Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 4: Rắc rối kéo tới.




Chương 4: Rắc rối kéo tới.

Hắn mất một lúc để dọn dẹp bên ngoài xong thì tiếp tục dọn dẹp ở bên trong rồi lên phía trên lầu lánh nạn một chút, đây cũng là phản ứng bình thường mà thôi, coi như không có ai đôi khi lại chính là cách tránh phiền phức tốt nhất.

Nhưng đáng tiếc là khi hắn đang định kẹp quyển sách vẫn đang đọc dở lúc nãy vào nách rồi đi lên trên lầu thì bên ngoài cửa vọng vào tiếng đập cửa liên tục, tới ngang đây là hắn biết mình khó lòng tránh nỗi kiếp nạn lần này rồi.

"Mở cửa! Mở cửa mau! Ta biết ngươi vẫn còn trong đó, đúng vậy, là ngươi đó, mở cửa cho bọn ta vào mau, bọn ta là người của bộ đặc biệt, nếu ngươi không mở cửa thì có thể bị gánh vào tội đồng phạm hoặc thậm chí là phản quốc!"

Nghe đến ngang đây thì quả đúng là hắn cũng tê hết cả chân, thêm cả nhìn từ cửa kính ra nữa, rõ ràng là người đàn ông đang la lớn tiếng kia đang cõng lấy một người b·ất t·ỉnh và cũng có thể dễ dàng thấy được v·ết m·áu chảy từ sau lưng người đàn ông kia xuống.

Có thể nói rằng đồng bạn đã b·ị b·ắn hoặc xiên vài nhát ở bụng, nên đen thì có thể ảnh hưởng đến nội tạng hoặc thậm chí là vỡ cả lá lách, đến lúc đó dù đồng bạn có c·hết thì nếu người đàn ông kia vẫn bò được đến bộ đặc biệt gì gì đó thì hắn cũng ăn đủ.

Mà giả sử thân phận của người đàn ông kia không phải sĩ quan gì cả đi chăng nữa thì sau vụ việc lần này kiểu gì hắn cũng bị ghi thù do không mở cửa, đến lúc đó địch trong tối còn ta ngoài sáng, ông chủ của một quán cafe sách nhỏ như hắn khó lòng mà xoay chuyển được tiền thế.

Nghĩ đến ngang đây thì hắn quyết định không ngần ngại thêm nữa mà trực tiếp lao ra phía cửa, đến nước này rồi thì hắn không nghĩ được quá nhiều nữa, dù sao thì thấy người gần c·hết không thể không cứu được.

Còn liệu có dính phải rắc rối gì đó hay không thì cứ sau này rồi hãy tính, giờ tạm thời phải lo chuyện trước mắt đã, nếu thực sự hắn đen đủi đến độ đó thì coi như là trả lại nghiệp trước đây mà hắn đã làm vậy.

Ngay khi hắn vừa mở cửa ra thì không hiểu một luồng gió từ đầu bắt đầu lùa ra đi kèm với một bầu không khí cực kỳ quái dị, trong suy nghĩ của hắn là do sáng nay hắn quên đóng cửa sổ trên lầu nên gió lùa vào nhưng trong mắt của người đàn ông kia thì lại khác.

Người đàn ông kia thấy không gian bên trong quán cafe sách đang dần bị bóp méo, có cái gì đó đang ẩn núp bên trong kia, ngay trong bóng tối, có thứ gì đó siêu thoát khả năng cảm nhận của hắn, một thứ gì đó rất đáng sợ.

Không, không chỉ một thứ, độc nhãn kia chỉ là một trong vô vàn thứ đang ẩn mình trong bóng tối kia, đi sâu hơn còn có nhiều thứ cấm kỵ hơn nữa đang lúc nhúc trong đó và tất cả chúng đều được liên thông từ bóng của kẻ đang đứng trước mặt hắn.

Một người đàn ông trẻ tuổi chưa tới 30 tóc đen vuốt ngược lui sau đi kèm với một bộ vest đuôi tôm cùng một đôi găng tay trắng, khuôn mặt, hắn không có khuôn mặt, cứ hệt như một tấm mặt nạ màu đen bao phủ lấy mặt của hắn vậy.

Người đàn ông kia đảm bảo rằng cả hai không hề đối mắt với nhau nhưng không hiểu vì sao mà hắn lại có cảm giác kẻ, không, sinh vật trước mặt mình lại đang nhìn thấy tất cả mọi thứ của hắn, từ bí mật nhỏ nhất như nốt ruồi trên mông tới tận mớ suy nghĩ hỗn độn trong vô thức của hắn.



