Chương 90: Là lão phu.
Giám Tâm Kiếm, kiếm phản chiếu bản tâm của người dùng, đem nó thực thể hóa, vì thế nó là kiếm phù hợp nhất, cũng là lý do thế nhân nhầm lẫn mà gọi là Ngã Kiếm.
Nghĩ tới, cổ này tuy là Kiếm đạo nhưng thực tế nó cũng có một phần của Trí đạo, "tâm" kia chính là bằng chứng. Nếu không cũng không khiến Ma Vô Hối động tâm với con cổ này.
Cổ Kiếm Vũ bố trí truyền thừa này ý đồ là thực sự dạy dỗ hậu nhân tu hành, ông ta ẩn giấu lời dạy của mình trong truyền thừa.
Ma Vô Hối nói "Nhất diệt thường kiếm, nhị đúc tâm kiếm" cũng không chỉ đơn giản là liệt kê từng bước như vậy mà còn là để nói ra có trước mới có sau, quan hệ không thể tách rời.
Không phải ai cũng có thể đút chuôi kiếm vào liền có thể luyện ra được cổ Giám Tâm Kiếm.
Lò nung này được đốt cháy là do lỗ kiếm ở tầng một bị phá, có nghĩa là kiếm của người đúc kiếm không được khác biệt với kiếm của người phá tường. Nếu kiếm phá tường là lãnh kiếm, kiếm của người đúc kiếm cũng phải là lãnh kiếm.
Khương Ước có thể đúc kiếm, đó là vì kiếm của hắn và vị cổ sư dẫn đội gần tương đồng với nhau, đều là lãnh kiếm.
Ma Vô Hối chọn tên cổ sư kia vì hắn dựa vào dòng thời gian trước biết được, kiếm của tên này giống với hắn, đều là nhu kiếm.
Có Hà Hạ Đông cản địch, Ma Vô Hối thuận lợi bước tới bên lò nung, hắn không chần chừ mà quyết đoán sắn lên tay áo, sáu đó đút chuôi kiếm vào trong lò.
Ánh sáng chói mắt, hơi nóng hừng hực không thể lay động hắn dù chỉ một chút, Ma Vô Hối mặt không biến sắc, cánh tay kia nắm chặt chuôi kiếm, mặc kệ cơn đau do da tay bị nướng chín truyền tới.
Ánh sáng chói lại theo đó tỏa ra, chớp mắt đã nuốt chửng hắn bên trong, còn có Hà Hạ Đông đang đơn phương hủy diệt khôi lỗi bên kia.
Tới khi ánh sáng tan đi, toàn bộ khôi lỗi đều ngã xuống, bổ sung vào đám khôi lỗi đã đầy đất từ đợt của đám người Khương Ước ban nãy.
Hà Hạ Đông lập tức tiến lại gần Ma Vô Hối xem xét, nàng lập tức phát hoảng, cánh tay phải của hắn bị b·ỏng n·ặng, da thịt đỏ ửng sần sùi, da bị tróc ra cháy đen, mùi thịt bị cháy xông vào mũi.
Nàng không khỏi vội ôm lấy người hắn kéo ra, nhưng nàng phát hiện gương mặt bình thản của hắn, cơ mặt hoàn toàn thả lỏng giống như không có một chút đau đớn nào.
"Đồng tỷ, trị thương cho ta." Ma Vô Hối nhàn nhạt nói, đồng thời rụt lại tay phải, một thanh kiếm được hắn rút ra.
Kiếm này sáng bóng như gương, lưỡi kiếm thon gọn, nó tỏa ra hào quang màu xanh nước biển nhè nhẹ, mang lại cho người ta cảm giác ảo diệu khó lường, tĩnh nhưng lại động, nhu nhưng lại cương, thật nhưng lại giả, tồn tại nhưng lại như không.
Hà Hạ Đông một bên trị liệu cho tay hắn cũng không kiềm được mà bị thanh kiếm này thu hút, nó khiến nàng nhìn như nào cũng không thấu.
"Chúng ta đi xuống thôi." Ma Vô Hối nói, tay phải của hắn cũng đã được nàng hoàn toàn chữa trị.
Nói rồi hắn bước tới phía đông của lò nùng, nhìn xuống nền đá, nơi này có một chữ "đông" mờ mờ trên nền.
