Chương 11: Tiến về nguồn nước
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Thắng leo lên cái cây cự sam khổng lồ này, suốt thời gian đó hắn đã toàn tâm toàn ý vào việc tu luyện, không một chút nghỉ ngơi.
Mấy thanh socola còn lại trong túi đã hết, chỗ nước dự trữ cũng không còn, thay vào đó chỉ còn những cái chai lọ rỗng bị vất một xó trong balo
Thắng không dám vất chúng đi vì sợ khi trời mưa, sẽ không có đồ để cất chứa nước, nhưng đã hai ngày qua hắn vẫn chưa thấy một giọt mưa nào rơi xuống.
Cảm nhận cơ thể vẫn chưa có dấu hiệu thiếu nước, Thắng quyết định vẫn trú ẩn tại trên cây mong chờ cơn mưa xuống, cũng nhờ luôn ở trạng thái tu luyện mà Thắng không bị tiêu tốn quá nhiều năng lượng cũng như lượng nước trữ tồn trong cơ thể, vì thế hắn có thể nhịn thêm một thời gian.
...
Lại tiếp tục hai ngày nữa lại trôi qua nhanh chóng, lúc này, Thắng không còn ở trạng thái tu luyện nữa mà đang ngồi đó nhìn xuống dưới mặt đất.
Đôi môi khô nứt khép hờ, cổ họng vô thức mà nuốt chút nước bọt còn tồn đọng tại trong miệng, chính tỏ hai ngày qua Thắng chưa có chút nước nào bổ sung vào cơ thể.
Nhưng được cái bù lại suốt mấy ngày qua luôn chăm chỉ tu luyện mà linh khí trong người Thắng đã tiến bộ hơn trước, giờ đây xét về cấp bậc của tu tiên thì chắc hẳn đã ngang với luyện khí tầng bảy cửu trọng rồi, khoảng cách từ giờ đến trúc cơ, cách cánh cửa khai mở không gian không còn xa nữa.
Trong quá trình tu luyện, vì cơ thể tiến triển quá nhanh chóng mà dẫn đến thần xác không đồng nhất, dẫn tới việc tâm ma tại tiềm thức rục rịch làm Thắng phải đình chỉ việc luyện khí, chuyển sang luyện tâm, thần.
Cách luyện tốt nhất để giữ được tâm thái và thần hồn chính khí thì chỉ có bên Phật môn, thế lên Thắng quyết định chọn công pháp luyện thần bên nhà Phật để tu luyện.
Không luyện thì không biết, luyện rồi mới biết rằng trong tiềm thức nơi sâu thẳm, vẫn còn tồn tại mầm hoạ của Dạ Minh, thay vì bài xích nó ra khỏi cơ thể mình, Thắng lại vận dụng một trong số công pháp của quỷ tộc để hấp thụ chúng thành dinh dưỡng cho thần hồn, sau đó lại dùng tâm pháp phật môn để mà thanh tẩy uế khí đó, vận dụng triệt để.
Nếu Dạ Minh còn ý thức, chắc chắn hắn sẽ tức đến ói máu, mất bao công sức cầu nối giờ đây lại bị phá hủy trong một lần.
Cũng vì thế mà Thắng đã vô thức tu luyện thần hồn trong vô định, cũng phải mất một ngày mới tỉnh, cơ thể không có sự gia trì của luyện khí nên đã nhanh chóng về trạng thái tiêu hao lúc bình thường, khi tỉnh dậy đã phát hiện cơ thể mình đang ở trạng thái thiếu nước, nên lúc này Thắng mới có ý định xuống dưới mặt đất tìm sông hồ lân cận.
Ở độ cao ba mươi mét so với bình thường thì là quá cao rồi, nhưng so với thời đại này thì nó chỉ như tiểu vu so với đại vu mà thôi.
