Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 12: Kim giác ngô công




Chương 12: Kim giác ngô công

Nhìn tấm bản đồ trên tay, đối chiếu với cây cự sam trước mặt, để đảm bảo chắc chắn, Thắng còn tự thân leo lên cây mà tra xét, sau khi đảm bảo bản thân đã đi đúng hướng hắn mới tụt xuống, lấy con dao trong balo ra khắc lên gốc cây.

Làm xong, Thắng mới cầm theo ngọn giáo tự chế tiếp tục tiến lên phía trước, mỗi bước đi đều khá cẩn trọng và cảnh giác.

“xoạt”

Một con rết khổng lồ từ trong bụi rậm phi ra, thân hình to lớn kì dị, không giống như những con rết mà hắn từng gặp trước đây, chỉ thấy thân nó dài đen nhánh, các cặp chân loé lên ánh kim, trên đầu thay vì có bộ râu thì nó lại có cặp sừng vuốt ngược phía sau.

“kim giác ngô công!!!”

Thắng thất thố hét lên, vì đây là một trong những độc vật quý hiếm tại quỷ giới, nó là một loại tài nguyên quý hiếm rất khó bắt gặp, mỗi lần xuất thế đều khiến các cường giả của quỷ giới phân tranh, thứ này khắp toàn thân đều là bảo bối, thế nên việc nó xuất hiện tại đây làm Thắng rất bất ngờ, một thứ quý giá như vậy mà trái đất cổ đại lại có, chẳng phải nơi đây còn nhiều thứ như vậy tồn tại hay sao?

Thắng thèm khát xoa đôi bàn tay mà nhìn về phía kim giác ngô công, nhìn xem, toàn là bảo vật.

Riêng chỗ lớp giác đó nếu biết chế biến nó có thể trở thành một kiện thần khí phòng thủ đỡ được một kích cấp tông, các móng vuốt sắc nhọn có thể sử dụng làm mũi tên tẩm độc rết, dùng chúng để đối phó con khủng long bạo chúa kia thật sự la đúng bài, đấy là còn chưa nói đến nội tạng của kim giác ngô công, dùng nó để ủ quỷ trùng thì hết sảy.

Quỷ trùng là một loại luyện trùng độc của các pháp sư quỷ tộc, chúng nuôi dưỡng những con độc trùng bằng thần hồn bản thân và máu của loài khác, khi đạt ấu niên các pháp sư sẽ tìm kiếm một cái xác cho quỷ trùng kí sinh, quỷ trùng sẽ sinh tồn trong cái xác đó và nghe sự chỉ đạo của pháp sư có thể nói nó giống kiểu cương thi của Trung Quốc nhưng khác là nó không bị chịu sự tác động từ mặt trời.

Nhìn thấy kim giác ngô công lao vọt về phía mình, Thắng nhẹ nhàng lách người sang một bên, thuận thế mà tiện tay cắm ngọn giáo vào đầu nó.

“bong!!!” Tiếng v·a c·hạm từ ngọn giáo với giáp xác của ngô công phát ra thanh âm trầm thấp.

Có vẻ như về bản chất là một côn trùng chuyên săn mồi nên nó nắm trong mình những kinh nghiệm chiến đấu thượng thừa, sau một kích thất bại, thay vì quay đầu lại cắn đối phương thì nó chọn vẩy cái đuôi rết, trên đó là những chiếc gai nhọn lít nha lít nhít trông thấy ớn.



Thắng cười nhẹ, vội thu giáo gỗ về, dùng lực từ cánh tay chuyển đuôi giáo hướng về sau nơi đuôi rết đang vẩy đến, lại một tiếng “bong” nữa vang lên, cây giáo nằm vuông góc đè đuôi kim giác ngô công xuống nền đất, Thắng thành công chặn lại sự công kích của con rết.

Nếu cho hắn quay lại mấy hôm trước, chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy, chẳng qua bây giờ bản thân hắn đã đạt đến luyện khí tầng bảy, cùng với việc đã hoàn thành chuyển hoá kí ức của Dạ Minh khiến hắn khá tự tin vào chính mình.

