dụng.
Mà địch nhân cũng không phải sẽ đứng im nhìn hắn làm gì thì làm.
Kình Kiều để đối một chiêu vừa rồi của Nộ Hỏa, đã phải dùng quá sức nên bây giờ b·ị t·hương ở họng, trong thời gian ngắn không thể nói chuyện cũng không thể lại sử dụng hợp chiêu Cự Kình Pháo.
Nhưng một thân man lực của Kình tộc còn đó, há lại để chưng cho đẹp? Kình Kiêu chúi người, đem thân trên của mình dung nhập vào dòng nước.
Chỉ thấy sóng cả lấy hắn làm trung tâm lan ra tứ phía, nước bắn lên tung tóe, bọt trắng mịt mù, rất nhanh đã thấy được đuôi cái voi dơ lên khỏi mặt nước, sau đó lại đập xuống mặt nước một cái "Tùm!".
Thân mình khổng lồ của Kình Kiêu ở dưới mặt nước lao nhanh, khuấy động khiến biển không yên. Mục tiêu rõ ràng là Sầu Vũ.
Bên kia Giả Nguỵ Tử thiếu thốn thủ đoạn di chuyển nhưng công phạt lại có thừa. Tầm xa, tầm gần, đơn công, quần công này kia đều có đủ. Chỉ ngại không có địch nhân để dùng.
Hắn đưa lên hai tay, lòng bàn tay hướng trời. Sau đó liền thấy trên đầu hắn có mấy đầu mũi nhọn bằng kim loại, mũi nhọn xoáy tròn, rất giống mũi khoan ở Trái Đất.
Mũi nhọn càng xoáy càng nhanh, mũi khoan ma sát với không khí xung quanh khiến chúng bị khuấy động kịch liệt tạo ra gió to, tiếng gió rít dài truyền vào nghe ghê tai.
Áo quần cùng tóc của hắn tung bay, ặt biển bên dưới cũng xôn xao. Nhìn vào liền thấy chiêu này uy lực không thể coi thường.
Quá trình miêu tả lâu nhưng thực ra rất nhanh, chỉ trong mấy giây đã hoàn toàn thúc lên.
"Đi!" Giả Nguỵ Công quát lớn, hai tay vung mạnh về phía trước.
Mấy mũi khoan trên đầu tiếp nhận mệnh lệnh của hắn, trực tiếp phá không lao đi, cơ hồ đạt tới tốc độ âm thanh, trấn động khiến thân tàu ở gần nứt toác.
Mũi khoan tốc độ nhanh, xuất sau mà tới trước. Kình Kiêu mới chỉ bơi được nửa đường, mũi khoan của Giả Nguỵ Tử chớp mắt đã tới nơi.
Nhưng Sầu Vũ lăn lộn hơn trăm năm, không phải dạng bé ngoan đứng im chịu đòn.
Hắn vẫn chưa dừng lại điều trị Nộ Hoả, nhưng có thể thấy được mặt nước quanh chỗ Sầu Vũ đứng lấy hắn làm trung tâm, gợn sóng hình trong tản ra.
Chỉ một tích tắc sau, cột nước từ dưới chân Sầu Vũ bắn mạnh, đem hắn cùng Nổ Hoả đẩy lên trời.
Không phải mũi khoan của Giả Ngụy Tử chậm, mà là Sầu Vũ đã sớm có chuẩn bị.
Mũi khoan của Giả Nguỵ Tử tuy nhanh nhưng khó điều khiển, một khi lao đi liền không thể điều hướng. Vì vậy chúng cứ thế đâm xuống mặt biển, từng tiếng thùng thùng vang lên, một chiêu uy lực mạnh mẽ lại công dã tràng.
Chiêu này so với uy lực của Cự Kình Pháo ban nãy còn hơn, không hổ là Kim đạo một trong ngũ đại lưu phái cường công.
Giả Nguỵ Tử thấy đối phương lao lên trời cũng không bất ngờ, dù sao cũng phải bia tập bắn mà đứng yên.
