Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Tâm Vĩnh Cầu

Chương 98: "Sao?"




Chương 98: "Sao?"

Sáng ngày hôm sau, hai người Phí Thiên Dật cùng Hà Hạ Đông đã tụ tập lại ở phòng của Ma Vô Hối.

Phí Thiên Dật đã thành công tấn thăng nhất chuyển hậu kỳ trong đêm, hoàn toàn không gặp trở ngại gì.

"Tiểu Hối, tiếp theo đệ muốn làm gì? Đám người áo đen kia chín phần là người Phí gia, chúng ta đã triệt để kết thù với bọn họ."

"Còn như nào? Tất nhiên là tiên hạ thủ vi cường." Ma Vô Hối dửng dưng đáp, khóe miệng nhếch lên.

Hắn ưa thích ở sau màn giật dây, nhưng cũng có những lúc hắn phải trực tiếp ra mặt. Đã kết thù với đối phương rồi, chẳng lẽ còn đến tận cửa xin lỗi? Hay là chạy trốn khỏi Kim Lung thành? Như vậy thì hiệu quả thu phục Phí Thiên Dật của hánh sẽ không cánh mà bay.

Sự trung thành không phải muốn có liền có, nó cần được vun đắp từ từ, hắn và Phí Thiên Dật ngày hôm qua tuy nhìn giống như quân thần có thể sống c·hết bên nhau nhưng kỳ thực giữa hai người vẫn chưa đến được bước đường đó, còn xa lắm, nhưng hắn nguyện ý vun đắp, dù sao người này sẽ là tướng tài dưới trướng hắn.

"Như vậy có phải hơi...bốc đồng không?" Hà Hạ Đông có chút bất ngờ, đây không hợp với tác phong thường ngày của Ma Vô Hối.

"Làm sao gọi bốc đồng, Phí gia xưa không bằng nay, gia chủ đương thời chỉ có tam chuyển mà thôi, tứ chuyển duy nhất đã sớm mất từ hai năm trước.

Thành thạt mà nói, tỷ hoàn toàn có thể treo cả Phí gia lên đánh. Đám gia lão Phí gia toàn một đám sâu mọt ăn rỗi nhân dân, nào có biết chiến đấu như thế nào? Chưa kể đa số gia lão toàn là lão gia, tu vi cũng chỉ có nhị chuyển, hiếm hoi được một hai tên tam chuyển.

Hoàn toàn không có uy h·iếp." Ma Vô Hối không mặn không nhạt nói, hắn chỉ trong một ngày hôm qua liền có thể nắm rõ tình báo về Phí gia.

Phí Thiên Dật nhìn vị chủ công này ngày càng thuận mắt, hắn không rõ mưu của chủ công như nào, chỉ biết Hà Hạ Đông nói rất lợi hại, nhưng hắn biết dũng của chủ công hắn có thừa.

...

Phí gia.

Trạch viện Phí gia không lớn, bên trong chỉ có dòng chính Phí gia sinh sống, dòng nhánh sẽ sinh sống rải rác xung quanh. Thành thật mà nói, nhìn vào tình cảnh tiêu điều đủ để thấy tình trạng của Phí gia bây giờ chỉ đáng gia tộc hạ cấp, trung cấp chỉ là cái danh hão. Lúc này ở trong phòng nghị sự, Phí gia chủ cùng mấy vị gia lão ngồi bàn bạc.

Vị Phí gia chủ này dung mạo có nửa phần giống với Phí Thiên Dật, nói y không phải cha của hắn, đ·ánh c·hết cũng không tin.

"Tiểu tử đó thật đáng c·hết, dùng sở học tộc ta thì thôi, lại còn g·iết nhiều người của tộc ta đến vậy!" Một gia lão tức giận nói, một hơi tổn thất mười vị cổ sư nhị chuyển, đối với một gia tộc đang tụt dốc như Phí gia thì thực sự khó chấp nhận được.

"Còn có kẻ thần bí kia, tu vi xem chừng cũng tam chuyển...không dễ chọc đâu..." Một gia lão khác lo lắng, hiển nhiên họ phát hiện có người ngoài nhúng tay vào.

"Hừ, chúng ta đường đường Phí gia lại đi sợ hãi một tên tán tu vô danh?" Phí gia chủ cau mày nói, nhưng ông ta nói xong câu phát tiết này trong lòng cũng thở dài không thôi.



Phí gia từng một thời đứng đầu thành Kim Lung, nay đến cả cấp bậc trung cấp cũng chỉ là hư danh, sông sót qua ngày nhờ bóc lột dân chúng trong thành, thực sự khiến người ta nhìn vào mà ngao ngán.

