Chương 5: Kế Hoạch
Ofin đã chính thức làm thống soái, tất cả đội quân của các quý tộc đều nằm trong tay hắn, dưới trướng là Likkin cùng đội quân Sói trắng, ở bến tàu là đội quân của nhà Luston và canh phòng khu rừng trụi lá là đội quân người gấu của nhà Bearom với những con gấu biết đi của họ.
Sinna hôm nay ghé thăm Likkin đang tập quân, như thường lệ mấy ngày hôm nay. Likkin không biết Sinna đang đứng nhìn vì quá mải mê trận chiến tập với Bearom. Likkin vung cây rìu nặng trịch như thể nó không là gì, bổ liên tiếp vào Bearom. Nhưng Bearom cũng tỏ ra vô cùng thiện chiến. Ông ta to khỏe như một con gấu và chỉ thua Likkin chút ít. Bearom lùi lại, đợi Likkin đã vung trượt rồi mới túm lấy tay cậu hoàng tử non nớt, vật ngã xuống đất, văng luôn cả cây rìu ra xa.
Likkin khi xưa thì sẽ gục hẳn, nhưng giờ hắn đã to xác hơn rất nhiều. Hắn đỡ một tay xuống đất, lấy chân đạp mạnh vào hông để Bearom văng xa, rồi chạy lại túm cây rìu lao vào t·ấn c·ông dồn dập.
Trận chiến diễn ra rất nhanh và khốc liệt, đến mức Bearom gần như phải hóa Gấu mới có thể thẳng Likkin.
“Trò hóa gấu của ông ăn gian quá, Bearom.”- Likkin thở như muốn đứt cuống họng, hổn hển nói.
“Khá đấy chứ, Likkin.”- Sinna tiến tới, vừa cười vừa vỗ tay.
“Anh Sinna, đánh với em đi.”- Likkin túm ngay lấy Sinna, đã quá lâu rồi họ không được tập kiếm cùng nhau.
“Được đấy, ngài Sinna, thực sự lâu quá rồi tôi chưa thấy ngài, nếu ngài về chậm vài năm, có lẽ tuổi già sẽ g·iết tôi mất đấy.”- Bearom nắn lại cái lưng mỏi nhừ của ông ta.
“Đi đây đó hợp với tôi hơn.”- Sinna cười.
“Được rồi, một trận thôi nhé.”- Sinna cầm tạm một thanh kiếm lên, chĩa về phía Likkin.
“Được. Nhìn em đi, Sinna, em sẽ hạ anh trong một đòn.”- Likki nhấc bổng cây rìu lên.
Bearom lùi lại đứng xem chăm chú, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Likkin chẳng bao giờ đợi chờ điều gì cả, ngay sau cả hai đã vào vị trí, Likkin lao tới ngay lập tức, bổ cây rìu Osma dũng mãnh của mình về phía Sinna. Sinna né ngay được chiêu đó, cậu đã quá quen với tính cách của Likkin. Nhưng Likkin giờ đã không chậm chạp như ngày xưa nữa, hắn đã nhanh hơn rất nhiều. Chỉnh ngang cây rìu trong chớp mắt, Likkin bổ chéo phát thứ hai ngay lập tức, như thể hắn biết Sinna sẽ né được chiêu đầu vậy. Lưỡi rìu lia một nhát thật mạnh, nghe như tiếng xé gió. Sinna đúng thật là không kịp để nó phát thứ hai đó, cậu đang trong tư thế mất thăng bằng do nghiêng người đi từ nhát rìu thứ nhất. Đột nhiên, Likkin bị khựng lại, ngay trước khi lưỡi rìu chạm được vào Sinna. Thế là Sinna né được phát thứ hai đó, vòng ra sau lưng Likkin.
“Lại thế nữa?”- Likkin nghĩ thầm, vội thu rìu, làm một chiêu quay người để chém Sinna nay đã ở sau lưng.
