Chương 89: Giám Tâm Kiếm.
Trình Nông ngồi dưới lán che rất thư giãn, miệng nhâm nhi ly trà. Nhưng thực tế trong lòng ông ta lúc này có chút lo lắng.
Chợt, Khương Ước đạp không từ dưới hố đi lên, thấy vậy Trình Nông mới thả lỏng chút. Theo ngay sau đó là Ma Thiết Đản, lúc này Trình Nông mới hoàn toàn yên tâm.
"Nhị công tử, Thiết Đản hiền điệt! Hai người còn không ra, ta đã phải lao xuống rồi đó." Trình Nông buông xuống tách trà, đứng dậy mỉm cười nói.
Quan hệ giữa các trưởng lão khác họ của Khương gia không phải nói là quá tốt, nhưng Trình Nông là người hiền lành, với ai cũng thân thiết như người nhà nên mới gọi Thiết Đản là "hiền điệt" còn Khương Ước, thân phận hắn không cho phép ông ta gọi như vậy.
Khương Ước trong tay nắm kiếm lưu luyến không buông, nhưng trước trưởng lão của tộc hắn vẫn phải cho người ta mặt mũi, vì vậy cầm ngược lại kiếm, ôm quyền nói.
"Tạ Trình bá lo lắng, Ước vẫn bình an."
"Tạ Trình bá lo lắng." Ma Thiết Đản đi bên cạnh cũng nói.
Trình Nông lăn lộn đã lâu, nhìn mặt Ma Thiết Đản có chút tâm sự liền lên tiếng hỏi.
"Thiết Đản hiền điệt có chuyện muốn nói?"
"Không giấu Trình bá, cổ sư Ma gia ta xuống dưới có mấy người hy sinh..." Nói đến đây hắn có chút trầm xuống.
Trình Nông vừa nhìn liền hiểu, Ma Thiết Đản là đang tiếc nhân mạng ít ỏi còn lại của Ma gia, bớt một người liền xót một người.
Khương Ước bên này nghe vậy chợt hiểu ra tại sao sư đệ nãy giờ có chút trầm mặc, liền vỗ vỗ vai an ủi. Nhưng Ma Thiết Đản cũng không để ý hắn.
"Mạng người quý giá, ta cũng rất đau lòng.
Hiền điệt yên tâm, trở về liền sẽ cho người bồi thương thoả đáng cho Ma gia." Trình Nông đáp.
Ma Thiết Đản nghe vậy tuy không vui, mạng người Ma gia hắn làm sao có thể nhận một chút nguyên thạch là có thể coi như xong? Nhưng hắn cũng đành tiếp nhận, dù sao bây giờ Ma gia thế yếu, còn có thể làm gì?
"Trình bá, tuy đã thông qua tầng hai nhưng đội ngũ tổn hao kha khá.
Điệt nhi dự định nghỉ ngơi một canh giờ, bổ sung nhân lực rồi lại xuống." Khương Ước hào hứng nói, hắn thực sự rất nóng lòng muốn xem xem mấy tầng tiếp theo sẽ lại đem đến cái gì.
Ma Thiết Đản nghe được liền lo lắng lại lôi tộc nhân Ma gia hắn ra làm chuột bạch, định lòng chút nữa phải ngăn cản. Cũng nên để mấy tên Khương gia kia ra chút máu.
"Nhị công tử muốn liề-
Ồ?" Trình Nông nói chưa hết câu liền nhìn qua một phương hướng, mà đám người tụ tập ở đây cũng đồng loạt nhìn qua.
Chỉ thấy trên con đường dẫn từ ngoài đảo đến lối vào truyền thừa lúc này, có một đoàn người không nhanh không chậm tiến lại gần.
Trình Nông nheo nheo mắt, ông ta cũng đã già, không nhìn xa được như vậy.
"Hà gia chủ!" Ma Khôn Khôn là người đầu tiên nhận ra.
Trình Nông nghe vậy liền nhướn mày, cũng nhận ra đối phương, trong lòng tò mò Hà gia chạy rồi lại quay lại để làm gì.
Cuối cùng đoàn người Hà gia cũng tới sát đám người Khương gia cùng Ma gia.
"Hà Hạ Đông ra mắt Trình tiền bối." Hà Hạ Đông ôm quyền chào, nhưng tư thái cũng không có vẻ gì là kính trọng lắm.