Lại một lần nữa thúc lên thủ đoạn ban nãy, hắn sẽ không cho kẻ địch cơ hội thở dốc.
Nộ Hoả Sầu Vũ lúc này ở trên không, né được một chiêu uy lực bất phàm cũng không thư giãn, trong không khiếu âm thầm thúc lên một con cổ trùng.
Nhưng lúc này, Kình Kiêu đã tới, hắn lao mình ra khỏi mặt nước, thân hình khổng lồ hoàn toàn lộ ra. Kình tộc vốn to lớn, nổi trên mặt nước đã cao tới năm mét, lần này lại vận chút sức bật lên, lực ít mà công to, chớp mắt đã độ cao của đám người Sầu Vũ.
Trên con đường này Kình Kiêu đem bàn tay phải nằm thành quyền, lưng vặn vẹo lấy lực, cơ lưng như mặt quỷ hiện lên. Một quyền kia cơ hồ đem lực lượng toàn thân tích tụ.
Sát chiêu! Kình Kiêu muốn một chiêu g·iết địch!
Thấy cảnh này, hai mặt Sầu Vũ co lại, tim thiếu chút nhảy ra ngoài. Dính một quyền này chắc chắn c·hết!
Cổ sư tuy nói mạnh hơn phàm nhân nhưng đó là ở phương diện thủ đoạn, chân chính đem cơ thể cổ sư cùng phàm nhân ra so, miễn là không dùng cổ Lực đạo bồi dưỡng thì đều như nhau.
Một quyền kia nếu ở Trái Đất liền có thể so với đầu xe công-ten-nơ dùng tốc độ tối đa lao vào ngươi, không, còn hơn cả thế.
Dính một quyền này, Sầu Vũ cùng Nộ Hoả hoá thành một bãi máu thịt cũng không lạ.
Lông tóc Sầu Vũ dựng đứng lên, sợ, rất sợ. Không phải Kình gia tự dưng khiến nhiều ma đạo vừa nghe tới đã cả kinh.
Một thân man lực kia đè ngươi ra đánh, ngươi lại như thế nào chống đỡ?
Yêu tộc chính là đáng sợ như thế, tố chất có thể mạnh mẽ hơn nhân tộc nhiều lắm.
Kình Kiêu toàn lực xuất quyền, sát ý là không giấu diếm.
Quyền này thế lớn kinh người, khiến người ta dễ dàng run rẩy mà c·hết đứng.
Nhưng may mắn cho Sầu Vũ, hắn đã sớm âm thầm thúc lên cổ Hư Thuấn.
Vào lúc cự quyền sắp đem Nộ Hoả Sấu Vũ đánh thành cặn bã, thân hình bọn họ lại như có như không tan biến mất.
Kình Kiêu thế mà đấm hụt, quyền xuất ra không trúng đích nhưng đánh vào không trung, dư lực mạnh mẽ đánh tới mặt đất ở rìa đảo lõm xuống một chút.
Khủng bố, không dùng cổ trùng phụ trỡ đã mạnh mẽ như này, thực sự là đem mấy cổ sư tu hành Lực đạo của nhân tộc coi là trò cười.
"Quả nhiên đã tính đến nước chạy." Kình Kiêu đánh hụt mà không bất ngờ.
Đối phương sớm đã không còn chiến ý, việc dùng cổ Hư Thuấn tránh một quyền này vẫn nằm trong dự tính.
Cơ thể khổng lồ của Kình Kiêu nhanh chóng rơi xuống, trong lúc này hắn đảo mắt nhìn quanh, ý đồ tìm kiếm Nộ Hoả Sầu Vũ.
Chợt, tiếng gió rít gào vang lên bên tai.
Kình Kiêu nghĩ cũng không nghĩ, phản ứng cực kì nhanh đem đầu nghiêng qua một bên.
Vậy mà có một mũi khoan xé gió vụt qua, cặt mặt hắn, kéo ra một đường dài màu đỏ.
