Chương 9: Nguy hiểm
Giữa trưa là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, cũng là lúc mệt mỏi nhất đối với các loài ăn thịt cỡ lớn, chúng thường chọn cách nghỉ ngơi thay vì đi săn mồi bởi giờ này đi săn sẽ không hiệu quả, trái lại còn tốn năng lượng, mệt mỏi.
Sau khi kết thúc tu luyện, Thắng kiểm tra điện thoại thì thấy đã là mười hai giờ trưa, sợ tốn pin, Thắng đưa nó về chế độ ngừng hoạt động.
Trong balo tuy có chuẩn bị đủ thứ, nhưng đâu nghĩ rằng bản thân sẽ rơi vào trường hợp như này nên Thắng chỉ chuẩn bị những nhu yếu phẩm cần thiết cho một buổi dã ngoại, những thứ phụ kiện thời trang như đồng hồ hắn không có đem theo cho nên giờ giấc phụ thuộc vào chiếc điện thoại cũ kỹ này.
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng gió thổi qua các hàng cây đung đưa dào dạt.
Nạp cho bản thân một thanh socola, uống hớp nước lọc, rồi Thắng mới bò lên trên miệng hố đánh giá tình hình.
Hôm qua, sau khi bò lên đã bị hình thể của những con Troodon đập vào mặt mà doạ sợ vội vàng tụt xuống chưa kịp nhìn rõ mọi thứ xung quanh, giờ đây bình ổn hơn, cũng không thấy xuất hiện một hình bóng nào của thú ăn thịt nên Thắng có thể bình tĩnh mà đánh giá.
Không nhìn thì không biết, hình ảnh nơi đây thật hùng vĩ và kì lạ với các thảm thực vật đồ sộ to lớn, chúng san sát vào nhau, ôm chặt lấy nhau như muốn đè đối phương xuống để bản thân được vươn lên, tranh đấu giành giật từng chút để có thể duy trì sự sống.
Thi thoảng có một số con bọ to bằng cái bát lớn bay lượn qua các chạc cây khiến Thắng nhìn mà phải chố mắt.
Đánh giá xung quanh không thấy nguy hiểm, Thắng chống hai tay lên thành đất dồn lực mà đẩy mạnh người lên.
Sau khi khai mở đan điền, Thắng cảm thấy cơ thể mình có sức lực hơn, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
Tình trạng của Thắng lúc này mới chỉ là rèn ra nội lực, theo như các tiểu thuyết thì hắn mới ở cảnh giới luyện khí kỳ tầng một nhập môn mà thôi, có thể nói đây là cảnh giới mà cả đời hắn chưa chắc đã luyện thành, không biết có phải nơi đây là trái đất cổ đại còn tồn đọng linh khí hay không mà chỉ vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ mà hắn đã luyện ra nội lực, hay nói đúng hơn là linh khí, điều này quả thực như đưa Thắng lên một tầng cao khác.
Việc tu luyện Tạo Giới pháp không phải một sớm một chiều là có thể luyện được, nó cần thời gian và tài nguyên, hiện tại đan điền của Thắng chưa đủ khả năng để gây chấn động, cần hắn phải tự thân tu luyện cho đến khi các kinh mạch, cơ năng đủ mạnh mẽ chịu được sự nổ lớn từ đan điền mới có khả năng mở cửa công pháp này.
Để mở cánh cửa đó chắc Thắng phải tu luyện đến cảnh giới linh trong quỷ tộc, tương ứng với cấp trúc cơ bên tu tiên, tuy nhiên hiện tại với sức mạnh bây giờ đã đủ khiến Thắng an toàn trong môi trường khắc nghiệt này.
Tiến lên phía trước, tinh thần Thắng căng cứng mà cảnh giới xung quanh, một nơi như rừng rậm Amazon nếu không chú ý còn m·ất m·ạng như chơi chứ nói gì đến cái nơi cổ đại toàn hạng khủng như này.
