Chương 97: Ta có lẽ nên làm đạo diễn.
Phí Thiên Dật không biết hôn mê bao lâu, chỉ biết khi hắn tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một gian phòng của ai đó, thương thế toàn thân cũng đã được chữa trị, v·ết t·hương ở cạnh sườn cũng biến mất như chưa từng có.
"Làm thế nào mà..." Phí Thiên Dật không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng rất nhanh hắn nhớ lại cảnh tượng một người kia rút kiếm nhanh như chớp liền đoạt mạng hắc y nhân, xem chừng mấy tên còn lại cũng bị người đó xử lý. Hiển nhiên, hắn đã được một người thần bí cứu mạng.
Suy tính ở trong đầu, thực tế Phí Thiên Dật đã ngồi dậy, hắn sờ sờ cạnh sườn thấy quả thật một cái sẹo cũng không còn, cổ trùng trị liệu lợi hại như vậy, người kia nhất định là không tầm thường.
"Ta rốt cuộc đang ở đâu..." Nghĩ rồi hắn quay đầu nhìn về nguồn sáng ở bên phải mình.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện cảnh đẹp mê người.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu từng tia sáng thanh mát vào trong phòng, bầu trời đêm lốm đốm từng ngôi sao lấp lánh, nhưng đẹp hơn cả là người phụ nữ lúc này ngồi ở bên cửa sổ, nàng đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng bó sát thân thể tôn lên những đường cong mỹ miều của mình, tà áo có điểm vài đóa hoa trạng nguyên đỏ rực vô cùng bắt mắt. Mái tóc đen dài như thác nước phủ lên hai đại sát khí trước ngực, phần tóc phía sau dài đến qua hông.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng nàng liền quay lại, để lộ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mắt phượng mày ngài, môi trái tim đỏ như máu căng mọng, làn da nàng trắng hồng mịn màng. Thực sự cho người ta cảm giác...
"Tiên nữ hạ phàm..." Phí Thiên Dật không kiềm được mà nhất thời buột miệng, ý thức được bản thân lỡ lời liền che miệng lại.
Chỉ thấy đối phương nhìn hắn mỉm cười, nụ cười duyên khiến bao nam nhân phải điêu đứng, đôi mắt đẹp cong thành hình nguyệt nha, tiếng cười khúc khích như rót mật vào tai.
"Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi." Nàng cất tiếng nói trong trẻo, đánh tỉnh hắn khỏi cơn mê.
Tỉnh lại hắn liền vội vàng bước xuống dường định quỳ xuống ôm quyền cảm tạ ơn cứu mạng, lúc đó dưới tầm mắt mơ hồ hắn không nhìn rõ người kia ra sao, chỉ biết mặc một bộ y phục nhem nhuốc, nhưng nhỡ đâu là nàng cải trang thì sao?
Nhưng hắn chưa kịp quỳ xuống thì có một thanh âm vang lên.
"Dưới gối người đàn ông có dát vàng, không quỳ người trong thiện hạ, chỉ quỳ trước cha mẹ."
Lời này truyền vào tai liền khiến hắn cứng đờ, cuối cùng chỉ đứng thẳng ôm quyền cúi mình hướng Hà Hạ Đông nói.
"Đa tạ ân công cứu mạng ."
Nói xong hắn liền quay qua một bên khác của phòng, nơi đó có một nam tử ẩn mình trong bóng tối. Dù không nhìn rõ nhưng Phí Thiên Dật cảm nhận được có một đôi mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm mình.
Người này bước một bước ra khỏi bóng tối, để lộ bản thân dưới ánh trăng. Hắn mặc một cái áo giao lĩnh màu xám bên trong, ngoài khoác một cái áo đối khâm màu đen lấy chỉ trắng để thêu hoa văn. Người này tóc dài tới ngang lưng, đằng sau búi nửa đầu gọn gàng, bộ dáng không khác gì thư sinh.
Không giống Hà Hạ Đông vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nam nhân này dung mạo bình thường, không quá nổi bật, nhưng đáng chú ý là ánh mắt kia của hắn tựa như hắc uyên sâu thăm thẳm, Phí Thiên Dật có cảm giác bản thân ngã vào hố đen không thể thoát ra được, nhất thời không nói lên lời.
"Ngươi nên đa ta hắn, ta chỉ chữa trị cho ngươi mà thôi, nếu không có hắn đem ngươi về thì giờ ngươi đ·ã c·hết rồi." Hà Hạ Đông nói.
Lời này khiến hắn giật mình, nhất thời muốn quỳ xuống tạ ơn nhưng nhớ lại lời người kia nói ban nãy, quyết định chỉ cúi mình ôm quyền cảm tạ.