Ngay lúc này thì chiếc mặt nạ của kẻ đối diện với hắn đang bắt đầu nứt vỡ ra, có cái gì đó ngọ ngậy ở bên trong như muốn thoát ra ngoài, đến lúc này thì tâm trí của hắn đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, hắn cảm thấy bản thân đang bị thứ gì đó ô nhiễm.

Là nơi này, là kẻ đứng trước mặt hắn, tên này chính là đầu nguồn của ô nhiễm, hắn đã chạm mặt với tồn tại cấm kỵ nào vậy? Rõ ràng ở khu vực này không hề có thông tin của giáp giới xuất hiện, nếu có thì các lãnh đạo ít nhất cũng phải thông báo với bọn hắn mới đúng.

Đây hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không hề có một chút tiếng động nào, cứ như thể tự dưng mà có và vốn dĩ đã như thế rồi vậy, hơn cả hai bên cũng chỉ mới chạm mặt nhau có chưa đầy hai giây ngắn ngủi hắn đã trực tiếp sụp đổ đến trình độ này rồi.

Và thế là cả cơ thể của hắn trực tiếp sụp đổ xuống, mắt hướng thẳng xuống đất trong vô thức, miệng liên tục lẩm nhẩm thứ gì đó, người đồng đội trên lưng hắn cũng theo đó mà ngã lăn ra đất, có vẻ như chuyến này cả hai không còn đường về nữa rồi.

Hắn đã sớm biết không nên đụng vào phần nhiệm vụ này ngày từ đầu rồi, nào là đám dưới kia đang vì c·hiến t·ranh mà lục đục, đây là thời cơ tốt nhất để tháp Ẩn Bí lấy thông tin về Cửu Mộng, v.v giờ đến cái mạng này hắn cũng chẳng giữ được.

Tên cấp trên chó c·hết, cái gì mà qua vụ này đường sắp tới của ngươi sẽ rộng mở? Có mà đẩy tôi vào chỗ c·hết rồi mình con lợn mập nhà ngươi hưởng lợi mới đúng, không, lúc này không phải là lúc nên có những suy nghĩ như vậy.

Hội Chân Lý đã có nghiên cứu chỉ ra rằng những suy nghĩ tiêu cực hay nói đúng hơn là hối hận trước khi c·hết cũng đóng góp một phần không nhỏ khiến mộng thú biến dị, nếu lỡ như thực sự biến dị thì không chỉ dân chúng xung quanh, đồng đội tới sau mà ngay cả gia đình hắn cũng sẽ bị vướng vào.

Gia đình hắn phải gánh lấy phần trách nhiệm này của hắn, nếu như trong hồ sơ mà bị khoanh vùng thì em trai của hắn sẽ lỡ mất cơ hội để có thể theo học lên học viện, đến lúc đó thì cố gắng của hắn trong từng đó năm cũng đổ xuống sống xuống bể.

Mà chà, 26 năm thanh xuân chưa có một mối tình, ít ra thì hắn cũng biết rằng bản thân đã nỗ lực hết mình, vì tương lai của em trai hắn và của cả chính hắn nữa, nhưng thực sự có chút không nỡ, chỉ là đến ngang đây rồi thì cũng chẳng còn gì nữa.

Trở lại với ánh nhìn của chủ quán, lúc này hắn đang lâm vào trạng thái khó hiểu cực độ, tự dưng người lúc nãy vừa lớn tiếng đe dọa hắn phải mở cửa ra giờ đây lại ngã khuỵu xuống đất b·ất t·ỉnh, hắn không hoảng mới là lạ.

Lúc này thì hắn chỉ có thể tự hỏi rằng liệu có phải tên này cũng b·ị t·hương gì đó rất nghiêm trọng nhưng cố gắng gắng gượm cõng đồng đội đến tận đây để kéo hắn một cái vào cái hố này chung với hai người bọn hắn hay không.

Nhưng tình huống đã đi đến nước như thế này rồi thì hắn thực sự cũng chẳng thể nào nghĩ nhiều được nữa, trước tiên cứ cố gắng cứu người trước đã, còn cứu được hay không thì còn phải xem vào số từng người.

Khoảng hai giờ sau, một người phụ nữ từ nội thành khu hạ bắt đầu tiến cận gần với cổng ngăn cách với khu ổ chuột, nếu nhìn từ bên ngoài vào thì ta có thể dễ dàng thấy được vẻ ngoài luộm thuộm của cô ta.



Đầu tóc thì lùm xùm như tổ quạ được cột lên ở phần đuôi nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ rũ xuống, không được cột lên như thường, kết hợp thêm màu xanh lục ngả nâu càng khiến cho quả đầu của cô ta càng thêm bụi bặm.