Chẳng may lơ là một cái là vạn kiếp bất phục như chơi chứ chẳng đùa.
Tiến vào sâu chút nữa, Thắng vẫn chưa phát hiện ra thứ gì nguy hại, khiến tâm tình luôn căng thẳng cũng hạ bớt phần nào.
Đi được một lúc, cảm giác đôi chân có chút chua chua, Thắng quyết định dừng lại nghỉ tạm, lấy chai nước lọc trong balo ra uống.
Đang tu dở chai nước, tự nhiên tóc gáy Thắng dựng lên, một cảm giác nguy hiểm ập tới làm hắn giật mình mà quẳng chai nước đi nhảy bật dậy.
Từ trong bụi cỏ lao ra một con rết lớn dài tầm hơn mét phóng về phía Thắng, trong cơn hoảng loạn Thắng tiện tay vớ lấy một khúc gỗ to bằng bắp tay bên cạnh định đập con rết thì thấy cái khúc gỗ đó uấn éo, một đầu tam giác quay lại mà tạp về phía Thắng.
Theo bản năng cầu sinh, Thắng liền quay người vùng vằng hất cả hai bọn chúng sang một bên, theo quán tính lực bọn chúng mỗi đứa bay một nơi, tưởng chừng như đã thoát nạn thì không biết từ đâu chui ra một con Troodon, nó gặm lấy con rắn đang nằm dưới đất mà nghiêng đầu nhìn về phía Thắng.
Hai mắt nhìn nhau, được một lúc nó mới nhả con rắn trong mồm kêu ré lên vài cái, như có sự cộng hưởng, xung quanh đó cũng cũng dần dần xuất hiện những con Troodon khác, chúng tập trung ánh mắt về phía Thắng.
“ực!”
Thắng nuốt một ngụm nước bọt rồi vác theo balo chạy hướng không có con Troodon nào, thấy vậy cả lũ troodon cũng vội vàng rượt theo.
“vù...vù!!!”
Thắng phi nước đại như một vận động viên, chuyển mình qua các hàng cây tránh các loại trùng độc, dù là đã luyện ra linh khí nhưng cũng không đủ sức để duy trì cho Thắng chạy bền vững được.
Cả lũ troodon điên cuồng mà đuổi theo, mấy hôm nay là ngày đen đủi của bọn nó, không biết từ đâu xuất hiện một con bạo chúa, nó săn g·iết t·ấn c·ông bọn chúng làm cả đàn trốn chui trốn lủi không dám tiến xa hơn để săn mồi, mấy ngày hôm nay không có được một bữa ăn ra hồn, con nào con nấy đói ăn.
Không biết từ đâu xuất hiện một khẩu phần ăn béo bở, nhìn thôi đã thấy ngon hơn mấy thứ tạp nham dưới nền đất rồi, nên chúng quyết tâm lần này phải thịt được con vật kia, xả lỗi hận bấy lâu.
Nhìn phía sau, thấy bọn súc vật vẫn đuổi theo không có ý từ bỏ, Thắng tức giận thầm mắng. “con mẹ nó, đợi bố mày có sức mạnh rồi thì đá đít hết chúng mày, bố xào sả ớt từng con một!”
Như cảm nhận được tâm tình của Thắng, bọn chúng còn thích thú kêu lên kéc kéc điên cuồng rượt theo.
...
Nơi xa cách đó hơn trăm mét, có một đầu bạo chúa đang đi dạo xung quanh.
Thân hình nó to lớn với nhiều vết sẹo lớn trên thân, cả cơ thể cũng phải dài mười hai mười ba mét, cao tận năm mét có thừa.
Hôm nay là ngày khá khó chịu của nó, mới mở rộng lãnh thổ đến đây chưa bao lâu thì ban sáng đã có một đầu cự ngạc đến x·âm p·hạm, nó và cự ngạc quyết chiến một trận sống còn.
