Chương 6: Vankhen devil Sinna
“Khốn nạn thật, Sinna, mày định phản bội gia tộc sao? Dẫn quân về Cung điện Băng? Khốn nạn thật, khốn nạn thật.”- Vua Vankhen vung vẩy thanh kiếm trong tay, lao vào Sinna.
“Đứng đó đã, cha à.”- Sinna thì thầm vào chiếc khuyên tai quen thuộc.
Vua Vankhen đứng bất động như tượng, mắt trợn ngược dù tay đang vung thanh kiếm qua đầu.
“Thưa đức vua, thưa đức vua.”- Ofin vội vàng chạy lại cùng bè cánh của ông ta, miệng kêu không ngớt.
“Tất cả đứng yên.” – Sinna hét lớn, đạp tung chiếc bàn trải bản đồ dựng chiến thuật làm nó lật tung, Ofin ngã ngửa ra sau.
“Trả lời nhanh, các vị quý tộc, nhanh trước khi quân lính của ta g·iết vợ và các con của các ngươi. Nhanh, ngay bây giờ.”
Lúc này, bên ngoài chiếc cửa sổ mà nay đã bị bịt kín, tiếng giao tranh đã nổ ra, ai cũng có thể nghe thấy tiếng những con Sói trắng và tiếng những người gấu đang lao vào nhau.
“Nghe thấy không? Ta không hề nói đùa đâu. Nếu các ngươi đi đồng ý, hãy đi ra khỏi căn phòng và rút quân về phía bên kia Cung điện. Nếu các ngươi dẫn quân tham dự bất kì cuộc chiến nào đang diễn ra, gia đình các ngươi sẽ c·hết ngay lập tức.”
“Ngài định dọa ta sao? Gia đình ta có thể c·hết, nhưng ta đã thề trung thành, đó là một lời thề danh dự.”- Quý tộc Kinland lên tiếng, dù giọng lão ta hơi run run.
“Tùy ngài thôi, đầu.”
Chỉ một chữ, tên quý tộc tự động lao thẳng đầu mình vào mép một bức tường gần đó, máu phụt ra, giãy giụa đau đớn trên mặt đất.
“Đừng bắt tôi làm những thứ tồi tệ hơn.”- Ánh mắt Sinna cho thấy cậu sẵn sàng làm những điều tồi tệ hơn.
“Tôi đầu hàng. Tôi sẽ rút quân.”- Một trong số các quý tộc bỏ thanh kiếm xuống đất,lùi ra cửa rồi cứ thế đi mất.
“Cảm ơn ngài.”- Sinna cúi đầu chào.
Có vẻ như đám quý tộc chỉ chờ một con chim đầu đàn là lũ lượt bay theo, lần lượt lùi dẫn ra ngoài cửa và biến mất khỏi căn phòng.
“Vậy là xong một nửa việc, mệt thật.” – Sinna lau mồ hôi trên trán, thở hắt một tiếng.
“Nào, bây giờ chỉ còn là chuyện của nhà Vankhen mà thôi.”
Trong lúc cuộc lật đổ của Sinna và gia tộc Vankhen đang diễn ra, bên ngoài cũng có một cuộc chiến khác. Bearom và đội quân người gấu đã tiến rất sát đến cung điện, và nghênh đón họ chính là Likkin và đội Sói trắng.
“Dừng lại ở đó được rồi đấy, Bearom.”- Likkin đứng sau những hàng lũy mà cả hai gia tộc đã cùng nhau lập nên để chống lại Ardan.
“Cậu cũng nên dừng thôi, Likkin, Sinna sẽ lo những việc còn lại. Tôi không muốn phải g·iết cậu.”
Bearom đứng sừng sững, hai tay ông ta đã gần như đổi thành tay gấu, đầy lông lá rậm rạp và móng vuốt sắc nhọn. Đằng sau Bearom, những người gấu mà giờ đây đã hóa thú hoàn toàn cũng gầm gừ không ngớt, miệng đầy dãi như muốn xé xác kẻ thù.
“Đừng lôi Sinna ra đây, ông chỉ sợ Ardan thôi, thật hèn nhát.”- Likkin siết chặt cây rìu, đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống Bearom.
“Đội Sói trắng không kham đủ đâu, các quý tộc khác đã rút rồi, Likkin, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu, đây là lời cảnh báo cuối cùng.”