“so sánh với kim giác ngô công của tiền kiếp, mày chỉ là một con rết con mà thôi!!!”

Không đợi ngô công kịp phản ứng, Thắng liền dùng sức bật người lộn về phía trước, ngọn giáo vẫn vững vàng trong tay hắn đè nóxuống đuôi rết, chân phải đè chặt lên đầu, chân trái trụ giữ giữa thân khiến nó không thể trở mình.

Tay phải rút ra con dao q·uân đ·ội, mạnh mẽ dơ lên cao rồi hạ xuống.

“cong...!!!”

Một tiếng vang thanh thúy cất lên, cây dao q·uân đ·ội shopper trong tay Thắng cũng theo đó mà gãy làm đôi, mặt Thắng đen lại.

“mẹ, đúng đồ shopper!”

Nói rồi quẳng sang một bên, không thèm ngó ngàng đến.

Nhìn con rết đang quằn quại dưới thân, Thắng tặc lưỡi thầm nghĩ: “chắc phải dùng đến khí công rồi, giải quyết nhanh chóng còn đi lấy nước sợ để lâu lại có chuyện không hay.”

Chỉ thấy Thắng đưa tay phải lên, linh khí từ đan điền cuồn cuộn như sóng biển di truyển lên bàn tay đang nắm chặt, xung khí rung động quanh nắm đấm mà tuôn trào ra, đang nằm bên dưới kim giác ngô công cảm nhận được t·ử v·ong, nó điên cuồng mà dãy dụa muốn thoát ra ngoài.

Thắng làm sao lại để nó được như ý nguyện, chỉ thấy sau khi ngưng quyền thành công, hắn nhanh chóng hạ quyền xuống đầu con rết, một tiếng v·a c·hạm “ùynh” một cái to lớn phát ra, đầu con rết vỡ nát.

Dù đã biết bản thân mang trong mình sức mạnh tu tiên, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm thực tế như vậy, cái đầu này cứng rắn đến lỗi con dao còn bị gãy làm hai, mà hắn chỉ cần một quyền cái đầu đã nát bấy, làm hắn cảm thán không thôi.



Thắng nhoẻn miệng cười, lòng vui như nở hoa mà nhìn thành quả đang nằm dưới đất, tuy cơ thể nó chỉ dài một mét nhưng cái chỗ giáp xác này vừa đủ cho hắn chế một cái giáp phòng thân, những cái chân rết tổng cộng là ba mươi hai cái vừa hay chế được một bó tên kim giác, và không thể bỏ qua đó là nội tạng của kim giác ngô công, nguyên liệu chủ yếu chế luyện ra quỷ trùng.

Đây có thể sẽ là thứ v·ũ k·hí, thần khí bảo mệnh của bản thân sau này, nên dù biết nó có chút tàn độc nhưng Thắng vẫn quyết định chế luyện ra, miễn là không dùng nó hại người, hại thế gian thì phật tâm vẫn còn gìn giữ, không cần biết võ công ngươi sử dụng tàn độc ra sao, miễn là ngươi sử dụng nó cho chính nghĩa thì nó là chính nghĩa.

Ác hay thiện, đều nằm ở tự thân người sử dụng.

Vì hình thể của Thắng khá nhỏ bé, chỉ cao một mét sáu nên việc vác theo xác của kim giác ngô công có hơi bất tiện, vì thế mà Thắng quyết định treo nó lên một chạc cây cự sam gần đó để có thể an tâm hơn mà đi lấy nước.

Sợ bản thân đãng trí, hắn còn lấy bản đồ ra để đánh dấu thêm.

Sau khi đã xong xuôi hết mọi việc, Thắng mới tiếp tục tiến bước về phía trước mà không quyên nhặt lại con dao đã gãy mất khi nãy, dù gì đây cũng là thời kỳ tiền sử, đồ đạc không phải dễ có, cái gì tận dụng được thì cố gắng mà tận dụng.

