Chương 3: Hoàng Tử Mải Chơi (Tiếp)
“Thưa vua cha, con đã về.”
Sinna quỳ xuống trước người cha già, tay đặt trước ngực.
“Con về mà không báo cho ta, Sinna. Trông con vẫn vậy. Thôi, về là tốt rồi, mau đứng lên.”- Vua Vankhen giơ tay ra hiệu của Sinna mau đứng dậy.
“Thưa đức vua. Giờ ngài Sinna cũng đã về, chúng ta hãy cùng nhau bàn bạc lại chuyện này.”- Leonard nhanh chóng đứng ra đề nghị. Ông ta biết rằng hoàng tử Sinna là người được lòng vua Vankhen nhất.
“Đừng lấy ngài Sinna làm lá chắn cho sự hèn nhát của ngươi, Leonard.”
Một người khác lên tiếng, đó là Vankhen Ofin, một người già được trọng vọng trong gia tộc. Phía sau hắn ta có khoảng mười người nữa, tất cả đều đế thêm vào, giơ ngón tay chỉ trích về phía Leonard.
“Lord Ofin nói đúng, chúng ta đâu thể chỉ vì một bức thư mà đầu hàng vô điều kiện như vậy.”
Lần này đến lượt Vankhen Losman, cũng là một trong những người lớn tuổi nhất trong gia tộc lên tiếng, tỏ rõ vẻ hiếu chiến.
“Nhưng mà đó là Ardan, là Ardan, các ngài không hiểu sao? Cả bốn vương quốc còn lại đều đã thả lũ Elf ra hết cả rồi, chúng ta còn giữ chúng lại làm gì nữa? Chúng ta đâu có thiếu nô lệ. Bọn Tai đỏ, bọn Yeti, chúng có thể lao động gấp nhiều lần người Elf.”- Leonard vẫn kiên định với ý kiến của mình.
“Và để cho lũ Elf đó tự do đi trong Khu Chợ của chúng ta sao? Nực cười.”- Ofin cười khinh bỉ.
“Hay ngài muốn cả gia tộc này thành tro bụi cả, kể cả nhà vua.”- Leo cũng gân cổ lên.
“Khốn nạn, Leonard, ngươi vừa phun ra thứ từ ngữ dơ bẩn gì vậy cơ chứ.”
Likkin vẫn đứng nghe, những chuyện như thế này chẳng hợp với một kẻ như Likkin. Nhưng kì lạ là cả Sinna cũng vẫn đứng nguyên, cậu mặc cho Leonard và những người khác khẩu chiến.
“Sao vậy, Sinna, ai lấy mất lưỡi con rồi à?”- Vua Vankhen bất ngờ lên tiếng, khiến Leonard và Ofin im bặt.
“Con nghĩ vua cha đã có quyết định của người, con đã ở ngoài quá lâu, chẳng biết được hết sự tình ở vương quốc, không dám nói bừa.”- Sinna bình thản đáp.
“Đúng vậy, lòng ta đã quyết, chúng ta sẽ đánh.”- Vua Vankhen cũng nói vô cùng bình thản.
“Thật là một quyết định sáng suốt, thưa đức vua.”- Ofin cười khoái chí, liếc nhìn Leonard đang hậm hực trong hả hê.
Những người theo Leonard cũng chẳng dám nói thêm lời nào, rõ ràng đến người đứng đầu phe là Sinna cũng chẳng buồn phản đối thì họ cũng chẳng làm được gì. Ngược lại phía bên của Ofin đã bắt đầu ba hoa về những chiến thuật cũng như tang bốc rằng Likkin sẽ vặt cổ Ardan chỉ bằng một đòn. Hai bên ngai vàng, tay trái và tay phải của vua Vankhen vốn đã luôn như vậy, những chiến binh và những học giả, họ đã luôn tranh cãi nhau như thế này cả trăm năm qua rồi.
“Vậy, con có đồng ý với quyết định của ta không? Sinna.”- Vua Vankhen lại hỏi, Sinna, cậu dù đứng ở bên Leonard nhưng lại không hề phản đối một lời làm ông rất khó hiểu.
