Chương 13: Khủng long bạo chúa cùng cá sấu khổng lồ
Ngồi trong bụi cây rậm rạp, Thắng thả chậm hơi thở nhẹ nhàng như hoà vào thiên nhiên, đây cũng là một trong những kinh nghiệm ẩn mình của Dạ Minh, tuy nó không quá cao siêu gì nhưng thắng ở chỗ nó dễ dàng vận dụng và hiệu quả.
Đè lại cái tâm lo lắng, hắn nhẫn nhịn mà chờ đợi.
Phía ngoài con suối, nơi đống lửa đã bị tàn phá bởi Tyrannosaurus, nó vẫn chưa có dấu hiệu muốn bỏ đi, vẫn quanh quẩn mà dò xét xung quanh như muốn tìm cho ra Thắng.
“khịt.. khịt.” Nó hướng mũi về các phía mà khịt khịt đánh hơi, rồi sau đó tiến về phía bụi cỏ mà Thắng đang ẩn nấp.
Ánh mắt Thắng trầm xuống nhưng vẫn không dám vọng động, sát cơ trong tâm cũng bị đè xuống bởi hắn biết, loài săn mồi Tyrannosaurus này chắc chắn có giác quan cảm nhận được sự nguy hiểm, nếu mình khởi lên sát cơ chắc chắn nó sẽ cảm nhận được, như vậy khác gì lạy ông con ở bụi này.
Cầm chắc cây giáo gỗ trong tay, thân thể trầm xuống sâu hơn, tầm mắt gắt gao nhìn về phía con khủng long bạo chúa, đôi bàn tay cũng bắt đầu chảy mồ hôi hột.
“xoạt, xoạt”
Đang đề phòng cảnh giác Thắng bỗng thấy một thân hình to lớn từ bụi cỏ bên cạnh lao ra, thân thể nó đen sạm mà sần sùi, to lớn.
Tóc gáy dựng lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh liên tục, Thắng thẫn thờ im lìm như c·hết mà ngồi đấy.
Bản thân hắn không thể ngờ, bên cạnh mình luôn có một con hung vật to lớn như vậy, chẳng phải từ khi hắn đến đây, đã trong tầm ngắm của nó rồi hay sao, nếu vậy chỉ cần hơi bất cẩn thì hắn sẽ thành một phần trong dạ dày của nó.
Có vẻ như vì sự xuất hiện của con Tyrannosaurus mà con hung vật này không được như ý, nhưng nhìn tràng cảnh trước mặt có vẻ như con hung vật này đổi mục tiêu từ Thắng sang săn con bạo chúa kia.
Nhìn rõ lại thì Thắng thấy con hung vật kia khá giống những con cá sấu thời hiện đại, chỉ khác là trông nó to lớn hơn, đồ sộ hơn.
“ầm ầm”
Hai con lao vào điên cuồng cắn nhau, tuy có bị t·ấn c·ông bất ngờ nhưng Tyrannosaurus vẫn kịp thời quay mình tránh cho con cá sấu kia không t·ấn c·ông vào điểm yếu nơi cổ, thuận thế dùng thân v·a c·hạm.
Nhìn sức mạnh bộc phát của cả hai, đang ẩn nấp trong bụi cỏ Thắng phải rùng mình một cái, thông qua sự rung động về tần số khí, Thắng có thể phán đoán hai con này đều ở cấp sư đỉnh phong, sắp sửa đột phá đến cấp tông.
Nếu để hắn chiến đấu với một trong số chúng thì thật sự không khác gì lấy trứng chọi đá.
Một kích không thành, con cá sấu khổng lồ quay người dùng đuôi công kích, một cú quật thật mạnh va vào đầu Tyrannosaurus “ầm” làm nó ung đầu choáng váng, thân thể nghiêng ngả mà lảo đảo.
Không để con bạo chúa kịp hồi phục thần trí, cá sấu khổng lồ nhanh chóng lao tới cắn vào cổ Tyrannosaurus, cơn đau truyền lên bộ não làm nó thanh tỉnh, điên cuồng mà lắc người nhằm quăng cá sấu ra xa.
