Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 91: Ám sát.




Chương 91: Ám sát.

Ma Thiết Đản nhìn thấy thái độ dửng dưng của Ngụy Thụ Công, người hắn run run, không phải sợ mà là tức giận. Hai mắt hắn ngập tràn tơ máu, răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két, đầu trọc nổi lên mấy đường gân, ngực hắn phập phồng, người xung quanh rõ được hơi thở nặng nhọc của hắn.

Ngụy Thụ Công đồ sát cả Ma gia...không, hắn quản cái mẹ gì Ma gia, chẳng qua được nuôi dạy dưới tư tưởng tận trung báo ân của gia tộc nên hắn có tư tưởng trả thù cho Ma gia. Nhưng thành tâm mà nói, hắn hận Ngụy Thụ Công hại c·hết cả nhà hắn, hại c·hết những người đối với hắn ân nặng như núi, nghĩa đậm tình thâm.

Hắn hận lúc này không thể đem một thân sở học đem ra g·iết c·hết cừu nhân, nhưng ngặt lỗi hắn chỉ là một cổ sư nhất chuyển cỏn con, tuy có thể vượt cấp đánh bại nhị chuyển nhưng Ngụy Thụ Công đường đường là ngũ chuyển, đứng đỉnh thế gian, há là kẻ hắn có thể g·iết được.

Ngụy Thụ Công lại chẳng quản hắn, Trình Nông thực lực mạnh nhất trong đám người mà ông ta còn chẳng để vào mắt, một con kiến cỏn con như Ma Thiết Đản, không đáng bỏ vào mắt. Tất nhiên, trừ khi con kiến này nhiều lần nhảy nhót, không để ý liền cắn một cái, như vậy ông ta bỏ qua không được.

Lúc này mở miệng nói.

"Tào mỗ chỉ là truy bắt một tên tiểu tử không biết điều...nếu các ngươi ngoan ngoãn đem hắn đưa ra, Tào mỗ nhất định sẽ rời đi."

"Không biết Tào Đức ngươi là tìm kẻ nào?" Trình Nông lên tiếng hỏi, cảnh giác vẫn chưa hề giảm xuống, có quỷ mới tin lười người ma đạo.

"Tào mỗ cũng không biết rõ danh tính kẻ này, chỉ biết hắn ngày đó ẩn nấp trong Ma gia, phút cuối phá hỏng cổ trận của Tào mỗ.

Sau này lại dẫn tới người vây g·iết nơi Tào mỗ nghỉ chân, có chút phiền phức." Ông ta đơn giản kể lại, cốt là để nói rõ kẻ này có thù với ta, ta tới không phải tranh truyền thừa này với các ngươi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Ma Thiết Đản nghe thấy lão nói lại sự việc cổ trận liền khó chịu trong lòng, nhưng rất nhanh bắt được mấu chốt, chính là người kia ẩn lấp trong Ma gia, lại còn là người phá cổ trận.

Nói vậy người ta chính là ân nhân cứu mạng của hắn.

"Nói tới, kẻ này cũng là kẻ thù với Ma gia" Ngụy Thụ Công nói, trên đường đã ép Hà lão gia chủ nói rõ về truyền thừa Kiếm Vũ, biết được ở đây có người Ma gia, vì thế lão mới nói ra kẻ kia cũng là thù của Ma gia, nếu có thể dựa vào điểm đó khai ra người kia liền tốt.

Ma Thiết Đản nghe vậy liền ngạc nhiên, thế mà đối phương lại kẻ thù của Ma gia? Nhưng hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Ngụy Thụ Công, đối phương là người ma đạo, bốc phét vài lời cũng không phải cái gì khó.

"Tại sao lại nói vậy?" Ma Khôn Khôn ở một bên khác mặt mày thận trọng hỏi, lão có chút tò mò người này là ai mà lại là thù của Ma gia, nếu đã là thù, lại như nào ẩn nấp trong Ma gia mà không bị phát hiện.

"Lúc ta phát hiện hành tung của hắn, hắn đã trốn dưới nguyên đàm Ma gia các ngươi, xuống tới nơi liền thấy xác của Ma gia chủ và gia lão Ma Thiết Thạch của các ngươi đ·ã c·hết.

