Chương 151: Mồi nhử
Sau khi đi qua con sông rộng lớn, Thắng và Tiểu Thử dần tiến vào trong khu vực của lục địa Châu phi.
Cả hai tiếp tục xuyên qua một cánh rừng lá rộng, đi qua thảm thực vật xavan, cây bụi, tiến vào phía nam bắc của châu phi.
Phía nam bắc châu phi là một hoang mạc rộng lớn và nó được gọi với cái tên sahara, cát của sa mạc sahara bao phủ lên một bình nguyên đá hoa cương có tuổi đời lên đến tỷ năm.
Khí hậu ở đây rất khô và nóng, nên nước ở trên mặt cực kỳ hiếm, khắp nơi chỉ toàn những bãi đá, các cồn cát mênh mông hoặc các núi đá khô khốc và trơ trọi.
Thảm thực vật chủ yếu là rừng xavan, cây bụi, nhưng thưa thớt và cằn cỗi. Chỉ có các ốc đảo là cây cối xanh tươi, và có nước để các loài vật khác phục dụng, tìm được con đường sống tại nơi khắc nghiệt này.
Thắng và Tiểu Thử lúc này đang đội trời nắng gắt thong dong đi trên bề mặt sa mạc nóng bỏng.
“Tiểu Thử, làm chút nước!” Thắng đưa cho Tiểu Thử một bình nước lớn, bên trong có pha sẵn chút ít mật ong.
“Cảm ơn đại vương...” Tiểu Thử mệt mỏi hoá thành hình người, đưa tay đón nhận bình nước lớn, sau đó tu òng ọc vào mồm.
Ực ực ực...
Một cảm giác mát lạnh sảng khoái, kèm theo đó là chút hương thơm ngào ngạt, lại có chút ngọt vị vấn vương khiến Tiểu Thử sảng khoái không thôi.
Trạng thái thở phì phò không ra hơi của Tiểu Thử cũng đỡ hơn phần nào.
“Ây, thật là đã!!!” Tiểu Thử sảng khoái hô lớn, đưa bình nước trả lại đại vương, tò mò dò hỏi: “Đại vương, sao nước này lại mát lạnh và có chút ngọt vị a! Ta cảm thấy rất thư sướng khi uống nó...”
“Cái này a! Là ta dùng chút mật ong pha loãng, sau đó gia trì thêm pháp tắc hệ băng, nên lúc này ngươi mới thấy thư sướng như vậy.” Thắng cất bình nước vào trong, xong sau đó hướng y phục của Tiểu Thử đưa tay ra, trên bàn tay hắn bắt đầu hiện diện ra một loại phù văn pháp tắc, nó theo ý chí của Thắng mà tiến nhập bộ đồ Tiểu Thử đang mặc.
Loại pháp tắc này là một trong những hệ nguyên tố pháp tắc mà Thắng vừa mới đốn ngộ, sau khi tiến vào sa mạc đi mất sáu ngày đường, Nguyên Anh tại thượng thiên thành công đốn ngộ thêm mấy loại áo nghĩa nữa, trong đó có áo nghĩa của băng hệ pháp tắc, vừa hay lúc này có thể vận dụng
“Sao? Mát chứ?” Thắng mỉm cười mà nhìn cái tên có khuôn mặt bỉ ổi đang đứng trước mình.
“Tuyệt vời đại vương, ta cảm thấy cái nóng đã tan biến hoàn toàn!” Tiểu Thử vui sướng hô hào.
“Tất nhiên, đây chính là tác dụng của băng hệ pháp tắc, nó sẽ giúp chúng ta tránh được cái oi bức, nóng nực của sa mạc.” Thắng hơi híp mắt lại, ngoáy chút mũi nhìn về phương xa, không hiểu sao dạo này cứt mũi có chút lắm.
Có băng hệ pháp tắc gia trì, hai người bỏ lại cái nóng hừng hực của sa mạc, nhanh chóng hướng về phía trước rời đi.
Không biết đi bao lâu, cả hai đều nhìn thấy một ốc đảo rộng lớn, xanh tươi mơn mởn đang dần hiển hiện ngay trước mặt.