Chịu đựng đau đớn, cá sấu khổng lồ vẫn kiên trì ghìm chặt không buông, con khủng long bạo chúa đau đớn mà gào thét, biết không thể thoát khỏi bộ hàm sắc nhọn này, nó liền quay đầu cắn mạnh vào thân cá sấu, dùng chân đạp mạnh lên đuôi, kéo dãn như muốn xé toạc con cá sấu khổng lồ ra làm hai.
Từ đang chiếm ưu thế cá sấu giờ trở thành bị mất lợi thế, thân thể bị căng ra đau đớn.
Với sức mạnh mạnh khủng bố như vậy, cá sấu đành phải buông bỏ, oằn mình thoát khỏi sự kìm hãm của Tyrannosaurus.
Cảm thấy không có cơ hội thắng, con cá sấu vội vàng lao nhanh xuống con suối trước mặt, đằm mình mà chìm dần xuống.
Trong bụi cây Thắng thấy vậy mà choáng váng, con suối này tuy rộng nhưng rất nông, khi nãy hắn tắm có bơi ra giữa và thấy nó chỉ sâu đến phần bụng, nước suối trong vắt, nhưng lúc này con cá sấu khổng lồ này lại chìm lỉm luôn trong làn nước, chính tỏ nơi đó là hang ổ của nó, được ngụy trang khá khéo khiến Thắng không nhận ra.
Rùng mình tập hai, Thắng vội vàng nhắc nhở chính mình, ở một nơi tồn tại nhiều nguy hiểm như này bản thân luôn phải đề phòng cảnh giác, không được có chút lơ là nếu không c·hết lúc nào không hay.
“gào!!!”
Con khủng long bạo chúa hướng đầu về phía dòng suối nơi cá sấu khổng lồ chìm xuống, nó gào thét thị uy, trước khi bỏ đi, nó không quên thải một bãi cạnh bờ suối như tỏ ý đánh dấu chủ quyền.
Đợi cho con bạo chúa đi xa, Thắng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn về phía dòng suối đang có v·ết m·áu loang lổ từ giữa dòng nổi lên, hắn nhẹ nhàng mà từ từ tiến tới xem xét.
Có vẻ như sau trận chiến vừa rồi, con cá sấu đã b·ị t·hương nặng, làn nước khi nãy bị cá sấu nhảy vào đục ngàu giờ đây đã trong vắt lạ thường hé lộ ra một cửa hang nơi đáy.
Để đảm bảo an toàn, Thắng không dám tiến lại quá gần dòng nước, chỉ dám đứng cạnh bờ mà xem.
Khi thấy không có chút động tĩnh nào, hắn mới nhẹ nhàng lấy ra hai chai rỗng từ trong balo.
Ban nãy, vì mải mê tận hưởng mà quên mất không lấy nước, đến khi Tyrannosaurus xuất hiện thì vội vàng trốn đi, bây giờ mới gọi là hoàn thành mục đích ban đầu.
Nhìn sắc trời dần nhạt, Thắng biết đã đến lúc quay về.
Tại đây, dù sáng hay tối cũng đều nguy hiểm như nhau, tuy nói buổi tối có rất nhiều loài ăn thịt nghỉ ngơi nhưng thực ra đây cũng là lúc các loài máu lạnh thức giấc.
Sau khi đã cất đầy hai chai nước một lít, Thắng vội vàng cầm theo thanh giáo gỗ quay lại cây cự sam khổng lồ.
Xe nhẹ đường quen, lúc đi thì mày mò tìm kiếm tốn kém thời gian, khi về thì lại dễ dàng nhanh chóng, chẳng mất bao lâu Thắng đã quay lại cây cự sam khổng lồ nơi treo lấy xác rết, kim giác ngô công.