"Tạ ơn ân công, xin hỏi cao danh quý tánh của các vị ân công."
"Ta tên Hà Hạ Đông." Người kia chưa đáp nhưng mỹ nhân bên khung cửa sổ đã nói trước.
Phí Thiên Dật vẫn chờ đợi danh tính người kia, liền nghe thấy đối phương nói.
"Tên của ta...muốn biết thì ngươi trước tiên trả lời ta một vài vấn đề."
"Mời ân công nói, tại hạ nhất định sẽ trả lời." Phí Thiên Dật thành khẩn đáp.
"Ừm, ngươi có muốn trả thù bọn chúng không?"
Phí Thiên Dật nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn ân công, chỉ thấy đối mắt thâm sâu đó vẫn như cũ không ngừng đánh giá hắn. Hắn không biết đối phương là ai, có thể là người gia tộc khác, cũng có thể không phải, nhưng hắn biết bản thân tuyệt không thể nói dối qua mắt người này.
Hắn họ Phí, rõ ràng bản thân hắn là người Phí gia thuộc một trong tam đại gia tộc thành Kim Lung, nhưng kỳ thực thì thân phận của hắn có chút "kém". Cha hắn là đương đại gia chủ Phí gia, nhưng mẹ hắn chỉ là một nô tì hầu hạ trong tộc, cha hắn trong một lần uống say, thấy mẹ hắn có chút tư sắc liền c·ưỡng h·iếp, kết quả chính là hắn.
Nhưng khi hắn ra đời thì người cha này lại kiên quyết không nhận con, năm đó mẹ hắn bế hắn tới trước cửa cầu xin cha hắn nhận hắn, nàng có thể khăn gói khỏi Phí gia ra ngoài làm ăn xin cũng được nhưng nàng không muốn con nàng chịu khổ, nào ngờ đối phương không những không nhận con mà còn sai người đánh cả hai mẹ con đuổi đi.
Mẹ hắn vì bảo vệ cho hắn mà từ người sống sờ sờ b·ị đ·ánh thành một bộ t·hi t·hể lạnh giá, ngày hôm đó đáng nhẽ hắn cũng phải c·hết theo mẹ nhưng lại có người kịp thời ra tay. Người này là lão gia chủ Phí gia, cũng là ông nội của hắn. Ông nội hắn không thể chấp nhận huyết mạch của mình cứ thế c·hết đi nên thu nhận hắn, cha hắn cũng không thể làm gì.
Ông nội là người đặt cho hắn cái tên Phí Thiên Dật, nuôi lớn hắn từng ngày, cũng dạy hắn tu hành Thương đạo nổi danh của Phí gia. Hắn vậy mà là kỳ tài Thương đạo, học một hiểu mười, tiến bộ thần tốc, chỉ so thương pháp hắn đã có thể treo lên đánh tất cả những đứa trẻ khác trong Phí gia. Năm mười lăm tuổi hắn cũng thông qua khai khiếu bộc lộ tư chất loại Ất.
Có thể nói tương lai đối với hắn vô cùng rộng mở, thế nhưng người cha kia lại thủy chung không hề thay đổi thái độ với hắn, vẫn ghét bỏ như xưa. Ông ta cũng có một người con trai, người con này thậm chí còn sở hữu tư chất loại Giáp, mẫu thân còn là người Tiêu gia, có thể nói địa vị không tồi. Đáng tiếc tên kia một mực luôn luôn bại dưỡi mũi thương của Phí Thiên Dật, b·ị đ·ánh đến mức sinh ra cả tâm ma, thấy hắn liền sợ hãi.
Qua nhiều năm Phí Thiên Dật cũng không còn muốn đạt được tình yêu thương của người đàn ông kia nữa, nhưng hắn thật sự muốn đối phương mở to mắt ra mà nhìn bản thân đã vứt bỏ cái gì, vì thế hắn tu hành càng khắc khổ, muốn nhanh chóng mạnh lên để gây dựng danh tiếng, trở thành cái loại cường giả trấn thủ một phương kia.
Nhưng nào ngờ ông nội hắn bất ngờ q·ua đ·ời, cha hắn liền nhân cơ hội đó vùi dập hắn không thương tiếc, cuối cùng còn đuổi ra khỏi Phí gia, lúc đó Phí Thiên Dật còn chưa bước sang tuổi mười sáu.
Dưới sự cắt đứt tài nguyên tu hành, hắn một mức dậm chân tại nhất chuyển trung kỳ hai năm nay. Thực tình mà nói, phần lớn thời gian đó hắn ngồi lay lắt bên lề đường, chẳng thèm tu hành nữa. Nhưng rồi một ngày vào hai tháng trước hắn gặp "gia gia" đó chỉ là hắn gọi thế chứ kỳ thực người này cùng hắn không có máu mủ gì.