Thế nhưng cậu lại bị khựng lại một lần nữa, tay chân không cử động được và phải đứng im bât động nhìn Sinna kề kiếm vào cổ mình.
“Thua nhé.”- Sinna cười, vứt thanh kiếm đi rồi đi thẳng.
Likkin vội vàng quay sang Bearom:
“Ông thấy không, lần nào cũng bị như vậy, tôi cứ đứng như một cái cây vậy, ông có thấy không?”
“Do ngài Sinna nhanh hơn thôi, tôi nghĩ vậy.”- Bearom giả vờ không thấy những gì vừa xảy ra, ông ta cũng bỏ đi, để lại khuôn mặt ngẩn ngơ của Likkin.
“Tùy cậu thôi, hoàng tử Sinna.”- Bearom thầm nghĩ trong đầu.
Sau trận đấu đó, Bearom biến mất, rồi cũng chẳng ai thấy đội quân người gấu nhà Bearom đâu nữa. Họ cứ thế mà biến mất vào trong khu rừng quanh năm trụi lá.
Ngày hôm đó, một cuộc họp đông đủ khác lại được diễn ra, khi trận chiến phía trước chỉ còn có hai đêm trăng.
“Khốn thật.”- Vua Vankhen đập bàn kêu “uỳnh” một tiếng.
“Sao lại không thấy Bearom đâu?”- Vua Vankhen nhìn như muốn xé xác Ofin.
“Không thể nào, thưa vua cha, con vừa đấu tập với ông ta hôm nay xong, có cả anh Sinna nữa.”- Likkin vội giải thích.
“Thế giờ hắn c·hết chỗ nào rồi, hả, hả?”
Vua Vankhen dĩ nhiên chẳng thể hài lòng với lời giải thích thừa thãi của Likkin, nó chỉ khiến ông tức giận hơn mà thôi.
“Thưa đức vua, hãy để thần đi tìm lão ta về.”
Luston lên tiếng trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
“Ngươi sao?”
“Vâng, khu rừng trải dài ra đến tận mép biển, có thể đội quân của Bearom đã trốn đến đó, thần cho rằng hắn đã sợ Ardan nên mới như vậy, thần sẽ tìm hắn về.”
“Thần sẽ cho chiến thuyền đi vòng qua phía Tây hòn đảo, vậy sẽ nhanh hơn là ta đi qua khu rừng, trong vòng hai ngày dù có tìm được hắn hay không, thần cũng sẽ về họp với một nửa số chiến thuyền còn lại ở cảng để tham chiến.”- Luston cố thuyết phục nhà vua.
“Xin hãy tin tưởng thần, thưa đức vua, thần là bạn thân của hắn, thần sẽ thuyết phục đưa Bearom về.”
Cả Ofin và Vua Vankhen đều chẳng có phương án nào khác, nay lại có Luston tình nguyện đi. Thấy cả hai đã có vẻ xuôi theo, Sinna lên tiếng.
“Con sẽ chỉ đạo nửa đội thuyền chiến còn lại ở bến cảng, phòng khi Luston không về kịp, còn đội quân của con ở trong cung sẽ do Likkin nhận, mong phụ hoàng hãy quyết định nhanh, chúng ta không thể chậm trễ.”- Sinna cũng đứng ra như bảo chứng cho lời nói của Lustin.
“Được, cứ như vậy đi. Nhưng nếu hắn thực sự phản bội ta, hãy g·iết hắn.”
“Rõ.”
Đêm hôm đó, nửa số t·àu c·hiến tại bến cảng được điều đi để tìm kiếm hoặc tiêu diệt Bearom, với mong muốn rằng cuộc chinh phạt nội bộ này sẽ kết thúc sớm hơn hai ngày.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Leonard lại bám theo Sinna, nhưng Sinna vẫn im lặng, không nói một lời.
“Ngài Sinna, ngài Sinna.”- Leonard gọi với lại.