Người lại không phải do ta g·iết, vậy thì cũng chỉ còn lại hắn." Ngụy Thụ Công lập tức đem chuyện này kể ra, thực ra ông ta ý đồ chụp bô cho người kia vì trên t·hi t·hể của hai người cũng có v·ết t·hương do cổ trận gây ra, ông ta không nghĩ rằng hai người này do một tiểu tử tu vi nhị chuyển g·iết.

Nhưng ông ta không biết, mình đánh bậy đánh bạ thế nào mà ù ù cạc cạc đoán đúng chân tướng.

Ma Thiết Đản cùng Ma Khôn Khôn nghe vậy mới hiểu ra, người kia có lẽ là phá trận để bản thân chạy thoát, cũng chả phải có ý tốt gì. Đặc biệt là Ma Thiết Đản càng thêm chú tâm tới người này, vì đối phương g·iết gia gia của hắn.

Mặc dù là lời một phía của Ngụy Thụ Công nhưng nhỡ đâu là thật đây?

"Nói vậy người này không phải người Ma gia, Hà gia còn là hợp tác cùng Ma gia đối đầu với ngươi nên cũng loại ra. Khương gia cũng sẽ không đi hại minh hữu, nói vậy người này là tán tu hoặc ma đạo?" Trình Nông ở một bên nói, không phải lão đang giúp Ngụy Thụ Công tìm người mà là đang rửa sạch liên quan tới những người ở đây, đồng thời chụp mũ cho một người.

Ngụy Thụ Công nghe liền biết ý phủi sạch quan hệ của Trình Nông, hừ lạnh một cái rồi nói.

"Nói thật hay, vậy khác gì nói các ngươi ai cũng không phải kẻ kia? Nể Trình Nông là bằng hữu cũ, ta cho các ngươi thêm cơ hội, ngoan ngoãn khai hắn ra." Ngụy Thụ Công hoàn toàn đặt mình làm thượng vị giả, nói rõ ta hết kiên nhẫn, còn làm trò ta sẽ trải nghiệm cảm giác của Ma gia.

"Tào Đức ngươi có điều không biết, ở đây vừa hay có một tên tán tu..." Trình Nông mỉm cười nói.



Khương Ước ở một bên nghe ra ý đồ của Trình Nông. Quả như Trình Nông nói, kẻ kia rất có khả năng không phải người Hà gia, Ma gia lẫn Khương gia, vậy thì chỉ có thể là tán tu.

Một tán tu thần bí xuất hiện ở đây còn ai ngoài "Lãng Sở Tiêu"? Bất kể hắn phải hay không phải người kia, Khương gia đều có cớ bắt hắn lại để tra khảo thực hư, thuận tiện ép khai ra phương pháp thông qua tầng ba. Sau đó nếu hắn thực là kẻ kia thì cứ để Ngụy Thụ Công g·iết, nếu như không phải thì giữ lại nói rằng điều tra thêm rồi giam hắn ở Khương gia, sau đó sống c·hết mặc kệ.

Cớ này thiên kinh địa nghĩa, Hà gia chủ dù là bằng hữu hẳn là cũng không chỉ vì hắn mà đắc tội Khương gia.

"Ồ? Kẻ này bây giờ ở đâu?" Ngụy Thụ Công nheo mắt hỏi.

"Hắn lúc này đã đi xuống truyền thừa, Tào Đức ngươi nếu không vội...

Chi bằng chờ chúng ta bắt hắn lại tra khảo, nếu thực sự là người kia liền giao cho ngươi. Dù sao bọn ta cũng phải cho Ma gia một cái công đạo." Trình Nông nói, còn liếc mắt nhìn Ma Thiết Thạch, chỉ thấy đối phương hướng mình cảm kích.

Ngụy Thụ Công nhìn chằm chằm Trình Nông mà suy tư, ông ta đâu cần tra khảo, Nộ Hỏa và Sầu Vũ nhìn liền có thể nhận ra.

Nhưng cũng vì vậy mà nghe ra được Trình Nông có ý đồ gì đó bất thiện với tán tu kia. Ông ta chưa biết tiểu lão đầu đem hành tung của ông ta khai ra cho Kình gia, cảm thấy mình không vội, vì thế cũng để mặc Khương gia nháo.