Hệt như mớ rêu bám trên tường bị nắng chiếu vào lâu ngày vậy, rồi tiếp đến là vẻ mặt của cô ta, trông nó cực kỳ mệt mỏi cứ như lâu ngày rồi cô ta chưa có được một giấc ngủ đủ say vậy, mà thật ra thì quả đúng là vậy thật.

May mắn là cô ta cũng có đeo một cặp kính tròn lên cũng phần nào che đi được túi mắt thâm cùng những nết nhăn biểu hiện đầy sự mệt mỏi của mình, tới phần trang phục thì cô ta mặc một chiếc váy ngắn đi kèm với mỗi chiếc áo len sẫm màu.

Bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác mưa màu kem quá khổ nữa, ngoài ra thì cô ta cũng đeo thêm một đôi găng liền tay để chừa lại ngón trỏ và ngón giữa ở bên phía tay phải, cũng là nơi mà cô ta dùng để kẹp lấy điếu thuốc cũng như chơi đùa với chiếc bật lửa của mình, về căn bản thì nó khá giống găng vẽ.

Nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì chúng ta có thể dễ dàng nhìn ra được chuyện đây thật ra lại là một cô gái rất xinh đẹp, cơ thể cân đối đến khó tin, dù nét mặt nặng trĩu sự mệt mỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra chuyện cô ta đẹp đến nhường nào.

Chỉ là đối với những kẻ làm trong cái nghề chó c·hết này thì việc có xinh đẹp hay không cũng chẳng quan trọng lắm, hầu như tất cả đều tới đây vì tiền, giống như người đàn ông kia vậy, chỉ có một phần nhỏ là vì mục đích khác.

Có điều dù cao thượng hay không thì bọn họ cũng chỉ là những kẻ sẵn sàng bán mạng để đổi lấy tiền tài, là những kẻ có vừa có giá trị cao mà cũng là thấp nhất tháp Ẩn Nặc, thấp là bởi lẽ như người đàn ông kia, là thứ công cụ có thể thay thế bất cứ lúc nào.

Dù sao tại thành Ygist này thứ không thiếu nhất đó chính là kẻ điên sẵn sàng làm tất cả vì tiền, cao là vì những kẻ có thể tồn tại đủ lâu trong môi trường mà thường thì mọi người đều sẽ c·hết ngay sau khi nhận được tháng lương đầu tiên như cô gái này.

Nhất lão già trưởng bối kia, ông ta sống đủ lâu để trải qua đủ chuyện và cũng đủ mạnh để tiếp tục làm công việc này dù cho bản thân đã già đến mức độ gần đất xa trời, đó chính là dạng quái vật điển hình.

Còn về mục đích của cô ta trong chuyến đi xuống khu ổ chuột lần này đương nhiên là để hốt xác hai tên tân binh kia rồi, cô ta không có bất cứ ấn tượng nào với hai tên này nhưng khu vực mà hai tên này biến mất thì cô ta có biết đôi chút.

Nơi mà đến lão già kia cũng phải thừa nhận rằng bản thân đã rất may mắn khi không tới đó vào cái ngày kia, tuy là thông tin tuyệt mật nhưng chuyện 1 cấp 9 cùng 4 cấp 7 đi vào mà lại thất thủ thì lại là một tin tức cực kỳ chấn động.

Nhất là khi kẻ mạnh nhất đội đặc biệt của tháp Ẩn Nặc như lão già kia cũng chỉ mới cấp 5 mà thôi, tức vào đó căn bản là chắc chắn c·hết, một kẻ mới chập chững lên tới quang vinh như cô ta thì lại càng không có cơ hội hơn nữa.

Đúng vậy, đây mới chính là lực lượng chủ yếu của thành Ygist, chiến lực cấp 5 đã có thể coi như là cao nhất rồi, còn cấp 9 thật ra là của học viện, giải thích rõ hơn thì không phải tự dưng mà Yggdrasil lại có lực ảnh hưởng đến như vậy.



Hơn cả không phải Yggdrasil cần Ygist mà hoàn toàn ngược lại, ban đầu trên mảnh đất này chỉ có mình Yggdrasil mà thôi, thành Ygist được xây lên với mục đích ban đầu là để phục vụ cho việc tuyển sinh.

Căn bản thì nó là một cái làng tự phát nhưng dần dần thì vì nhu cầu cùng mang tính dịch vụ nên nó lại càng được mở rộng và đến mức độ trở thành một thành như hiện tại, có thể hiểu rằng Ygist chẳng là gì nếu không có Yggdrasil.