Ma Vô Hối nắm chặt kiếm trong một đường kiếm huyền ảo xuất ra chém xuống mặt đất, vô số kiếm ảnh thi nhau xuất hiện, nhưng trong số chúng chỉ có một cái là thật.
Ong~
Kiếm v·a c·hạm vào đá vậy mà như cắt giấy, dễ dàng xuyên qua. Cuối cùng chỉ có tiếng kiếm do quán tính lay động mà phát ra, kiếm ngâm kéo dài, kéo theo đó là nền đá nhanh chóng vỡ ra nhiều mảnh, một bậc thang đá hiện ra.
Ma Vô Hối chưa vội bước xuống, đưa lên thanh kiếm của mình, hắn ngắm nhìn thành kiếm này.
"Dòng thời gian trước ta cũng đừng đúc Giám Tâm Kiếm. Nhưng trước và nay khác biệt, ta của hiện tại không giống ta lúc đó, kiếm của ta...cũng khác.
Gọi ngươi Minh Kiếm đi."
Một chữ "Minh" này hắn mang nhiều ý nghĩa đặt vào, mãi mãi không ai có thể nhìn thấu bản chất của nó, không rõ thiện ác, không rõ sáng tối, không rõ.
Chợt, Ma Vô Hối nghĩ tới Khương Ước, bất giác khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu, không biết là chế giễu bản thân hay Khương Ước.
"Kiếm của ngươi...hah...có lẽ vẫn là Vô Tình Kiếm." Vừa nghĩ hắn vừa ngửa cổ nhìn lên.
Rất nhanh hắn lại để chuyện đó ra sau đầu, cùng Hà Hạ Đông sóng vai đi xuống.
...
Chỉ tốn có mười lăm phút hai người đã xuống tới tầng ba, đuốc trên tường lần lượt thắp sáng cho hai người thấy rõ cảnh tượng nơi này.
Giống như hai tầng trên, tầng ba cũng hoàn toàn lằm bằng đá, khác ở chỗ giữa phòng có một khôi lỗi màu đen, một mình nó đứng ở tường phía đông.
"Nhất diệt thường kiếm, nhị đúc ngã kiếm, tam...vấn tâm kiếm." Ma Vô Hối lẩm bẩm.
"Vấn tâm kiếm?" Hà Hạ Đông tò mò hỏi, nàng nghe không ra ý của Ma Vô Hối.
"Tầng thứ hai đúc ra kiếm của bản thân, nhưng người tu hành tuy mơ hồ cảm giác được nhưng vẫn chưa rõ kiếm của mình là gì.
Vì vậy, tầng thứ ba là để tự hỏi lòng, truy tìm xem kiếm của bản thân rốt cuộc là gì.
Nhưng cũng không phải là ngồi xuống xếp bằng suy ngẫm, mà là lấy chiến vấn tâm." Ma Vô Hôi cũng rảnh miệng giải thích cho nàng hiểu.
"Như thế nào lấy chiến vấn tâm? Đánh con khôi lỗi kia, ta thấy nó dường như là do cổ Khôi Lỗi tứ chuyển tạo ra, tuy cũng cứng cáp nhưng không phải là cổ sư nhị chuyển không đánh được." Hà Hạ Đông gật gù nói, cảm thấy tầng này khá dễ.
Nhưng Ma Vô Hối lắc đầu bật cười, mồm hắn mệt rồi, lười giải thích tiếp, chỉ ra hiệu nàng đứng yên ở đây.
Hắn tay nắm kiếm, giấu tại sau lưng, từ tốn bước lại gần khôi lỗi. Tư thái của hắn lúc này đích thật ung dung, tà áo đung đưa theo quán tính, tóc đen sau đầu như thác khẽ lắc lư, khuôn mặt hắn vô hỉ vô bi, hai mắt nhắm nghiền.
Chợt, khôi lỗi phía bên kia cũng động đật, ngoại hình nó dần dần biến đổi...cuối cùng biến thành...giống hệ như hắn?
Ngoại trừ việc toàn thân đen sì, nhìn vào sẽ thấy khôi lỗi cũng mặc áo giao lĩnh bên trong, ngoài khoác áo đối khâm, tay nắm kiếm giấu tại sau lưng, tư thai ung dung bước lại phía Ma Vô Hối.