Ông ta là một thợ rèn có tiếng trong thành, sở hữu kỹ thuật rèn đúc một thứ kim loại tên Hắc Huyền Thiết nổi danh vô cùng cứng cáp. Thanh hắc thương trong tay cùng đám thiết côn của mấy tên thuộc hạ đều là do gia gia làm ra từ thứ kim loại này.
Gia gia nhận nuôi hắn, đem mái ấm gia đình lần nữa bao bọc hắn, đốt cháy lại ngọn lửa chiến đấu trong tim hắn, hắn nhận ra bản thân không chỉ muốn đánh ra công danh vì lão cha không đáng làm người kia, mà là vì bản thân hắn, vì mẹ hắn, vì ông nội hắn và vì vị gia gia này.
Vì thế hắn cầm lên hắc thương, chiêu mộ những người cùng khổ, huấn luyện bọn hắn rồi cùng nhau đi đánh c·ướp, hắn muốn trong thời loạn đánh ra phong quang thuộc về mình.
Nhưng hôm nay hắn lại mất đi tất cả thuộc hạ sẵn sàng hy sinh vì mình, cũng mất đi người gia gia đã vực dậy hắn sau gần hai năm tăm tối. Khác một điểm, lần này hắn không muốn buông bỏ tất thảy như trước nữa, vì mục tiêu của hắn đã rõ ràng, hắn bây giờ giống như hắc thương trong tay, tuyệt không vì khó khăn mà bị gãy.
"Tại hạ muốn!" Phí Thiên Dật quyết đoán đáp.
Cảm thấy ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, người kia gật đầu rồi hỏi tiếp.
"Ngươi có muốn sáng tạo lên công danh của mình không? Có muốn thế nhân phải nhớ tới cái tên của mình không?"
Nghe hai câu hỏi này Phí Thiên Dật không khỏi kích động, hắn làm sao không muốn xây dựng danh tiếng cho bản thân? Mục tiêu lớn nhất cả đời hắn là như vậy!
"Tại hạ muốn!"
Đối phương lúc này lại mỉm cười, nụ cười với ánh mắt như hắc uyên kia có chút kì dị nhưng Phí Thiên Dật không hề sợ hãi mà vẫn kiên định nhìn người kia.
"Vậy ngươi có nguyện ý đi theo ta, trả thừ cừu nhân, xông pha giang hồ kiến lập công danh không?" Người kia lại hỏi, lần này ngữ khí đẩy lên cao, có chút kích thích lòng người đập nhanh.
Phí Thiên Dật nhìn người này, hắn không biết đối phương là ai, có thể làm gì, nhưng hắn không biết tại sao người này sẽ mang lại cho hắn một tràng cơ duyên, sẽ giúp hắn đạt thành ước nguyện của mình.
Hắn ôm quyền, hai mắt sáng rực.
"Thuộc hạ nguyện ý, Phí Thiên Dật bái kiến chủ công!" Phí Thiên Dật lần này trực tiếp quỳ xuống một chân, dõng dạc đáp.
"Không phải ta nói dưới gối người đàn ông có dát vàng hay sao?" Đối phương nheo mắt hỏi hắn.
"Mạng của ta là do chủ công cứu về, ơn cứu mạng khác gì ơn sinh thành, địa vị của chủ công trong lòng ta không khác gì mẫu thân!" Phí Thiên Dật không hề trần chừ đáp, đây là lời thật lòng của hắn, chỗ sâu trong lòng hắn cảm thấy nên như vậy.
"Tốt, đứng lên đi!" Người kia mỉm cười đáp.
Phí Thiên Dật tuân lệnh đứng lên, thân cao mét tám thẳng như trường thương, có chút cao hơn cả người kia nhưng hắn tuy nhìn xuống mà trong mắt không có khinh thường mà chỉ có thần phục.
Bàn tay đối phương với tới đặt lên vai hắn, ánh mắt vẫn như cũ không khác gì thâm uyên nhưng lại mang theo một tia tán thành.
"Ở bên ngoài gọi ta là Lãng Sở Tiêu, nhưng ngươi là thuộc hạ của ta, là người ta sẽ giao phó tấm lưng của mình cho ngươi bảo hộ, vì thế ta cho ngươi biết tên thật của mình.
Ma Vô Hối!" Ma Vô Hối gằn từng chữ tên mình, cuối cùng lại nói.
"Nhớ kỹ cái tên này, đó là tên chủ tử của ngươi, là người ngươi có thể tin tưởng, là người ngươi có thể giao phó tấm lưng của mình."