“Im miệng, tên khốn nạn, ngươi dám t·ấn c·ông vào Cung điện Băng, thật khốn nạn. Còn lời thề trung thành ngươi vứt xó nào rồi, hả Bearom?”- Likkin giơ cây rìu lên, ra hiệu chuẩn bị chiến đấu.
“Lời thề của ta vẫn vậy, Sinna vạn tuế.”
Bearom nói thì thầm trong miệng, như thể lời thề đó ông giữ riêng cho trái tim quả cảm của mình.
Bearom gầm lên rồi hóa thành một con gấu lớn, lớp áo trong bị rách toạc ra, nhường chỗ cho thân hình xù xì và một đôi mắt khát máu. Bearom lao thẳng vào đến chỗ Likkin, mặc kệ tất cả những chiến binh cưỡi sói khác. Người gấu vốn nổi tiếng với những cái tát c·hết chóc, và hôm nay, đội quân mà Likkin bỏ tâm huyết huấn luyện mấy ngày hôm nay là những người phải hứng chịu nó. Những người gấu chỉ cần một tát là gần như đầu của một người lìa khỏi cổ, có kẻ bị cào đến nát nhừ xương, vào đến tận nội tạng bên trong trông vô cùng đáng sợ.
“Lên cho ta, lên.”
Đó là câu duy nhất mà Likkin có thể hô được, cậu như một kẻ mù trong một cuộc chiến vậy, chỉ biết lao lên và lao lên.
“Bearom, khốn nạn thật, ông g·iết cả đồng minh của mình.”
Likkin vung cây rìu, bổ một nhát lìa đầu một người gấu, vung một nhát thấp hơn chém đứt chân một tên khác rồi nhảy lên hai tên đó, lao như tên bắn về phía Bearom. Bearom cũng chỉ đợi có thế, ông ta cắn lìa tất cả những con sói, những chiến binh ngáng đường giữa ông ta và Likkin. Hai con quái vật trên chiến trường cứ như vậy mà tìm đường đến gặp mặt nhau.
“Ta được lệnh đưa cậu đi, Likkin. Sinna đã tha cho cậu một mạng.”
“Đừng lừa ta nữa, Bearom, một trong hai sẽ c·hết tại đây.”
Cả hai nhìn nhau với ánh mắt của những con thú, sẵn sàng cấu xé kẻ thù.
“Tôi cũng đã tưởng Sinna sẽ g·iết cậu ngay lúc đấu tập, đáng lẽ như vậy thì quân lính của tôi sẽ không phải hi sinh.”
“Ngươi cũng sẽ hi sinh tại đây, tên khốn phản bội.”
“Tên khốn phải bội, ngươi là một tên khốn phản bội.”
Vua Vankhen ngã ngửa ra sau khi hết bị Sinna điều khiển, vừa nằm trên đất vừa chửi rủa. Ofin vội chạy lại đỡ, đám thân tín của hắn cũng đứng xung quanh để che chắn.
“Chỉ có hắn và một cây kiếm thôi, chúng ta đông hơn rất nhiều lần. Đừng sợ hãi, Likkin sẽ chiến thắng và vào đây kết liễu tên phản nghịch này.”- Ofin trấn an tay chân của mình.
“Tại sao? Sinna, tại sao?”- Vua Vankhen thều thào, có vẻ lão ta đã quá già để cầm kiếm.
“Cha à, cha có bao giờ nghĩ rằng vì chúng ta bất tử, nên mọi việc đều trở nên quá nhàm chán không?”
“Liệu rằng, gia tộc Vankhen chúng ta đã có bao nhiêu thú vui trên đời này suốt từng ấy năm? Bao nhiêu vậy, cha?”
Sinna chống cây kiếm xuống đất, nhìn vị vua nằm thở dốc trên sàn với đôi mắt xanh như nhìn thấu tâm can.
“Cha đã thấy mọi thứ rất nhàm chán, đúng không, cha có thấy mẹ nhàm chán không?”
Sinna vẫn cứ nhìn thẳng vào đôi mắt của vua cha, vào đôi mắt có màu xanh y hệt như như hai thanh kiếm được đúc chung một khuôn.
“Hay cha đã quên người phụ nữ nào là mẹ con rồi?”
“Ai là mẹ của Likkin vậy? Ai vậy?”
