Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 10: Thoát Khốn




Chương 10: Thoát Khốn

“rầm... rầm!”

Những âm thanh to lớn vang lên ngày một gần, còn đang thục mạng chạy Thắng cảm thấy có gì đó không ổn, các giác quan của hắn đang liên tục báo hiệu cho thấy có một mối nguy hiểm chưa từng có đang đến gần.

Bởi vi trí của Thắng đang ở là dưới thềm lục địa nguyên sinh, dưới các tán cây to lớn che hết tầm nhìn, chỉ có thể phán đoán theo cảm tính và giác quan nên khi nghe có tiếng vang rội lớn từ phương xa Thắng không hề biết nó là thứ gì, chỉ biết có gì đó rất là không tốt đang tiến đến.

Với lại, lúc này hắn cũng không có tâm trạng đâu mà để ý đến những thứ đó, cái hắn cần làm bây giờ là phải thật nhanh chóng đến cái chỗ gốc cây đại thụ ngày một gần ngay trước mặt kia, chỉ có vậy mới giữ được cái mạng nhỏ này.

Nhưng với lũ troodon phía sau Thắng lại không giống như vậy, về bản chất thì chúng là những con hung thú ăn thịt, từ khi sinh ra đã mang trong mình sự hung hãn của kẻ săn mồi cùng với đó là giác quan cảm nhận nguy hiểm, và chúng tin vào thứ đó.

Sau khi phát hiện những tiếng động to lớn cả đàn Troodon cũng đã có chút đề phòng, nhưng càng tiến về phía đại thụ thì chúng cũng dần thả chậm tốc độ lại mà mặc kệ con mồi ngày một xa, bởi chúng cảm giác được nơi đó có thứ gì đó khủng bố tồn tại.

“kéc... kéc!!!”

Một con troodon trong số đó kêu lên như muốn giao tiếp gì đó, cả đàn xung quanh thấy vậy cũng réo lên như có sự cộng hưởng.

Một số con troodon trong đàn bắt đầu quay người bỏ đi, một số khác thì như tiếc nuối mà cứ chăm chăm nhìn về phía Thắng, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chúng cứ lưỡng lự mà quanh quẩn tại chỗ mà nhìn Thắng.

Nơi xa, cảm giác không còn có sự theo đuổi, Thắng quay đầu lại để nhìn thì thấy lũ súc vật đã không còn ý định đuổi theo, tự nhiên cảm thấy mình đã thoát khỏi nanh vuốt của tử thần làm Thắng thở phào một hơi.



Còn chưa kịp thả lỏng cơ thể, một luồng cảm giác như điện đánh thẳng từ đầu xuống gan bàn chân, một hơi thở h·ôi t·hối c·hết chóc phả xuống làm Thắng đứng tim một nhịp.

Theo bản năng, Thắng vội lăn một vòng thoát khỏi chỗ vừa đứng, một cái đầu to lớn từ phía bên trên cắm thẳng xuống cái “ầm” bụi bay tứ tán, đất đá bay tùm lum.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng, lúc đó Thắng chỉ biết từ sâu thẳm bên trong như có một cái tôi chiếm cứ lấy cơ thể và làm ra hành động kịp thời này, có thể đó chính là một phần mà Dạ Minh đã để lại, và nó đã cứu Thắng một mạng.

Định thần nhìn lại thì thấy một đầu to lớn cỡ hai đến ba mét, da dẻ sần sùi thô ráp đầy dẫy những v·ết t·hương, bộ hàm răng nhọn hoắt chất lượng mỗi tội là mùi h·ôi t·hối phả ra làm Thắng phải nín thở.

“vãi...cứt!!!”

Thắng thất thố mà thả ra một câu chửi tục, hắn thật sự không dám tin vào cái thứ đang đứng trước mặt mình, bởi cái thứ này có thể đưa hắn đi gặp các cụ ngay bây giờ, nó là... một con bạo chúa trưởng thành.

...

Nhìn xuống phía dưới, một con vật kì lạ nhỏ bé được bản thân đặc cách làm bữa chính cho hôm nay dám tự ý nhảy ra khỏi miệng của chính mình, khiến nó cảm thấy sự tự tôn của một bậc đế vương bị động chạm.

“grao...!!!”

Nó ngẩng đầu lên trời gào rú, cả cái cơ thể to lớn hùng vĩ cứ thế mà hiển hiện trước mặt của Thắng.

Không phải suy nghĩ nhiều, hay chôn chân tại chỗ chờ con khủng long tiến tới rồi mới vắt chân lên chạy như các bộ phim, ngay khi con khủng long gào thét là Thắng đã dùng hết linh khí tại đan điền để truyền vào tay và chân, bật thật mạnh, lấy đà trèo lên thân cây.



Sức mạnh cầu sinh bên trong Thắng bùng lên dữ dội, làm cho cơ thể đã mệt nhoài khi nãy bây giờ lại tràn ngập sinh cơ, cơ thể hắn nhẹ nhàng thoăn thoắt chẳng mấy chốc đã leo được hơn chục mét có thừa.

Bên dưới con khủng long bạo chúa há hốc mồm mà nhìn lấy cảnh này, mẹ nó, mới há mồm gào thét thị uy mà con mồi đã leo tọt lên cây, với thân hình to lớn cao lên đến chín, mười mét của nó thì chục mét này nó vẫn sơi tái được bình thường.