Cự ngạc thua trận mà bỏ xuống đầm lầy, bạo chúa tuy thắng nhưng lại mang tật trên thân khiến nó khá bực bội.
Còn đang du đẩu tìm nơi phát tiết thì phát hiện cách đó ba trăm mét, có bọn sâu bọ ăn tạp dám ngang nhiên xuất hiện trong địa bàn của mình, hôm trước mới thịt nửa đàn xong hôm nay đã dám ló đầu ra quậy khiến tâm tình nó đang khó chịu lại càng thêm xấu.
Nó quất nhẹ cái đuôi vào mấy gốc cây to lớn gần đó, phát ra tiếng “ầm, ầm” rồi ngẩng đầu lên gào rú.
“gào!!!”
Mang theo thân hình đồ sộ điên cuồng phóng đi, cả cái hình thể to lớn lắc lư theo bước chạy.
Như mặc kệ v·ết t·hương trên thân, nó cứ thế mà v·a c·hạm với các gốc cây to lớn, một số cây không chịu được cái sức mạnh khủng bố này mà điên cuồng đổ rầm.
Nơi xa bọn troodon mải mê đuổi theo Thắng mà không biết rằng nguy hiểm đang tới, chúng vẫn điên cuồng háo hức mà rượt theo con mồi, bỏ qua hết mọi thứ xung quanh.
...
Tâm tình Thắng lúc này hỏng rồi, tưởng chừng như bọn chó c·hết này di cư đến nơi khác nên hắn mới thò cái mạng ra, éo thể ngờ được từ trong bụi chui ra cả đàn, làm Thắng chỉ có thể âm thầm mà chửi đổng cả dòng họ tổ tông của lũ súc sinh này.
Càng nguy hiểm thì lại càng bình tĩnh, và đó là bản lĩnh mà ông trời ban cho Thắng, nhiều lúc bản thân hắn rơi vào trường hợp tiến thoái lưỡng nan nhưng những lúc như vậy tâm lý hắn đều tự nhiên trở lên lạnh ngắt không chút cảm xúc và từ đó mà suy nghĩ ra cách giải quyết.
Lúc này cũng vậy, tuy vừa rồi có chút kinh hoảng nhưng lúc này đây, tâm lý hắn lại lạnh lùng đến lạ, khiến hắn trở nên sáng suốt hơn trong suy nghĩ.
“bọn này về hình thể chúng rất nhanh nhẹn, nếu chạy lâu mình chắc chắn thành bữa ăn cho chúng, với cấu tạo cơ thể như vậy... chắc chắn bọn nó không thể trèo được lên cây! Muốn tìm được đường sống thì chỉ có những gốc cây to lớn, liều mình bò lên thì may ra mới thoát được lũ súc sinh này!”
Vừa chạy vừa phân tích, Thắng quyết định làm theo ý tưởng của mình, không biết bọn nó có theo được lên cây hay không nhưng có giải pháp vẫn hơn.
Thắng vội đổi hướng lao về phía bên phải, theo tầm nhìn của hắn thì ở nới đó có một thân cây to lớn, chắc chắn đủ yêu cầu để hắn có thể leo lên trên đó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Đằng sau, bè lũ troodon vẫn ra sức truy đuổi, con nào con nấy đều háo hức chờ mong, chúng thèm khát mà nhìn chằm chằm về phía Thắng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cái cảm giác bị coi thành thức ăn này làm Thắng càng thêm bực tức trong lòng, không có cách nào phát tiết chỉ có thể hậm hực mà nhẫn nhịn cho qua.
Nếu chỉ có một hoặc hai con, với kinh nghiệm chiến đấu tiền kiếp của Dạ Minh thì Thắng có thể dễ dàng mà xử lý, chẳng qua mọi thứ diễn ra quá nhanh và nguy hiểm, làm hắn chưa kịp chuẩn bị thì đã vào thế khó, đã thế bọn này còn dẫn nhau theo thành đàn buộc Thắng phải co cẳng mà chạy.