Chương 4: Năm Đêm Trăng
Mất khoảng hai ngày đêm thì Khu Chợ đã bị dẹp xong, nhưng hàng người s·ơ t·án về dãy núi phía Tây thì vẫn còn nối đuôi nhau, gần như tạo thành một đường mòn trên nền tuyết trắng xóa. Likkin từ lúc được giao nhiệm vụ to lớn vào tày thì siêng năng hẳn, hắn ta tập quân từ sáng đến tối muộn, khiến binh sĩ mệt lử. Bây giờ kể cả khi chưa thấy ánh sáng mặt trời, khắp nơi đã nghe thấy tiếng Likkin thúc giục binh sĩ luyện tập, không ngừng nói về sự gấp rút của trận chiến sắp tới. Ở bến cảng, những hạm đội thuyền của nhà Luston cũng được bố trí sẵn, canh phòng ngày đêm. Những con thuyền chiến của Lustin rất to lớn, đầu mỗi múi thuyền được cắm đầy chông nhọn, là sừng của những con Whan- một loài thủy quái dưới biển sâu. Những cánh buồm thì được chia đôi. Một bên là màu vàng rực cùng huy hiệu chiếc mũ sắt bằng vàng, đại diện cho gia tộc Luston, còn lại là màu xanh, sơn hình những ngọn núi băng, đại diện cho gia tộc Vankhen.
Cả vùng Tận cùng thực sự đã biến thành chiến trường. Những khu rừng trụi lá được dùng để đóng những chiếc chông lớn, cắm sâu xuống đất lập tuyến phòng thủ. Những cỗ máy bắn đá cũng được tức tốc sử dụng, dùng để bắn những viên băng khổng lồ chẳng thua gì những viên đá tảng. Những đội quân thì được xếp rải rác từ bên thuyền đến tận cung điện- nơi mà nếu bị xuyên thủng, tất cả sẽ chấm dứt. Trong cung điện cũng đóng tất cả các cửa sổ, lập những ván gỗ lớn che kín mọi lối vào, vuốt chông nhọn chắm đấy cổng và các cửa. Quân lính canh phòng ngày đêm, đội cung thủ, Sói trắng và bộ binh thay nhau tuần khắp hòn đảo, phòng những lỗ hổng khác bị t·ấn c·ông. Hôm nay, những đội quân của hơn hai mươi gia tộc dưới trướng nhà Vankhen cũng tập hợp về cung điện để tham gia một buổi triệu tập.
“Tôi đề cử ngài Sinna, hoàng tử Sinna luôn là người sáng suốt trong mọi quyết định.”- Luston thẳng thừng tuyên bố trước hơi hai mươi các quý tộc khác.
“Tôi đồng ý với ngài Luston.”- nhà Bearom cũng dõng dạc tuyên bố.
“Thưa đứa vua, quả thật hoàng tử Sinna là một người sáng suốt và thông minh, nhưng kinh nghiệm của ngài Ofin mới là thứ giúp chúng ta thắng hàng trăm cuộc chiến.”- Trưởng gia tộc Gusven nói.
“Đến cả ngài Likkin đây, người mạnh mẽ nhất vùng Tận cùng, cũng là do một tay ngài Ofin chỉ dạy.”- Gusven nói thêm.
Hai bên tranh cãi kịch liệt, nhưng những người ủng hộ hoảng tử Sinna sao có thể nhiều bằng Ofin, kẻ gần như đã tự tay thu phục các gia tộc khác cùng vua Vankhen.
“Được rồi, ta đã có quyết định.”- Vua Vankhen giơ tay ra hiệu ngừng cuộc tranh cãi.
Tất cả im lặng, hướng mắt xem quyết định của người đứng đầu vương quốc.
“Ta biết Sinna rất tài giỏi, nhưng Sinna đã ở ngoài quá lâu, không hiểu nhiều thứ bằng Ofin. Cả hai đều là người của gia tộc Vankhen, đáng lí ai làm thống soái cũng đều là niềm tự hào của vương quốc, cớ sao phải tranh giành.”
“Ta đã quyết để Ofin làm thống soái.”
“Con cũng thấy như vậy là phải.”- Sinna vội đồng ý, đẩy Luston và Bearom lại đằng sau, ra hiệu rằng đừng tranh cãi thêm.
“Tốt lắm, năm đêm trăng nữa thôi, chúng ta sẽ g·iết Ardan ngay trên mảnh đất băng giá này.”
“Còn đây, đây là món quà của ta cho các ngươi.”- Vua Vankhen vỗ tay hai tiếng, ra lệnh cho đem thứ đã chuẩn bị sẵn.
Từ ngoài, một hàng dài các nô lệ bước vào, tất cả đều là Elf và bị cắt một phần tai đi, còn rõ vết sẹo. Tất cả họ đều chỉ được khoác một tấm vải mỏng, nhìn thấu bên trong.
“Hôm nay các ngươi đã tụ họp về đây đông đủ, hãy ăn chơi thỏa thích, rồi sau đó hãy cùng nâng thanh gươm của gia tộc các ngươi lên, sát cánh cùng nhà Vankhen và vùng Tận cùng, g·iết sạch kẻ thù.”
Vua Vankhen đứng dậy, nâng ly rượu trong tay, dõng dạc hô lớn.
“Rõ, thưa bệ hạ.”