Cứ như vậy, một tổ đội mới gồm Trình Nông dẫn theo Khương Ước và Ma Thiết Đản đi xuống. Trình Nông cần đi xuống trấn áp Hà Hạ Đông, ông ta không lo Ngụy Thụ Công đồ sát bên trên, vì dù cả ông ta lẫn Hà lão gia chủ liên thủ cũng không cản được họ đám Ngụy Thụ Công, nếu đối phương muốn thì đã làm rồi.

Khi xuống tới liền thấy một cầu thang ở bên lò nung thông xuống tầng ba, Khương Ước vui mừng tiến lại xem xét, ban nãy bọn hắn còn chưa biết được cách đi xuống tầng ba. Sau khi nhìn nhìn vòng quanh lò nung liền phát hiện ra xung quanh còn mấy chữ "Bắc" "Tây" "Nam" mờ mờ.

"Sư đệ, ta nghĩ rằng nếu muốn kích hoạt truyền thừa tầng ba, nhất định phải lấy cổ Ngã Kiếm của ta đánh vào chữ "Bắc" kia." Khương Ước kéo tay Ma Thiết Đản ra nói, nhưng Ma Thiết Đản chỉ gật gù, sau đó lại chủ động rời ra tay của Khương Ước.

Khương Ước không hiểu sao sư đệ lại như vậy với mình nhưng cũng không quá để tâm. Ba người đi thẳng xuống tầng ba, mang tâm lý rằng Ma Vô Hối rất có thể ở dưới này.

Đáng tiếc, khi họ tới tầng ba liền thấy ở đây chỉ có một con khôi lôi màu đen bị chẻ đôi, phía xa ở tường phía đông lại có một cầu thang đi xuống, ý nghĩa "Lãng Sở Tiêu" không những thông qua tầng ba mà còn đi xuống tầng bốn.

"Dấu vết chiến đấu ở tầng hai và ba không nhiều, xem ra hắn vượt qua rất nhanh." Trình Nông suy đoán.

"Đã có một canh giờ trôi qua, tầng hai và ba lại không tốn nhiều thời gian, chứng tỏ hắn dành thời gian lớn là ở tầng bốn." Khương Ước đưa ra phán đoán.

Trình Nông gật đầu, lại nói.

"Nếu không ngoài dự đoán, hẳn là lúc này hắn vẫn còn ở tầng bốn đi. Ta sẽ ngăn lại Hà Hạ Đông, nhị công tử và Đản nhi tóm lại tên kia."

"Được, Trình bá." Hai người bọn họ đồng thanh đáp, không có ý kiến gì.

Ba người lại mang tâm lý tóm "Lãng Sở Tiêu" đi xuống, nhưng lần này lại khiến họ kinh ngạc.

"Xem ra, chúng ta bị hắn lừa rồi. Tên này khả năng là biết rõ cách thông qua không chỉ bốn tầng...Chúc mừng nhị công tử." Trình Nông mình cười nói với Khương Ước.

Ông ta nói vậy vì lúc này tầng bốn không một bóng người, khắp nơi là đủ loại kiếm cắm đầy ở trên mặt đất, thậm chí trên tường và trần của tầng bốn cũng có, chính giữa tầng bốn lại có một cái cầu thang. Như vậy là đủ hiểu, Ma Vô Hối đã thông qua cả tầng bốn.

Khương Ước thấy vậy liền cao hứng, đối phương biết càng nhiều, chút nữa bắt lại ép khai ra, thì hắn sau này càng thuận lợi thông qua truyền thừa.



Hoàn toàn mang tâm lý "Lãng Sở Tiêu" đã là cá trong chậu.

Ba người lại tiến gần cầu thang, ý đồ đi xuống tầng bốn. Khương Ước tò mò nghiêng đầu nhìn xuống. C

Hiu, hiu, hiu!

Âm thanh xé gió truyền vào trong tai khiến Trình Nông vội vàng tóm hai người Khương Ước bật về phía sau. Và mà khi họ vừa lui lại, ba mũi kiếm từ dưới cầu thang bắn nhanh lên, sáu đó trực tiếp cắm vào trần hang.

"Là bố trí của Cổ tiền bối?" Khương Ước thấy vậy không khỏi căng thẳng, tay sờ sờ cổ, ban nãy nếu không phải Trình Nông nhanh tay thì hắn đã bị kiếm kia cắt xuống cái đầu này rồi, kiếm thật nhanh.

"Không...là Lãng Sở Tiêu." Trình Nông nheo mắt lại nói.

