Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sáng Thế Chi Chủ

Chương 150: Megalodon!




Chương 150: Megalodon!

“Không được, phải nhanh lên!” Thắng có chút khẩn trương thầm nghĩ.

Đây là một con sông lớn từ phía hải vực chảy vào, xung quanh toàn là nước, bên dưới cũng không chỉ một đầu quái vật này.

Dù hiện tại hắn có vận dụng thiên đạo pháp tắc cũng chưa chắc thoát khỏi nơi đây, dù có thắng một đầu quái vật biển cấp hoàng thì cũng sẽ trở thành thức ăn cho lũ quái vật khác mà thôi.

Tuy đã có Tiểu Thử bên cạnh, nhưng nếu được, càng kéo gần khoảng cách với bờ bên kia càng gần càng tốt.

Bóng đen bên dưới đang phiêu động di chuyển nhanh chóng theo chiếc bè của Thắng và Tiểu Thử.

Thấy được cảnh này, Tiểu Thử liền sợ hãi rụt đầu lại, vội hoá chân thân, hướng phía Thắng tới gần, chỉ cần có chút không ổn, nó sẽ lập tức mang theo Thắng chạy đi.

Nhìn thấy Tiểu Thử có chút hoảng, Thắng bình tĩnh mà hô lớn trấn an: “Tiểu Thử, ngươi yên tâm, chiếc bè này rất là kiên cố bọn chúng không thể phá tan đâu!”

Dù là trấn an cho Tiểu Thử, nhưng tâm trí hắn vẫn luôn chú ý bọn quái vật bên dưới, cứ mỗi khi chúng tiến lại gần là tim hắn lại đập mạnh thêm vài nhịp.

Oanh!

Nước bắn tung tóe, chiếc bè của Thắng cùng Tiểu Thử cũng theo đó bay lên không trung, ánh sáng từ thượng thiên chiếu rọi xuống, hiển lộ hoàn toàn một thân ảnh khổng lồ to đến hai chục mét đang oằn mình trên không.

Đầu quái vật này trông khá giống với loài cá mập trắng lớn, vừa nhìn, Thắng liền nhận ra đây là một đầu Megalodon.

Ầm!

Cả bè và con Megalodon kia đều rơi lại xuống nước, toàn thân Thắng và Tiểu Thử lúc này đã ướt nhẹp bởi nước sông.



Cảm giác một vị mặn chát trên khoé môi, Thắng hướng Tiểu Thử cười lớn: “Thấy không? Con quái vật này sao phá được chiếc bè của chúng ta? Cho nó mười lần tàn phá cũng không làm gì được!!!”

Tiểu Thử ở một bên gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm xuống phía dưới, tâm nó bây giờ đang loạn nhịp luôn hồi đây!

“Hừ, chỉ là đầu súc sinh cũng cả gan phá bè của ông? Đợi ông mày lên cấp vương, bắt thịt hết lũ chúng mày!” Thắng tràn đầy tự tin, tiếp tục thả ra phong hệ pháp tắc, thôi động chiếc bè.

Đầu Megalodon này vẫn rất kiên trì, nó vẫn ẩn ẩn bên dưới chiếc bè của Thắng và Tiểu Thử, nhăm nhe định t·ấn c·ông tiếp.

Thông qua thiên nhãn thông, Thắng nhìn thấy con Megalodon này bắt đầu dũng mãnh, điên cuồng hướng chiếc bè của hắn công tới với tốc độ rất nhanh.

Thắng hơi nhe răng, phong hệ pháp tắc cũng dừng lại, miệng lẩm bẩm hô lớn: “Trọng lực gia trì! 10000 cân trọng lực!”

Oanh!

Chiếc bè vẫn bị đầu Megalodon đánh bay lên không trung, nhưng không còn bay cao như trước, với lại phía trên đầu của Megalodon lúc này bắt đầu xuất hiện một khối u màu đỏ to lớn, hẳn là vì v·a c·hạm với chiếc bè.

Đau đớn, Megalodon đằm mình xuống dưới nước, vừa rồi sau khi đợt t·ấn c·ông thứ nhất thất bại, nó quyết dùng toàn lực oanh tạc, kích phá bè gỗ kia, nhưng kì quái là thứ đó bỗng nhiên trở nên nặng nề, không còn nhẹ nhàng như trước, khiến đầu nó cũng theo đó mà nổi lên một khối u lớn.