Các hàng cây tùng bách cao trên chục mét cùng các tán lá bạt ngàn bao phủ một sải dài rộng lớn, đứng ở tầm cao ba mươi mét là chắc chắn không thể thấy gì ngoài cây cối chứ đừng nói đến chuyện tìm ra nguồn nước.
Để có tầm nhìn tốt, Thắng quyết định trèo lên các chạc cây phía trên.
Vì cơ thể đã lành lặn, thương thế cũng đã hết, sức mạnh tự thân cũng vượt trội hơn xưa mà chả mấy chốc Thắng đã leo lên đến điểm mà bản thân cho là tốt nhất, không phí một hơi.
Từ trên này, Thắng có thể thấy được sự hùng vĩ bạt ngàn của thảm thực vật cổ đại, nó thật sự... khó mà diễn tả bằng lời.
Vội lấy chiếc điện thoại trong balo ra, thuận tay mở nguồn điện thoại, tinh tinh vài cái rồi màn hình sáng lên với hàng chữ redmi thân thuộc, vì là luôn để ở chế độ ngừng hoạt động nên pin điện thoại vẫn dừng ở mức chín mươi phần trăm, Thắng tiện tay ấn vào chức năng cam chụp, rồi đưa máy lên ngang tầm mắt, chụp lấy chụp để, rồi lại tạo dáng các thứ, được một lúc chán chê hắn mới lưu vào hệ thống rồi lại tắt máy quẳng vào trong balo.
Cuộc đời này trôi qua rất nhanh chóng, đâu biết được mai sau sẽ thế nào. Đâu phải lúc nào cũng được tận hưởng những khung cảnh thiên thai như thế, vậy nên trong lúc còn có thể lưu giữ những khoảnh khắc quý báu đó, sao ta không chân trọng và khắc ghi nó vào, dù là tiêu cực hay tích cực thì nó cũng là một trải nghiệm quý báu trong cuộc đời mỗi chúng ta.
...
Cách đó không xa khoảng một dặm, có một con sông nhỏ uốn lượn du mình dưới các tán cây tùng bách, nếu không để ý kĩ thì thật sự khó mà phát hiện ra nó tồn tại, Thắng vội lấy một tờ giấy và chiếc bút bi trong balo ra vẽ.
Tuy hắn vẽ không được đẹp nhưng ít nhiều cũng có chút khiếu hội họa, phác thảo bản đồ cơ bản cũng không phải là cái gì quá khó đối với hắn, vẽ sơ sơ rồi kí hiệu sao cho bản thân hiểu là được.
Trên bản đồ, có vẽ những khu vực cây tùng bách, đánh số từng cây cự sam khổng lồ và đặc biệt có một vị trí đánh dấu x to trên bản đồ kèm dòng chữ nguy hiểm, vì đây là chỗ hoạt động của con khủng long bạo chúa, khi nãy lúc đang xem xét, Thắng thấy nó đang quanh quẩn gần lưu vực sông, nhưng động tĩnh không quá lớn, nếu né tránh nó lựa chọn đi vòng thì sẽ không sao.
Sau khi hoàn thành công tác, Thắng mới nhẹ nhàng bò xuống vị trí cũ nơi hắn sinh tồn mấy ngày nay, thu dọn đồ đạc chuẩn bị mò xuống, hắn quyết định chờ cho đến trưa mới tiếp tục hành động.
Trước lúc đó bản thân cần phải bổ sung chút lương khô, để tí nữa còn có sức mà chiến đấu với đời, nhóp nhép được vài miếng Thắng phải dừng lại, không dám ăn nữa... vì chúng quá cmn khô, không thể nhá nổi.
Nhìn lên bầu trời trong xanh cùng với mặt trời treo trên đỉnh gay gắt nóng nực, Thắng biết cũng đã đến lúc hành động, hắn nhẹ nhàng thả người xuống các chạc cây rồi từ từ bò xuống.
Đánh giá xung quanh cùng đề phòng bố phía, Thắng thả nhẹ cước bộ đia về phia trước.