“Con xin đề cử Likkin, chúng ta sẽ chiến thắng bằng sức mạnh vượt trội của Likkin và đội quân Sói trắng.”- Sinna chỉ tay về phía Likkin trước sự ngạc nhiên của Leonard.
Likkin cười vui sướng, hắn ta nhanh chóng chạy lại đứng trước vua cha, dõng dạc:
“Hãy để con lãnh trách nhiệm này, thưa vua cha.”- Likkin giơ cây rìu trong tay lên trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“Nhìn kìa, đó là cây rìu của Osma.”- Ofin chỉ vào cây rìu thốt lên.
Mọi người trong phòng bàn tán xôn xao, đó không phải là cây rìu mà ai cũng có thể sở hữu.
“Anh Sinna đã tặng cho con cây rìu này, hãy để con được chiến đấu, vua cha, con sẽ mang vinh quang về cho vùng Tận cùng.”
Vua Vankhen gật gù, ra vẻ hài lòng:
“Tốt lắm, con sẽ dẫn đội quân Sói trắng tiên phong, đêm nay chúng ta sẽ bàn sau tại đây.”
“Thưa vua cha.”- Sinna đột ngột lên tiếng.
“Sao vậy?”
“Con có một thỉnh cầu.”- Sinna tiến lên đứng cạnh Likkin, nói.
“Cứ nói.”
“Hãy s·ơ t·án Khu Chợ, cùng hàng dài lều ở bên cạnh, đám thường dân sẽ làm vướng chúng ta.”- Sinna nói.
“Vậy chúng ta nên cho chúng đi đâu, phần lớn người dân ở vùng Tận cùng đều tập trung về Khu Chợ.”
“Hãy đưa chúng đến chỗ chúng ta giam bọn Elf, dẫy núi phía Tây.”- Sinna vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nơi ngọn núi quanh năm băng giá.
“Hãy đưa họ đến đó để tránh khỏi cuộc chiến, cũng như canh giữ các nô lệ Elf của chúng ta, vậy thì ta có thể rút quân lính trấn giữ chỗ đó về bổ sung vào tuyến đầu của Likkin.”- Sinna đặt tay lên vai Likkin như để cổ vũ.
“Đúng đó, vua cha, con thấy rất hợp lí.”
“Thật là thông minh, hoàng tử Sinna.”- Ofin cũng nói thêm.
“Ta đồng ý, hãy cho lệnh di tản Khu Chợ ngay lập tức, thông báo rằng chúng ta sẽ hính thức tuyên chiến với Ardan và đội quân của hắn.”- Vua Vankhen đứng dậy, giơ tay về phía các cận thần.
“Rõ.”
Tất cả hô vang rồi quay đi, vội vàng đi chuẩn bị cho một cuộc chiến thực sự.
“Ofin, lại đây.”- Vua Vankhen giữ Ofin lại.
“Vâng thưa bệ hạ.”- Ofin đến và ghé sát tai.
“Ngươi thấy sao?”
“Thưa đức vua, thật chẳng giống với hoàng tử Sinna.”- Ofin thú nhận sự nghi ngờ của bản thân.
“Được rồi, đi đi.”- Vua Vankhen phe phẩy tay ra hiệu.
“Thần xin lui.”
Vua Vankhen vẫn ngồi lại, tay lắc lắc chiếc ly bạc. Có điều gì đó thực sự rất lạ, Sinna là một người ham vui hơn là hứng thú với những chuyện c·hiến t·ranh, khác hẳn Likkin, nhưng lần này chính Sinna lại không hề phản đối, điều đó cứ làm vua Vankhen phải suy nghĩ. Chưa kể việc Sinna dù thông minh nhưng lại rất thích bay nhảy khắp nơi, nay lại đưa ra những lời đề nghị đầy trách nhiệm, lo cho những người dân ở Khu Chợ.
“Sao ngài lại làm vậy, ngài Sinna?”- Leonard cứ hỏi đi hỏi lại câu như vậy cả chục lần khi cả hai về đến cung điện của Sinna.
