Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Quyển Sách

Chương 5: Khoảng cách giữa tư tưởng.




Chương 5: Khoảng cách giữa tư tưởng.

Mất một lúc để cô ta có thể đi tới được đó, dù sao quán cafe sách cũng được đặt đâu đó bên trong khu ổ chuột, nơi cực kỳ loạn lạc với rất nhiều đường đi liên thông với nhau như hang chuột nên nếu không bay được thì đi lại cũng phải mất một chút thời gian.

Việc này cũng đồng nghĩa với việc cô ta sẽ phải thông qua kha khá chốt trạm, một vài trong số đó là chốt trạm do học viện dựng lên nhằm chặn một số kẻ như cô ta, những kẻ tới từ thế lực ở khu vực bên trên.

Còn với những kẻ vốn dĩ ngay từ đầu đã sinh hoạt trong khu ổ chuột này thì bọn họ phải quan tâm làm gì cơ chứ? Khống chế quá rộng chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối hơn, vậy nên miễn là bọn chúng không làm gì đó quá ngu xuẩn là được rồi.

Đương nhiên nếu bình thường thì cô ta cũng chẳng thể nào đi sâu được đến vậy, chẳng qua là lão View khi vừa trở về học viện cũng trực tiếp thông báo họp khẩn rồi nên tinh anh đều đã đổ dồn hết về trong nội bộ bên kia.

Những kẻ còn lại tại đây chủ yếu đều là tốt thí trong tốt thí, là những kẻ có thể sẵn sàng thay thế bất cứ lúc nào hệt như cô ta vậy, chẳng qua là mặt hàng này tại học viện thậm chí còn đi đầy cả đất mà thôi.

"Cô gái lúc nãy trông được thật đấy, khá hơn mấy cô gái phục vụ chúng ta tối qua nhiều."

Lúc này cô ta đã thông tới trạm thứ ba cũng là trạm cuối cùng tiếp nối với quán cafe sách, chỉ cần đi thêm khoảng 2-3 km nữa là cô ta có thể tới được đích của mình, mà khoảng cách này cũng cho thấy được rằng học viện cũng đã hết cách.

Nếu đi sâu hơn rồi thiết lập một trạm mới thì rõ ràng nhân lực huy động phải là tinh anh, tức từ cấp 6 trở lên trấn thủ thì mới ổn áp được, đương nhiên học viện cũng không phải không có cấp 6 mà là rất nhiều.

Nhưng cấp 6 của học viện cũng được chia thành hai dạng, một là bề nổi như giáo sư, bảo vệ một số địa điểm quan trọng hay nhà nghiên cứu có tiếng, v.v, đây là những người rất khó để huy động đi đâu được.

Bởi lẽ đặc điểm của bọn họ chúng là như vậy, được học viện bày ra để cho những kẻ khác nhìn vào, căn bản là bù nhìn mà thôi, dạng còn lại thì lại bí ẩn hơn nhiều, không chỉ chiếm lĩnh số lượng áp đảo mà còn có nhiều kẻ mạnh ở trong đó.

Trong số đó cũng không ít kẻ lọt vào bảng xếp hạng những kẻ mạnh nhất tại cấp 6 trên toàn lục địa, điều này cũng chứng minh được rằng căn cơ của học viện Yggdrasil không phải là trò đùa, thậm chí đến bản thân Clawos cũng đã sớm không còn đủ khả năng khống chế học viện nữa rồi.

Cục diện hiện tại được duy trì là do lão View vẫn còn chút cảm tình với hoàng gia, với những thứ mà ông ta đã đích thân trải qua gần cả đời của mình, nếu như chút cảm tình đó cũng biến mất thì không nghi ngờ gì, Clawos sẽ trực tiếp bước vào thời đại chiến loạn kinh khủng nhất lịch sử.

Nhưng đương nhiên lão View hiểu rằng có thể lập được quốc thì rõ ràng Clawos ít nhất cũng phải có bài tẩy, đúng hơn là đám thế hệ đầu tiên kia ít nhất phải chuẩn bị sẵn bài tẩy cho con cháu sau này.

Lật mặt trong khi chưa chắc chắn không phải là cách làm của một trí giả như lão View, chỉ là c·ái c·hết của Pagius cùng một số sự kiện gần đây khiến lão ta có chút bất an, nhất là sự v·a c·hạm cách đây không lâu.

Tất cả đều đang báo hiệu rằng thời đại hòa bình đang dần đi đến hồi kết, không sớm thì muộn, tất cả sẽ chìm vào biển lửa của c·hiến t·ranh và để có thể tồn tại trong một thời đại loạn lạc như vậy thì chuẩn bị thật kỹ càng cũng chính là phương án hợp lý nhất.