“Ta…”- Vua Vankhen ra lệnh cho Ofin đỡ mình ngồi dậy.
“Con đã gặp bà ý, mong là vậy. Trong số tất cả những người có con với cha, con đã tìm gặp càng nhiều càng tốt trong hàng trăm năm qua.”
Sinna ngồi phịch xuống đất, thở dài.
“Con thậm chí đã từng tìm được một đứa con của Likkin, lang thang đâu đó ở trong Khu Chợ. Là con của Likkin và một người thường, nhưng đứa bé có đôi mắt xanh thật đẹp.”
“À, ta còn tìm được cả những đứa con của ngươi nữa đấy, Ofin, phải nói là trông chúng khá giống ngươi.”
“Sao có thể?”- Ofin trợn tròn mắt.
“Không ngờ đúng không, ta biết là ngươi g·iết tất cả những người phụ nữ ngươi ngủ cùng, nhưng có vẻ còn sót lại ai đó đấy, ta tìm thấy hắn ở tận Vùng đất phía Nam.”
Sinna vừa nói vừa nhìn dòng chữ được khắc thật trang trọng trong căn phòng này:
“Dạnh dự của những chiến binh”
“Con không hề trách người, thực ra nếu con không có một cơ thể hỏng, có lẽ những đứa con của con cũng đã chạy đầy căn phòng này rồi, chúng ta có thời gian vô hạn cơ mà.”
“Nên con làm ngơ điều đó, con làm ngơ những bí mật của cả gia tộc này, làm ngơ những người anh em không quen biết. Điều đó cũng chẳng sao. Con chỉ muốn tìm mẹ mà thôi, bà thực ra là ai vậy? Con muốn sống cùng bà ý. Vì sau cùng, con hay Likkin cũng chỉ như hàng trăm những đứa con khác mà thôi, bọn con chỉ được chọn vì có đôi mắt xanh, có thể hưởng được sự bất tử. Nếu chúng có màu khác, con tự hỏi rằng mình đang ở đâu? Còn mẹ thì khác, mẹ chỉ sống được rất ngắn thôi, nên có thể bà sẽ yêu thương con hơn là cha, cha à.”
“Sao ngài lại tìm được chúng vậy, ngài Sinna?”
Leonard lên tiếng hỏi. Đến giờ hắn ta mới lên tiếng.
“Một pháp sư, đó là một pháp sư, Leonard à.”- Sinna đáp với giọng buồn.
“Một pháp sư?”
Sinna thở dài, ngao ngán nhìn Leonard.
“Sự bất tử này thật nhàm chán đúng không, Leonard. Những kẻ ta yêu sẽ chẳng bao giờ có thể sống lâu như chúng ta, và cái danh dự gia tộc khốn nạn này như một sự nguyền rủa vậy.”
“Ta cấm ngươi sỉ nhục danh dự đó, Sinna. Sao ngươi có thể đem cuộc chiến của cả vương quốc lên bàn cân với thứ ham muốn tình thương nhỏ mọn của một mình ngươi, hả?”- Vua Vankhen lật đật đứng dậy.
“Bắt lấy hắn, chính tay ta sẽ g·iết hắn, đội quân của hắn không vào nổi đến đây đâu.”
Những người theo phe Ofin từ từ tiến tới, nếu tất cả cùng xông lên thì chưa chắc phần thắng đã nghiêng về phía Sinna.
“Cha à, người có biết một nghìn tên lính ban đầu ở đâu mà có không?”
“Đó chính là một nghìn tên lính đáng lẽ phải rút về từ khu cai quản nô lệ để nhường chỗ cho người dân lên đó trú ẩn. Nhưng không phải thế. Một nghìn kẻ xuống núi sát nhập vào quân của Likkin đều là người dân bình thường, và giờ, trong cuộc chiến ngoài kia, một nghìn kẻ đó sẽ g·iết đồng đội của mình từ bên trong. Nên có lẽ Bearom sẽ ở đây sớm thôi.”
“Con biết mà cha, con biết cha đã tuyển chọn những kẻ canh gác nô lệ đó rất gắt gao, nhưng chúng lại quỳ dưới chân con như những con chó chỉ với một chữ.”
Sinna vừa nói vừa tung cây kiếm về chỗ Gusven, lão ta nãy giờ tìm cách để lẩn đi sau khi bị Sinna kề kiếm vào cổ.