Trên đường đi, Thắng tiện tay chế một cây giáo gỗ đơn sơ, thân mảnh mai thon dài tầm mét, đầu được vót nhọn bởi con dao q·uân đ·ội shopper mà hắn tậu được trên mạng.
Lần này hắn không còn sợ hãi và bất cẩn như trước, phong thái của hắn lúc này tràn đầy sự tự tin.
Mỗi nơi đi qua, hễ gặp được loài trùng độc nào lao tới là y như rằng sẽ bị ngọn giáo gỗ đó găm vào đầu, nhờ có kinh nghiệm chiến đấu từ Dạ Minh mà Thắng không mất quá nhiều công sức xử lý chúng.
Trên đường đi Thắng cũng thuận lợi thu thập một số dược thảo cùng độc trùng có ích, vì bản thân trước kia cũng hay đi rừng hái thuốc nên có một số loại thảo dược quý hiếm hắn vừa nhìn đã nhận được ra.
“ồ, là tinh tuyết thảo (rau má) loại này uống vào mát trong, uống nhiều rất tốt cho sức khỏe... xem nào, phải viết vào bản đồ, chờ sau này thu thập sau!”
“đây là... thổ phục linh, nhìn to lớn như này chắc cũng hơn trăm năm, không ngờ thời cổ đại đã xuất hiện mấy loại cây này rồi, loại này uống vào rất tốt cho gân cốt... cũng hay dùng để chữa các bệnh lậu, giang mai... hiện đại mà có để bán chắc cũng khối người cầu mua!!!” Thắng khúc khích thầm nghĩ.
“mẹ nó, kia là hồng đẳng sâm, kia...kia nữa, đó là bố chính sâm... moá nó vào đúng vườn thuốc rồi!!!”
Với ánh mắt của kẻ biết về giá trị các bài thuốc thì khi nhìn thấy những thảo dược này có khác gì những thằng FA thất thố khi nhìn thấy nữ nhân, sao mà kìm lòng được khi thấy các cô nàng cực phẩm quanh quẩn bên cạnh mà chỉ có mình biết được vẻ đẹp đó siêu việt ra sao.
Thắng lúc này cũng vậy, nơi đây không khác gì vườn thuốc tự nhiên, có rất nhiều thảo dược quý tốt cho việc tu luyện, nếu chăm sóc được có khi còn thu hoạch được lượng lớn sản vật cũng nên.
Trong đầu Thắng hiện lên một suy nghĩ táo bạo, hắn muốn... g·iết c·hết con bạo chúa kia, chiếm đoạt vùng đất này và xây dựng lên một Đỗ gia trang tự thân.
Chỉ cần an ổn tại đây, dẫn được nước từ con sông kia về sau đó chú tâm vào việc tu luyện thì không sớm muộn gì cũng tu luyện tới cấp quỷ sư, đến lúc đó khi đã thức tỉnh được thiên phú thôn phệ của Dạ Minh thì Thắng cũng không còn phải lo lắng về vấn đề tài nguyên tu luyện nữa, cứ cái gì có năng lượng là thôn phệ được hết.
Sau đó đi săn pháp tắc dựng nền cho việc tham ngộ sau này là chuẩn bài, như vậy pháp tắc sẽ theo tự thân liên kết vào linh hồn chứ không tán loạn như đời Dạ Minh, chỉ có những pháp tắc tự tham ngộ nó mới khắc sâu vào linh hồn và đời sau cũng theo thế được thừa hưởng giống việc Thắng được thụ lộc pháp tắc không gian và thôn phệ từ hai người kia, nhưng tự thân phải lên cấp thì các pháp tắc mới tự động xuất hiện.
Thế nên lúc này Thắng mới cần có một nơi như vậy, nếu hắn mà sở hữu một vườn thuốc riêng thì không khác gì một con lợn được nuôi bởi lượng lớn cám tăng trọng, cân cứ phải gọi là tăng vùn vụt.