Lão View hiểu rõ độ nguy hiểm của chuyến đi lần này, Brown đã có tất sát chi tâm, điều này cũng có nghĩa là nó đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, đủ để đảm bảo rằng một cấp 9 cũng không thể nào tránh thoát được.

Tuy không biết phía hoàng gia tham gia bao nhiêu phần trong này nhưng chắc chắn rằng nếu lão View c·hết thì phía hoàng gia sẽ là bên được lợi nhất, tích lũy sau chừng đó năm của học viện kiểu gì cũng bị chúng đào lên lật xuống mấy chục lần.

Cũng vì thế nên tạm thời phía học viện sẽ tạm gác lại khu vực này sang một bên, hiện tại thứ mà bọn họ nên chú tâm tới chính là chuyến đi lần này, còn sau đó thì đương nhiên vẫn phải xem tâm trạng của ông chủ mới được.

Tùy đồng ý là vẫn có một chút thử nghiệm nhưng chúng chỉ là rất nhỏ, nhỏ đến mức c·hết vài ba cấp quang vinh trở xuống, thực sự chẳng đâu vào đâu với học viện, về căn bản thì vẫn chưa thực sự có quá nhiều đầu tư vào.

Còn ngày hôm nay mở cửa cho kẻ bên ngoài vào đương nhiên một phần cũng là vì đã xác định được yếu tố ngẫu nhiên, nếu may mắn tìm được một kẻ khác có khả năng liên thông với chủ quán thì đương nhiên lão View cũng không khách khí thu vào.

Dù sao đã đi vào địa bàn của học viện rồi thì chỉ nên nghe theo lời của học viện, còn hứa hẹn gì đó thì cứ đánh hơn lão ta trước đi cái đã rồi hãy nói sau, chỉ là không biết lần thử nghiệm nhỏ này có thu hoạch được bất cứ kết quả nào ngoài dự tính hay không?

"Đừng vọng tưởng, việc của chúng ta cần làm hiện tại là cảnh giới, đến hiện tại phía trên đang muốn xem thử xem nếu tiếp xúc vào quá lâu với khu vực kia thì sinh vật sống sẽ biến đổi đến cấp độ nào, ngươi xem qua báo cáo rồi đúng không?"

"Đúng vậy, hai kỵ sĩ quang vinh đi vào đó ngồi được chưa đầy một phút đã có dấu hiệu bị ô n·hiễm n·ặng, nếu không phải được phía trên trang bị đầy đủ từ trước thì cả hai đã trực tiếp ô nhiễm thành mộng thú biến dị luôn rồi, nhưng nghe nói là bên trên cũng đã nhanh chóng hỗ trợ quá trình rút lui rồi."

"Ta có một chút quan hệ với phòng nghiên cứu, đương nhiên chỉ là với một thực tập sinh mà thôi, theo như tên đó nghe ngóng được thì hai tên kia sau khi về tới học viện thì trực tiếp được tiêm liều kháng ô nhiễm thử nghiệm đời X-0008 mới nhất.

Kết quả là đã chặn được việc bị biến thành mộng thú nhưng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại, đương nhiên tên đó cũng chỉ là một thực tập sinh quèn thôi, không thể vào đến được phòng thí nghiệm cấp bậc cao như vậy, cùng lắm chỉ là được nghe kể lại."

"X-0008 có phải là liều cải tiến từ U-8910 không?"

"Đúng vậy, U-8910 là kháng thể được sinh ra của đứa trẻ kia, kẻ mà ai cũng biết ấy, nghe đồn nó đã trông thấy được một trong những thứ cấm kỵ của giáp giới bậc vô giải mã 0-002, lãnh địa của độc nhãn vương.

Độc nhãn vương cũng là tên gọi được đặt dựa trên mô tả của đứa bé kia về thứ thống trị giáp giới đó, để có thể sinh tồn được trong đó tận 2 tháng trời thì đương nhiên kháng thể của nó không phải là chuyện đùa rồi.

Loại kháng thể đó sau khi được chiết xuất thì được nghiên cứu và cải tiến rồi tạo ra U-8910, nghe đồn có thể chặn đứng hoàn toàn quá trình ô nhiễm của một mộng thú bậc 7 có dấu hiệu xảy ra biến dị thành mộng thú cấp cao hơn.



Mà X-0008 lại chính là bản nâng cấp của U-8910, ấy vậy mà chỉ ngăn được tạm thời quá trình ô nhiễm mà thôi, vậy chẳng phải quá kinh khủng rồi hay sao? Nếu chỉ tính riêng về khả năng ô nhiễm thì rõ ràng nơi này trên lãnh địa của độc nhãn vương không chỉ một bậc."

"Kinh khủng vậy sao? Nhưng tại sao một tên lính canh như ngươi lại biết những chuyện nghe có vẻ tuyệt mật vậy?"