“Sao vậy, ta phải tiếp quản chiến thuyền ngay bây giờ.”- Sinna vẫn rảo bước.
“Nói với tôi đi, ngài Sinna, có chuyện gì đang xảy ra vậy, từ hôm ngài về đến giờ ngài rất lạ.”
“Không có gì đâu, Leonard, mọi thứ sẽ kết thúc nhanh thôi.”
“Có phải vì tôi quá yếu ớt không, ngài Sinna, có phải ngài giờ cũng thích những chuyện c·hiến t·ranh. Tôi đã tưởng rằng chúng ta đã giống nhau chứ.”- Leonard nói những lời đầy tuyệt vọng.
“Ta không hề nói sẽ ủng hộ c·hiến t·ranh, Leo, ngươi sẽ được lắng nghe, nếu ta là người được quyết định, nhưng ta không có cái quyền đó, giờ thì ta chỉ cố cứu càng nhiều người càng tốt mà thôi. Đừng cằn nhằn nữa.”- Sinna ngáng cho Leo ngã rồi bỏ đi.
Mọi chuyện cứ như vậy, bẵng đi một đêm, rồi hai đêm, cũng chẳng thấy Lustin về, mà tin tức của đội quân người gấu thì biệt tăm. Hai đội quân thiện chiến nhất trong các gia tộc biến mất không một dấu vết. Ofin tức đến phát điên, mọi chiến thuật được vạch ra đều đổ bể, mà cuộc chiến phía trước thì đã gần kề.
Vậy là buổi sáng cuối cùng cũng đến, nếu hôm nay không trả lời thư, chỉ một hai ngày nữa là Ardan sẽ đến nơi, tiến đánh vùng Tận cùng này. Sáng hôm đó, khi Likkin vẫn đang luyện quân, Ofin vẫn đang vạch sách lược cùng phe phái của ông ta, các gia tộc dưới trướng trước sự chứng kiến của vua Vankhen thì một tin tức động trời ập đến, như một tiếng sét đánh ngang tai tất cả mọi người.
“Báo, báo, có một đạo quân tiến tới từ phía Tây. Không rõ là đạo quân của ai.”
“Cái gì, phía Tây? Sao lại có một đạo quâm trên đảo mà chúng ta không biết.”
Leonard sững người, hắn biết là có điều gì đó kì lạ mà. Vua Vankhen cũng vậy, nhưng thực sự trận chiến với Ardan khiến chẳng còn ai quan tâm đến những việc nội bộ khác nữa.
“Khốn thật, ngươi biết chúng là ai không?”- Ofin hỏi tên đưa tin.
“Dạ thưa, chúng mặc y hệt như thường dân của chúng ta, là bộ binh và cầm giáo. Khoảng một nghìn tên.”
“Một nghìn tên, vậy không phải là đạo quân của Ardan, rốt cuộc chúng là ai vậy. Mau cho quân đi tiêu diệt chúng.”
“Rõ, thần sẽ lập tức cho báo đuổi theo.”
“Khoan đã.”- Ofin chặn tên báo tin lại.
“Sao lại đuổi theo?”
“Thưa, vì chúng không tiến đến đây, mà đang tến vào vùng của các quý tộc khác.”
Lập tực các gia tộc khác đứng phắt dậy, có người còn túm ngược áo tên đưa tin lên.
“Mày vừa nói gì, sao chúng lại không t·ấn c·ông về đây?”
Cả căn phòng hoảng loạn, Ofin chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, các quý tộc khác thì như ngồi trên đống lửa khi nghe tin. Những tiếng xôn xao cứ truyền đi khắp căn phòng.
“Nếu các vị hứa chỉ đứng xem, tôi đảm bảo gia đình các ngài sẽ không bị vấn đề gì.”
Một giọng nói phát ra phá tan những tiếng xôn xao, Sinna từ ngoài bước vào căn phòng, nở một nụ cười thân thiện.
“Hoàng tử Sinna?”
