Chương 133: tin tức xấu
Sau khi Dạ Vũ mặc xong quần áo, liền theo sau Thắng và Bạo Vương, vừa hay lúc này Lưu Thế Hoàng đem theo mấy chục đầu long Thi ồ ạt vào trong, nhìn thấy Dạ Vũ tồn tại, mới ra sức hướng hai người cảnh báo.
Nên hiện tại mới có cảnh tượng như vậy.
“Thằng nhóc, đầu trùng này đã bị ta trấn áp, hiện tại đã quy thuận chúng ta! Cho nên ngươi đừng oang oang cái mồm nữa!” Bạo Vương nghiêm nghị hướng Hoàng nói vài câu.
“Sư phụ, người là không biết ả nguy hiểm cỡ nào! Đây chắc chắn là âm mưu của ả, để tử thấy ngài tốt nhất vẫn là g·iết ả đi!” Hoàng từng nhìn thấy có rất nhiều hỗn độn trùng giả làm con người, sau lợi dụng lòng tin của nhân loại mà tàn sát cả toà thành thị đây.
Nên cái bọn trùng này đối với hắn là không hề đáng tin.
Nghe được lời của Hoàng, Dạ Vũ nghiến răng ken két, thật là khiến cho trái tim nhỏ bé của trùng bị tức giận mà!
Thắng thì ở một bên nhe răng nhếch miệng, may là vất cái nồi này về phía Bạo Vương, không lúc này hắn phải đứng ra giải thích, thật phiền cái đầu, cứ để Bạo Vương tự xử lý nha, dẫu sao nó cũng tu luyện hàng trăm năm, tâm trí cùng tư duy cũng đã già dặn không còn non nớt như trước, việc lừa gạt một tên nhóc con hẳn là không khó nha.
“Hừ, ngươi là đang nghi ngờ khả năng của sư phụ? Hay ngươi muốn ta bàn giao lại nàng cho ngươi thì ngươi mới tin?” Bạo Vương thật có chút tức giận, liền nhíu chặt chân mày, nhìn chằm chằm về phía Hoàng.
Thấy sư phụ tức giận, nhưng Hoàng vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: “Sư phụ, chúng ta không thể tin lời của hỗn độn trùng nói được, người đừng nhìn thấy ả ta hiền lành mà cả tin a!”
Hiện tại Hoàng nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp, đang tỏ ra sợ hãi đứng phía sau sư phụ mình, có thể hai người này không biết, ẩn sau sự xinh đẹp này là một con ác quỷ, hắn chỉ muốn sư phụ mình cùng Thắng an toàn mà thôi.
“Ngươi quên là ta đã dạy ngươi một chiêu thức có thể khống chế Thi trùng hay sao? Loại pháp thuật này còn cao cấp hơn mà thứ ta dạy ngươi, hiện tại nàng ta thế nào, ta rõ nhất! Nên cứ yên tâm, ả không hại được chúng ta đâu!”
Biết rõ tên này là đang lo lắng cho mình cùng chủ nhân, Bạo Vương cũng không quá to tiếng, chỉ bình bình giải thích.
Đúng nha, chẳng phải sư phụ mình là một cao thủ cấp bán thần nhân sao? Lúc mới đầu còn không biết, nhưng sau khi tiến hành nhận sư đồ, Hoàng mới biết rõ thực lực của vị sư phụ này, chỉ là không biết tại sao lại nhận Thắng làm chủ, hẳn là vì một số nguyên nhân nào đó mà hắn không biết.
Với lại, thủ đoạn của sư phụ cũng tầng tầng lớp lớp, việc thu phục một đầu quái vật mới cấp siêu nhân cũng không phải là điều gì khó hiểu, không thấy anh Thắng của hắn còn thu được một đầu chuột lớn cấp siêu nhân hay sao!
Vì Dạ Vũ đã biến lại thành người, nên Hoàng chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh hiện tại mà nàng toả ra, còn về thực chất cô nàng đã tiến vào cấp hoàng, tồn tại ngang hàng với Bạo Vương đây.
Thấy sư phụ nghiêm túc như vậy, Hoàng mới thả chút tâm lý đề phòng, nhìn về phía Dạ Vũ.
Tuy rất đáng ghét tên nhân loại này, nhưng biết đây hẳn là đồng bạn của tân thần vương, nàng không thể bất kính, liền hướng Hoàng bẽn lẽn chào hỏi.
“Chào, ta tên Dạ Vũ, sau này nhiều chiếu cố...”
Nhìn cái vẻ mặt của người phụ nữ này, Hoàng thật sự là không thể chấp nhận, bởi đối với hắn những gì Dạ Vũ thể hiện chỉ là sự giả tạo, nhưng vì có sự khẳng định từ sư phụ, hắn chỉ có thể bỏ qua, nhưng vẫn ẩn ẩn đề phòng.