"Nghe đồn thôi, nghe đồn thôi, mà chú ý đến bảng định vị đi, cô gái kia đã tiếp cận vào khu vực 200m rồi, nếu xảy ra ô nhiễm thì cả ta và ngươi phải nhanh chóng cản lại, nếu để một mộng thú được sinh ra trong khu vực này thì không biết bao nhiêu người phải c·hết đâu."

"Rõ!"

Trở lại với bên cô gái kia, hiện tại cô ta đã gần tới mục tiêu lắm rồi, tuy đồng ý là dạng người như cô ta thì trải qua những thời điểm mấu chốt, cận tử như thế này không phải là ít nhưng đi đến ngang đây rồi cô ta cũng có chút hoảng.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đi vào khu ổ chuột nhưng thực sự thì con đường này có vẻ như hơi quá vắng rồi đấy, bình thường thì ít nhất vẫn phải có một vài tên buôn thuốc, trộm vặt hoặc nghiện đi lại mới đúng.

Đây hoàn toàn im lặng, đương nhiên cô ta cũng cảm nhận được rằng có những ánh nhìn đang chằm chằm nhìn vào cô ta từ trong các con hẻm kết hợp với mùi thuốc súng trong không khí, tuy đã bị cơn mưa này gột rửa đi phần nào rồi nhưng mùi đặc trưng này thì không thể lẫn đi đâu được.

Mùi của những viên đạn kém chất lượng hay nói đúng hơn là lấy vỏ đạn từ những viên đạn đã bắn về rồi dùng cách thủ công để cho thuốc súng vào nhằm tái chế thành đạn mới, mùi thuốc súng này thực sự rất hắc.

Hệt như mùi nước tiểu, xác c·hết thối rữa vậy, có vẻ như các xưởng v·ũ k·hí dưới này vẫn có cách của riêng mình để tạo ra thuốc súng phiên bản thô sơ rồi nhét vào một vỏ đạn hoàn chỉnh rồi lại đem đi sử dụng thêm một lần nữa.

Rất thực dụng nhưng đương nhiên độ rủi ro vẫn là rất lớn, dù sao chỉ cần cho tỷ lệ sai lệch, dù chỉ một chút thôi cũng đủ để khiến ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của bất cứ ai trực tiếp đứt liền ra khỏi bàn tay của mình.

Nhưng về căn bản thì vì gần đây mới xảy ra một cuộc đọ súng nên mới khiến cho nơi này trở nên vắng bóng người như vậy, dù tin hay không thì cô ta vẫn muốn tin thử, vì nếu không tin thì cô ta cảm thấy mình cũng quá sợ sệt rồi.

Chỉ là một lần nhiệm vụ thông thường mà thôi, đúng vậy, chỉ là một nhiệm vụ như cô ta vẫn hay làm, không cần phải quá kích động, dù sao cũng đã sớm tự giác ngộ được c·ái c·hết của chính mình, không có gì phải sợ cả.

Vừa tự ngẫm nghĩ với bản thân cô ta vừa tiếp tục châm cho mình một điếu thuốc mới, từ nãy đến giờ cô ta đã hút gần nửa bao trong vô thức rồi, điều này cũng chứng minh được rằng hiện tại cô ta đang sợ hãi đến như thế nào.

Chỉ là dù muốn hay không thì cô ta cũng đã tới được đích rồi, tọa lạc tại hẻm 22/4 đường Ospot thuộc quận Owen, biển nhà thứ 67 là một quán cafe sách mang tên Golden Hour, một cái tên như đang muốn nhắc nhở mọi người rằng hãy quý trọng lấy thời gian của chính mình.

Còn với những kẻ thực sự hiểu chuyện như lão View thì lão ta coi đây là một lời châm biếm mà chủ quán dành tới các sinh vật nhỏ bé, rằng thứ thời gian vàng, thứ tất cả dùng để nghỉ ngơi, chìm vào trong giấc mộng cũng là khoảng thời gian thậm chí còn nguy hiểm hơn c·ái c·hết.

Ở thế giới này thì mộng giới chính là thứ mà đến thần linh cũng không thể thoát ra được, những tồn tại hùng mạnh và cổ xưa nhất như rồng hay tộc khổng lồ đều sợ hãi thứ bước ra từ giấc mộng, những mộng chủng.



Và con đường ngắn nhất để dẫn đến mộng giới chính là thông qua giấc ngủ, tức khi ngủ thì bất cứ ai nếu như không cẩn thận thì đều có khả năng bị ô nhiễm dù cho đó có phải là kẻ mạnh trên đỉnh tháp như diệt vong đi chăng nữa.

Thời gian để nghỉ ngơi cũng chính là khoảng thời gian nguy hiểm nhất, bởi lẽ không một kẻ nào có thể tránh thoát được giấc ngủ, kể cả là quỷ dưới địa ngục cũng mơ rằng một ngày mình sẽ lên được thiên đàng.