Tức giận, nó quyết định gọi tới đồng bạn hỗ trợ.

Nhìn thấy đầu Megalodon này ẩn mình xuống dưới nước, không tiếp tục t·ấn c·ông, Thắng có chút thở ra một hơi.

May mà bản thân căn lúc kịp thời, để đầu này hung thú vừa chạm tới bè gỗ, hắn liền gia tăng trọng lực, như vậy vừa làm cho đầu quái vật này ăn chút thiệt thòi, lại tránh cho bị bay xa.



Không tiếp tục để ý đến phía dưới, Thắng lập tức sử dụng phong hệ pháp tắc đánh lên mặt nước, đẩy chiếc bè về phía trước, hiện tại, bọn họ mới chỉ đi được một phần năm của mặt sông đây!

Lúc này tại bên dưới đáy sông, con Megalodon vừa rồi vác theo cái u lớn trên đầu, hướng về mấy đầu Megalodon khác đang đung đưa rượt đuổi lũ cá vây tay bên dưới dòng sông mà truyền đạt hỗ trợ ý tứ.

Biết được đồng bạn phát hiện mồi ngon, lũ Megalodon này lập tức đi theo con Megalodon đã chịu thiệt thòi khi trước phóng lên phía trên, nơi chiếc bè của Thắng và Tiểu Thử đang lướt sóng di chuyển.

“Đại Vương a!!! Đầu quái vật kia lại quay lại rồi, không những thế nó còn dẫn theo đồng bạn a!!!” Tiểu Thử hoang mang, hướng Thắng hô lớn.

“Mẹ nó, mới đi được hai phần năm đoạn đường!” Thắng có chút tức giận, tưởng đâu đầu quái vật này sẽ thôi t·ấn c·ông, từ bỏ bọn họ, ai ngờ nó rút lui là để tìm kiếm đồng bạn hỗ trợ, thế này chiếc bè của hắn khó mà bảo toàn được.

“Tiểu Thử, chúng ta chuẩn bị bỏ bè! Mau lại gần đây, đợi khi chiếc bè không chịu nổi nữa thì hẵng vận dụng thiểm quang thuật!” Thắng vội vàng hướng Tiểu Thử phân phó.

Hiện tại với khả năng của phong hệ, chiếc bè của bọn hắn chỉ có thể di chuyển với vận tốc 40km/s mà quãng đường thì lại quá dài, nếu đi, bọn họ phải mất hơn một giờ mới tới nơi, trên quãng đường chắc chắn khó mà tránh khỏi việc bị bọn Megalodon liên tục t·ấn c·ông, nên việc bỏ bè lại là điều chắc chắn không thể tránh được.

Oanh!

Một đầu Megalodon lao vọt tới, đánh bay chiếc bè lên không trung, cũng may Thắng đã kịp thời phản ứng, gia trì trọng lực pháp tắc, đưa nó đè xuống khiến bọn Megalodon lại b·ị đ·au đầu một phen.

Bọn này quả thực là lũ quái vật biển sâu, đầu cũng vậy mà cứng, liên tục v·a c·hạm vào chiếc bè, dù con nào con nấy cũng u đầu một khối lớn nhưng chúng vẫn không bỏ cuộc ý tứ, liên tục thay nhau đánh vào chiếc bè.

Chiếc bè của Thắng tuy đã gia trì kim hệ vào bên trong, nhưng các sợi dây thừng lại không thể kiên cố được như vậy, chỉ sau vài lần oanh tạc, những sợi dây thừng bắt đầu có dấu hiệu đứt rời, vài đầu mối nối cũng theo đó bung ra, chỉ chịu được thêm vài lần oanh kích, chiếc bè to lớn của Thắng và Tiểu Thử cứ vậy mà tan rã, các khối gỗ lớn bay lơ lửng trên không trung sau cú t·ấn c·ông của Megalodon.

Lũ Megalodon thấy thế, liền há cả hàm răng sắc nhọn nhìn lên phía hai người, nhăm nhe muốn một phát nuốt trọn.

Lợi ích ngay trước mắt, bọn này liền trở nên ích kỷ, không còn đồng lòng như trước, khi thấy đồng bạn muốn tranh giành, chúng liền dừng lại việc đón Thắng và Tiểu Thử bắt đầu điên cuồng cắn nhau tranh dành con mồi.