Vội vàng trèo lên thân cây, khi thấy cái xác vẫn còn đó hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cái thứ này chính là nền móng sau này của bản thân, là lá bài tẩy đáng tin cậy, nếu mà mất rồi thì thật sự là khóc tiếng mán.
Thấy bầu trời bắt đầu tối, Thắng quyết định dừng lại nghỉ ngơi tại đây, từ chỗ này về đến cây sam hơn trăm mét của hắn cũng phải mất gần tiếng đồng hồ, đi lại vào lúc này cũng khá nguy hiểm, thế nên lựa chọn dừng chân là hợp lý nhất.
Nằm trên chạc cây ngắm cảnh sắc trời, hắn quyết định hôm nay sẽ là ngày nghỉ ngơi, không ngồi luyện khí nữa.
Trong từ điển sống của Thắng luôn có câu: “làm gì thì làm cũng phải để bản thân có chút nghỉ ngơi, cứ điên cuồng vào việc gì đó thì chỉ mang lại sự thiếu hiệu quả”
Tất cả mọi việc nếu có sự cống hiến hết mình là tốt, nhưng nếu bỏ quên đi bản thân mình thì nó chỉ mang lại cho ta những tiêu cực không cần thiết rồi mất dần hạnh phúc nơi thân.
Ánh sao sáng lấp loé, chúng dày đặc như giải ngân hà phiêu phù trên bầu trời đêm, thi thoảng có một hai cột sáng vụt qua làm khung cảnh thêm phần tuyệt sắc.
Kể từ khi xuyên không, đây là lần thứ hai Thắng được chiêm ngưỡng những ngôi sao tuyệt đẹp này, suốt mấy ngày qua, hắn đều chú tâm vào việc tu luyện, chưa một lần thả lỏng tâm tình, chỉ có hiện tại, hắn mới được yên bình đúng nghĩa.
Chân phải vắt lên chân trái, hai tay gối ra sau, đầu ngẩng lên trên trời, tâm tình thì trĩu nặng.
Lúc này, hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi, hắn nhớ nhà, nhớ gia đình đầm ấm, nhớ những câu chửi mà mẹ hắn trao cho.
Bây giờ nghĩ lại, những câu nói đó đều bao hàm sự yêu thương và quan tâm sâu sắc của một người mẹ, nhiều khi hắn đi chơi về muộn, mẹ thường đứng ở cổng mà chờ hắn về rồi chửi xối xả, lúc đó hắn thấy bà rất phiền và khó chịu, hắn nghĩ bà luôn kiếm chuyện để chửi bới hắn, cũng vì thế mà hắn rất hận bà.
Nhưng giờ nghĩ lại những chuyện đó, hắn cảm thấy mình như là kẻ bất hiếu, những gì bà làm chỉ đơn giản là muốn bảo vệ con cái, đi chơi về muộn nhưng lại không gọi điện thông báo khiến bà lo lắng sợ con mình gặp chuyện, cái bà cần khi đó chắc là một cuộc điện thoại thông báo, để có thể yên tâm hơn về sự an toàn của thằng con.
Thắng nằm cuộn mình lại, hai tay ôm lên vai, đây là trạng thái mà Thắng hay sử dụng mỗi khi gặp chuyện buồn, những lúc như vậy hắn chỉ muốn ở một mình mà gặm nhấm nỗi buồn đó.
Ánh mắt dần khép lại, nỗi buồn vẫn im ỉm trong tâm mà đưa Thắng vào giấc ngủ, nơi khoé mắt chảy xuống một giọt lệ bé nhỏ, có vẻ như bị gió phả vào làm con mắt cay cay mà tràn lệ trong vô thức.
Phía trên bầu trời, những ngôi sao sáng vẫn toả ra những tia sáng nhè nhàng phủ phục xuống thế gian, những làn gió nhẹ khe khẽ thổi qua khuôn mặt có chút bầu bĩnh của Thắng, mái tóc có chút dài theo gió mà đong đưa, giống như một người mẹ vô hình đang ân cần chăm chút đứa con đang ngủ.