Không chờ cho Khương Ước cùng Ma Thiết Đản kinh ngạc, từ dưới cầu thang có hai cái bóng lao nhanh lên, lộ ra hai người Ma Vô Hối và Hà Hạ Đông.

Hai người họ lúc này đứng trên phi kiếm, lơ lửng trên không, đối đầu với Trình Nông, Khương Ước và Ma Thiết Đản.

Ma Thiết Đản nhìn thấy "Lãng Sở Tiêu" liền căng thẳng, đây rất có thể là người đã g·iết gia gia hắn. Vì vậy hắn cũng nhanh chóng lớn tiếng nói.

"Họ Lãng kia, có phải ngươi g·iết gia gia Ma Thiết Thạch của ta không!?"

Chỉ thấy Ma Vô Hối không giảng võ đức mà trực tiếp ra tay, tay phải vung lên một tia sáng lạnh lẽo lóe lên xong từ trong ống tay bay ra một cái phi kiếm nhắm thẳng cổ Ma Thiết Đản mà đi.

Ma Thiết Đản còn chưa kịp phản ứng đã thấy một ụ đất dựng lên chắn lại trước mặt, phi kiếm kia cắm vào ụ đất sau đó tan biến.

"Tính táo!" Trình Nông quát lớn, đánh tỉnh Ma Thiết Đản.

Ụ đất tan đi Ma Thiết Đản lại có thể nhìn thấy kẻ địch, lúc này hắn cảnh giác cao độ, sẽ không dễ dàng bị thất thố như trước.

"Hà Hạ Đông, tên này là ma đầu, ngươi muốn cùng hắn nhao?" Trình Nông cau mày nói.

Phành phạch, phành phạch.

Nhưng đối phương cũng chẳng thèm đáp lời, Hà Hạ Đông lập tức đánh ra mấy cái cánh hoa màu trắng, cánh hoa xoay nhanh như phi tiêu, lấy thế công bàng bạc bao phủ đám người Trình Nông.

Trình Nông thấy vậy hừ lạnh một cái, xem ra đối phương ý đã quyết. Chỉ thấy lão vươn tay ra xong làm động tác ném về phía trước, một mảng nền đá bị lão nhấc lên cản lại một lượng lớn phi hoa.

Bên cạnh Khương Ước cùng Ma Thiết Đản cũng đánh phụ họa, mấy đợt kiếm khí, quyền khí thi nhau t·ấn c·ông vào phi hoa, tuy hủy diệt không nhiều nhưng cũng có tí tác dụng.

Nhưng lúc này Ma Vô Hối ở bên kia cũng ra tay, từng điểm tinh quang màu lam hiện lên lấy hắn làm trung tâm mà bay xung quanh, cảnh tượng giống như chúng tinh củng nguyệt.

Chưa dừng ở đó, một số tinh quang trong quá trình bạy lại liên kết với nhau. Dần dần những tinh quang này từ hai cái liên kết thành ba cái, năm cái rồi hơn chục cái, cuối cùng hình thành một thanh kiếm làm bằng tinh quang.

Kể thì lâu nhưng thực tế lại chỉ mất vài giây ngắn ngủi, đã có vô số tinh quang kiếm phụ cận ở xung quanh Ma Vô Hối, mũi nhọn chĩa vào đám người Trình Nông. Ma Vô Hối đứng ở trên phi kiếm, vạt áo cùng tóc tung bay, khuôn mặt vô hỉ vô bi, tư thế hiên ngang, giống như kiếm tiên hạ phàm.

Hắn chắp lại hai ngón tay làm chỉ nhắm thẳng đám người Trình Nông, tinh quang kiếm như thiên quân sai đâu đánh đó, đồng loạt lao đi, nhất thể tề công.

Hiu, hiu, hiu!



Phi hoa cùng tinh quang kiếm hai đạo quân hợp lại, thế công dày đặc, không có một kẽ hở để tránh né, Trình Nông chỉ đành tạo lên một cái mái vòm bằng đất đá, che chắn bọn họ.

Bất kể là tinh quang kiếm hay phi hoa thì đều sẽ không dễ chịu, đặc biệt là phi hoa, nhìn chúng mỏng manh nhưng đánh xuống vòm đất đá của Trình Nông thì tạo ra sức phá hủy rất lớn, hai ba cái cùng đánh xuống một chỗ là có thể đục qua, khiến ông ta phải vội vàng vá lại.