Tiếng hô vang khắp cả căn phòng, phản lại nhiều lần khi chúng đập qua những vách tường lớn. Sinna chẳng buồn hô, cậu trốn ra khỏi bữa tiệc rồi đi thẳng, cắt đuôi Leonard đang cố bám theo.
Sinna lại ra bến thuyền ngồi, mắt nhìn đại dương nhưng giờ đã xấu xí đi bao nhiêu khi những con thuyền chiến cứ ở ngay giữa tầm mắt. Sinna cũng ngồi như vậy, thỉnh thoảng lại lấy tay đập nhẹ để chiếc khuyên tai của cậu lại lắc lư, phản chiếu những ánh trăng huyền ảo. Cậu tự hỏi nếu hôm đó cậu không muốn chiếc khuyên tai này, nếu nó không làm khao khát muốn rời hòn đảo lạnh lẽo này của cậu bùng cháy, thì liệu cậu có biết được nhiều thứ như cậu bây giờ không. Những bí mật bẩn thỉu.
“Này này, đây cơ mà.”
Sinna thoát khỏi dòng suy tư khi nghe thấy tiếng động phát ra trên một con thuyền chiến đang neo tại bến. Đó là một đám lính đang đùa giỡn một tên Elf.
“Sao người ta lại chọc hắn mù nhỉ?”- Một tên lính hỏi.
“Tao chịu, nhưng ở Khu Chợ đúng là có rất nhiều bọn Elf bị mù, có lẽ đó là h·ình p·hạt cho bọn bẩn thỉu này. Ai quan tâm chứ.”- Một tên khác vừa đá mạnh vào tên Elf vừa nói.
Sinna tiến lại xem, cậu leo lên con thuyền rồi ngó nhìn lên, thấy khung cảnh thật tàn bạo. Những tên lính đó cứ tiếp tục đẩy người Elf đó như thể một bịch thịt vậy, đá qua đá lại đến khi hắn kiệt sức, mồm hộc máu.
“Đứng im.”- Sinna nói thầm, tay vuốt vuốt chiếc khuyên tai.
Một tên lính bỗng khựng lại, đứng yên như tượng dù chân hắn đang lấy đà để đá tên Elf.
“Này, mày sao thế?”- Một tên khác thấy lạ quay ra hỏi, lay mạnh tên kia nhưng người hắn vẫn cứng đờ, mắt trợn ngược,
“Cổ.”- Sinna lại thì thầm, mắt vẫn nhìn hai tên lính.
Tên lính mắt trợn ngược kia chẳng nói chẳng rằng, rút dao ra đâm một nhát thẳng vào cổ họng mình, c·hết t·ại c·hỗ. Không một tiếng kêu cũng như một sự phản kháng.
“Cái chó gì vậy?” Tên còn lại ngã ngồi xuống, vội lùi ra, mặt hoảng loạn.
“Đứng im, cổ.”- Sinna lập lại câu nói vừa rồi và tên lính kia cũng có kết cục y hệt.
Khi hai cái xác đã nằm yên trên thuyền, Sinna mới leo hẳn người lên, đỡ người Elf dậy, thì thầm.
“Người anh em, không sao rồi.”
Tên Elf người gầy gò, mồm đầy máu cùng những chiếc răng lởm chởm chẳng biết còn có thể ăn được gì nữa không. Khắp người hắn bầm tím, máu me, rồi xước xát, bẩn thỉu, bong tróc. Thật sự nhìn chẳng giống một sinh vật còn thở nữa.
“Giết tôi đi, g·iết tôi đi.”
Sinna nhìn tên Elf đó một hồi, rồi đặt hắn nằm xuống đất, thì thầm điều gì đó.
Ngay sau câu nói đó, tên Elf vội bật dậy, túm xác một tên lính vứt xuống biển. Rồi hắn lại quay lại, túm xác tên thứ hai lôi ra mép thuyền, cũng vứt xuống biển, nhưng lần này hắn cũng nhảy theo luôn, cả ba cái xác đều chìm nghỉm dưới lòng biển sâu. Sinna không nhìn cảnh đó, cậu đi xuống thuyền, và lại thì thầm điều gì đó.
Từ trong một góc tối, một người nào đó bước ra, bịt kín mặt.
“Bảo lại với Ofin, ta ở trong phòng cả buổi tối hôm nay.”
Tên bịt mặt không nói gì, chỉ quay đi rồi biến mất trong bóng tối.
Sinna lại ngồi xuống, lại thả mình vào trong những dòng suy tư, đầu mãi in bóng hình người phụ nữ đã để lại cho cậu chiếc khuyên tai này. Đó rốt cuộc là ai, ai lại sẵn sàng cho đi thứ có sức mạnh lớn như vậy. Cậu đã kiếm tìm cả trăm năm, nhưng chẳng thể thấy nổi cô gái đó, chỉ có những câu nói dẫn lối vang lên thỉnh thoảng từ chiếc khuyên tai này, một câu nói ngắn ngủi rồi tất cả những gì sâu đó đều là sự im lặng, có khi đến hàng chục năm trời ròng rã. Sinna đã theo mọi con thuyền vượt đại dương, đi qua cả năm vương quốc, băng qua cả những dãy núi hiểm trở, vậy mà chưa một lần nào, chưa một thứ gì có thể đẹp bằng bóng hình năm xưa đó.