Đối với chúng, Thắng chính là một kì trân dị bảo, bởi từ Thắng, chúng cảm nhận được một hồi cơ duyên của bản thân, vì thế, con mồi này bọn nó không bỏ lỡ, dù là đồng bạn, cũnh phải chém g·iết để giành giật cái cơ duyên này.



Mình còn chưa rơi xuống nước, đã thấy bọn Megalodon này trở mặt cắn xé lẫn nhau, Thắng liền tận dụng cơ hội này bám vào người Tiểu Thử mà hô lớn: “Mau, Tiểu Thử!”

Nghe được đại vương kêu gào, Tiểu Thử liền không nghĩ nhiều, liền lập tức vận dụng thiểm quang thuật đạp vào các thanh gỗ vẫn còn đang lơ lửng trên không mà mang theo Thắng phóng đi.

Hiện tại cả hai cũng đã đi được hai phần năm chặng đường, nên chỉ mất có vài giây là tới được bờ bên kia.

Vì sử dụng toàn bộ pháp tắc đi một quãng dài, Tiểu Thử lúc này mệt như c·hết, miệng thở hổn hển, nhìn thấy tên này yếu đuối như thế, Thắng có chút khó hiểu, dù sao cũng là một đầu quái vật cấp hoàng, mới sử dụng có chút pháp tắc đã bị suy nhược đến vậy, nếu sử dụng liên tục thì phải làm sao?

Đây hẳn là do tên này thần hồn quá kém đi, đợi sau khi ổn định hắn sẽ xem xét truyền dạy cho tên này môn thiền quán của phật giáo, giúp tên này thanh lọc tu luyện thần hồn, tăng cường khả năng sử dụng pháp tắc.

Đối với Thắng nhìn nhận thì sử dụng pháp tắc mới chính là chân lý, bởi nó có thể xuyên phá mọi thứ nếu biết cách vận dụng, nhục thân tuy có mạnh nhưng nếu không có pháp tắc gia trì rất dễ b·ị đ·ánh hỏng.

Ngươi có thánh thể? Ta có pháp tắc tan rã! Cơ thể ngươi siêu hồi phục? Vậy thì ta có pháp tắc ăn mòn! Xem cái nào mạnh hơn! Và đó chính là lý do vì sao Thắng có thể dễ dàng diệt sát vài đầu hung thú trên cấp mình.

Có thể nói, hiện tại hắn tu luyện là để kéo dài khả năng vận dụng pháp tắc mà thôi, còn cấp bậc đối với hắn không có sự phân biệt cố định, cấp hoàng hay giới toạ với hắn cũng chỉ là một cái cấp bậc, chỉ cần hắn có cơ hội, việc chém g·iết bọn cao thủ hơn cấp cũng là điều bình thường.

Đó chính là lý do vì sao hắn coi trọng tu luyện đốn ngộ pháp tắc hơn là tu luyện cơ bản.

Quay trở lại lúc này, sau khi hai người Thắng và Tiểu Thử thành công lên bờ, lũ Megalodon vẫn đang điên cuồng cắn g·iết lẫn nhau.

Phải đến khi Thắng và Tiểu Thử nhàm chán rời đi, cuộc chiến mới kết thúc, phần thắng thuộc về đầu Megalodon đầu tiên đã t·ấn c·ông hai người, nhưng khi nó còn đang hí hửng đi tìm con mồi của mình thì mới phát hiện đối phương không tại, mọi thứ trống trơn, chỉ còn mỗi mấy cái xác cá mập lớn cùng mấy khối gỗ mà thôi.

Nó không thể làm gì khác ngoài hướng thương khung gào thét trong tức giận và bất lực, mọi cố gắng đều bị tan thành bọt biển. Vác theo thân thể mang đầy thương tật, Megalodon lặn mình xuống dưới đáy nước không còn thấy tăm hơi.

*p/s: hôm nay kiểu gì cũng có chút rượu bia, cố gắng viết sơm 2 chương :v, chúc ace ngày 2/9 vui vẻ, nhậu nhẹt vừa phải mà còn đi đường.

Cảm ơn tất cả anh chị em đã đọc truyện của Minh Phong Đỗ Thắng! Tìm, Tim