Đến các thiên thần cao cao tại thượng cũng có ác mộng rằng mình một ngày nào đó sẽ bị đày xuống địa ngục, đó chính là bản chất của mộng giới, là thứ đã nhấn chìm cả thiên đàng cùng địa ngục xuống dưới cùng của những giấc mộng, là điểm khởi đầu cho mọi ý tưởng và là điểm kết của mọi câu chuyện.

Lúc này thì từ bên ngoài có thể thấy được một người đàn ông đang thản nhiên ngồi đọc sách và tự thưởng thức lấy tách trà ngay bên cạnh với một thần thái hết sức giản dị, hiển nhiên, thậm chí cô ta còn ảo tưởng rằng đây thực sự là một người bình thường.

May mắn là cô ta ngửi được mùi máu vẫn còn thoang thoáng bên trong kia thổi ra, chút này thôi cũng đủ để khiến chiếc mũi siêu nhạy của cô ta phản ứng lại và cũng một lần nữa nhắc nhở cô ta về độ nguy hiểm của nhiệm vụ lần này.

Có điều tới thì cũng đã tới rồi, giờ không thể cứ như vậy mà bỏ vệ được, hơn cả một chút mùi máu này nếu so với những thứ mà cô ta đã từng phải trải qua thì quả đúng là có chút đáng yêu ngoài sức tưởng tượng.

Đồng ý là có đạo lý rằng đừng trông mặt mà bắt hình dong, những nơi biết ẩn thân như vậy mới thực sự nguy hiểm nhưng cô ta tin rằng giáp giới, thứ tạo ra bởi vách ngăn của mộng giới cùng thế giới hiện thực sẽ không hạ thấp bản thân như vậy chỉ vì một pháo hôi như cô ta.

Còn về phần của hắn thì đương nhiên hắn cũng đã phát hiện ra có người đứng ở ngoài nhìn vào trong được một lúc rồi, dù sao hiện tại vẫn đang là giờ kinh doanh và mảng tường bên phía thuận với lối ra vào đều được lắp kính cả.

Việc này sẽ giúp khách khi tới đây có thể dễ dàng tìm thấy bạn của mình cũng như nhìn ra ngoài kia hơn, tuy đồng ý là cảnh quan của con phố này không được đẹp mắt cho lắm nhưng lắp kính trông sẽ thoáng hơn xây tường chắn mất tầm nhìn nhiều.

Và cũng vì lẽ đó mà hắn có thể dễ dàng thấy được có một người phụ nữ đang chăm chăm nhìn vào bên trong này, cụ thể hơn là về hướng của hắn, thật ra thì việc một mô hình kinh doanh như thế này xuất hiện cũng thu hút được kha khá sự tò mò.

Có rất nhiều người cũng vì thế mà từ bên ngoài nhìn vào, thậm chí là kéo theo những người khác, chỉ là ở thời đại này sách vẫn là một thứ gì đó quá quý giá nên cực kỳ ít ai đi vào bên trong, thậm chí có đi chăng nữa cũng chẳng có gì đảm bảo được rằng bọn họ biết chữ cả.

Vậy nên với những ánh nhìn như vậy thì mấy ngày qua hắn cũng đã sớm quen rồi nên cũng dễ dàng lơ đi, à mà quên, hình như vào thời này thủy tinh cũng là một thứ gì đó cực kỳ xa xỉ nữa, đương nhiên kính này không được làm từ thủy tinh nhưng độ trong suốt thực sự quá cao.

Dù sao cũng được làm ra theo ký ức của một kẻ sinh sống tại một thế giới khác có nền khoa học tiên tiến hơn như hắn, thật ra thì đến thủy tinh chất lượng cao vào thời đại này cũng khó lòng mà trong suốt đến độ như này được.

Mà thật ra thì trong mắt của dân nghèo, những người chỉ mới nhìn thấy thủy tinh được trưng bày trong các tiệm bán các mặt hàng xa xỉ như đĩa, v.v ra thì việc tự dưng một quán cafe to đùng bỗng dưng xuất hiện với một đống thủy tinh trong đó thu hút được bọn họ cũng là dễ hiểu mà thôi.

Thật ra thì cafe ngày xưa cũng là thức uống bình dân thôi, quý tộc cùng người giàu mới đủ tài chính để dùng tới những lá trà kia, có điều vào thời điểm này không phải ai cũng biết sự tồn tại của cafe cả nên với đại đa số thì đây vẫn là một thứ thức uống bí ẩn đối với bọn họ.

Hắn cũng tin rằng vì như vậy nên lưu lượng khách của quán cafe sách này mới tệ đến như vậy, tư tưởng trà là thức uống dành cho người giàu khiến nhiều người ngại uống còn cafe thì lại là lỗ hổng tri thức nên lại càng khó tiếp cận hơn.