Trình Nông thấy vậy chỉ gật đầu, ánh mắt dò xét nhìn đám người Hà gia.
"Hà gia chủ, không phải từ bỏ truyền thừa rồi sao?" Ma Khôn Khôn vẻ mặt âm dương quái khí nói.
Hắn không nói thẳng ra là Hà gia bị Ma gia cùng Khương gia đuổi đi, nhưng chắn chắn có ý tứ như thế.
Hà Hạ Đông vậy mà coi như không nghe thấy, trực tiếp coi như Ma Khôn Khôn không tồn tại.
Ma Khôn Khôn thấy vậy liền trong lòng đậu đen rau muống, nhưng hắn cũng tự biết bản thân không có tư cách để đứng ngang hàng với nàng.
"Hà gia chủ quay lại có chuyện gì không?" Trình Nông mỉm cười ôn hoà nói.
"Vãn bối mới gặp lại một vị bằng hữu, chính là vị này." Hà Hạ Đông đáp, đưa tay ra giới thiệu Ma Vô Hối.
"Vãn bối Lãng Sở Tiêu, lần đầu gặp Trình tiền bối." Ma Vô Hối mìm cười kính cẩn chào hỏi.
Hắn một thân y phục nhã nhặn, lại thêm thái độ ôn hoà biết kính trọng bậc tiền bối nên Trình Nông cảm thấy khá vừa mắt, cũng hướng hắn gập đầu đáp lễ.
Khi nghe hắn chào hỏi, đám người Khương gia và Ma gia mới nhìn qua.
Đám người Ma gia đã rời Ma gia trang khá lâu, không biết mặt mũi Ma Vô Hối như nào nên không cảm thấy gì. Nhưng Ma Thiết Đản khi nhìn qua liền cảm thấy kinh ngạc.
"Ma Vô Hối?" Hắn làm sao có thể không nhận ra gương mặt này. Hai người không chỉ là bạn học, sau này Ma Vô Hối còn quy thuận gia gia của hắn.
Nhưng hắn rất nhanh đã nghi ngờ phán đoán của mình.
Người kia tu vi nhị chuyển trung kỳ, thân hình cao hơn Ma Vô Hối, tóc dài hơn, da dẻ trắng trẻo hơn, thái độ cũng ôn hoà hơn, nhìn qua là thấy được hai người ngoài nét mặt ra không có gì giống nhau.
Chưa kể Ma Vô Hối lúc này ăn mặc sang trọng, so với hình tượng quần đùi áo ba lỗ trước kia khác một trời một vực.
"Trên đời lại có những người giống nhau đến như vậy..." Ma Thiết Đản không khỏi cảm thán, dường như tiếp nhận rằng đối phương rất có thể không phải là Ma Vô Hối.
"Vị bằng hữu này của vãn bối có được một tấm tàn đồ của truyền thừa Kiếm Vũ.
Vì thế vãn bỗi mới dẫn hắn đến đây, để hắn thử chút may mắn." Hà Hạ Đông nói tiếp.
Ma Khôn Khôn nghe vậy liền khó chịu ra mặt, giúp bằng hữu thì ngươi và hắn đến thôi, còn đem theo tộc nhân nhà ngươi tới làm gì?
Lần này Hà Hạ Đông dẫn theo một vị gia lão và hơn hai mươi tộc nhân Hà gia, không tính là gì. So ra còn kém Khương gia nhiều lắm khi Khương gia tới là một vị trưởng lão tứ chuyển, còn có mấy vị cổ sư tam chuyển.
Nhưng nếu chỉ để dẫn đường cho "Lãng Sở Tiêu" thì dường như Ha gia đến hơi thừa.
"Ồ? Truyền thừa Kiếm Vũ còn có tàn đồ? Sao ta chưa bao giờ nghe tới?" Khương Ước lúc này bước ra đứng trước mặt Ma Vô Hối, thái độ rất không thiện cảm.
Hắn gần như coi truyền thừa này là vật trong túi, sao có thể chấp nhận người khác đến c·ướp đồ của mình, còn là một tên tán tu vô danh tiểu tốt, tu vi còn kém hắn.
Còn một điểm, hắn vẫn luôn tìm kiếm thông tin về truyền thừa này, cùng lắm là tin tức về vị trí đại khái, chưa bào giờ thấy tàn đồ.