Phí gia chủ sao có thể không muốn trọng trấn gia tộc? Nhưng khổ nỗi ông ta tu vi có hạn, may mắn có một đứa con trai loại Giáp, có lẽ nếu Phí gia tồn tại qua giai đoạn khó khăn này, chờ con trai hắn trưởng thành vậy thì tốt rồi. Còn tên Phí Thiên Dật kia...hừ, càng nghĩ càng giận.

Chợt, mốt bóng đen lao nhanh phi thẳng vào phòng nghị sự, bóng đen lăn mấy vòng cuối cùng dừng lại ở dưới chân Phí gia chủ, vậy mà là một cổ sư Phí gia, lại còn sinh sinh bị người ta đ·ánh c·hết.

Đám gia lão cùng gia chủ nhìn thấy cái xác không khỏi lửa giận bùng lên, trừng mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, có người mặt đỏ như quả cà chua, bọn họ tác quái đã quen, nay lại bị người ta đánh đến tận nhà, đạp người gác cổng thẳng vào trong phòng nghị sự, làm sao có thể chịu được.

Chỉ thấy lúc này ở cửa là ba bóng hình, một người rõ ràng là Phí Thiên Dật, một người là mỹ nữ nhan sắc động lòng người, một người...thường thường không có gì nổi bật ngoài đôi mắt hơi dị.

"Phí Thiên Dật tên chó c·hết nhà ngươi, lại còn dám dẫn người ngoài đánh vào tộc địa, ngươi tên bất nhân bất nghĩa này!" Một vị gia lão cả giận mà mắng.

Thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng, một đạo ánh sáng màu bạc lóe lên, sau đó chỉ thấy vị gia lão kia im bặt, mà lúc này có một thanh kiếm đâm xuyên qua miệng hắn, đục thẳng một đường đến sau đầu, găm vào cột nhà phía sau, vị gia lão kia c·hết ngay tại chỗ.

Ma Vô Hối vẩy tay, phi kiếm nghe lời rút ra khỏi cái đầu chó, trở lại bên cạnh chủ nhân, ẩn vào trong tay áo. Đây là cổ Phi Kiếm tam chuyển, cổ này ngoài phụ trợ phi hành thì chính là một thanh lợi khí g·iết địch.

Đám gia lão cùng gia chủ bây giờ mới giật mình đứng dậy, nét mặt cả kinh sợ hãi, họ nào ngờ được đối phương không nói không rằng trực tiếp g·iết người, con mẹ nó hung bạo như vậy?

"Ngươi, ngươi, ngươi,..."Một vị gia lão run lảy bảy chỉ vào mặt Ma Vô Hối, mãi không nói được lời.

Nhưng yên tâm, hắn rất nhanh không cần phải nói nữa, một đường ánh bạc lóe lên, đầu vị gia lão kia rơi xuống, phi kiếm hoàn thành một đường vòng cung liền trở lại trong tay áo Ma Vô Hối, lại đoạt được một mạng nữa.

Hạ thủ xong hắn liền hướng Phí Thiên Dật ra lệnh.

"Thiên Dật, tự chọn kẻ thù của ngươi.

Đám gia lão tam chuyển và tên gia chủ có bọn ta lo. Yên tâm, mạng của Phí gia chủ nhất định sẽ thuộc về ngươi."

Phí Thiên Dật nghe vậy liền nở một nụ cười, hắc thương trong tay chốc lát biến thành một đầu hắc xà to bằng bắp tay, đồng tử dựng ngược liếc nhìn một tên gia lão.

Người này hai năm trước là kẻ chủ yếu làm khó hắn, tuy đối phương nhận lệnh từ Phí gia chủ nhưng thì đã sao? Đối phương khi chèn ép hắn còn rất khoái chí, vậy thì hôm nay c·hết đi!

Hắc xà há to cái mồm máu, hướng vị gia lão kia lao tới, thế không thể cản, rắn lao nhanh đi xé gió gào thét. Tên gia lão kia đã già, cũng gần sáu mươi rồi, thấy c·hết liền hai chân nhũn ra, thậm chí giữa chân còn chảy ra dòng nước ấm, trực tiếp ngồi xuống đất run như cầy sấy.

Phí Thiên Dật thấy vậy đến nhìn cũng không thèm nhìn, thực sự khinh bỉ loại người này, hắc xà trực tiếp cắn phập vào cổ tên gia lão, dùng lực xé một cái cổ hắn liền mất một mảng thịt lớn, máu chảy ra như suối, c·hết đến tức tưởi.



Ở bên khác Phí gia chủ hỏa khí công tâm, gào thét lấy ra trường thương của mình mà lao tới, nhưng hắn dễ dàng bị dây leo của Hà Hạ Đông trói chặt lại, động đậy như nào cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng vị gia lão bị Ma Vô Hối và Phí Thiên Dật đồ sát, Hà Hạ Đông tuy bất mãn hành động của đám người Phí gia nhưng mấy hành động khát máu này...nàng ngại làm.