Ở một nơi xung quanh toàn là cát, chiếm toàn bộ thổ địa là một màu nâu cam, nên khi có ốc đảo xuất hiện, nó như là một con đom đóm phát sáng tại trong màn đêm, rực rỡ đến mức không muốn chú ý cũng khó.
“Đi, chúng ta tiến tới đó! Xem xét dừng chân nghỉ ngơi...” Thắng vỗ lên người Tiểu Thử, ra hiệu nhanh chóng hướng tới ốc đảo trước mặt.
Tiểu Thử không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng kích hoạt thiểm quang thuật, nhanh chóng hướng nơi đó phóng đi.
Sau khi nhìn thấy thần hồn Tiểu Thử yếu kém, Thắng đã truyền dạy nó cách thiền định, giúp loại bỏ toàn bộ tạp chất trong thần hồn bên trong ra, giúp thần hồn nó hiện tại cô đặc hơn rất nhiều, khả năng vận dụng pháp tắc cũng được thường xuyên hơn, không phải tới lúc cần thiết mới dám dùng.
Vù.
Tiểu Thử mang theo Thắng phóng về ốc đảo, để lại phía sau một màn trời toàn cát.
Mất 0,9 giây, cả hai đã đứng ngay tại phía ngoài ốc đảo.
Nhìn những hàng cây to lớn, hùng vĩ trước mặt, tất cả bọn chúng đều có chung một đặc điểm đó là thân cao dựng đứng, lá dài mọc tua tủa trên đỉnh, mỗi chiếc cũng phải dài tám đến mười mét, trông khá giống với loại cây chà là hiện đại.
“Đi, đi vào trong xem xét.” Thắng quay sang Tiểu Thử nói, sau đó hướng vào trong bước đi.
Tiểu Thử thấy vậy, cũng vội hoá thành hình người, bám theo sau Thắng, cùng nhau đi vào trong.
Rìa ngoài cũng chẳng có gì ngoài mấy loại cây kì lạ này, nhưng càng tiến vào trong, hệ sinh thái nơi đây cũng ngày càng phong phú.
“Thật nhiều cự ngạc!” Thắng kinh ngạc nhìn về phía trung tâm của ốc đảo, nơi đó có một hồ nước lớn, nằm đầy cá sấu khổng lồ.
Số lượng theo như Thắng nhìn thấy thì cũng phải đâu đó khoảng nghìn con, tất cả đều đang ẩn mình tại trong hồ nước, chờ cho các loài vật khác tiến lại gần uống nước là chúng sẽ nhảy bổ t·ấn c·ông.
Tuy nhiều là vậy nhưng tất cả bọn chúng đều chỉ ở cấp tông đỉnh phong cùng vài đầu cấp quân sơ kì mà thôi, không hề có chút nguy hiểm với Thắng và Tiểu Thử.
Phía xa, có vài đầu khủng long kì lạ thân mang vảy cứng, người to ục ịch đang hướng hồ nước lại gần, hẳn là ý định uống nước tại trong hồ.
Nhìn hành động của nó, Thắng cũng phán đoán được đầu khủng long này có tính cảnh giác rất cao, khi vừa tới bên hồ, nó không vội vàng uống nước mà đưa mắt đánh giá xung quanh, đến khi an toàn mới dám đưa đầu xuống mặt nước mà uống.
Tuy cảnh giác là vậy, nhưng tốc độ của nó không thể nhanh bằng cự ngạc được, chỉ trong phút chốc, nó đã bị một con cá sấu lớn phóng ra, đớp một cú thật mạnh lên cổ, kéo vào hồ nước cái ầm.
Lũ cá sấu xung quanh thấy mùi máu, liền điên cuồng lao tới tranh giành cắn xé, một cái xác to lớn đến hàng tạ của con khủng long kia chỉ trong phút chốc đã bị xé tan thành từng mảnh, máu tươi nhiễm đỏ nguồn nước, trở thành một bữa ăn thịnh soạn cho lũ cá sấu trong hồ.
“Tiểu Thử, hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây săn bắn bọn chúng!” Thắng liếm mép, ánh mắt thèm thuồng nhìn lũ cá sấu đang ẩn mình trong hồ nước.