Ma Vô Hối ánh mắt ý cười ôn hoà nhưng thực ra lại đang nhìn kỹ người này.
Trong đầu không khỏi nhớ tới một đoạn ký ức kia, hắn bị thanh kiếm lạnh lẽo đâm xuyên ngực, găm thân hắn vào tường. Gương mặt đó, hắn sẽ không bao giờ quên, chính là Khương Ước.
Trong lòng hắn cười lạnh, có chút mỉa mai chính mình nhưng bên ngoài lại mỉm cười đáp.
"Vị công tử này nếu như không tin, nghe ta nói chút rồi lại nghi ngờ ta không muộn.
Không biết, quý phương đã đi đến tầng nào của truyền thừa?"
Khương Ước nghe vậy liền hừ lạnh đáp.
"Tầng ba."
Ma Vô Hối nghe vậy liền gật gù, thấy tốc độ này cũng không sai phạm lắm, dòng thời gian trước cũng gần tương tự, hắn lại nói tiếp.
"Vậy ta nói điều ra nửa câu này, quý phương nhất định sẽ hiểu.
Nhất diệt thường kiếm, nhị đúc ngã kiếm.
Như nào?"
Nghe vậy Khương Ước liền trừng lớn hai mắt, không chỉ hắn mà đám người đi xuống truyền thừa ban nãy cũng kinh ngạc. Đối phương nói không sai, mà việc này chỉ có bọn họ biết, xem chừng việc đối phương nắm giữ tàn đồ là thật.
"Vậy ngươi có tàn đồ thì sao? Dựa vào đâu bọn ta để ngươi vào truyền thừa?
Chưa kể, tàn đồ kia của ngươi hẳn là chỉ có một lớp da lông." Khương Ước không cam nói.
Ma Vô Hối lại nhìn quanh, phát hiện ra vị cổ sư dẫn đội kia, hắn liền mỉm cười. Kiếp trước cũng là người này dẫn đội.
"Vậy ta lại hỏi quý phương một điều nữa.
Hẳn là chư vị ở tầng một mở được cầu thang ở một phương hướng, dựa vào vị dẫn đội kia ta đoán...phương bắc?"
Tên cổ sư dẫn đội nghe vậy có chút bất ngờ rằng đối phương nhìn ra mình là người dẫn đội. Lại thấy đối phương đoán được phương hướng họ đi, định lên tiếng thì lập tức bị chặn họng, Khương Ước c·ướp lời trước.
"Hừ, nếu ngươi đã có tàn đồ, biết rằng cầu thang ở phía bắc thì có gì lạ?"
Cổ sư dẫn đội lúc mày mới "Ồ" một cái, quả thật là như vậy.
"Có phải vị công tử đây cho rằng vì Cổ Kiếm Vũ xuất thân phương bắc nên cầu thang ở phương bắc?
Không biết công tử có nhận ra, Cổ tiền bối mang tâm không đơn giản là để lại y bát cho hậu nhân mà là có ý dạy bảo?" Ma Vô Hối vẻ mặt mỉa mai hỏi.
Khương Ước như ngờ ngợ điều gì đó nhưng vẫn hỏi.
"Đúng thì sao?"
"Vậy công tử có tin hay không, để...tên kia dùng cổ Trọng Kiếm vẫn mở được cầu thang phía đông?" Ma Vô Hổi nhìn quanh rồi chỉ vào một vị cổ sư Ma gia đang đứng ở xa hóng chuyện.
"Hắn?" Khương Ước nhíu mày khó hiểu.
"Công tử không tin cứ thử, ta thấy cũng không mất gì." Ma Vô Hối nhún vai nói.
Khương Ước nhìn qua thấy Trình Nông cũng không ngăn cản nên đành chấp nhận. Cứ như vậy, tên cổ sư kia bị tóm đi xuống.
Đi xuống gồm có Khương Ước, Ma Thiết Đản, Ma Khôn Khôn, Trình Nông, Hà Hạ Đông, Ma Vô Hối, vị cổ sư dẫn đội và tên cổ sư kia.
Tuy tầng một đã được thông qua nhưng cạm bẫy vẫn còn, đoàn người vẫn phải đi theo từng điểm nút để tiến lên, vì thế mới để tên cổ sư dẫn đội đi theo, vì hắn biết rõ tường lỗ kiếm phải đi như nào mới tới được.