Kình Kiêu nhìn theo mũi khoan, phát hiện ra chân tướng liền lập tức quay lại trừng lớn hai mắt nhìn Giảo Nguỵ Tử, lại phát giác đối phương một bộ kinh hãi.
Kình Kiêu rơi xuống mặt nước, nước bắn lên rồi rơi xuống như mưa.
Sau đó thân cá voi to lớn lại trồi lên, lúc này miệng cá voi không mở nhưng âm truyền vào tai Giả Nguỵ Tử.
"Giả phó gia chủ có ý tứ gì? Lâm trận phản giáo muốn đem ta g·iết? Ngươi muốn kết thù với Kình gia ta?" Ngữ khí vô cùng tức giận.
Giả Nguỵ Tử bên kia nghe vậy liền xanh mặt, vội vàng giải thích:
"Kình gia chủ bớt nóng, Kình gia chủ bớt nóng!
Là ta vội g·iết địch nhân, vội vàng xuất chiêu...
Nhưng ta nhắm không tốt, chiêu đã xuất cũng không thể thu..." Giả Nguỵ Tử càng nói càng nhỏ, ngữ khí yếu ớt.
Kình Kiêu nghe vào tai, nếu hắn là nhân tộc, lúc này sẽ có thể thấy được mặt hắn nhăn nhó khó coi, còn đỏ lên bừng bừng như trái cà chua.
Dù sao, đồng đội ngu ai cũng tức!
Nhưng bộ dáng Giả Nguỵ Tử không giống nói dối mà thật sự lỡ tay, nói xong câu kia liền liên mồm xin lỗi, hứa hẹn sẽ bù đắp thoả đáng.
Kình Kiêu cũng đành phải bỏ qua nhưng hắn vẫn phòng bị trong lòng.
Cảm giác đối phương không nói dối nhưng có quỷ mới tin, nhắm vào Nộ Hoả Sầu Vũ nhưng làm thế nào bắn trượt lại nhắm chuẩn đầu của Kình Kiêu như thế?
Nào biết Giả Nguỵ Tử là thật lỡ tay, chính bản thân hắn lúc này cũng tự chửi mình trong lòng.
Nếu không phải ban nãy Kình Kiêu phản ứng kịp thời. Vậy thì hôm nay Giả gia và Kình gia sẽ vào thế không c·hết không thôi, dù có trục xuất Giả Nguỵ Tử thì sau này cũng khó lăn lộn chính đạo.
Giả Nguỵ Tử nghĩ tới mà sợ run người, tự mình căn dặn, đừng có sau này t·ấn c·ông khi mà đồng đội ở gần kẻ địch, ngộ nhỡ g·iết nhầm thì hắn chính là xong con bê.
Kình Kiêu bên kia có một loại cảm giác nhức đầu, trước mặt là địch, sau lưng có đồng đội nhưng cũng có khả năng là địch.
Chỉ là trước mắt không phải lúc nội bộ lục đục. Kình Kiêu tập trung lại tìm kiếm Nộ Hoả Sầu Vũ.
Rất nhanh phát hiện bọn họ đã chạy tới đỉnh ngọn núi ở giữa Vô Tung Đảo.
Kình Kiêu dùng mắt ca voi nheo nheo lại.
"Ngụy Thụ Công trốn tại nơi đó?"
Nhưng hắn rất nhanh nghĩ cũng chẳng nghĩ nữa, quay qua nắm lấy cái người to béo của Giả Ngụy Tử.
Mặc cho đối phương lúc này hoảng loạn, mồm lắp bắp.
"Kình, Kình phó gia chủ bớt nóng! Ta, ta con mẹ nó xin lỗi mà! Huhu, tha ta!"
Kình Kiêu ánh mắt khinh thường nhìn Giả Ngụy Tử, trong lòng đậu đen rau muống.
"Ngươi mẹ nó nhát như vậy còn muốn đến đây báo thù cho mẹ?"