Hà Hạ Đông nhìn cảnh này mà mở to hai mắt, nàng cuối cùng đã hiểu, thì ra là chiến chính mình để vấn tâm.
Ma Vô Hối cùng khôi lỗi cứ thế bước lại gần nhau, sau mấy hơi thở, cả hai đã đứng đối diện, chỉ cách có một mét. Thế nhưng mấy giây trôi qua mà không có ai động đậy.
Hà Hạ Đông lúc này có chút nôn nóng, nàng muốn xem Ma Vô Hối chiến đấu, muốn xem thực lực của hắn.
Keng!
Chợt, vô số kiếm ảnh không được báo trước mà đồng loạt xuất ra từ hai bên, trong đó chỉ có hai đường kiếm là thật, chúng v·a c·hạm vào nhau tạo ra tiếng kim loại v·a c·hạm truyền vào tai.
Mọi việc diễn ra quá bất ngờ khiến Hà Hạ Đông cũng ngạc nhiên, nàng thậm chí còn không nhìn rõ mấy đường kiếm kia cái nào là thật.
Thế rồi chỉ thấy Ma Vô Hối cùng khôi lỗi đứng im nhưng xung quanh hai bên kiếm ảnh cuồng vũ, từng tiếng kim loại v·a c·hạm không ngừng, tia lửa bắn ra tung tóe.
Nhiều lần khiến Hà Hạ Đông tim thiếu chút nhảy ra ngoài vì có một kiếm ảnh chém qua cổ của Ma Vô Hối, nhưng hóa ra đó là giả.
Ngỡ như trận chiến sẽ kéo dài như này, nhưng chợt biến đổi xảy ra.
Kiếm ảnh bất ngờ dừng lại, chỉ thấy khôi lôi lúc này ở trong tư thế kiếm chém ngang, ý đồ cắt đôi người Ma Vô Hối, lưỡi kiếm chỉ cách eo hắn một cen-ti-mét, thế nhưng nó lại khưng lại cứng đờ.
Còn Ma Vô Hối, nàng từ phía sau nhìn nên không thấy rõ nhưng cũng có thể đoán được hắm lúc này kiếm để trước mặt, mũi kiếm chĩa xuống đất, giống như...vừa bổ xong một nhát kiếm.
Chợt, khôi lôi từ một hóa hai, chính xác mà nói nó bị chai thành hai nửa bằng nhau, phân ra ở chính giữa, hai phần cơ thể cứ thế đổ vể hai bên trái phái, mà khôi lỗi lúc này cũng trở lại hình dạng ban đầu.
Ở phía bức tường phía đông, nó luc này đổ xuống, để lộ ra cầu thàng dẫn đi xuống.
Ma Vô Hối bước qua xác của khôi lỗi, hướng tới phía đông mà đi, còn ngoái lại nhìn Hà Hạ Đông, ý muốn nói nàng làm cái gì sao còn chưa đi.
Hà Hà Đông thấy vậy vội chạy theo. Khi đến chỗ khôi lỗi, nàng phát hiện vết bổ thẳng tắp kéo dài từ đỉnh đầu tới háng của khôi lỗi, một nhát bổ ngọt lịm, khiến nàng bất giác tê tê da đầu, tưởng tượng cảnh bản thân bị kiếm đó bổ đôi.
"Tiểu Hối, đệ đánh cũng quá nhanh đi, ta thấy thật dễ." Hà Hạ Đông nói với theo. Đích thật rất nhanh, kiếm ảnh ngập tràn cuồng vũ xong một nhám bổ xuống chấm dứt tất cả, toàn bộ chưa tới ba phút. Khiến cho người ta cảm giác đơn giản.
"Vì đệ vốn đã biết kiếm của mình là gì, nếu không trận này hẳn sẽ không dễ dàng vậy." Ma Vô Hối dửng dưng nói.
Thật vậy, đã bao giờ ngươi thấy một họa sĩ vẽ ra bức tranh tuyệt đẹp một cách rất nhanh lẹ, nét vé mượt mà, dễ dàng. Nhưng đến khi ngươi thử vẽ thì nó...thành t·hảm h·ọa.