Nghe được Thắng lời nói, Tiểu Thử liền vui vẻ ra mặt.
Mấy ngày nay hai người bọn họ lang thang trên sa mạc rộng lớn, thực phẩm ăn được toàn là thịt của lũ côn trùng, chủ yếu là bọ cạp đuôi độc. Bọn này mang cơ thể cự đại, không kém cạnh một đầu tam giác long nên cũng đủ để làm thức ăn, lót dạ, nhưng vì chất thịt của côn trùng không hề dễ ăn, cho nên mấy ngày vừa rồi hai người như chịu t·ra t·ấn vị giác vậy.
Đến hiện tại khi nhìn thấy có lượng lớn cự ngạc, bọn họ trong lòng ai cũng vui sướng, lập tức liền nảy sinh ý định g·iết c·hết toàn bộ cá sấu nơi đây để làm thức ăn dự trữ, vừa cho các sinh vật nơi này an ổn sinh tồn, lại giúp cho bản thân không s·ợ c·hết đói trên chuyến hành trình của mình.
Với lý do chính đáng như vậy, cả hai đều quyết tâm muốn nhanh chóng xử lý bọn cự ngạc này, làm phong phú bữa ăn.
“Tiểu Thử!!!” Thắng phấn khích hướng Tiểu Thử hô lớn.
“Có thần, thưa đại vương!!!” Tiểu Thử cũng không hề kém cạnh là bao, đôi mắt sáng rực nhìn về phía đại vương nhà mình.
“Cùng nhau dụ chúng lên bờ nào!” Thắng đi về phía hồ nước, đưa tay chỉ lên trời, miệng há to gào thét.
Như bị l·ây n·hiễm bởi Thắng, Tiểu Thử cũng theo sau, phấn khích dạ vâng.
Chỉ lát sau, tại một cái cây to lớn gần bờ hồ, có một con chuột to lớn đang bị treo ngược lên trên, phía dưới là một vũng huyết lớn toả ra hương khí ngào ngạt.
Con chuột này không phải ai khác mà chính là Tiểu Thử.
Để có thể dụ lũ nhát gan tại dưới nước đi lên, Thắng đã sử dụng Tiểu Thử làm mồi nhử, bằng cách xin tí huyết để tạo hương thơm thu hút, sau đó trói Tiểu Thử lại buộc tại bên trên cây, như vậy lũ cự ngạc sẽ không cảm thấy Tiểu Thử nguy hiểm, trái lại còn bị thu hút bởi một con mồi béo bở.
Chỉ cần ăn được thịt của Tiểu Thử, bọn chúng như lũ yêu quái trong tây du ký ăn thịt đường tăng, tu vi sẽ theo đó tăng nhanh vùn vụt, vì thế đem Tiểu Thử ra làm mồi nhử là hợp lý nhất.
Lúc này khuôn mặt Tiểu Thử xám ngoét do bị mất máu quá nhiều, nó thực không nên tin lời của đại vương trở thành mồi nhử, lúc đầu nghe đại vương nói hay lắm, chỉ cần nằm lủng lẳng trên này thôi, việc còn lại không cần phải lo, ai ngờ đại vương không những treo nó lên đây, còn tiện tay xin hẳn một thùng huyết lớn, làm nó lúc này yếu nhược không thôi, thật là hối hận khi tin lời đại vương độc ác.
Nhưng Tiểu Thử chẳng thể làm gì khác ngoài việc hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, trở thành một con mồi hấp dẫn.
Quả nhiên, lấy Tiểu Thử cùng huyết của nó thực là đúng đắn, bọn cự ngạc đang ẩn mình trong hồ nước như cảm nhận được điều gì, chúng bắt đầu ngoi lên bờ, hướng về bên này bò tới.
Tốc độ phải nói là nhanh chóng.
Người ta nói lòng tham là thứ đáng sợ thực không sai, lũ cá sấu này lúc mới lên bờ còn ổn định di chuyển, càng tới gần Tiểu Thử, chúng lại càng trở nên điên loạn mất kiểm soát, bắt đầu hướng đồng bạn cắn xé, cuộc n·ội c·hiến cũng vì thế mà diễn ra.