Chỉ thấy sau đó Kình Kiêu dùng lực ném Giả Ngụy Tử lên bờ, hắn như quả bóng bay một đường vòng sau đó dùng tư thế chó đớp c*t cắm đầu xuống đất.
"Ta không lên bờ được, ngươi đi trước thám thính bọn chúng!" Kình Kiêu lại truyền âm vào tai.
Giả Ngụy Tử to béo lổm chổm bò dậy, trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám nói. Dù sao ban nãy hắn chính là thiếu chút bắn thủng đầu người ta, người ta là có lý do làm vậy với hắn.
Gã béo chỉ đành gật gật đầu, coi như chấp nhận.
Dưới mắt của Kình Kiêu, Giả Ngụy Tử đặt đít ngồi xếp bằng, đầu cúi xuống, hai tay ôm đầu, sau đó toàn thân hắn có chút phình ra, cuối cùng thành một quả bóng thịt.
Nhưng cũng chưa dừng ở đó, một lớp kim loại bọc lấy toàn thân Giả Ngụy Tử, hắn lúc này là quả bóng sắt. Sau đó "quả bóng sắt" lăn nhanh về phía trước, xuyên qua rừng cây.
Đây thực ra cũng không phải thủ đoạn di chuyển mà là thủ đoạn công kích lợi dụng thể hình to lớn của Giả Ngụy Tử, chỉ là miễn cương đem ra để di chuyển cũng được.
Dù sao hắn cũng không thể lấy thân béo tròn của mình hì hì hục hục chạy.
Đúng lúc này, mấy đầu cá voi kia cuối cùng bơi tới, thân trên nhấc lên lộ ra khỏi mặt nước, lộ ra mấy tên gia lão Kình gia, tên nào tên nấy to lớn, có điều so với Kình Kiêu thì bé hơn.
Trên đầu mỗi tên đều có một vị gia lão Giả gia. Mấy ngày nay họ chính là chia cặp như này vòng quanh lãnh hải Ma gia, lúc nãy nhận được lệnh mới tiến về đây.
Đám gia lão Kình gia, Giả gia đồng thanh hướng Kình Kiêu chào hỏi.
"Đa lễ cái gì? Vào việc cho ta, đem đảo này vây lại, một con kiến cũng không được thoát!
Hôm nay ba tên ma đầu tặc tử đó nếu không dơ tay chịu trói, vậy thì bỏ lại cái mạng ở đây!" Kình Kiều truyền âm vào tai đám gia lão ở đây.
Đám gia lão Kình gia cũng không tiếp tục nhiều lời, ngoan ngoãn đem cả đảo vây lại. Về phần gia lão Giả gia, họ nhảy xuống đất liền đứng.
Lúc này, một trong số mấy tên gia lão Kình gia quát lớn.
"Kết trận!"
Nghe hiệu lệnh của hắn, đám gia lão Kình gia còn lại mỗi người riêng phần mình lấy ra mấy con cổ trùng, rải xuống mặt biển.
Dưới sự phối hợp của các vị gia lão, một cổ trận đã cấu thành, đem Vô Tung Đảo úp lại, chỉ có bọn họ ở ngoài còn Kình Kiêu với các gia lão Giả gia ở bên trong.
Cổ trận hình như đầu cá voi khổng lồ màu xanh nước biển đang ngửa đầu lên trời, miệng ngậm chặt.
Trận này tên Kình Khẩu Tù Ma trận, cổ trận giam giữ nổi tiếng của Kình gia, không ai không biết.
Kình Kiêu ở bên trong, lúc này tâm trạng tốt hơn chút. Thứ hắn tự tin nhất mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ không phải sức mạnh của bản thân hắn, mà là cổ trận này.
Đơn thuần cổ sư ngũ chuyển cũng có thể ăn thiệt.
"Nhưng Ngụy Thụ Công lực chiến khủng bố, nếu như thành công tấn thăng ngũ chuyển, lại lôi ra một chiêu Bách Tuế Phệ Thụ Long kia...