“Gusven, cổ.”
Gusven chộp lấy thanh kiếm, cầm ngược chuôi lại rồi xiên nó thẳng qua cổ mình, lưỡi kiếm đâm sang tận phía sau.
“Trời ơi…”
Tất cả phe của Ofin vội lùi lại, chẳng ai còn nghĩ có thể cùng xông lên mà bắt được Sinna nữa.
“Một nghìn kẻ đó quỳ dưới chân con như vậy đó, một chữ. À, một nghìn người dân kia cũng vậy. Phải mất cả trăm năm con mới có thể thành thục như vậy đấy.”
“Thứ sức mạnh gì vậy?”- Vua Vankhen mặt cắt không còn một giọt máu.
“Đó là chiếc khuyên tai này.”- Sinna nghiêng đầu, để lộ chiếc khuyên sau mái tóc trắng muốt của mình.
“Mày là một ác quỷ, thật nhục nhã, ác quỷ.”- Vua Vankhen hét lớn, tay chỉ về phía Sinna với khuôn mặt sợ hãi.
“Đúng vậy, con cũng cảm thấy như vậy, vì chỉ có ác quỷ mới g·iết đồng loại của mình.”- Sinna gật gù, tay xoa xoa viên ngọc trên chiếc khuyên tai.
“Đúng vậy, mày g·iết Gusven như một loài thú vật.”- Ofin cũng hùa theo.
“À không, ý tôi không phải là lão già này…”- Sinna nhìn xác Gusven với nụ cười khinh bỉ.
“Cha này, cha biết trên chiếc khuyên tai này có khắc một hàng chữ, rất rất nhỏ, phải rất lâu sau khi con được tặng nó con mới biết không?”
Sinna xoay viên ngọc lại, đúng thật là nó có một dòng chữ chạm khắc rất nhỏ, vô cùng khó đọc.
“Đó là chữ, báu vật của loài Elf.”
Cả căn phòng bất động, đến cả Leonard cũng lùi xa khỏi Sinna sau khi nghe thấy điều đó.
“Đúng vậy, là một Elf mà lại ngày ngày xem đồng loại của mình b·ị đ·ánh, suốt năm này qua năm khác, đúng thật là ác quỷ.”
Sinna sờ lên đôi tai của mình, tự nhớ lại rằng giây phút cậu biết rằng chỉ có đôi tai của Elf mới sử dụng được sức mạnh của chiếc khuyên này, mặt cậu trông cũng giống như những con người này.
“Cha đay nghiến người Elf, lấy c·ái c·hết của họ làm thú vui, nhưng thực chất lại bị quyến rũ bởi họ. Thật khốn nạn. Hóa ra những kẻ tên Elf mù ngoài kia là những đứa con của cha với đôi mắt màu xanh. Một đôi mắt xanh và một đôi tai Elf, cha sợ làm trò cười cho cả vương quốc, nên cha chọc mù mắt chúng. Thằng chó khốn nạn, tao cũng sẽ bị thế nếu đôi tai tao dài ra một chút, có đúng thế không?”
“Có đúng thế không?”
Sinna hét ra từng lời đau đớn, cổ cậu nổi từng đoạn gân căng lên như có thể đứt bất cứ lúc nào.
“Chó c·hết, mẹ tôi có thể là một tên hầu nào đó bị lôi ra làm trò tiêu khiển cho thằng Likkin, có phải vậy không? Hay là những người Elf bị mày g·iết mỗi ngày, hả, Ofin. Hay mẹ tao đang ở dưới những chiếc lồng ở tít dãy núi phái Tây kia, nơi người Elf còn chẳng thấy nổi ánh sáng. Hả, vua cha. Trả lời tôi đi. Mẹ tôi đâu?”
Sinna thật sự đang hoảng loạn. Cảm giác như sự tứu giận đó đã đè nén lâu lắm rồi, lâu đến mức khi nó được phép bốc phát, nó sẽ t·hiêu r·ụi mọi thứ.
“Cổ.”
“Chân.”
“Mắt.”
“Lưỡi.”
Sinna hô liên tiếp những lời c·hết chóc, mặc kệ cho một số đã quỳ xuống xin tha thứ. Vài giây sau những lời nói đó, những kẻ xấu số bắt đầu tự kết liễu mình.