Sinna đi thẳng vào tròng phòng, đứng lại trước mặt vua cha giờ đây mặt đang đỏ đi vì tức giận.
“Cha không thể lúc nào cũng đỏ mặt như vậy đâu cha, điều đó chẳng giải quyết được gì cả.”
“Ngài Sinna, sao lại ăn nói hỗn láo như vậy với đức vua.”- Gusten chỉ ngón tay về phía Sinna, hét lớn.
“Gusven, thế ai cho ngươi chỉ tay vào ta. Lão già.”- Sinna rút cây kiếm ngang hông, chĩa thẳng vào Gusven.
“Cái gì, người làm gì vậy, Sinna.”- Ofin hoảng hốt.
“Đủ rồi, Sinna, làm loạn đủ chưa vậy?”- Vua Vankhen ném mạnh chiếc ly bạc của mình về phía Sinna, để rượu làm ướt hết vạt áo.
“Cha lại làm như vậy nữa, những chuyện này thật vô bổ.”- Sinna cười, đá văng chiếc ly bạc đi.
“Tất cả những gia tộc khác, nghe đây.”
Sinna quay lưng lại về phía vua cha, một hành động đầy xấc xược, hô lớn:
“Một nghìn binh sĩ kia là người của ta, nếu ngay tại đây, ngay bây giờ, các ngươi không thề trung thành với ta, Vankhen de Sinna, ta sẽ g·iết tất cả gia đình các ngươi.”
“Khốn nạn. Mày muốn phản?”- Vua Vankhen cũng rút thanh kiếm được trao trên tường ra, chĩa nó vào người con trai.
“Người đâu, hoàng tử Sinna làm phản, bắt lại cho ta.”
Nghe được chữ “phản” phát ra từ miệng nhà vua, Ofin ngay lập tức chớp lấy thời cơ khử Sinna. Nhưng hắn đâu biết rằng, có gọi khản cả cổ thì vẫn chẳng thấy ai vào bắt Sinna đi.
“Khốn nạn, chúng đâu cả rồi?”
“Chẳng ai thèm nghe đâu.”- Sinna cười, tất cả đã đúng như dự đoán.
“Thế nào, những vị quý tộc, quân của các vị đã ở đây hết rồi, chẳng ai bảo vệ vùng đất bé nhỏ của các vị nữa. Nếu bây giờ các vị không quyết định, cả gia đình các vị sẽ c·hết.”- Sinna nói thản nhiên.
“Không cần phải sợ, các quý tộc, ngay bây giờ Cung điện Băng sẽ cử quân đi chinh phạt một nghìn tên phản nghịch đó.”- Ofin ra hiệu cho tên báo tin.
“Có phải nước đi của ngài có hơi sai sao, hoàng tử Sinna? Ngài Likkin sẽ tiễn một nghìn tên phản nghịch đó về với cát bụi trong nháy mắt.”- Ofin cười đắc chí.
Sinna mặt vẫn không đổi sắc, thanh kiếm cầm chắc trên tay có thể lấy mạng Gusven bất cứ lúc nào.
Đúng lúc tên báo tin chạy ra, thì một kẻ báo tin khác lại chạy vào, mang theo một tin tức còn kinh khủng hơn.
“Báo, báo, đội quân của Bearom đang tiến thẳng về Cung điện Băng từ phía khu rừng. Dẫn đầu là Bearom.”
Cả căn phòng lại xôn xao, gia tộc Vankhen đang trao đảo vì những tin tức như hiện ra từ hư không.
Tất cả chưa kịp định thần thì một kẻ khác lại chạy vào, cũng mang theo một tin tức động trời.
“Báo, báo, đội quân từ cảng đang tiến về Cung điện Băng, dẫn đầu là Luston.”
Sinna quay sang nhếch mép cười với Ofin.
“Nào, giờ thì anh rảnh tay để đi cứu gia đình các ngươi nữa không, các ngài quý tộc thân mến?”