Dù sao nội tâm của Hoàng vốn đã bài xích, căm thù trùng tộc, nên Hoàng không nguyện cùng Dạ Vũ trở thành một đội cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ thấy Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người rời đi, không để ý đến lời chào hỏi của Dạ vũ.
“Được rồi! Chúng ta xem xét thế nào rồi thu đồ về, chuẩn bị tiến hành xuyên thời gian!” Thắng lên tiếng, phá tan bầu không khí có chút ngượng ngùng này.
“Chỉ cần đưa khoang năng lượng này về với khoang điều khiển, là chúng ta có thể trở lại năm 2023...” Hoàng nhìn lên chiếc đồng hồ nơi tay, hướng Thắng gật đầu.
“Cái... cái này...” Dạ Vũ một bên ú ớ, hướng Thắng nhìn lại, như định nói cái gì.
Với giác quan nhạy bén của mình, Thắng có thể nhận thấy điểm là lạ từ nàng, liền tò mò quay lại dò hỏi: “Ngươi có chuyện gì muốn nói sao?”
“Dạ...” Dạ Vũ hướng Thắng gật đầu, trả lời một câu.
“Được vậy ngươi nói đi!” Thắng ra hiệu Dạ Vũ có thể nói, lúc này hắn đang tò mò, không biết nàng ta muốn nói cái gì.
Hai người Hoàng và Bạo Vương thấy vậy cũng dừng lại nghe ngóng, xem là có vấn đề gì.
“Mọi người là muốn vào trong này thu hồi cái thứ kia để tiếp tục xuyên thời gian, quay trở lại tương lai?” Dạ Vũ hướng Hoàng và Thắng hỏi lại.
Nghe được câu hỏi này, Hoàng liền trước tiên gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bọn ta là muốn trở lại tương lai!”
“Nếu đó là mục đích của mọi người thì Dạ Vũ chỉ có thể chia buồn mà thôi!” Dạ Vũ rất là bình tĩnh nói. Nhưng lời nói này lại làm cho Hoàng có chút sốt ruột, liền lập tức hướng Dạ Vũ hỏi lại: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Đứng một bên Thắng nghe được lời nói của Dạ Vũ cũng có chút nhíu mày.
“Hiện tại hai chiếc phi thuyền này vì v·a c·hạm với một nguồn năng lượng cực lớn tại dòng thời gian mà sinh ra hỏng hóc, không còn khả năng du hành thời gian.” Dạ Vũ hướng mọi người đưa một tin xấu, khiến cho Hoàng và Thắng bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Hoàng muốn trở lại tương lai để cảnh báo cho nhân loại, còn Thắng muốn trở lại tương lai là để về nhà, tuy mục đích khác nhau nhưng đều cần có cỗ máy thời gian để di chuyển, hiện tại hay tin nó không thể sử dụng, khiến cho Thắng còn đang tràn đầy hi vọng, như tia sáng nhỏ trong màn đêm tung bay thì bị dập tắt vậy, hụt hẫng khó tả nổi.
Còn Hoàng thì thật sự là không dám tin, nếu như vậy chẳng phải mọi ủy thác, cố gắng của toàn bộ nhân loại đều đổ sông đổ bể hay sao, nhưng đối phương là kẻ đã thôn phệ một nhà khoa học đại tài của khu căn cứ, là người đã sáng tạo ra chiếc phi thuyền này, nên người ta có thể nắm rõ tình hình hơn hắn a!
“Đúng rồi, nhà khoa học Mai Hương chính là người đã sáng tạo ra chiếc phi thuyền này! Nếu như vậy thì ngươi cũng có thể sửa chữa, phục hồi nó đúng không?” Hoàng nhớ tới điểm này, liền hướng Dạ Vũ dò hỏi, đây chính là hi vọng cuối cùng của y.
“Cái đấy thì không có khó, chỉ là...” Dạ Vũ nói được một câu, liền ngừng lại một chút rồi mới mở miệng nói tiếp: “Chúng ta cần phải có một lượng lớn khoáng vật, từ hợp kim, kim loại các thứ, và cả năng lượng.... nhưng hiện tại mấy thứ này chúng ta lại không có...”
Nghe vậy, cái hy vọng duy nhất của Hoàng cũng vụt tắt, bởi hắn biết, ở một nơi như này, không có trang thiết bị đầy đủ, thì việc chế tạo ra các loại hợp kim, năng lượng để phục hồi con tàu là rất khó, phải nói là khó như lên trời.
Đây là một tin tức rất là xấu a!!! Việc quay trở lại tương lai cứ vậy mà từ bỏ hay sao?
"p/s: oa oa, ace tương tác mạnh, để tại hạ cố gắng rèn rũa tay nghề nào!!!
vẫn là chuyên mục cảm ơn các đạo hữu đã đề cử và đang đọc truyện ạ!!!