Qua một canh giờ, đoàn người cuối cùng nơi, tên cổ sư kia lúc này lấy ra kiếm đã chuẩn bị sẵn, toan kích hoạt cổ Nhu Kiếm thì lại có một bàn tay đưa ra chặn lại hắn.
Nhìn lại hoá ra là Ma Vô Hối.
Thấy sau đó hắn đoạt kiếm trong tay tên cổ sư này, ném qua cho vị cổ sư dẫn đội.
Cổ sư dẫn đội bị bất ngờ, may mắn kịp đón lấy kiếm, vẻ mặt khó hiểu nhìn Ma Vô Hối.
Chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói một câu.
"Vị huynh đệ này thử trước."
Đoàn người khó hiểu nhìn hắn, nhưng hắn cũng lười giải thích.
Vị cổ sư dẫn đầu cũng đành hết cách, tiến lên đứng trước lỗ kiếm, hai tay nắm chắc chuôi kiếm, chân nguyên truyền vào cổ Nhu Kiếm đang ký túc ở lưỡi kiếm.
Chỉ thấy sau đó, lưỡi kiếm tuy không biến đổi ngoại hình nhưng nó khiến người ta nhìn vào liền biết thanh kiếm này phi thường ảo diệu, tuy có thể uốn lượn mềm dẻo nhưng cũng có thể sắc bén đoạt mạng người.
Vị cổ sư dẫn đội nhấc thanh kiếm lên, nhẹ nhầng đút kiếm vào lỗ kiếm.
...
Không có gì xảy ra, vị cổ sư dân đội rút thanh kiếm ra, thanh kiếm vẫn còn nguyên, hắn liền hủy kích hoạt cổ Nhu Kiếm.
Đoàn người lại một lần nữa nhìn Ma Vô Hối, trong lòng không khỏi sinh ra ý niệm tên này làm trò mèo gì thế?
Nhưng hắn chẳng quan tâm, lại tiến tới đoạt lấy kiếm, sau đó ném qua cho tên cổ sư kia, lần nữa nhàn nhạt nói.
"Giờ đến vị huynh đệ này."
Tên cổ sư kia lúc này vẫn còn mơ mơ màng màng, vẫn chưa hiểu sao mình bị lôi xuống chỗ này. Thấy mọi người đều chú tâm đến mình hắn mới cảnh tỉnh, rón rén bước lại lỗ kiếm.
Lặp lại y hệt những gì vị cổ sư dẫn đội làm. Thế mà, lần này dị biết xảy ra.
Lưỡi kiếm vậy mà lập tức vỡ vụn, sau đó xung quanh lỗ kiếm như thể bị mấy đường kiếm uốn lượn chém qua, nhát kiếm mỏng manh nhưng cực kì sắc bén. Sau đó mảnh tưởng này đổ xuống, để lộ ra cầu thang phía sau.
"Chuyện này...sao có thể..." Vị cổ sư dẫn đầu kinh ngạc không thôi, bọn hắn rõ ràng đã thử qua, tại sao không mở được mà đến tên này lại được?
Khương Ước nheo mắt, suy nghĩ một chút liền mở to mắt nói.
"Ta hiểu rồi, tầng này vốn dĩ không chỉ "Diệt Thường Kiếm" đơn giản như vậy!
Thực tế là còn có kiểm tra xem kiếm của người tham gia khảo nghiệm gần với phong cách kiếm thuật nào nhất!
Kiếm của vị dẫn đội này gần với lãnh kiếm nên hắn dùng cổ Lãnh Kiếm mới có thể mở được, kiếm của vị này là Nhu Kiếm nên phải là hắn thì cầu thang phía đông mới hiện ra."
"Công tử tài trí hơn người, chính là như vậy." Ma Vô Hối gật đầu cười nói, làm ra vẻ rất tán thưởng.
Sau đó hắn lại nói.
"Tàn đồ ta có được, không đơn giản chỉ là da lông mà thôi. Nó cho ta lý giải tường tận về tầng một, tầng hai và tầng ba.
Các vị còn chưa bắt đầu thăm dò tầng ba nhưng ta đã biết rõ cách vượt qua nó.
Không biết dựa vào điểm này, vẫn bối có thể khảo nghiệm truyền thừa được chưa?" Ma Vô Hối nói một nửa liền chuyển qua giọng điệu cung kính, hướng Trình Nông ôm quyền cúi người.