Ma Vô Hối ở một bên bị ba vị gia lão vây quanh, đám này nhìn hắn mà chỉ biết run sợ trong khi rõ ràng bản thân người đông hơn, tu vi cũng không kém gì, nhưng ai bảo Ma Vô Hối g·iết quá ác, cảnh tượng phi kiếm vung vẩy lấy đầu mấy hai gia lão kia vẫn còn đọng lại, khiến bọn hắn không khỏi nghĩ đến người tiếp theo chính là mình.

Ma Vô Hối tay trái khẽ lắc, một luồng ánh sáng bay ra sau đó đậu lại bên hông của hắn, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm, kiếm nằm trong vỏ đen có họa tiết đơn giản.

Đừng nhìn nó như kiếm cùng vỏ kiếm bình thường, đám gia lão nhìn tới mà xanh cả mặt, vì chúng tỏa ra khí tức tam chuyển hàng thật giá thật, cực kì đáng sợ.

Không phải một mà cả hai đều là cổ trùng tam chuyển, kiếm kia chính là cổ Giám Tâm Kiếm, cổ này khác này đó Lãnh Kiếm hay Trọng Kiếm,... nó không ký thác lên kiếm mà bản thân nó là kiếm.

Còn vỏ kiếm đang bọc lấy nó là cổ Dưỡng Kiếm, kiếm ở trong vỏ càng lâu thì khi rút ra sẽ càng mạnh, nghe đồn có một vị cổ sư tam chuyển dưỡng kiếm mười năm, một kiếm rút ra liền chém c·hết ngũ chuyển, thậm chí phòng ngự của người kia cũng cản không được.

Nhưng Ma Vô Hối không dưỡng kiếm lâu như vậy, chỉ là đối phó đám này cũng đủ dùng rồi. Vì hắn còn phối hợp thêm một con cổ khác.

Chỉ thấy tay phải Ma Vô Hối nắm vào chuôi kiếm, tay trái ra hiệu khiêu khích đám gia lão. Đám người này thấy vậy giận lắm nhưng chúng vấn sợ, cuối cùng nhìn vào mắt nhau, liền hiểu được nếu không liều thì kết cục sẽ là c·hết, vì thế cả đám đều xòe tay ra, một thanh cốt thương từ trong lòng bàn tay chui ra, cuối cùng bị bọn họ nắm lại dùng làm binh khí.

Cứ như thế cả ba tên gia lão liều mạng lao tới, mũi thương lăm lăm trực chỉ Ma Vô Hối, mỗi người nhắm lấy một bộ phận yếu hại của hắn.

"Không!" Phí gia chủ ở phía xa bị trói, thấy đám gia lão đâm đầu vào chỗ c·hết liền hét to.

"Muộn rồi!"

Ma Vô Hối trùng xuống hai chân, sau đó dồn toàn bộ lực lượng đẩy một cái, khiến cả người hắn nhắc lên cao, mấy mũi thương kia dễ dàng đâm vào không khí, sau đó khi cả người Ma Vô Hối đáp xuống liền giẫm ba cái mũi thương xuống đất.

Ba tên gia lão cứ như vậy bị bổ nhào tới phía trước, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc khi họ vừa bắt đầu ngả về phía trước, nét kinh ngạc vẫn còn trên mặt, thời gian như chậm lại, sau đó một đường ánh bạc lóe lên, lạnh lẽo đi ngang qua đầu của ba vị gia lão.

Khi thời gian trôi trở lại, kiếm của Ma Vô Hối đã ra khỏi vỏ, kiếm này thon gọn, tỏa ra hào quang màu lam hư ảo khiến người ta trầm mê cũng không nhìn thấu được nó.

Mà phía bên kia, ba vị gia lão chỉ còn nửa cái đầu, máu thi nhau phun lên rồi trút xuống phủ lên người Ma Vô Hối. Sau có mấy giây, hắn hoàn toàn bị máu tươi phủ kín toàn thân, chỉ có hai con mắt lộ ra, không khác gì một tên sát thần, không, tử thần!

Tên gia lão ở gần không khỏi nôn ọe, nôn hết bữa sáng ngày hôm nay, cảnh kia quả thực quá kinh dị. Thậm chí Hà Hạ Đông ở một bên còn không dám nhìn mà quay đi. Nhưng Phí Thiên Dật lại lấy đó làm tấm gương, có chút mong muốn học theo.