...

Thắng nhìn dòng nước đang chảy róc rách mà lòng lâng lâng, hắn thật sự muốn hét lớn cho thoả mãn sự bức bách trong lòng.

Kể từ sau khi chiến đấu với kim giác ngô công, Thắng đã một đường đi thẳng đến con suối nhỏ bé này, trên đường đi ngoài gặp một chút độc trùng thì hắn chưa gặp phải thứ gì có thể đe doạ đến tính mạng hắn, con khung long bạo chúa cũng không thấy có động tĩnh gì, thế nên hắn dễ dàng đến được đích.

Nhìn con suối, Thắng đưa tay lên gãi gãi cái đầu, hắn nhớ lúc nhìn trên chạc cây, nơi này trông rộng lớn như một con sông, không biết tại sao giờ đứng gần nhìn lại thấy như một con suối bé nhỏ, mặc kệ những thứ đó Thắng lao vội ra mép suối mà hốc lấy hốc để, như để thoả cơn thèm khát, hắn còn cởi hết quần áo hoà mình vào làn nước trong xanh.

Cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp toàn thân khiến khiến hắn thư thái, cũng kể từ khi xuyên việt tới nay, chỉ có lúc này đây hắn mới có được một cuộc sống đúng nghĩa.



Đang du tẩu trong làn nước mát lạnh, Thắng thấy có mấy thân hình đen nhánh đang bơi lội tung tăng.

“ồ, là cá!”

Thắng vội chạy lên bờ lấy cái giáo gỗ rồi phi xuống nước, nhờ vào khả năng nhạy bén của bản thân mà Thắng thành công bắt được hai con cá, con nào con nấy đều to tổ chảng, cũng phải cỡ bắp đùi.

Vội vàng lên bờ thu thập củi khô, chuẩn bị đem hai con cá lên nướng.

Ánh lửa bập bùng theo gió, hai con cá bây giờ đã được xẻ làm ba, bị xiên vào các cành cây tươi đặt trên chạc tự chế bắc qua đám lửa.

Mùi hương thơm toả ra, Thắng vội vàng lấy chút muối ở trong balo ra rắc lên, không kịp chờ đợi, hắn vội há mồm cắn một miếng thật lớn mà nhai ngấu nghiến.

Cũng lâu rồi hắn chưa được ăn một miếng thịt nào, suốt mấy ngày nay hắn phải nhấm nháp thực phẩm ăn sẵn khiến bản thân phát ngán, lúc này được đổi khẩu vị khiến hắn sung sướng như lên mây.

“rầm... rầm... rầm!”

Một loạt tiếng động to lớn từ trong khu rừng vang ra, làm Thắng đang phê cá thì phải tỉnh thần mà dừng lại.

Giác quan thứ sáu lại cảnh báo cho Thắng biết, có nguy hiểm đang tới gần.

Dù tự tin vào bản thân, nhưng đối mặt với những nguy hiểm chưa biết vẫn khiến Thắng phải đề phòng, hắn vội thu dọn đồ đạc rồi nhảy vào bụi rậm gần đó, bỏ mặc cái xiên cá nướng đang ăn dở.

Nhờ vào độ đồng màu của quần áo, Thắng dễ dàng hoà mình vào thiên nhiên mà không bị phát hiện.

Từ nơi xa, Thắng thấy một thân hình to lớn đang lao tới, mỗi nơi nó đi qua đều làm siêu đổ cây cối gần kề.

“mẹ nó, là con bạo chúa hôm trước!”

Chỉ thấy nó tiến đến chỗ mà Thắng ngồi ban nãy ngửi ngửi, nhìn thấy hai cây xiên nướng còn đang gác phía trên, nó tiện mồm ăn chọn hết.

Trong bụi, Thắng nhìn mà lòng đau như cắt, mất công mất sức chế biến cũng chỉ cắn được vài miếng tự nhiên bị con súc sinh này không làm mà đòi có ăn đến sơi hết hỏi làm sao Thắng không tức cho được.