Chỉ thấy lão mỉm cười gật đầu, thấy vậy Khương Ước còn có Ma Khôn Khôn cũng không thể nói gì thêm nữa.
Thực tế, hắn không chỉ biết đến tầng ba mà thậm trí tầng năm hắn cũng biết, nhưng nếu nói ra thì không tốt, sẽ vượt quá giới hạn chấp nhận của Khương gia, ắt sẽ hứng lấy ngăn cản.
"Hà gia chủ, chúng ta đi thôi." Ma Vô Hối hướng Hà Hạ Đông nói, sau đó hắn tiến tới đoạt chuôi kiếm trong tay tên cổ sư kia.
"Không cần người khác sao?" Hà Hạ Đông hỏi, nàng không phải nói những người ở đây mà là nói người Hà gia ở bên trên.
Chỉ thấy Ma Vô Hối lắc đầu, sau đó dẫn trước bước xuống cầu thang, Hà Hạ Đông tin tưởng hắn tuyệt đối, cũng nhanh chóng đi theo.
Khương Ước rất muống đi xuống xem cách hắn vượt tầng ba nhưng có Hà Hạ Đông ở đây, nàng nhất định thay "Lãng Sở Tiêu" cản lại. Vì thế trong lòng Khương Ước khó chịu nhưng cũng không thể làm gì, chợt hắn nghe thấy Trình Nông nói.
"Nhị công tử không cần khó chịu, theo ta phán đoán, nếu Cổ Kiếm Vũ đó đã bố trí tầng một như này, có nghĩa là ông ta đã chuẩn bị truyền thừa cho tối đa bốn người.
Như vậy phần thưởng tầng hai, tầng ba, và những tầng còn lại chắc chắn vẫn còn. Đợi hắn đi ra, lão phu sẽ ép hắn nói cách thông qua tầng ba cho công tử.
Lúc đó, hắn có thể cút được rồi." Trình Nông nhẹ nhàng nói nhưng lời lẽ có vẻ không ôn hòa lắm? Đúng là già thành tinh, mấy lão bánh quẩy này không có ai nhìn bề ngoài mà biết được trong lòng hắn có gì.
Cổ nhân có câu, lòng chó khó nhai còn lòng người thì khó đoán, quả không sai.
Khương Ước nghe vậy liền hiểu ra, cho tên "Lãng Sở Tiêu" kia đi xuống chỉ là một hồi giảm sự cảnh giác của bọn hắn, sau đó liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tóm lại.
Ma Vô Hối và Hà Hạ Đông rất nhanh đã đi xuống tầng hai.
Cảnh tượng chỗ này đã có biến đổi, lò nùng kia lại tỏa sáng, lại có một đám khôi lỗi cầm kiếm bất động đứng im.
Trình Nông đoán không sai, Cổ Kiếm Vũ thực sự chuẩn bị cho bốn người tiếp nhận truyền thừa.
"Phiền Đông tỷ xử lý đám khôi lỗi này, ta còn phải đi "Đúc Ngã Kiếm"" Ma Vô Hối mỉm cười nói, còn dùng đến "Đông tỷ" để khiến Hà Hạ Đông vui lòng mà thoải mái giúp hắn.
Hà Hạ Đông thấy vậy liền đưa tay xoa xoa đầu hắn, sau đó muôn vàn cánh hoa đánh ra lên người mấy con khôi lỗi, mở ra một đường thẳng tới lò rèn cho Ma Vô Hối.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hưng phấn bước lại phía lò nung.
Truyền thừa này có thể lọt vào mắt xanh của hắn, cũng không phải đơn giản chỉ vì nó là truyền thừa Kiếm đạo mạnh mẽ, mà còn là vì con cổ mà tầng ba này sẽ đem lại.
Dòng thời gian trước hắn cũng tại đây đạt được cổ Ngã Kiếm.
Tuy nhiên cái tên này tuy đúng nhưng chưa hoàn toàn thể hiện được bản chất của nó, thế nhân sau này đã đặt lại tên cho cổ này.
Cổ trùng Kiếm đạo tam chuyển, Giám Tâm Kiếm!
=====Đường Phân Cách Nè=====
Bổ sung chi tiết do Khương gia biết Hà Hạ Đông sẽ cản trở nên không đòi đi theo Ma Vô Hối xuống tầng ba.