Hay đã bao giờ ngươi thấy người ta cầm con dao bướm, múa rất điêu luyện, nhìn có vẻ rất đơn giản. Nhưng khi ngươi thử thì...đứt tay.
Ở đây đạo lý tương tự, Ma Vô Hối hạ "hắn" rất đỗi dễ dàng và nhanh nhưng nếu như Khương Ước trên kia xuống thử...có lẽ phải rút lui, rồi tái đấu mấy hồi.
"Vậy kiếm của đệ là gì?" Hà Hạ Đông hiểu ra ý hắn muốn nói, liền tò mò rốt cuộc kiếm của hắn là gì lại ảo diệu đến thế.
"Mình Kiếm." Ma Vô Hối chỉ đáp hai chữ, để lại Hà Hạ Đông ngẫm nghĩ ý nghĩa ẩn sau cái tên này, nhưng nàng rất nhanh cảm thấy mình lý giải như nào cũng có vẻ không đúng, liền ném qua sau đầu không nghĩ nữa, chỉ biết có vẻ rất mạnh.
Tiểu đệ của nàng mạnh nàng liền thấy vui.
Không phải nàng tư duy kém, trái lại nàng rất thông minh, nhưng thông minh cũng có giới hạn của thông minh, giải nghĩa ẩn ý không phải thế mạnh của nàng.
Giống như một người rất giỏi môn hóa nhưng hỏi hắn kiến thức vật lý lại mù tịt.
Hai người lại bước xuống cầu thang tiến tới tầng bốn.
...
Đã một canh giờ trôi qua.
Đám người Khương gia chờ đợi tại bên trên, Khương Ước, Ma Thiết Thạch, Ma Khôn Khôn, còn có Trình Nông đều ngồi tại phía dưới cái lán.
Ma Thiết Đản và Khương Ước ngày thường nói chuyện với nhau rất rôm rả nhưng hôm nay cả hai lại im lặng. Ma Thiết Đản ngồi một bên trầm mặc, vẻ mặt suy tư.
Còn Khương Ước lúc này lại không ngừng vuốt ve kiếm trong tay, từ lúc đạt được đến giờ, hắn chưa từng rời bỏ thanh kiếm này nửa tay.
Trình Nông nhìn biểu cảm của hai người, trong lòng có chút phán đoán.
Chợt, Trình Nông đứng phắt dậy, vẻ mặt căng thẳng. Ông ta hành động bất ngờ khiến đám người ngồi dưới lán giật mình một cái.
Nhưng rất nhanh tất cả bọn họ, còn có những người khác bên ngoài đã cảm nhận được thứ mà Trình Nông phát hiện.
Đó là bốn đạo khí tức, một ngũ chuyển và ba tứ chuyển, trong đó có hai tứ chuyển khá yếu ớt.
Đối phương rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt đám người.
Trực tiếp bốn người hạ xuống trước lán, Ma Khôn Khôn nhìn nhìn một người trong số họ, sau khi nhận ra liền dò hỏi.
"Hà lão gia chủ?"
Chỉ thấy đối phương mặt tối đen, mày nhíu chặt mà gật đầu.
Đám người theo đó tập trung nhìn đến lão bà bà lưng còng tay chống quải trượng kia.
Nhưng chỉ có Trình Nông chằm chằm nhìn về phía một người khác.
"Tào Đức...lâu ngày không gặp." Hai mắt Trình Nông nheo lại, ngoài chào hỏi bình thường nhưng trong không khiếu, chân nguyễn đã chuẩn bị tùy thời thúc lên cổ trùng.
Lời này lọt vào tai Ma Thiết Đản cùng Khương Ước liền khiến hai người trợn mắt nhìn qua nam trung niên kia, nhìn thấy hai cương thi đi bên cạnh hắn, trong lòng họ liền chắc chắn.
Ma Thiết Đản đứng bật dậy gằn từng chữ nói.
"Ngụy...Thụ...Công!" Chữ cuối cơ hồ được hắn gầm lên.
Cái tên này lọt vào tai những người ở đây đều khiến họ biến sắc, đặc biệt là người Ma gia vô cùng khó nhìn, giống như nhìn kẻ g·iết người thân họ.
À...thực sự là kẻ g·iết người thân họ.
Ngụy Thụ Công mặt không cảm xúc gì dửng dưng đáp.
"Là lão phu."