Hoa đó đánh lên người, nhất định thịt nát xương tan.

Tinh quang kiếm tuy yếu hơn, không gây ra quá nhiều sát thương với vòm đất đá nhưng với cơ thể cổ sư lại khác, chúng nhất định có thể cắt cơ thể họ như cắt giấy, bất cẩn liền mất đầu như chơi.

Trình Nông lúc này lâm vào cảnh khó khăn, lão rất muốn phản kích nhưng nếu bây giờ chuyển thủ thành công sẽ không có tâm trí đi lo cho Khương Ước và Ma Thiết Đản.

"Nhị công tử, Thiết Đản hiền điệt! Hai người mau chóng rút lui, lão phu ở lại bọc hậu!" Dưới tình thế này, hai người ở lại chính là gánh nặng, sau khi giải phóng thì Trình Nông sẽ có thể lấy một chấp hai người kia.

Khương Ước cùng Ma Thiết Đản tất nhiên hiểu rõ điều này, không hề chống cự. Cứ như vậy, ba người vội vàng lui về phía cầu thang.

"Ừm? Tinh quang kiếm dường như dừng lại rồi." Trình Nông phát hiện điểm bất thường, có chút nghi hoặc.

Khương Ước không quản nhiều, hắn chỉ cho rằng đối phương là hao kiệt chân nguyên thôi, dù sao sử dụng chiêu thức mạnh mẽ như vậy, hẳn là tiêu hao rất lớn.

Chợt, hắn nhìn thấy một luồng khí màu trắng mỏng manh lảo đảo ở trước mặt mình.

Keng!

Tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau vang lên, chỉ thấy lúc này Khương Ước dựng thẳng thanh kiếm ở trước mặt, kiếm không ngừng rung lên, giống như thể có gì đó đang đọ sứng với nó.

Bỗng một thanh kiếm thon gọn từ không hóa có, Khương Ước nhìn thanh kiếm này mà đổ mồ hôi hột, nó vậy mà đã cắt vào cổ hắn, rất may là chưa cắt vào sâu, mới chỉ vừa tiếp xúc làm máu rỉ ra mà thôi.

Cũng may hắn có cổ trùng phụ trợ nâng cao khả năng phản xạ, vừa cảm thấy cơn đau truyền đến não liền vung kiếm lên chặn lại, nếu không lúc này sợ là máu chảy đầu rơi.

Hai ngươi kia nghe động tĩnh cũng nhìn qua, chỉ thấy một thanh kiếm lơ lửng giữa không trung muốn chém đầu Khương Ước, bị hắn kịp thời cản lại.

Mà lúc này, phía chuôi kiếm cũng từ không hóa có hiện ra một bàn tay, sau đó dần dần cánh tay rồi cả người cũng hiện ra.

"Lãng Sở Tiêu?" Cả ba người kinh ngạc, đối phương làm như nào quỷ không biết thần không hay á·m s·át họ?

Ma Thiết Đản ở bên tích cụ lực lượng, chuẩn bị phát động quyền khí, Trình Nông cũng động tay, mặt đất dưới chân Ma Vô Hối ù ù chuyển động, Khương Ước ý đồ phản sát.

Chỉ sợ địch lấy viễn công áp chế, một khi lại gần á·m s·át, nếu thất bại thì ngoan ngoãn ở lại chịu c·hết!

Nào ngờ cơ thể Ma Vô Hối rất nhanh phân ra hai, rồi ba, rồi bốn,...một bầy Ma Vô Hối hiện ra trước mặt họ. Ba người thấy vậy liền trợn tròn sáu mắt, nhưng thế công vẫn là đánh ra, ba thế công thế như hổ đói, chớp mắt tiêu diệt toàn bộ Ma Vô Hối.

Thế nhưng để họ thất vọng là chúng một khi b·ị đ·ánh trúng liền tan thành mây khói.

"Kẻ địch thủ đoạn quỷ dị, tự mình phòng ngự!" Trình Nông hét lớn, một lớp đất đá bọc lấy toàn thân ông ta, giống nhưng mặc lên một bộ thổ giáp.

Ma Thiết Đản cùng Khương Ước đồng loạt thúc lên tường khí hộ thân, đây là thủ đoạn phòng ngự duy nhất mà họ có.

Ba người đứng chụm lưng vào nhau, cảnh giác vạn phần.