Ma Vô Hối ban nãy chính là dùng một con cổ lấy được từ truyền thừa Kiếm Vũ, tên cổ là Bạt Kiếm, có thể đẩy nhanh tốc độ rút kiếm của cổ tu. Tuy không thành hợp chiêu nhưng phối với cổ Dưỡng Kiếm thực sự là diệu phối, uy lực dọa người.

Ngoài cổ Dưỡng Kiếm và Bạt Kiếm thì Ma Vô Hối còn có thêm cổ Tung Trảm bổ trợ những nhát bổ dọc cùng Hoành Trảm bổ trợ những nhát quạt ngang. Đều là tam chuyển.



Có thể nói truyền thừa Kiếm Vũ hoàn hảo mang đến cho Ma Vô Hối thủ đoạn công phạt xứng hàng nhất lưu trong tam chuyển. Điểm trừ là bây giờ hắn chỉ có nhị chuyển, dùng Phi Kiếm mấy lần rồi một chiêu kia phối hợp ba con cổ liền tiêu gần hết chân nguyên, chỉ còn chưa tới nửa thành mà thôi.

Nhưng thế đủ rồi, hắn đã g·iết nửa số gia lão ít ỏi của Phí gia, còn lại cứ để Phí Thiên Dật chơi cho thỏa thích đi.

Hắc thương múa từng đường tuy ảo diệu mà mạnh mẽ, dù cho hắn có đang bị hai gia lão vây quanh cũng không hề thua mà đánh cho bọn họ bại lui liên tiếp, thỉnh thoảng còn đả thương một hai.

Phí Thiên Dật dụng thương rất điêu luyện, Ma Vô Hối cảm nhận được người này giống như mình là thương mà thương là mình, chính là cái loại "nhân thương hợp nhất" kiểu đó, hắn chợt có chút tò mò liệu Thương đạo có cổ trùng giống Giám Tâm Kiếm không, kiểu Giám Tâm Thương hay gì đó đại loại vậy.

Đành chịu thôi, hắn không phải toàn trí, kiến thức tuy rộng nhưng nhất định sẽ có lỗ hổng, chỉ là chưa mấy nghiêm trọng, hiện tại hắn cứ hảo hảo quan sát năng lực của Phí Thiên Dật.

Đánh một hồi Phí Thiên Dật như thể phát triển thêm một chút, phương thức t·ấn c·ông bây giờ có chút khác biệt, thỉnh thoảng hắn sẽ bất chợt chuyển đầu hắc thương thành đầu hắc xà, có thể nói biến ảo khôn lường, hai tên gia lão kia thường xuyên bị bất ngờ mà dính chiêu.

Không có cách nào, kỹ năng chiến đấu của đám gia lão này thực sự quá kém. Cứ như vậy sau mấy phút, cả hai đều bị Phí Thiên Dật g·iết c·hết.

Ma Vô Hối cuối cùng rút ra kết luận, Phí Thiên Dật quả thật rất có tài, nhưng hắn...nghèo! Thật con mẹ nó nghèo, Ma Vô Hối chưa từng thấy Phí Thiên Dật dùng bất cứ con cổ nào khác ngoài Xà Thương.

Nhưng ngẫm lại cũng hợp lý đi, dù sao hắn từ rất sớm bị đá ra ngoài, lay lắt gần hai năm, con cổ Xà Thương kia chưa c·hết là có phúc lắm rồi. Ma Vô Hối thầm nhủ chút nữa dẫn Phí Thiên Dật đi vơ vét chút cổ trùng từ kho của Phí gia.

Sau khi toàn bộ gia lão nhị chuyển bị g·iết, lúc này chỉ còn tên gia chủ bị tóm từ đầu và hai gia lão tam chuyển khác bị trói không lâu sau.

"Phí Trác Phàm! Ngươi trả lời ta, tại sao cương quyết không nhận mẹ con ta?" Phí Thiên Dật kề thương vào cổ Phí gia chủ, đây thực sự là điều hắn vẫn luôn khó hiểu trong lòng.

Hắn tài năng, hắn tư chất tu hành không tồi, hắn mong muốn được người cha công nhận. Phí gia chủ muốn vực dậy Phí gia, tại sao một mực khước từ hắn?

Phí gia chủ nét mặt khó chịu, ánh mắt căm ghét nhìn hắn, thực sự không giống cha nhìn con, cuối cùng nhổ một bãi nước bọt rồi nói.

"Vì ngươi không phải con trai ta!

Ngươi là em trai ta!"

"Sao?" Phí Thiên Dật ngơ người.

"Sao?" Hai gia lão ở bên ngơ người.

"Sao?" Hà Hạ Đông ngơ ngươi

"Sao?" Ma Vô Hối sao có thể ngơ người, nhưng...thật sự bất ngờ.

"Sao?" Xác c·hết ngơ ngườ- ừm, ta đùa.