Ta cũng không có nắm chắc." Kình Kiêu chỉ là cao hứng chút, cũng không hoàn toàn tự tin có thể ở đây chỉ dựa vào hắn và một tên Giả Ngụy Tử kém cỏi có thể đánh được Ngụy Thụ Công.
Nếu Ngụy Thụ Công đánh bại được hắn và Giả Ngụy Tử, lúc đó cổ trận này chỉ là một cái xác rùa không hơn không kém, sẽ không thể giữ lại Ngụy Thụ Công cùng hai ma đầu còn lại.
"Nhưng, ta đã sớm báo tin cho gia chủ. Chỉ cần ngài ấy tới...vậy thì Ngụy Thụ Công chạy đằng trời." Kình Kiêu thở ra một hơi.
Hắn từ khi có cái nhìn mới về thực lực của Ngụy Thụ Công thì đã báo tin lại cho gia chủ.
Gia chủ Kình gia, tu vi ngũ chuyển trung kỳ nhưng có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân- bậy, thiên hạ đệ nhất yêu.
Đối đầu một chọi một, không có ai có thể địch lại hắn. Đáng tiếc Kình gia chủ có việc phải tới hải vực bên cạnh Cam Vũ Hải Vực, nên không đã tham gia nhiệm vụ này.
Nhưng nếu Kình Kiêu báo tin, vị kia nhất định sẽ tới. Nên nhiệm vụ của hắn là câu giờ, càng lâu càng tốt.
Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy Giả Ngụy Tử quay lại, mặt mày hốt hoảng.
Cuối cùng liền nghe hắn nói:
"Ngụy Thụ Công! Ngụy Thụ Công!" Lời này vừa dứt.
Tiếng ù ù truyền vào tai những người đứng đây, họ có thể bằng vào mắt thường thấy được Vô Tung Đảo rung lắc, cây cối có cái bật gốc mà đổ xuống, mấy tên Giả gia trên đảo đứng cũng không vững, thi nhau vồ ếch.
"Ngụy Thụ Công làm sao?!" Kình Kiêu căng thẳng lên.
Nhưng không đợi Giả Ngụy Tử trả lời, hắn đã thấy được đáp án.
Từ chân núi lúc này có một cái đầu rồng từ từ ngoi lên, lộ ra thân dài có thể so sánh với hình thể của Kình Kiêu, toàn thân rồng đều bằng gỗ, hai tay có vuốt rồng sắc nhọn, mặt rồng hung ác, mắt rồng xanh u quỷ dị, sừng dài sắc nhọn chĩa ra sau đầu.
Ở tại đầu rồng, có một nam nhân một thân áo bào xanh đen đứng thẳng, thân như trường thương, bờ vai rộng lớn, hai tay chống hông, khí thế oai phong.
Dung mạo bất phàm, gương mặt hình vuông góc cạnh, râu quai nón cắt tỉa gọn gàng, mày kiếm khẽ nhíu, đôi mắt hình tam giác sắc bén nhìn chằm chằm Kình Kiêu, nhìn hắn bằng con ngươi màu xanh dựng ngược như rồng.
Kình Kiêu ở ngoài biển nhìn thấy mà chỉ biết nghẹn họng, trong lòng thầm than khổ:
"Ngụy Thụ Công...ngũ chuyển...Bách Tuế Phệ Thụ Long".
Đúng vậy, Ngụy Thụ Công đã tấn thăng ngũ chuyển thành công, vừa xuất trận liền đem ra hợp chiêu cường đại nhất của mình: Bách Tuế Phệ Thụ Long.
Còn ở trên đảo lúc này, Giả Ngụy Tử ngồi sụp xuống đất, toàn thân run run, hai mắt có căm hận nhưng cũng có sợ hãi, sợ hãi chiếm nhiều hơn.
Đôi mắt đó biến hóa, sợ hãi biết thành tuyệt vọng, căm hận biến thành không cam lòng.
Cừu nhân của ngươi xuất hiện đây rồi, nhưng hắn mạnh quá, hắn quá cường đại, ngươi căn bản không đủ sức đối đầu với hắn.