Từng lời đổ vào trong tai Phí Thiên Dật không khỏi khiến hắn rạo rực, hắn không ngờ rằng bản thân có loại cảm xúc này, một loại cảm giác khi có một người chủ công đặt tin tưởng vào hắn, mà hắn cũng có thể đặt tin tưởng vào chủ công của mình.
Đây có phải là mối quan hệ giữa quân thần mà hắn từng nghe kể ở nơi Bắc Nguyên kia? Cùng chủ công xông pha trận mạc, đánh g·iết kẻ thù, trong c·hiến t·ranh tọa lên phong quang của mình?
Cứ như vậy Ma Vô Hối thu nhận Phí Thiên Dật về dưới trướng mình.
Sau khi dặn dò một số việc hắn liền để lại Phí Thiên Dật trong phòng, còn cho hắn một lượng không nhỏ nguyên thạch để hắn trong đêm nay đột phá nhất chuyển trung kỳ, bước vào cảnh giới nhất chuyển hậu kỳ.
Hắn đã dừng lại ở cảnh giới này hai năm nay rồi, vốn có thể tùy thời đột phá, có lẽ là tâm cảnh vẫn còn một chút khúc mắc nên đã giữ chặt khiến hắn không thể bước xa hơn. Đêm nay, Ma Vô Hối đã thay hắn rỡ bỏ vướng bận nào đó trong lòng.
Ma Vô Hối để Hà Hạ Đông ở riêng một phòng rồi tự mình bước về phía phòng của mình, trong bóng đêm không ai nhận ra, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Gia gia của Phí Thiên Dật không hiểu sao lại c·hết trong khi người đánh đã cẩn thận, đám hắc y nhân nhị chuyển lại bị một tên cổ sư nhất chuyển trung kỳ cùng một đám phàm nhân g·iết gần hết, Phí Thiên Dật nghe mấy lời liền quỳ xuống coi hắn ngang hàng với mẫu thân mà quỳ.
"Ta có lẽ nên làm đạo diễn..."
Tất cả nào có đơn giản là trùng hợp như thế, không có bàn tay Ma Vô Hối nhúng tay làm sao có thể đạt được? Sẽ không tự nhiên mà lúc ở quán rượu hắn chủ động tách ra với Hà Hạ Đông.
Gia gia của Phí Thiên Dật chính là hắn dùng cổ Huyễn Du lén lút ở một bên bồi thêm mấy đòn, nếu không lão có lẽ còn sống.
Đám hắc y nhân nhị chuyển là do hắn dùng cổ Hỗn Ý khiến chúng lộ sơ hở cho Phí Thiên Dật g·iết.
Ban nãy khi nói chuyện cùng đối phương hắn đã âm thầm đánh xuống cổ Giả Ý, đem giả ý thâm nhập vào suy nghĩ của đối phương, dẫn dắt đến bước kia.
Thực ra cổ Giả Ý không toàn năng đến như vậy, nếu một người đang đau buồn bỗng có suy nghĩ vui vẻ nhất định sẽ bị phát giác không ổn. Giống như Ma Vô Hối liên tục cảm thấy sai sai khi thâm nhập sâu vào đảo Vô Tung, vì hành động đó trái ngược với bản tính của hắn. Cổ giả ý càng làm suy nghĩ trái ngược bản tâm càng dễ bị phát giác.
Nhưng nếu suy nghĩ của một người đã có một chiều hướng cụ thể, giả ý lại phụ họa thúc đẩy, như vậy sẽ gần như không thể phát giác điểm kì lạ. Vì thế hắn khéo léo đẩy cảm xúc của Phí Thiên Dật lên, lại có hiểu biết từ dòng thời gian trước nên có thể đúng bệnh hốt thuốc, thu phục lòng trung thành của Phí Thiên Dật.
Kẻ này không phân biệt trắng đen, hắn chính là cái mà người ta gọi là "màu xám". Trong dòng thời gian trước, nếu kẻ này để tâm tới chính nghĩa thì đã không đầu nhập Khương gia rồi. Trong lòng hắn chỉ trong hai thứ, một là công danh và hai là người có ơn với mình, còn lại hắn mặc kệ.
Dựa vào điểm này mà Ma Vô Hối làm trò đúng lúc cứu nguy, còn kích thích hắn, hứa hẹn hắn công danh mà thu phục hắn. Thêm một điểm, những việc sau này Ma Vô Hối làm rất có thể sẽ bị chửi không đáng làm người, nếu hắn thu một tên thuộc hạ chính khí ngời ngợi thì còn làm ăn gì?
Phải hiểu con người Phí Thiên Dật thì hắn mới chọn người này, những người còn lại mà hắn nhắm tới đều là như vậy, tuyệt đối không chọn bừa.