Còn Ygist biến mất thì miễn là Yggdrasil vẫn còn thì sẽ có một Ygist thứ hai nhanh chóng mọc lên ngay sau đó như nấm sau mưa, có thể hiểu đơn giản là đám quái vật của Yggdrasil sẽ không can thiệp miễn là tầm ảnh hưởng không dính tới học viện học toàn đế quốc.

Số phận của Ygist mong manh vậy đấy, 4 cấp 7 kia cũng thuộc phe phái từ học viện nên có thể thấy được chuyện Yggdrasil là một con quái vật lớn đến chừng nào, một mình nó hoàn toàn có thể lật cả cái đế quốc Clawos này lên một lần.

Và đương nhiên là kể từ ngày đó trở về sau thì khu vực này vẫn luôn nằm trong tầm khoanh vùng của học viện, các thế lực khác như phân bổ của tháp Ẩn Nặc, hội Chân Lý, giáo hội Mặt Trời, v.v hoàn toàn không thể can thiệp vào được.

Thậm chí bọn họ còn không có bất cứ thông tin gì về bên trong khu vực đó cả, điều này cũng cho thấy được rằng học viện coi trọng vụ việc này đến như thế nào, cũng vì thế nên các bên đều ít nhiều muốn can thiệp vào để húp một chén canh từ trong này.

Việc phái hai tân binh mới trải qua nghi lễ để vào cấp thực tập chưa lâu vào khu vực gần đó để làm nhiệm vụ cũng là có chủ đích cả, cả hai đều là tốt thí được tháp Ẩn Nặc vất ra để dò đường trước còn cô ta mới chính là người đảm nhận nhiệm vụ lần này.

Chỉ là nguy hiểm thì đương nhiên vẫn phải có, dù sao không phải tự dưng mà học viện lại đặt nhiều sự chú ý vào nơi này đến như vậy, một kẻ mới lên được cấp 3 bé nhỏ như cô ta đương nhiên không thể một mình xoay sở được.

Có khi lão già kia vào còn chắc chắn c·hết chứ nói gì là cô ta? Nhưng nhiệm vụ từ bên trên giao xuống thì cô ta không thể nào không đi làm được, dù sao đối với đám điên vì tiền như cô ta thì tháp Ẩn Nặc cũng có nhiều chiêu trò từ trước chứ không phải không.

Bất tuân có khi cũng đủ để kéo nửa cái mạng này của cô ta đi thẳng xuống dưới lòng đất luôn rồi, còn chuyện làm sao để lẻn vào trong đó được thì đó không phải là chuyện mà cô ta cần phải chú tâm đến ngay từ đầu.

Nhiệm vụ của cô ta chỉ đơn giản là vào đó rồi cố gắng bằng cách nào đó mang được nhiều thông tin nhất có thể ra ngoài này thôi cho dù là có phải liều cả cái mạng này của mình đi chăng nữa, nghĩ đến ngang đây mà buồn thúi cả ruột thật.

Cũng chính vì bên trên lo liệu vụ ra vào nên cô ta thậm chí không cần phải đưa ra giấy tờ chứng minh thân phận vẫn có thể dễ dàng đi vào con đường hướng tới khu vực bị học viện khoanh vùng kia mặc cho nó đã bị niêm phong từ trước.

Chỉ là cô ta có không biết một điều rằng khu vực này lên tới bậc 2 tức là cấp 8 trở lên mới có thẩm quyền truy cập thông tin, tức ngay từ đầu tháp Ẩn Nặc đã không muốn dính dáng đến nơi này, đúng hơn thì tổng hội trưởng của tháp Ẩn Nặc, một cấp 8 khác dù có mặt ở đây cũng chẳng dám tùy tiện đi vào nơi này như cô ta.

Điều này cũng chứng minh được rằng có người muốn đẩy cô ta vào chỗ c·hết và một nơi như thế này đương nhiên cực kỳ thích hợp để trở thành một nấm mồ cho những kẻ không hề hay biết gì như cô ta.

Chỉ là hồ sơ của quán cafe sách kia vẫn chưa được cập nhật, bậc 0 tức vô giải cũng đồng nghĩa với việc dù có là cường giả mạnh nhất dưới thần đi vào cũng chắc chắn c·hết, cách thức hoạt động không thể nắm bắt.

Nhưng vẫn có một tỷ lệ nhất định thoát ra ngoài được và đương nhiên những kẻ có thể may mắn thoát khỏi được một thứ như vậy thì thường không còn được tính vào phạm vi bình thường nữa rồi.