Nhưng cái nó sầu là cây đại thụ này cao gấp mấy chục lần nó, tính sơ sơ cũng phải trăm mét, mà trong khi đó con mồi nó vẫn còn đang sung sức thoăn thoắt leo lên phía trên.

Chú khủng long bạo chúa theo thế mà ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt chớp chớp chăm chú, chỉ thấy nó ngốc một lúc mới bắt đầu nhe răng ra, nó há mồm tiếp tục gào thét.

“gào!!!”

Nơi xa đang quan sát tình hình lũ troodon quay sang nhìn nhau mà kêu “kéc... kéc” thích thú nhảy loạn, có vẻ như bọn nó khá vui sướng và thích ăn mừng trên nỗi đau của người khác.

Chắc hẳn vì bản thân là loài hung thú chuyên ăn thịt nên các cơ quan của chúng đều nhạy bén gấp mấy lần con người, đang trong cơn bực bội chú khủng long bạo chúa nghe được có tiếng vui đùa kạc kạc nơi xa.

Quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó hai trăm mét, thấp thoáng mấy bóng hình nho nhỏ đang cà tưng cà tưng, nhìn cho kĩ thì là cái lũ sâu mọt chuyên đi phá địa bàn của mình, chính cái lũ khốn nạn này hay đi theo bầy đàn phá hỏng các bữa ăn của nó.

Bây giờ lại lò cái đầu ra, không những vậy còn dám tưng tửng làm nó sôi máu.



“lũ chó c·hết này, bọn mày c·hết với tao a...a...a (gào.. gàoo, graoooo)!!!”

Gào xong, bạo chúa Tyrannosaurus quay người bỏ mặc Thắng đang vắt vẻo trên cây mà dí bọn troodon.

Cả lũ troodon còn đang hí hửng, khúc khích tí tởn với nhau thì thấy con bạo chúa đang điên cuồng lao đến, mỗi nơi nó đi qua đều làm đổ rạp hàng loạt cây cối cùng kích cỡ làm bọn troodon cuống cuồng bỏ chạy.

Nhờ vào thân hình nhỏ bé, nhanh nhẹn mà chúng dễ dàng luồn lách qua các hàng cây tùng bách to lớn, vì những thân cây này khá to và chắc chắn, cao đến hai mươi năm mét nên chúng trở thành các trướng ngại vật khá khó chịu cho bạo chúa Tyrannosaurus.

Va chạm tuy không đau nhưng với các tán lá xoè rộng, bao phủ mảng lớn làm nó dễ mất hình bóng con mồi, dù vậy vẫn có mốt số con troodon không may mắn, dễ dàng bị con khủng long bạo chúa làm thịt.

Ở nơi xa, sau khi cảm thấy bản thân đã ở độ cao an toàn, Thắng mới dừng lại mà đánh giá xung quanh.

Chỗ hắn đang đứng là ở lưng chừng của cây đại thụ này, thân hình gồ ghề đầy các chạc cây tia tỉa chĩa ra, nhìn xuống phía dưới, nơi bản thân đứng khi nãy đã bị che khuất tầm nhìn bởi các tán cây cọ tiền sử, phía xa xa là rừng cây tùng bách to lớn nhấp nhô, thi thoảng lại có vài đợt cây cự sam boreal khổng lồ cao đến trăm mét.

Thắng choáng ngợp mà nhìn lại cái cây mà bản thân đang đứng, con mẹ nó, không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới khiến Thắng hoảng sợ không thôi, nơi hắn đứng mới được một phần mười của cái cây, bởi các chạc cây không mọc tua tủa, trái lại chúng mọc khá xa nhau lên Thắng có thể nhìn rõ từ lưng chừng đến ngọn của cái cây.

Phía trên đó, Thắng thấy có một thân hình to lớn với các vết vằn đan xen nhau, nhìn mãi không biết là thứ gì vì nó khá xa, tự nghĩ trong đầu là một loại dây leo cổ đại nên bỏ qua.

Thắng đưa tầm mắt xuống phía dưới thì thấy con bạo chúa đã không còn để tâm đến mình, giờ đây nó đang điên cuồng rượt đuổi lũ troodon súc sinh khi nãy.

Sau nhiều lần hung hiểm, Thắng cảm giác bản thân thật sự nhỏ bé, như lúc vừa nãy, hắn cảm giác thật sự bất lực, nếu không phải con bạo chúa kia thích lắm mồm thì có khi giờ này chính mình đã thành bãi cứt bị thải ở đâu đó rồi.

Qua những sự việc vừa rồi, Thắng càng quyết tâm hơn với việc mình cần mạnh lên, nhưng trước bản thân phải tìm được chỗ cư ngụ tạm thời, rồi mới tính tiếp.

Nhảy xuống tìm hang động là điều không khả thi, biết được khi nào con khủng long bạo chúa đó quay lại, với lại chưa kể đến lũ troodon cùng những con côn trùng độc vật đang thập thò dưới đó!

Vậy nên Thắng quyết định tạm thời bản thân sẽ ở trên cái tây to lớn này, trong balo vẫn còn một túi lương khô cùng hai chai nước lọc, với chỗ lương khô này hắn thừa sức sống được một tháng, còn nước thì cứ chờ trời mưa thì kiểu gì cũng có tiếp tế từ ông trời, thế nên hắn không tin với từng này mà hắn không sống được một tháng trên cái cây khổng lồ này.