“Cứ bình tĩnh, Leo, chúng ta sẽ thắng cuộc chiến này.”- Sinna nói gọn như vậy rồi lại bật qua tường, trốn ra Khu Chợ.
Leonard mặt đầy lo lắng, đến một người thân cận như Leo cũng thấy rằng sau lần đi chơi vừa rồi, Sinna có cái gì đó đổi khác. Sinna bình thường sẽ không bao giờ ủng hộ một cuộc chiến không có phần thắng.
Sinna vẫn ra Khu Chợ dù nơi đây giờ đã đầy người của đội quân Sói trắng và những quán hàng đang bị dẹp dần một cách nhanh chóng. Đội quân Sói trắng chính là chủ lực của gia tộc Vankhen, những người lính trên những con mãnh thú màu tuyết này thực sự là bất bại khi ở vùng Tận cùng lạnh giá. Chúng có nanh vuốt có thể cắn vào đến tận tim của đối thủ, cùng đôi mắt đỏ đục vô hồn. Đôi khi nhìn chúng làm Sinna nghĩ đến Likkin, một con chó của vua cha không hơn không kém.
“Là ngài Sinna đây sao?”- Một người đàn ông ăn mặc sang trọng tiến lại chỗ Sinna.
Đó là quý tộc Luston, một gia tộc chung thành với gia tộc Vankhen.
“Ngài Luston.”- Sinna cúi chào, cười thân thiện.
“Ngài đã về rồi sao? Đúng là trông ngài vẫn như vậy.”- Luston ngắm nghía Sinna.
“Còn trông ngài thì đã già đi nhiều.”- Sinna ngắm nghía bộ râu xồm xoàm của Luston.
“Tôi đâu có được bất tử như ngài.”- Luston cười.
“Thiếu ngài thì ai cho thuyền để tôi đi khỏi hòn đảo buồn tẻ này đây.”- Sinna hướng mắt ra bến cảng, nơi năm xưa cậu đã thấy những điều đã thay đổi cậu mãi mãi.
“Sau trận chiến này, có lẽ gia tộc tôi cũng chẳng còn con thuyền nào để phục vụ ngài nữa đâu.”- Luston cười một nụ cười bất lực.
“Có thể như vậy.”- Sinna vỗ nhẹ vai Luston.
“Tôi nghe nói ngài cũng ủng hộ điều này, ngài Sinna.”- Ánh mắt Luston đầy sự lo lắng.
“Những chiến thuyền của tôi sẽ chẳng là gì so với Ardan đâu, chúng sẽ bị t·hiêu r·ụi mất thôi.”
“Chúng sẽ không bị đâu, Luston, chúng sẽ không bị đâu.”- Sinna nói rồi bỏ đi.
Sinna cứ đi quanh Khu Chợ như vậy cho đến khi toàn bộ đã bị s·ơ t·án hết, hàng dài người đi trong tuyết đang hướng về ngọn núi phía Tây, nhìn từ xa trông dài như một con suối đang chảy ngược lên núi vậy.
“Ngài Sinna hôm nay chỉ ở trong phòng không hề ra ngoài.”
Đó là những gì vua Vankhen và Ofin nhận được từ kẻ theo chân Sinna cả ngày không rời nửa bước.
“Ngươi có theo sát hoàng tử không vậy?”- Ofin lo lắng hỏi.
“Không rời nửa bước thưa ngài.”- Tên mật thám nói chắc nịch.
“Thật kì lạ.”
Ofin vừa nói vừa vuốt vuốt chòm râu dài ngoằng của lão, trong khi đó vua Vankhen vẫn ngồi trầm ngâm, tay cầm lá thư từ Ardan.
“Nếu không hồi âm trong một tuần trăng, bọn ta sẽ tìm đến vùng Tận cùng.”- Dòng chữ đó cứ in mãi vào tâm trí của vua Vankhen, ông như muốn tức điên lên.
“Chẳng lẽ ai cũng phải sợ thằng Elf bẩn thỉu đó.”